‘Khục khục khục’ Mộc Phàm Nhạc cố gắng ho, muốn ho cho ra xương cá, hiện giờ nuốt nước bọt thôi cũng đau đớn, mặt nghẹn đến đỏ bừng lên, nước mắt cũng sắp chảy ra rồi.
Tiểu tử kia thật đáng thương! Các nha hoàn xung quanh chẳng biết phải làm thế nào. Công Dã Khanh Mộng thấy thế, nhíu chặt mày, vội đứng lên, giúp cô điều hòa hơi thở, Vân Nhi cũng lập tức đến trù phòng gọi người lấy dấm, quay lại, rót sẵn trà giúp y, nhìn bộ dạng y, đưa cũng không được, không đưa cũng không được!
“Tiểu Căn Nhi! !” Trong lúc đó, chẳng hiểu sao đạo cô đột nhiên xông đến, nhào lên người cô, cười hì hì, vô cùng thân thiết nói: “Tiểu Căn Nhi ơi, lâu rồi mẫu thân không gặp ngươi, nhớ ngươi lắm đó, ngươi có nhớ ta không?” Dứt lời, còn nhìn Mộc Phàm Nhạc: “Ơ kìa, nhớ ta đến chảy nước mắt luôn hả!”
Ai nhớ dì đến chảy nước mắt chứ? Dì có thể cách xa tôi một chút được không!!! Nhưng hiện giờ Mộc Phàm Nhạc miệng khó thành lời, nghẹn đến khó chịu nè!
“Sư phụ, hai người hãy ôn chuyện sau, hiện phò mã không ổn!” Đôi mày thanh tú của Công Dã Khanh Mộng nhíu chặt, trong mắt là vẻ lo âu.
“Hả? ?” Vào lúc này, đạo cô mới chịu rời khỏi Mộc Phàm Nhạc, nhìn cô, chớp mắt mịt mờ: “Nó sao vậy?”
“Có lẽ là bị vật lạ vướng giữa yết hầu! Vân Nhi mau gọi ngự y trong phủ đến!” Giọng nói vẫn lãnh đạm, nhưng thể hiện sự cấp bách.
“Vâng vâng vâng! Nô tỳ đi ngay.” Bị hóc xương cá có thể vừa là chuyện lớn vừa là chuyện nhỏ! Phò mã gia tuy rằng bình thường có chút ngốc nghếch, nhưng Vân Nhi không nỡ nhìn y khó chịu như vậy.
Nhìn Vân Nhi khẩn trương rời khỏi, Bạo đạo cô nhìn dưới bàn có một mẩu thức ăn, phát hiện có thịt cá bên trong, ngẫm nghĩ một chút, ngáp một cái, dửng dưng: “Ta còn tưởng là đại sự gì, ra là háu ăn, mắc xương thôi mà!”
Dì đừng đứng nói chuyện không đâu! Cũng do dì gọi như thế, khiến tôi sợ đến mắc xương luôn!
“Khanh Nhi, con làm vậy là quá dịu dàng, không được đâu! Cứ để ta!” Đạo cô đẩy Công Dã Khanh Mộng đi.
Công Dã Khanh Mộng thấy sư phụ đã có cách, nhìn trộm sang Mộc Phàm Nhạc quẫn bách, khó chịu thì lui sang một bên!
Để dì? Tôi còn mạng không? Mộc Phàm Nhạc theo bản năng đứng lên.
Bạo đạo cô kịp lúc ấn cô xuống, nhìn cô, khóe miệng nở nụ cười xấu xa, nói như thể cho cô đi siêu thoát:”Ngươi sẽ được giải thoát tức khắc.”
Nhưng lời đến tai Mộc Phàm Nhạc thì giống như: “Đừng sợ, Tiểu Căn Nhi, ngươi rất nhanh sẽ gặp được Phật tổ!”
Bạo đạo cô bất chấp sự phản kháng của Mộc Phàm Nhạc, đứng sau lưng cô, vận khí chưởng một cái, kích thích một chút vào lưng.
Mộc Phàm Nhạc cảm giác được một xung lực, từ phía trong đẩy lên, như muốn thoát ra hệt như lúc bị sặc, lập tức ho khan ‘Khục khục’.
“Dì dùng nhiều lực như vậy làm gì? Muốn vỗ chết tôi à?” Soạt một cái Mộc Phàm Nhạc đứng lên, vỗ một chưởng làm cô nhe răng trợn mắt.
