Đêm khuya, ở phủ của đại công chúa.
Hai cơ thể nữ trắng nõn, mềm mại ở trên giường phượng đang quấn lấy nhau ma sát qua lại. Cảnh tượng như ẩn như hiện sau rèm che, một nữ tử cố kiềm lại âm thanh của tiếng thở dốc.
Cảm nhận được đầu lưỡi mềm nóng ran không ngừng di chuyển và hơi thở ấm áp phà vào phần cổ, Trọng Thu toàn thân xụi lơ, hai tay vịn lấy bờ vai của người nằm trên mình, cơ thể cũng nhịp nhàng chuyển động theo đầu ngón tay trêu đùa của đại công chúa. Trọng Thu mắt nhắm mày nhíu, như thể bị buộc phải tận hưởng khoái lạc trên chiếc giường này.
Một lúc sau, một âm thanh trầm bổng vang lên và sự run rẩy không ngăn được đã kết thúc cuộc khoái lạc trên giường.
“Cơ thể của Thu càng ngày càng nhạy cảm.” Công Dã Trừng lõa thể mồ hôi nhễ nhại nằm trên cơ thể trần trụi của Trọng Thu, cười quyến rũ nói:”Chỉ vừa chạm nhẹ thì đã phản ứng như vậy, thật khiến người ta thích đến không muốn tha!” Nói xong, còn cười khẽ một tiếng.
Khoái lạc còn chưa qua đi, ánh mắt Trọng Thu mơ màng, không để ý nhiều đến lời của đại công chúa, cố nghiêng đầu sang một bên, lặng lẽ chờ cơ thể phục hồi lại!
Công Dã Trừng đã quen với người hờ hững này nên không trách, những ngón tay di chuyển qua lại trên làn da mịn màng của đối phương, hai mắt đầy mê hoặc, cười khẽ nói:”Sao ở trên giường mà biểu cảm của ngươi cũng như vậy, lẽ nào khi nãy bổn cung hầu hạ Trọng đại tổng quản không thoải mái, lẽ nào vẫn còn…Chưa thỏa mãn ở đây!”
Trọng Thu vốn muốn nằm nghỉ nghe được câu cuối cùng, thoáng chốc nghiêng đầu lại, nhìn thẳng vào Công Dã Trừng, lòng hơi sợ hãi, sợ người phía trên nhu cầu vô tận, mới đáp:”Đại công chúa, người chớ…” Lời còn chưa hết thì đã bị chặn lại.
Công Dã Trừng dùng hai ngón tay đặt lên môi của Trọng Thu, rồi tiến mặt đến kề bên gò má Trọng Thu, híp mắt nói:”Có đôi lúc, bổn cung phát hiện đại tổng quản thật sự rất nhạt nhẽo, dù là ngày thường hay trên giường đi nữa, đều không hề thú vị, tựa như bây giờ, khoái lạc qua đi, một chút biểu cảm hưng phấn hay chán ghét cũng không có. Nếu hiện giờ không phải là ngươi, luôn ở dưới thân bổn cung, bổn cung cũng chẳng khó để hình dung ra vẻ mặt vô vị sau khi hoan lạc!”
“Vậy đại công chúa cho rằng biểu cảm của tại hạ nên thế nào? Giống với các tiểu thư khuê các xấu hổ che cơ thể lại hay là lẳng lơ như nữ tử thanh lâu?”
“Chậc chậc, cả hai biểu cảm đó đều rất hợp với đại tổng quản. Đại tổng quản chớ quên ngươi đã từng là tiểu thư quan viên, hiện giờ thân phận là phạm nhân…Thật không khác mấy với kỹ nữ thanh lâu. Đại tổng quản, ngươi luôn tự nhắc nhở mình thuộc thân phận nào?” Công Dã Trừng rướn người lên, giữ cằm của Trọng Thu, cảm tình trên khuôn mặt biến thành giễu cợt:”Nhớ rõ, bổn cung muốn ngươi thế nào thì ngươi phải thế đấy!”
