Chiếc xe ngựa dừng ở trước quán trọ, vài người trong y phục gia đinh chắn xung quanh bạch y cô nương. Mộc Phàm Nhạc còn chưa đụng đến nàng ấy, những hộ vệ đã ‘Soạt’ rút kiếm kề cổ cô. Mộc Phàm Nhạc sợ đến mặt không còn giọt máu~
“Nữ hiệp, xin tha mạng~”
Huhu huhu~
Mới ra khỏi ổ sói lại chui vào miệng cọp~
“To gan, kẻ nào ở đây gây huyên náo”, một nha hoàn trông trẻ và thuần khiết hơn cả tuyết đứng cạnh bạch y cô nương xinh đẹp lớn tiếng quát.
“Tôi chỉ muốn xin sự giúp đỡ ~ huhu~” Thật sự cô chỉ muốn cầu cứu thôi mà, giơ hai tay lên đầu hàng~
Thời cổ đại thật quá nguy hiểm!
“Vân Nhi, thả hắn ra đi.” Bạch y cô nương dùng mạng che mặt, đôi môi đỏ mọng khẽ hé, giọng lãnh đạm, rõ ràng.
“Vâng~”
Kiếm lạnh lẽo mới rời khỏi cổ Mộc Phàm Nhạc, sau khi nói cảm ơn Mộc Phàm Nhạc lại tiếp tục chạy theo bản năng.
“Cứu mạng với~”
Bạch y cô nương còn chưa bước chân vào quán trọ thì nàng nghe được giọng nói quen thuộc, Vân Nhi ngoái người lại nhìn, trông thấy Mộc Phàm Nhạc với vẻ mặt hoảng loạn đang chạy về hướng này, quát:” Đứng lại! Sao nhà ngươi chạy về đây~”
“Cô nương, dẫn tôi theo đi mà~~” Mộc Phàm Nhạc nhìn bạch y cô nương phía sau, cầu xin.
Những người phía sau sắp đuổi đến, hộ vệ bên cạnh người đẹp này rất đông, cô mang hy vọng rằng nàng sẽ thu nhận cô~
“Tên sở khanh, háo sắc!” Vân Nhi nghe Mộc Phàm Nhạc muốn cùng phòng với tiểu thư mình, mắng.
“…” Khoé môi Mộc Phàm Nhạc giật một cái.
Ánh mắt của em gái này, còn nhỏ vậy mà đã bị tăng nhãn áp và đục thuỷ tinh thể à?
Nàng ta bị bệnh à? Mộc Phàm Nhạc cúi đầu nhìn mình…
Được rồi, bây giờ mặc nam trang. Hơn nữa còn là y phục của tiểu nhị, dù sao cũng không giống tên sở khanh mà~
“Muội muội nè, thật ra tôi là…”
Mộc Phàm Nhạc còn chưa giải thích xong, lập tức nghe thấy giọng nói lỗ mãng.
“Ơ hay, nửa đêm canh ba, còn có cô nương rời khỏi khuê phòng sao. Nào, đến đây bồi đại gia chơi một lát ~” Đám người đó đuổi đến, trông thấy bạch y cô nương thì mắt phát sáng. Vẻ mặt dâm đãng~
“Khanh ~~~ cứu ta ~~!” Đồng thời có một giọng du dương, véo von vang lên.
Giọng đến trước người, khỏi cần nói, thì cũng biết là ai.
“Khanh~~ đám người xấu tưởng ta là cướp nên muốn đánh, vi sư rất sợ hãi ~”, Còn dùng tốc độ sét đánh không kịp ôm lấy Khanh Mộng. May mà, vị bạch cô nương này đứng vững, nếu không e rằng cơ thể mảnh mai của nàng ấy đã ngã xuống rồi.
Mộc Phàm Nhạc nghe giọng nói này, hít một hơi lạnh. Dì lớn tuổi như thế còn học giả nai ăn đậu hủ, thực sự không thể chịu nổi.
Nàng cũng thấy tên sở khanh ở cửa thì khoé môi giật một cái.
Nhìn xem, hey hey, cái gì gọi là kẻ xấu cáo trạng trước, chính là tổ sư bà bà đó! ! !
Nhưng hộ vệ xung quanh lại cung kính khom người, như thể kính trọng, thì ra là người quen dì ta đó~ Tình hình có vẻ tốt hơn~
Hoá ra, vị tiểu thư xinh đẹp này tên ‘Thân’. Tên thật kỳ cục, không liên quan. Đây không phải điểm quan trọng, điều quan trọng bây giờ là giữ được mạng. Mộc Phàm Nhạc tranh thủ thời gian len đến ‘Đậu hủ thúi’ cạnh Thân cô nương, lôi lôi kéo kéo tay của Thân cô nương:”Thân Thân cô nương, xin cô hãy cứu tôi”.
Vị Thân cô nương bị kéo tay, rất không hài lòng.
