“Khách quan, mì Dương Xuân của ngài! Mời dùng.” Tiểu nhị bưng mì Dương Xuân nóng hổi đến cắt ngang mạch suy nghĩ của Mộc Phàm Nhạc.
“Tốt.” Đặt trứng gà xuống, rút đôi đũa trong hủ đựng ra:”Tiểu nhị, phía đối diện bán gì vậy, thật đông khách, người ra vào tấp nập, mà tất cả đều là nữ nhân.” Mộc Phàm Nhạc tựa vào bệ cửa sổ, nhìn tiệm đối diện hỏi.
“À, khách quan, phía đối diện bán vật dụng son phấn của các cô nương.” Tiểu nhị trông thấy đôi mắt sưng đỏ của Mộc Phàm Nhạc thì hơi ngạc nhiên, kiềm chế hai vai đang run rẩy, bộ dạng của khách quan này buồn cười đến không thể tả, thảo nào cứ một mực che che giấu giấu. Tiểu nhị giữ đạo đức nghề nghiệp của ngày thường, nín cười, nhiệt tình đáp lại:”Khách quan, có lẽ người không nhớ là chỉ vài ngày nữa là đến ngày Chức Nữ, tiểu nhân nghĩ các cô nương kia muốn tăng thêm son phấn cho mình vào ngày lễ đó.”
Ta đâu phải người ở đây, làm sao mà nhớ ra, lễ Chức Nữ? Chẳng phải là ngày tình nhân của Trung Quốc ở cổ đại sao? Cũng thịnh hành ở đây luôn sao?
“Có cái gọi là, nữ nhân vì người mình thích làm đẹp, tiểu nhân nghĩ có thể những nữ quyến này đều trang điểm vì lang quân hoặc phu quân của mình đó!” Khuôn mặt tiểu nhị hiện vẻ ao ước, chắc vẫn còn là người độc thân.
“Đúng vậy, nữ nhi vì người mình thích làm đẹp, nam nhi trắng tay vì nữ nhi!” Ăn một miệng đầy mì, cô nói năng không rõ ràng.
“Này, tiểu nhị, mang rượu đến đi!” Khách bên kia gọi, tiểu nhị chạy đến đó.
Mộc Phàm Nhạc chép miệng, món mì này không tệ chút nào! Sau khi ăn xong, vẫn thấy mí mắt nặng nề, muốn ngồi thêm chút nữa mới rời khỏi thì cô nghe thấy có người gọi mình.
“Cửu cô gia, thật trùng hợp! Không ngờ lại gặp ngài ở đây!” Đỗ Chi Hằng bước vào quán trọ, ánh mắt sắc bén nhìn thấy Mộc Phàm Nhạc ngồi một góc ở cạnh cửa sổ, nên cười bước đến.
Mộc Phàm Nhạc ngẩng đầu lên trông thấy Đỗ Chi Hằng, trong lòng dâng lên cảm giác thân thiết, mặt nở nụ cười, nói:”Là Đỗ đại nhân à, mời ngồi!”
“Vậy hạ quan không khách sáo.” Đỗ Chi Hằng hành lễ rồi ngồi xuống đối diện cô, trông thấy mí mắt vừa sưng vừa đỏ của Mộc Phàm Nhạc, hơi sững sờ rồi chỉ vào mắt mình, ân cần hỏi:”Cửu cô gia, mắt của ngài…?”
“Ớ…Dạo này mắt hơi bị viêm nên hơi sưng thôi!” Rõ đến vậy sao? Cầm ấm trà trên bàn lên, tự rót cho mình một chung trà, cười gượng nói.
“À, vậy sao?” Đỗ Chi Hằng cảm thấy lúng túng vì câu hỏi đường đột của mình, nên mới khiến đối phương xấu hổ, cũng tự rót cho mình một chung trà.
“Đã khiến ngài chê cười.” Mộc Phàm Nhạc xoa xoa mặt, cười miễn cưỡng.
“Nào có nào có.” Đỗ Chi Hằng day day tai, cười theo.
“Có phải…Nhìn rất quái dị không?” Nói xong, Mộc Phàm Nhạc thấy mình đã hỏi thừa, hai sủi cảo thủy tinh trên mắt không dị mới là lạ?
“Không không không, thật ra…Rất đáng yêu.” Dứt lời, lần đầu tiên Đỗ Chi Hằng muốn tự tát vào mặt. Đột nhiên dùng từ ‘Đáng yêu’ với nam nhân.