Trọng Thu tránh thoát bàn tay đang giữ cằm mình, dùng sức đẩy Công Dã Trừng ra, ngồi dậy. Lòng đau đớn bởi những lời tuyệt tình kia, viền mắt cũng bắt đầu đỏ lên, nhìn lại Công Dã Trừng, đáp rằng:”Tại hạ đa tạ đại công chúa đã nhắc nhở, thân phận của mình tại hạ đều nhớ kỹ trong lòng! Hiện giờ, với phận hèn này ở trên giường của đại công chúa quả thực là đáng chết muôn lần, tại hạ sẽ nghiêm khắc trừng phạt mình!” Nói xong, tức giận muốn rời khỏi.
“Kìa, giận à? Đừng nha, bồi bổn cung ngủ đi.”
Trọng Thu phớt lờ, xốc chăn lên, chuẩn bị đứng dậy.
Công Dã Trừng nổi giận, lần thứ hai ấn kẻ muốn rời khỏi xuống, dùng một tay bóp giữ hai gò má của đối phương, hạ giọng nheo mắt, ánh mắt sắc bén, nói:”Trọng Thu, chớ phản kháng bổn cung! Nếu ngươi ngoan ngoan vâng lời, bổn cung sẽ không khiến ngươi khó chịu. Nếu như không…Hừ, bổn cung không ngại cho ngươi thành kỹ nữ thanh lâu.”
Trọng Thu đỏ mắt chăm chú nhìn đại công chúa ‘Công Dã Trừng, rốt cuộc ngươi vẫn xem ta là một món đồ chơi.’
…
“Khách quan, trứng luộc ngài gọi đây.” Một tiểu nhị trẻ tuổi hăng hái bưng đến một dĩa gồm hai quả trứng luộc, đặt ở bàn Mộc Phàm Nhạc, dùng thái độ phục vụ chuyên nghiệp, cười nói:”Còn mì Dương Xuân thì ngài chờ chốc lát sẽ có.”
“Oh, được rồi!” Mộc Phàm Nhạc cúi đầu, đỡ trán, che che mặt lại:”Để ở đây đi!”
“Khách quan, ngài…Còn cần gì nữa không?” Tiểu nhị quan sát thấy Mộc Phàm Nhạc vẫn cúi đầu từ lúc bước vào, ngồi một chỗ khuất gần cửa sổ, luôn che mặt lại, hắn thật tò mò trên mặt vị khách quan ăn mặc bảnh bao này có phải có điểm nào không tốt nên mới thế, bèn hỏi thử.
Về phần Mộc Phàm Nhạc cũng cảm nhận được ánh mắt hiếu kỳ của tiểu nhị, vẫn cúi đầu, không khách sáo siết tay thành đấm đập xuống bàn, nhắc nhở:”Đi chỗ khác đi, xem thử mì Dương Xuân của ta xong chưa?”
Tiểu nhị bị nhắc nhở, đành xấu hổ cười trừ bỏ đi.
Mộc Phàm Nhạc hé bàn tay ra, nhìn qua khẽ tay thấy tiểu nhị đã đi, nhanh chóng cầm trứng luộc lên, lột vỏ, dùng hai quả trứng trắng bóc lăn phần mí mắt bị sưng đỏ, lăn qua lăn lại, để vết bầm bớt sưng!
“Ui!” Lăn trứng gà vẫn còn cảm giác đau, nghĩ đến trên mắt như có hai miếng sủi cảo thì Mộc Phàm Nhạc thở dài, thầm than trách chắc chỉ có mình là phò mã đầu tiên bị dọa đến khóc!
Nhớ lại đêm ấy…Thảm không thể tả luôn!
“Ngươi định thế nào hở, phu quân ngốc…Của ta?” Công Dã Khanh Mộng ngã xuống giường, đôi mắt sáng trong, môi nhếch lên một đường cong đẹp mắt, nhìn Mộc Phàm Nhạc phía trên, tơ tình được nhả ra đều đặn.