“Ngươi, bây giờ thấy thế nào?” Công Dã Khanh Mộng thấy cô có thể nói lại bình thường, thì yên tâm phân nửa.
“Hả?” Bây giờ, Mộc Phàm Nhạc mới chú ý đến tình trạng của mình, thử nuốt nước bọt, không còn dị vật ở yết hầu nữa, vui mừng, cười toe toét: “Công chúa đại nhân, ta ổn rồi!”
‘Phù’ Công Dã Khanh Mộng giãn mày ra, thở phào nhẹ nhõm!
“Nè nè nè, Tiểu Căn Nhi, là ta cứu ngươi đó!” Có người không vui, rõ ràng là mình giúp, nhìn sao nó cũng không giống cảm tạ mình, dứt lời hiện vẻ mặt ấm ức, dùng đạo bào cũ lau khóe mắt khô.
…Là dì cứu tôi, nhưng cũng là do dì hại tôi còn gì!
Nhìn Mộc Phàm Nhạc không có phản ứng gì, đạo cô làm lố hơn! Cắn môi dưới, thoạt nhìn không giống dùng sức, run rẩy dùng Niêm hoa chỉ, nhưng, chỉ rung phần độ cong ngón tay thôi, giống như đang cho các đốt tay vận động, tay kia đè lên ngực, điều quan trọng là đè ngực của Mộc Phàm Nhạc!
Mộc Phàm Nhạc trợn tròn mắt, tự nhiên mình bị sàm sỡ, lập tức đánh vào tay dì tay, kết quả, 囧! Bị Bạo đạo cô phản đòn, tay của hai người cùng đặt vào ngực cô!
Lại là võ công chết tiệt! Mộc Phàm Nhạc dùng ánh mắt cầu cứu công chúa đại nhân, Công Dã Khanh Mộng phóng ánh mắt vào vị trí đặt tay của họ, nhẹ nhàng lướt qua cô, phớt lờ luôn!
“Các ngươi thu dọn những thứ này đi.” Công Dã Khanh Mộng nhàn nhạt nói với nha hoàn.
Các nha hoàn theo lệnh làm, mau chóng thu dọn rồi lui xuống.
Công Dã Khanh Mộng tao nhã ngồi xuống, nhàn nhã nhận lấy chung trà từ nha hoàn dâng lên, khẽ nhấp một hớp, rồi đặt xuống.
Công chúa đại nhân, người ở đây xem kịch vui chứ gì!
Gương mặt kia như đau khổ gần chết, khóc lóc kể lể: “Tiểu Căn Nhi ơi, ngươi là một tên tiểu tử vô lương tâm mà.”
Vốn đã lâu không gặp, quả thật hơi nhớ nó, nhưng tâm trạng phấn khích đó của đạo cô bây giờ…đã bị nó dập tắt hoàn toàn.
“…” Mộc Phàm Nhạc, ngươi đừng để ý đến dì ta, tự dì ta sẽ cảm thấy nhạt thôi!
“Ngươi có thê tử thì quên mất mẫu thân rồi.” Nghe giọng như vô cùng bi thương vậy.
“…” Chẳng sao đâu, dù gì cũng chẳng phải lần đầu thấy dì ta đóng kịch, nhịn chút xíu, nhịn một chút gió yên sóng lặng!
“Mẫu thân ngậm đắng nuốt cay như vậy mang theo ngươi.” Tiếp tục khóc lóc lên án.
“…” Dì ném tôi xuống cống thì có!
“Bây giờ ngay cả mẫu thân cũng không thèm gọi nữa!”
“…” Muốn con đến hóa điên rồi chăng.
“Kìa, con à từ khi nào mà ngươi bị câm vậy?”
“Ai câm điếc gì.” Mộc Phàm Nhạc phản bác lại, bỏ đi, mình đã đánh giá thấp năng lực tự mua vui của dì ta, sự việc không phải là một câu nói thôi sao, nhanh kết thúc nào: “Khi nãy, cám ơn dì đã dùng mười phần sức vào chưởng, cứu tôi trong lúc nguy nan.”
Mau lấy cái tay sàm sỡ của dì ra đi!
“Nói sớm ghê, hại mẫu thân chảy nhiều lệ như vậy, khóc đến mắt ta chua xót!” Người nào đó thắng trận, thì vô liêm sỉ nói, lần thứ hai lau viền mắt khô queo.
“…”
“Sư phụ, người đến có việc gì quan trọng!” Công Dã Khanh Mộng thấy hai người họ đã tấu hài xong, môi son khẽ nói.