“Háo sắc! ! !, buông tay tiểu thư ra!” Thấy Mộc Phàm Nhạc nắm lấy tay tiểu thư. Nha đầu tên Vân Nhi nổi giận rồi. Rút kiếm ra, lần thứ hai kề lên cổ cô.
“Tiểu muội muội, tôi không phải tên háo sắc!”
Hu hu hu~ tại sao đến đây ai cũng đều đối xử với cô như thế vậy!
“Tiểu nha đầu, nói gì thế, nhìn dáng vẻ hắn ta nghèo kiết xác như thế sao giống chúng ta được”.
Phải, những kẻ giàu có đuổi theo Mộc Phàm Nhạc cũng không muốn ai nói như thế, nói thế khác nào xúc phạm bọn họ không biết chọn bạn.
“Không sai, ta không có tiền, ta rất nghèo, nghèo đến bán thân…Dì đạo cô, dì mau giúp tôi giải thích, tôi quen dì mà, tôi thật sự không phải tên háo sắc”
Mộc Phàm Nhạc nhìn kiếm gác trên cổ mình, lại nhìn chủ nhân của thanh kiếm, hoang mang, sợ mình đi đời nhà ma, không còn cách nào khác nhìn đạo cô đang che miệng cười thầm đau khổ cầu xin.
Cô vừa đến thế giới này, chân ướt chân ráo, sao lại chú ý những điều này chứ? Mặc dù biết rằng, cổ đại có câu “Nam nữ thụ thụ bất thân“, nhưng ở hiện đại người nào gặp bạn thân mà chẳng ôm, thậm chí, ở nước ngoài còn hôn nữa kìa. Đây là biểu hiện tình bạn thân thiết mà. Những hành vi này đã thấm vào xương, không phải nói bỏ là bỏ được đâu.
“Mẹ kiếp, xem chúng ta tàng hình rồi hả!” Một tên thiếu gia ăn chơi đuổi theo cô hét lớn.
“Các huynh đệ, đoạt lấy mỹ nhân. Lão tử muốn nhìn gương mặt sau lớp mạng, xem có hợp mắt huynh đệ ta không, hahaha”, nói xong, mặt trư ca đó đầy (j□j), không biết sống chết còn nói thêm một câu: “Thuận tay bắt luôn tiểu nha hoàn, đánh cho bà cô già kia nằm bẹp.”
Nghe như thế, bạch y cô nương nổi cơn giận. Những hộ vệ động đậy, hận không thể băm bọn họ thành trăm mảnh. Mộc Phàm Nhạc thấy kiếm kề cổ mình khẽ run. Nhưng lợi hại nhất vẫn là đạo cô kia, giận vì nghe được người khác mắng mình là “Bà cô già”, chứ không phải là “Đánh nằm bẹp”.
Chẳng lẽ, những thiếu gia trác táng mờ mắt vì tửu sắc này cũng có hoả nhãn kim tinh, đoán được tuổi thật của dì ta.
Đạo cô tức giận bay vòng đạp cho họ một cước. Vì thế, khai chiến luôn, bắt đầu có những tiếng kêu thảm thiết…
“Hàn Phi, Hàn Tường.” Cuối cùng tiểu thư Thân trân quý như vàng cất giọng du dương, nhưng dường như trong lời nói không có chút tình cảm ấm áp nào.
Hai nam tử nọ tuân mệnh, lao vào cuộc chiến.
Vân Nhi đứng cạnh Mộc Phàm Nhạc làm nũng:”Tiểu thư ~~”.
Thân tiểu thư do dự chốc lát rồi nói: “Hãy biết điểm dừng”.
Vân Nhi vui mừng, hạ kiếm kê cổ Mộc Phàm Nhạc xuống. Mặc kệ tên háo sắc này, thích thú tham gia cuộc ẩu đả.
Có lẽ là vị Thân tiểu thư không thích những hình ảnh bạo lực, mặt nàng hơi nghiêng, lạnh nhạt, hờ hững. Quả là tinh khiết như băng.
Mộc Phàm Nhạc thấy bên ngoài hỗn loạn, nhanh chân trốn sau bạch y cô nương, len lén nhìn cảnh “Quần ma loạn vũ“, hiên ngang lẫm liệt nói: “Thân cô nương đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cô!”
……………………..
Nam nữ thụ thụ bất thân: Nam nữ đưa và nhận của nhau thứ gì đều không được đưa trực tiếp, ví như muốn đưa thì người này phải để vật xuống bàn, người kia lấy vật từ bàn mà lên chứ không được tay trao tay. Nghĩa lớn hơn là giữa nam và nữ phải có khoảng cách, không được tùy nghi có những cử chỉ thân thiết, gần gũi với nhau.
Trư ca: dùng hình ảnh của Trư Bát Giới để ví von.
Hỏa nhãn kim tinh (Đôi mắt lửa sáng ánh kim): Là một tuyệt kỹ của Tề Thiên Đại Thánh- Tôn Ngộ Không dùng để phân biệt đâu là yêu ma, đâu là người.
Quần ma loạn vũ: ý chỉ bọn người xấu đang múa loạn.