“Ta…Hông phải, chuyện đó…Công chúa đại nhân…” Mộc Phàm Nhạc bấn loạn, mặt đỏ bừng, người căng thẳng, hai tay chống hai vai công chúa đại nhân run rẩy, lắp bắp.
Mình đã bị gì vậy, công chúa đại nhân chỉ nhẹ nhàng đến gần, thì mình bị rối loạn và không điều khiển được hành vi của mình, đẩy ngã công chúa đại nhân đè lên luôn! Cơ thể không vâng lời này đang muốn làm cái gì vậy!
“Ừ ~ Dáng vẻ phu quân như thế, phải chăng đã học được từ trong lầu.” Công Dã Khanh Mộng biết rõ đối phương đang khẩn trương, nên nói bóng gió, rồi cười mỉm chi!
“Không có không có không có đâu.” Lắc đầu liên tục.
Công Dã Khanh Mộng mỉm cười im lặng, đôi mắt đen lẳng lặng nhìn y, trong mắt hiện lên tinh nghịch.
Mộc Phàm Nhạc nhìn dáng vẻ không khó chịu mà còn cười của công chúa đại nhân, trong lòng khó hiểu? Giờ phải làm sao?
-Dìu công chúa ngồi dậy? Nhưng mình tiếc nuối không khí hiện giờ.
-Vậy tiếp tục ở tư thế này? Hình như hơi mập mờ.
Công chúa đại nhân thường ngày sáng suốt, tao nhã bị mình quật ngã, có một chút vui vẻ của cảm giác chinh phục. Nhưng mà, điều này có thể khiến công chúa đại nhân thẹn quá hóa giận đó!
Dìu dậy hay không đây? Lựa chọn này quá khó!
A! ! ! Phiền chết được! Rốt cuộc phải làm sao đây!
Do Công Dã Khanh Mộng đột ngột bị quật ngã, chưa kịp chỉnh lại vạt áo, vạt áo bị nới rộng kéo theo chiếc áo yếm để hở cảnh xuân lớn ở phần ngực trên ra. Mộc Phàm Nhạc còn đang đấu tranh tư tưởng nhìn thẳng vào xương quai xanh đầy hấp dẫn và phần ngực đang phập phồng, cộng thêm mùi cơ thể thơm ngát đặc biệt của công chúa đại nhân, đầu óc trống rỗng, tim đập rộn ràng, muốn vươn tay xoa thử…Nhưng cô hổng có lá gan đó!
Nhìn thấy yết hầu của y chuyển động, Công Dã Khanh Mộng nhìn theo tầm mắt của Mộc Phàm Nhạc, thì phát hiện vạt áo bị nới một khoảng khá rộng, bình tĩnh khi nãy cũng mất đi, gương mặt ửng hồng, giọng mang theo hờn dỗi cùng khiển trách:”Vẫn còn chưa chịu dậy hả.”
“Oh oh oh.” Gật đầu không ngừng.
Công Dã Khanh Mộng ngồi dậy, sửa lại vạt áo, tức giận trừng Mộc Phàm Nhạc.
Mộc Phàm Nhạc còn chìm đắm trong tưởng tượng không hiểu là công chúa đại nhân ngượng, chỉ nhớ ánh mắt lạnh của người vừa rồi. Nhớ lại hành vi cợt nhã của mình đã đắc tội công chúa đại nhân, nhận được ánh mắt lạnh, cô bị dọa đến da đầu tê dại, đôi mắt khi nãy vì bị cắn còn ửng đỏ, giờ bị dọa sợ đến rơi nước mắt.
“Sao vậy? Tay ngươi còn đau sao?” Công Dã Khanh Mộng trông thấy Mộc Phàm Nhạc rơi nước mắt, không nghi ngờ gì cho rằng tay y còn đang đau.
Lắc đầu, là bị người dọa sợ đó công chúa đại nhân!
“Vậy thì tại sao?” Đôi mắt đẹp chăm chú nhìn vào đôi mắt ửng đỏ, dùng ngón tay lau nước mắt ở khóe mắt y.