“Xem con nói kìa, nhất định phải có việc mới tìm các con sao? Chỉ đơn giản là vi sư nhớ các con, đến xem thử các con có khỏe không thôi?” Đạo cô cố ý chuyển sang chuyện khác như thế, nói: “Vài ngày trước, các con thành thân, ta không kịp đến dự, nên ta quyết định khoảng thời gian tới sẽ thường đến gặp các con, xem như là quà ta tặng các con, để bày tỏ sự áy náy trong ta!”
Mộc Phàm Nhạc chớp chớp mắt, a? Đây xem như quà? Lần đầu mình nghe nói đến quà tặng ‘Đặc biệt’ kiểu này! Thật chưa bao giờ nghe qua.
Thường đến? Bệnh của thái tử trở nặng sao? Gương mặt Công Dã Khanh Mộng lạnh lẽo, chỉ là ưu sầu giữa hai lông mày hiện lên, chớp mắt, thì không thấy nữa.
“Kìa, Tiểu Căn Nhi, lâu rồi không gặp, trông ngươi không tệ nha.” Bạo đạo cô trông thấy bộ dạng của Khanh Mộng, sáng suốt chuyển đề tài, quan sát người Mộc Phàm Nhạc: “Xem ra đã trắng không ít!”
Mộc Phàm Nhạc bĩu môi, trước đây mình cũng đâu có đen!
“Thoạt nhìn, da dẻ căng mịn, dáng vẻ tuấn tú hẳn ra nha.” Bộ dạng nghiêm túc.
Ơ…Ban đầu thì tôi cũng đâu xấu đâu! Tự nhiên được dì ta khen, hehe, hơi không quen cho lắm.
“Thoạt nhìn, mười phần giống tên mặt trắng ghê!” Tức thì quay sang cười to nói với Công Dã Khanh Mộng: “Khanh Nhi, ta cũng từng nói với nó làm tên mặt trắng để kiếm vốn đi!”
Nghiến răng, biết ngay mà!
“Vâng, quả thật là có vốn!” Công Dã Khanh Mộng cũng quan sát Mộc Phàm Nhạc từ trên xuống, cười như không cười.
Công chúa đại nhân, người đã thay đổi! Trước đây, người sẽ không vùi dập ta như thế!
“Dì à, dì đến thăm chúng tôi mà không quà cáp gì hết sao?” Đổi chủ đề nhanh lên mới được.
“Có chứ!” Bạo đạo cô lấy từ trong người ra một miếng bạch ngọc khảm vàng hảo hạng, nhét cho Mộc Phàm Nhạc: “Đáng lẽ, hôm các con thành thân ta đã chuẩn bị sẵn sàng đến phủ ăn chực…Ơ…Không phải, đến chúc mừng các con mới phải. Đến cuối cùng phát hiện có tên cướp bám đuôi trên đường nên rời khỏi! Thì đây nè, đây là vật khi hắn xin tha, đưa cho ta!”
“Đưa?” Mộc Phàm Nhạc không tin, nhỏ giọng lầm bầm: “Cướp thì có!” Dì còn đáng sợ hơn tên theo dõi kia.
Công Dã Khanh Mộng trông thấy miếng ngọc, cau mày lại, trong mắt lóe lên giá lạnh, bạch ngọc khảm vàng này là vật trong cung!
“Yên tâm, vi sư không sao, nhưng tên kia thì…” Bạo đạo cô nhìn thẳng vào mắt của Công Dã Khanh Mộng, khẽ lắc đầu.
“Dì đã giết hắn.” Mộc Phàm Nhạc sững sờ nói, cô đâu có ngốc, những chuyện ân oán giang hồ như vậy, thường thì đều là cảnh ngươi chết ta vong. Dứt lời thì lùi về hướng của công chúa đại nhân.
“Sao có thể thế? Ta là người xuất gia, sao lại sát sinh lung tung được!” Đạo cô nhìn thấy Mộc Phàm Nhạc sợ sệt, trêu đứa nhỏ vui như vậy đừng bị dọa sợ đến xỉu nha! Đạo cô giải thích ngay: “Tên cướp kia bị chính võ công cao cường của ta, lột sạch y phục, bịt mắt, nhét một ít hồ dán vào miệng hắn mà thôi, làm hắn tạm thời không thể nói chuyện được!” Thật thật giả giả giấu trong lời nói.
Còn Công Dã Khanh Mộng hiểu rất rõ, là cắn lưỡi tự sát!