“Thế à? Haha?”
“Đúng vậy! Haha.”
…
Bầu không khí im ắng, dường như trên đầu có một con quạ đen kêu ‘Quác quác’ vỗ cánh bay qua! Mộc Phàm Nhạc quyết định phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này, tìm chủ đề hỏi:”Đỗ đại nhân, ngài đúng lúc đến đây uống trà sao?”
“Cửu cô gia, ngài đừng gọi hạ quan là Đỗ đại nhân, hạ quan nhận không nổi.” Đỗ Chi Hằng cung kính đáp:”Hôm nay hạ quan cùng nương tử xuất phủ mua sắm vật dụng hàng ngày, nàng ấy vừa đến tiệm son phấn ở phía đối diện. Nàng ấy nói hạ quan là nam tử, vào tiệm dành cho cô nương thì không tốt lắm, nên hạ quan đành chờ nàng ấy ở đây!”
“À, ra là vậy.” Mộc Phàm Nhạc nghe xong gật đầu, nhìn người tương tự như ông ngoại, chợt nói:”Đỗ đại nhân, ngài cũng đừng gọi ta là cửu cô gia, nghe xa lạ làm sao! Chúng ta trên danh nghĩa là huynh đệ xa, ngài lại lớn hơn ta vài tuổi. Nếu ngài không chê, ta gọi ngài là Đỗ đại ca, ngài gọi ta là Phàm Nhạc là được rồi.” Nếu như gọi Nhạc Nhạc, cô sẽ có cảm giác hệt như ông ngoại đang gọi mình.
Đỗ Chi Hằng là người hào sảng, cười nói:”Cửu cô gia đã không ngại, vậy hạ quan cung kính chi bằng tuân lệnh, gọi ngài là Phàm Nhạc.”
“Không ngại không ngại, ta rất vui khi có thể kết bạn với Đỗ đại ca.”
“Ta cũng may mắn khi kết bạn với Phàm Nhạc, tính ra, ta và Phàm Nhạc xem như huynh đệ cọc chèo!”
“Hở?”
“Phàm Nhạc đã quên vai vế Cửu tiểu thư và nương tử Liễu thị, họ là biểu tỷ muội với nhau.”
“Ờ, hình như có chuyện đó. Phải rồi, phu nhân của huynh là vị nào?” Mộc Phàm Nhạc nhìn tiệm đối diện hỏi.
“Người mặc xiêm y xanh nhạt, cài trâm ngọc bích, đó chính là nương tử huynh!” Chỗ Đỗ Chi Hằng bị chắn bởi bức tường, không nhìn thấy mặt tiền cửa tiệm, nên đành miêu tả Liễu thị!
Mộc Phàm Nhạc lập tức quan sát, rồi hai mắt trợn trừng ngay, không thể tin được, xoay đầu xác định lần thứ hai:”Nữ tử…Mặc xiêm y xanh nhạt!”
“Phải.”
Mộc Phàm Nhạc nhìn vẻ mặt Đỗ Chi Hằng hạnh phúc không chút hoài nghi lời mình tả, nhưng cô thì đang nghi ngờ mắt mình, dụi dụi mắt, lo lắng vừa rồi chỉ là ảo giác, nhưng sự thật thường luôn tàn nhẫn!
Nhìn kìa, dáng người vững như thái sơn, mặc xiêm y xanh nhạt, hai vai chắc khỏe giống với vận động viên bóng bầu dục của Mỹ vậy, trên người không một đường cong, từ ngực trở xuống là một đường thẳng tắp, đảo ngược hoàn toàn tiêu chuẩn vóc dáng của nam nhân! Xiêm y chật cứng, thoạt nhìn đã biết là cơ bắp rắn chắc, khiến cho người khác cảm nhận sự an toàn, ớ…Hông, là cảm giác sợ hãi! Sức mua sắm mạnh mẽ như hổ đói vồ mồi, cánh tay chắc khỏe càn quét chiến trường, khiến cho các cô nương khác chẳng thể lựa chọn!
Có lẽ, cảm giác được một tầm mắt ‘ Nóng bỏng’, nàng ta ngoái lại nhìn thẳng vào Mộc Phàm Nhạc, lén quan sát đối phương là nam tử trẻ thanh tú, cô nương ta tự cho mình là quốc sắc thiên hương, e thẹn nháy mắt một cái với Mộc Phàm Nhạc.