Mộc Phàm Nhạc rươm rướm nước mắt cảm nhận được đôi tay mềm như tơ chạm vào mặt, thì tim đập rộn ràng tức thì, tay cô không tự chủ cầm lấy tay mềm mại đối phương. Chợt cô trông thấy đối phương tươi cười, trong nháy mắt cô thấy như gió xuân ấm áp thổi vào tim, nuốt một ngụm nước bọt, cho rằng vào lúc này nên nói gì đó, nhưng chẳng biết phải nói gì, cuối cùng thì mở lời:”Công chúa đại nhân, sau này người có thể đừng như…Chó con cắn người được không?”
…
Khoảnh khắc đó, cô cảm nhận được gió bên ngoài ngừng thổi, ánh nến trong điện cũng không cháy nữa, thế giới chìm vào tĩnh lặng, yên lặng như khi xảy ra hành động trước đó. Mộc Phàm Nhạc nghĩ tim mình sắp vỡ tung rồi, cô từng gặp người ăn nói vụng về, chứ chưa từng thấy ai có cái miệng ngu ngốc như vậy, dám nói công chúa đại nhân như chó, đây chính là biểu hiện của chán sống. Tuy rằng khi nãy cô không biết mình định biểu đạt gì nữa, nhưng tuyệt đối không phải là câu đó!
“Công chúa đại nhân…Xin…Xin lỗi người.” Mặc kệ công chúa đại nhân ban hình phạt nào cho những lời ác ý vô tình của mình, xin lỗi trước đã, sau đó nhắm mắt, định chạy ào ra phía ngoài! Thật lòng không còn can đảm nhìn biểu cảm lúc này của công chúa đại nhân nữa rồi, có lẽ đã đen đến không thể đen hơn nữa!
‘Rầm’ một tiếng động lớn vang lên!
“Ui…Đau quá.” Lập tức bịt mũi lại, chỉ lo cắm đầu chạy, mà quên mở cửa.
Đau, đau quá, tay đau, mũi đau, mặt cũng đau luôn…Thật sự rất đau, đau đến không cầm được nước mắt chảy ra ngoài…Cho nên, hai mí mắt trắng mềm biến thành sủi cảo thủy tinh! So với bảng hiệu Miss Dumpling thì chất lượng vượt hơn hẳn.
Vết sưng của Cao lão đại đọng trên mí mắt…Nặng thật!
Cô sợ các nha hoàn trong phủ, đặc biệt là Vân Nhi sẽ chê cười, nên mới sáng sớm đã ra khỏi phủ, ra ngoài mua trứng luộc lăn cho bớt sưng. Được rồi, thật tình thì sáng sớm cô dậy không biết làm sao đối mặt với công chúa đại nhân, cảm thấy xấu hổ và ngại nữa.
Còn nữa, bầu không khí hôm qua thật sự quá mập mờ, lúc cô và công chúa đại nhân ở riêng với nhau, là cô có cảm giác hưng phấn và sợ sệt trong lòng, rõ là rất muốn tiến đến chạm vào nhưng lại sợ đối phương không vui. Thi thoảng lại muốn ở riêng với nhau nhưng lại sợ ở riêng thì sẽ khẩn trương. Đôi lúc trong đầu cũng sẽ hiện lên dáng người diễm lệ khi tắm của người, máu huyết lập tức tăng lên liền. Một nụ cười hay một cái nhíu mày cũng đủ khiến lòng mình như được bôi mật ngọt. Ngắm dấu răng trên tay, nhớ lại ký ức mềm mại cùng cảm giác âm ấm, lập tức muốn xông đến ôm người vào lòng ngay.
Ặc…Khoan, vấn đề này đã từng được bạn bè mình ở hiện đại thảo luận….bị trúng tên của thần Cupid rồi.
….
Cao lão đại: Là người đàn bà đanh đá, mạnh mẽ và nhiều tham vọng trong phim Tân lưu ly hồ điệp kiếm.
Thần Cupid: Một vị thần tình yêu trong thần thoại Hy Lạp.