“Ơ? Oh! Vậy dì đạo cô,…” Quả nhiên là coi phim quá nhiều rồi, gãi đầu áy náy nói: “Xin lỗi, là tôi hiểu lầm dì, nhưng dì thật tệ, dì làm như vậy, sau này tên đó làm sao dám gặp ai!”
Người xuất gia mà tự dưng lột đồ người ta!
“Đó là nghiêm phạt hắn đã quấy rối ta!” Đạo cô thấy sắc mặt Mộc Phàm Nhạc trở lại bình thường, thì nói, xong rồi còn tức giận.
Liếc mắt, quấy rối dì, mắt mù rồi chăng! Cũng chẳng phải không nhìn ra dì ta là đạo cô.
“Nhưng, tên kia võ công cũng chẳng kém, có thể đỡ được một chưởng của ta, tay ta là dễ dàng sờ vậy hả?” Đạo cô lẩm bẩm, nhưng chợt nhớ ra điều gì, nét mặt lập tức hiện lên sự kinh tởm, buồn nôn: “Sau khi hàng phục dưới võ công cao cường của ta, ta cởi sạch y phục hắn, đến khi cởi đến vớ, chân hắn ta, trời ơi, đó là một mùi hôi khủng khiếp!” Những tên thích khách này, ai mà không có vật mang theo, tìm nửa ngày trời mới thấy, còn chưa hỏi được câu nào, xông cho mình một trận rồi tự sát mất!
Mộc Phàm Nhạc 囧, ngay cả vớ của người ta cũng không tha, chắc hắn ta đã trần như nhộng rồi.
“Này, Tiểu Căn Nhi, những lời ta mới nói, có tổng kết gì đặc biệt không?” Bạo đạo cô nhìn thấy Mộc Phàm Nhạc mặt ngơ ngác, thì hỏi, mong cô nói ra những lời mình muốn nghe, để an ủi tinh thần bị tổn thương của mình!
“Thì…May mắn của tên kia không tệ, bệnh hôi chân cũng không tồi!” Hôi, mà dì ta còn cởi đến phía dưới, năng lực kháng hôi của dì ta cũng chẳng tồi tý nào!
Công Dã Khanh Mộng đang cúi đầu suy đoán, ngẩng đầu lên, nghe được câu ấy: “Xì ~” nàng cười khẽ thành tiếng.
Mộc Phàm Nhạc ngoảnh theo nhìn dáng vẻ tươi cười của công chúa đại nhân, như gió xuân lướt qua, lướt đến tim cô luôn, cứ như sứ giả câu hồn, câu hồn người ta mất tiêu.
“Bộp” Một bàn tay vỗ vào trán cô, vỗ luôn hồn cô quay lại: “Ngươi tổng kết cái gì vậy hả? Ta nói nhiều như thế, ngươi không phát hiện ta và tên cướp ấy đã tỷ thí, bản lĩnh ta cao hơn rất nhiều sao?”
Mộc Phàm Nhạc xoa trán, hừ: “Nói thì nói, đừng động tay động chân chứ!”
Hôm nào nhất định phải tìm Tiểu Phi Tử, theo hắn học võ công, rèn luyện cơ bắp, đề phòng bị đánh!
…………………………………………..
“A~~~~~~~!!!!!” Một tiếng kêu thảm thiết phát ra từ thư phòng trong phủ công chúa, đây là giọng của phò mã gia Mộc Phàm Nhạc thì phải, hạ nhân nhanh chân chạy đến, trong phủ công chúa này ngoại trừ công chúa ra thì phò mã là tôn quý nhất! Bọn họ rất sợ chủ nhân tôn quý bị đụng trúng đầu nữa!
“Đừng la đừng la, bộ đau lắm hả? Không phải chỉ đụng ngươi một cái thôi sao?” Mỗi ngày, ngoại trừ giờ luyện chữ, vẽ tranh của Mộc Phàm Nhạc, thì chính là khoảng thời gian tản bộ của Bạo đạo cô.
Mộc Phàm Nhạc ngồi đọc sách, khẽ xoa bắp chân, căm tức nhìn Bạo đạo cô: “Nói dì đừng đụng, dì cương quyết muốn đụng, còn dùng nhiều lực như vậy, đau chết tôi rồi.”
Các nha hoàn, hạ nhân chen nhau chạy vào thư phòng, lo lắng hỏi han: “Phò mã gia người không sao chứ!” Nếu phò mã gia ngự ban này có mệnh hệ gì, dù công chúa không trách tội, hoàng thượng cũng sẽ biết được chuyện này! Ai mà không biết hoàng thượng yêu thương công chúa Tĩnh Thạc, chỉ sợ hoàng thượng yêu ai yêu cả lối về mà trách tội xuống! Vậy thì tiêu mất!
“Ớ, ta không sao!” Mộc Phàm Nhạc không ngờ chỉ một tiếng thét của cô, đã có nhiều người quan tâm đến cô như vậy, cô hả hê nhìn đạo cô. Cô rất cảm động, thực sự, người trái ngược nhau, thì mới biết ai là người tốt! Đồng thời, thấy nhiều ánh mắt quan tâm dồn về cô, cô cũng cảm thấy hơi ngại, xấu hổ nói: “Việc đó, ta không sao hết, khi nãy là ta kêu thử, xem còn vật lạ ở yết hầu không thôi!
Nếu để người khác biết mấy ngày nay luyện võ cô bị đau, rồi bị đạo cô xấu xa mới đụng ‘Nhẹ nhàng’ một chút, đã kêu thảm thiết, cô chẳng biết trốn đi đâu: “Hiện ta không sao, các ngươi ai cũng bận việc lui đi!”
Các nha hoàn, hạ nhân tuân mệnh, sau khi kỹ lưỡng trộm quan sát nét mặt bình thường của phò mã, mới đồng loạt hành lễ, lục đục kéo khỏi thư phòng.
Sau khi tất cả họ ra ngoài, đạo cô cười lớn: “Tiểu Căn Nhi, từ lâu ta đã nói với ngươi, ngươi ấy hả, xương cốt không thích hợp để luyện võ, ngươi còn không tin, ngươi nhìn ngươi bây giờ xem, mới chỉ đứng tấn đã để lại di chứng nghiêm trọng như vậy, tự mình chuốc khổ mà hahaha cười chết mất.”
Mộc Phàm Nhạc cắn răng, trừng mắt với dì ta, lại rất bực tức, rốt cuộc là ai hại cô thành như vậy.
Từ khi quen biết dì ta đến giờ, dì ta luôn ức hiếp mình! Không những thế, gần đây ở phủ công chúa sự việc càng tệ hơn, còn ức hiếp mình đến không cách nào phản đòn, dựa vào đâu hả? Giận đến nghĩ không ra, nhưng đơn giản tổng hợp tất cả kinh nghiệm lại thì đã hiểu, tại sao đạo cô lại dễ dàng bắt nạt mình, tại sao vậy? Rất đơn giản, vì dì ta biết võ công chứ sao! Nếu đã tìm được nguồn bệnh, thì hốt thuốc theo bệnh thôi, Mộc Phàm Nhạc quyết định, cô muốn luyện võ!
Vì thế, khoàng thời gian này cô đều theo Tiểu Phi Tử tập võ, nhưng sau khi tập luyện, cô đều muốn hát một câu: “A ~ Đã lĩnh hội được đau nhức cỡ nào rồi ~”
Lời bài hát này hay biết bao nhiêu, hát lên nỗi lòng trong cô!
Vài ngày trước, trước khi đi ngủ, cô thỉnh cầu công chúa đại nhân, mượn Hàn Phi một thời gian, cô muốn theo Tiểu Phi Tử học võ, không đề cập đến cô sẽ dung nó phản kích đạo cô, nhưng nhất định phải có khả năng tự vệ, nói xong, còn siết tay thành nắm đấm đặt trước ngực, dáng vẻ đầy tự tin!
Công Dã Khanh Mộng sau khi tắm rửa xong nhìn dáng vẻ của cô, cảm thấy vừa buồn cười vừa đáng yêu, khóe miệng cong lên: “Phò mã, học võ là một việc khổ cực, da thịt của ngươi có chịu được nỗi khổ này không?”
Giai đoạn học võ tốt nhất là bắt đầu khi còn nhỏ, bởi vì sự dẻo dai của trẻ con phù hợp với võ thuật, đặc biệt là sự linh hoạt từ chân và dẻo dai từ vai là vô cùng quan trọng. Người trước mắt nàng, bất luận xương cốt hay gân mạch đều đã cứng cáp rồi!
Mộc Phàm Nhạc cho rằng công chúa đại nhân không tin cô, nên không có ý kích tướng việc mượn Hàn Phi, lập tức đứng trước mặt công chúa đại nhân lập lời thề son sắt: “Công chúa đại nhân, ta chịu được, người phải tin ta chứ, chính cái gọi ‘Ăn khổ trong khổ, mới là người trên người’ mà! Ta nhất định sẽ chịu được!”
Vì ngày mai không còn bị ức hiếp, chút khổ ấy có đáng gì đâu. Mình muốn trở thành hoa hồng thiết trong mưa cầu vồng! Chỉ là loại hồng này không có gai!
Ể ~ Công Dã Khanh Mộng trông thấy mắt ai kia long lanh chớp chớp mắt, làm biểu cảm cầu xin, đáng thương, phía sau chỉ thiếu mỗi cái đuôi vẫy vẫy nữa là đủ! Cô cũng không định đập tan hy vọng của y, khẽ lắc đầu cười nói: “Vậy cứ theo ý phò mã mà làm. Nếu như không được, thì đừng miễn cưỡng bản thân.”
Cho y chịu chút dày vò, xem như cho y tăng cường sức khỏe đi!
Mộc Phàm Nhạc nghe xong cười tươi: “Cám ơn người, công chúa đại nhân!”
“Ừ.” Công chúa đại nhân cười yếu ớt, tiếp theo, bước về phía giường, chuẩn bị thay đồ đi ngủ.
Oh yeah! Công chúa đại nhân thật là người thấu tình đạt lý, nội tâm cô bay theo trí tưởng tượng vô hạn cười hỏi Công Dã Khanh Mộng: “Công chúa đại nhân, người nói xem ngày nào đó, ta cũng sẽ như hiệp khách giang hồ, làm một quân tử một chân đạp bụi hoa không để lại dấu vết.” Trên mặt mang theo mộng mơ cười tươi.
“Nhưng…” Khi nội tâm Mộc Phàm Nhạc đang khen ngợi công chúa đại nhân, mộng tưởng về tương lai sắp đến, ai dè đối phương thốt một câu như vậy.
“Nhưng…Nhưng cái gì?” Mộc Phàm Nhạc trông thấy trên khuôn mặt tuyệt sắc, lạnh nhạt của công chúa đại nhân tự nhiên mang theo sự tính toán, thì không khỏi nuốt nước bọt một cái.
“Chẳng qua, bổn cung cho phò mã mượn thị vệ thân cận nhất, vậy phò mã hẳn là nên đáp lại thứ gì phải không?” Công Dã Khanh Mộng cười hệt như gian thương, kiểu cười này, cười hết sức nhã nhặn, cao quý, nó càng khiến người khác không cầm lòng được bước lên thuyền hải tặc của nàng ấy!
“…Hay công chúa đại nhân vẫn cần Hàn Phi.” Lần thứ hai Mộc Phàm Nhạc thấy nụ cười ấy thì nuốt nước bọt một cái nữa, công chúa đại nhân, người quả nhiên là yêu nghiệt!
“…” Công Dã Khanh Mộng nghe, nụ cười tao nhã biến thành vô cùng phong tình: “Phò mã, ngươi là tên keo kiệt à?”
“Không phải, công chúa đại nhân, ta…Ta không có tiền!” Mộc Phàm Nhạc không thể hiểu được suy nghĩ của công chúa đại nhân, rõ ràng mới nãy còn nói được mà, rất bình thường, sao giờ biến thành như vậy! Cô cảm nhận được một sự nguy hiểm!
“À, vậy sao?” Đương nhiên, là Công Dã Khanh Mộng biết ngân lượng của Mộc Phàm Nhạc đã hóa thành tro khi chuộc tiểu cô nương kia rồi, có điều khi nghe y nói câu đó, trong lòng không được tự nhiên, mắt nheo lại, cười nhẹ nói: “Thứ này không cần phò mã dùng tiền, dùng một thứ khác thay thế được!” Nói xong, nụ cười phong tình thậm chí càng đẹp hơn, nhưng cảm giác nó mang theo gió bão trong đó.
Mộc Phàm Nhạc đối với cảm giác này rất quen thuộc, tương tự trước đây, lúc ‘Dì cả’ đến thăm công chúa đại nhân, nhưng cũng không giống lắm, công chúa đại nhân như vậy sẽ khiến cô lạnh cả sống lưng, không thể làm gì khác hơn là ngây ngẩn gật đầu, vừa nghĩ đến khả năng sẽ xảy ra chuyện gì quan trọng, nên cô thận trọng nói rằng: “Công chúa đại nhân, mặc dù bây giờ là ta bán thân cho người, nói thế nào thì giữa chúng ta chỉ là khế ước hôn nhân, nên ta không có nghĩa vụ thị tẩm đâu.”
Hiện cô không tiền, cũng chỉ còn cái cơ thể này, nếu công chúa đại nhân muốn thịt cô để thay thế thì làm sao! Hay là nói trước vẫn tương đối tốt hơn, công chúa đại nhân, người có tiền như vậy, vung tay là có, sao phải ép phò mã đáng thương là ta vậy. Hay là, ta không mượn Tiểu Phi Tử nữa được không?
Công Dã Khanh Mộng nghe lời Mộc Phàm Nhạc xong, cảm thấy vừa bực vừa buồn cười, nàng chỉ muốn chỉnh y một chút, nào ngờ y thốt lên từ ‘Thị tẩm’ này, nàng muốn ‘Thị tẩm’, nàng còn sợ y sẽ không! Thế nhưng nhìn dáng vẻ hiện giờ của y, cảm thấy có chút thú vị, nương theo trọng tâm câu chuyện cười nói: “Tuy thiếp cùng phò mã thành thân chỉ là hình thức, nhưng cũng là thê tử được phò mã cưới hỏi đàng hoàng, là thê tử thì phải thực hiện nghĩa vụ của thê tử đúng không nào?” Dứt lời, còn cười rất quyến rũ: “Nếu phò mã không cần thị tẩm, thì hãy để thiếp hầu hạ phò mã thay đồ đi ngủ.” Tiếp theo, vuốt nhẹ mãi tóc, cười với Mộc Phàm Nhạc, chuẩn bị thay đồ ra thật giống để Mộc Phàm Nhạc thị tẩm.
Công Dã Khanh Mộng vốn vừa tắm xong không bao lâu, mái tóc đen buông tự nhiên, thân áo không có bất kì đai lưng nào giữ lại, mang một nét lười biếng, gò má như dương chi bạch ngọc mềm mại còn ẩn hồng chưa tan, chiếc mũi cao xinh xắn, môi son như anh đào, có sự lôi cuốn mê người, đặc biệt có mùi thơm ngát đặc trưng riêng của nàng. Bởi vì cổ áo rộng nên khiến cho xương quai xanh như ẩn như hiện tăng thêm không ít sự quyến rũ, dáng vẻ như vậy thật khiến người khác muốn tăng huyết áp, người như thế đối với Mộc Phàm Nhạc là kích thích quá lớn.
Nhưng điều mà Mộc Phàm Nhạc trông thấy là công chúa đại nhân bước về hướng cô, cô lui về sau theo bản năng, nên dáng vẻ kiều mị kia của công chúa đại nhân cô chưa hề thấy qua lần nào! Có thể nói là đứng hạng nhất trong mười kỳ quan của thế giới lận ~~ Nhưng mà nguy hiểm! Công chúa đại nhân như vậy quá nguy hiểm! Cô che ngực lại, cười run run nói: “Công…Công chúa đại nhân, người không thể sử dụng mỹ nhân kế được ~ Cẩn thận ta tương kế tựu kế đó.”
Công chúa đại nhân, người không thể cưỡng đoạt dân nữ được đâu ~~~ Ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng mà!
Công Dã Khanh Mộng nhìn bộ dạng tự tăng thêm dũng khí của cô, tưởng tượng ngày ấy cùng Đậu Uy nảy sinh mâu thuẫn trên đường chắc là cũng như thế! Thảo nào, khi Dạ Sương kể lại chuyện này, thì nàng ta cười toe toét. Dáng vẻ như thế thật khiến người khác không kiềm được muốn đến lột lớp ngụy trang tươi cười đó ra, Công Dã Khanh Mộng giả vờ khổ sở, che mặt khóc: “Lẽ nào phò mã ghét bỏ bổn cung? Cảm thấy bổn cung hầu hạ không thoải mái như nữ tử bên ngoài?”
Gì? Đổi chủ đề nhanh quá vậy, Mộc Phàm Nhạc không theo kịp tiết tấu nội dung, cô chớp chớp hai mắt, khi nãy không phải chỉ mượn Tiểu Phi Tử của công chúa đại nhân một chút thôi mà! Bây giờ, sao biến thành ghét bỏ công chúa rồi vậy? Còn nữa, nữ tử bên ngoài là ai hả?
“Công chúa đại nhân, người nói lung tung gì đó? Sao ta ghét bỏ người được? Người không ngại ta, thì ta đã cám ơn trời đất rồi! Công chúa đại nhân, người biết không? Ở Đại Tấn, ta không có bất kỳ người thân nào cả, ta cũng chẳng có ai để dựa vào, ta như vậy, người còn không ngại, thì làm sao ta ghét bỏ người được, người cao quý, thanh nhã như vậy, có rất nhiều người thích, người có cả một đoàn hậu viện kìa!” Lúc bắt đầu, Mộc Phàm Nhạc vẫn còn xua tay giải thích, chỉ kể về mình ở khúc giữa, cô vẫn thấy hơi buồn, cô cách người thân xa quá, nói đến cuối cùng, cô thấy hơi lạ, công chúa đại nhân được trời ưu ái tự nhiên nói như vậy, cô cảm thấy có gì đó không đúng! Theo kinh nghiệm trước đây, có lần công chúa đại nhân biểu hiện khác thường, chắc cô đã nói gì sai, đáng chết nhất là cô thường chẳng biết khi nào thì mình nói sai.
Công Dã Khanh Mộng đã bắt được sự mất mát, buồn bã trong mắt Mộc Phàm Nhạc, đây là lần đầu tiên nàng thấy được biểu hiện này, không xác định được y sinh ra ở đâu, có thể lý giải như vậy, Mộc Phàm Nhạc là người hết mức sạch sẽ, đến một điểm nhỏ cũng không điều tra ra. Đồng thời, nàng cũng thấy khó chịu, bắt đầu từ khi nào mà nàng giống sư phụ của mình, thích trêu đùa y vậy nhỉ? Hiện nàng đã khôi phục dáng vẻ thường ngày, cười yếu ớt, nói với Mộc Phàm Nhạc: “Phò mã đã quá lo lắng rồi, khi nãy là bổn cung muốn trêu phò mã một chút thôi! Không còn sớm nữa, đi ngủ sớm thôi!” Nói xong, bước về giường, đi ngủ.
Mộc Phàm Nhạc giật giật khóe miệng, cười khổ, haha, công chúa đại nhân, tự nhiên người nói đùa với ta? Khi nào thì người học nói đùa vậy? Người có biết đùa của người làm ta sợ muốn chết nè! Hey, công việc phò mã này thật là một việc áp lực cao không được bảo hiểm luôn ~ Hay là ngủ chậm một chút đi! Mộc Phàm Nhạc cũng cởi y phục, tắt nến mò mẫm đến giường, khi ngồi trên giường, thuận tiện giúp công chúa đại nhân đắp chăn, cười chúc ngủ ngon rồi nằm xuống ngủ.
Mộc Phàm Nhạc đang nằm trên giường thì ngửi được mùi hương thơm ngát, dường như nghe công chúa đại nhân nhẹ giọng nói: “Sau này, phò mã hãy chú ý ngôn từ, có vài lời không thể nói lung tung!”
Ể ~ Ta biết ngay mà, nhất định là mình đã nói sai, nên công chúa đại nhân mới có biểu hiện như thế! Chỉ là cô vẫn không rõ mình nói sai chỗ nào, suy nghĩ chốc lát, thì đáp lại: “Vâng, công chúa đại nhân, sau này ta sẽ sửa!”
Thái độ tốt, mới thực sự tốt!
“Ừ.” Công Dã Khanh Mộng thông minh vừa nghe khẩu khí của Mộc Phàm Nhạc, thì biết cơ bản y không biết mình đã sai ở đâu, khóe miệng cong lên: “Phò mã hãy nhớ, quân tử chân thầm đạp bụi hoa không để lại dấu vết là kẻ trộm hoa! Sau này chớ có nói bậy nữa!”
Gì? Kẻ trộm hoa? Hóa ra, hôm nay công chúa đại nhân khác thường đều nằm trong lỗi ‘Quân tử chân thầm đạp bụi hoa không để lại dấu vết’! Đây là câu đạo cô hay tự khen về khinh công của mình mà.
“Vâng ~ công chúa đại nhân.” Bất lực về sự tức giận của mình.
“Phò mã phải ghi nhớ kỹ, hôm nay còn thiếu bổn cung một đáp lễ! Bây giờ, bổn cung còn chưa nghĩ ra, để sau này hãy tính vậy.” Trong giọng điệu ẩn sự xảo quyệt.
“Vâng, công chúa đại nhân.” Công chúa đại nhân, sao người còn nhớ rõ vậy, có cảm giác đã rơi vào cạm bẫy của công chúa đại nhân. Hiện giờ chính là quả bóng tức giận.
“Ngủ thôi.”
“Vâng, công chúa đại nhân.” Không để ý nữa, cứ ngủ trước đã.
……………
Hoa hồng thiết: hoa hồng bằng kim loại.
Dương chi: thịt dê.