Nhìn vào gương mặt rổ như bề mặt của mặt trăng, và tự tin nháy mắt với sức hút mười phần, ‘Xoảng’ Mộc Phàm Nhạc trợn to mắt, chung trà trong tay rơi xuống.
Cô nương ta rất hài lòng với biểu hiện trợn mắt há hốc miệng của vị công tử bị mình mê mẩn, nên tiếp tục nhe răng nở nụ cười ‘Khuynh thành’ với vị công tử xa lạ đó, xem như một lợi ích đối với công tử thanh tú.
Môi lệch răng hô không nói, răng còn dính rau, thoáng chốc Mộc Phàm Nhạc cảm thấy muốn nôn hết mì Dương Xuân ra ngoài, ‘Ọe’ nôn khan một cái! ‘Rầm’ cô không chút lưu tình đóng ‘Cửa sổ địa ngục’ đó lại.
Chắc là do dung mạo thiên hạ vô song của mình, nên nam nhân bình thường đều không đủ tự tin nhìn thẳng vào nhan sắc của mình mà phải dời mắt đi, nhìn phía đối diện vội vã đóng cửa sổ lại, cô nương ta nhẹ nhàng xoay cái eo to bằng tám cơ bụng gộp lại, sau đó mất đi sự e thẹn mà chuyển sang đầy sức sống lao vào càn quét chiến trường mua sắm.
“Phàm Nhạc, sao vậy, đệ không sao chứ?” Đỗ Chi Hằng nhìn người bỗng mặt xanh muốn nôn, nhanh chóng rót một chung trà cho Mộc Phàm Nhạc.
“Đa tạ…Không cần.” Mộc Phàm Nhạc kiềm lại dạ dày đang muốn cuộn trào:”Đệ chỉ thấy nữ quái thú đánh bại Ultraman mà thôi ~ Ọe~” Tiếp tục nôn khan.
Không nên không nên, mỗi ngày đều ngắm công chúa đại nhân xinh đẹp, tướng mạo của cô nương ta vừa nhìn một cái thì log out ngay, thấy mắt đau hệt như bị kim đâm! Hôm nay về phải nhìn công chúa đại nhân hơn vài lần mới được, trấn an lại ‘Cửa sổ tâm hồn’ này.
“Nữ quái thú đánh Ultraman?” Đỗ Chi Hằng nghe chẳng hiểu gì cả.
“Ơ…Không có gì đâu! Khi nãy bị một sinh vật không rõ dọa sợ đến hồ ngôn loạn ngữ ~ Haha.” Cô nôn khan, không muốn giải thích, tránh để càng tô càng đen.”
“…Phải không?”
Mộc Phàm Nhạc gật đầu nhìn Đỗ Chi Hằng, giơ ngón tay cái lên, bội phục nói:”Đỗ đại ca, huynh…Huynh thật lợi hại, có thể nhận được sự ưu ái từ cô nương khác biệt với người thường! Haha.” Thoạt nhìn huynh tuấn tú, nho nhã, nào ngờ khẩu vị lại nặng đến vậy! Thích kiểu lưng hùm vai gấu thế kia, toát lên cảm giác an toàn khắp người, là kiểu người chỉ cần giậm chân một cái có thể khiến người khác lùi ba bước luôn! Về phần công chúa đại nhân tất nhiên là xinh đẹp hơn nhiều rồi! Giống như Cửu Thiên Huyền Nữ và ác thần Tu La vậy đó! Ọe, không ổn rồi, nhớ đến cảnh lúc nãy, chỉ muốn ói thôi!
“Đa tạ Phàm Nhạc khen ngợi, có thể có được người như nương tử, là ông trời đã chiếu cố ta!” Đỗ Chi Hằng vừa nghe có người khen phu nhân mình thì không giấu nổi niềm tự hào trên gương mặt.
‘Đó là sự trừng phạt của ông trời giành cho huynh!’ Mộc Phàm Nhạc lẩm bẩm, chẳng biết kiếp trước có phải huynh chuyên giết người, phóng hỏa hay không, mà ông trời ban cho huynh một phu nhân đặc biệt độc nhất vô nhị.
Hai người hàn huyên một chốc thì một giọng nữ êm tai cất lên “Chi Hằng” khiến cả hai cùng ngẩng lên.
“Phu nhân đến rồi sao! Mau ngồi xuống!” Đỗ Chi Hằng ngoái lại trông thấy thể tử của minh thì lập tức đứng lên, đau xót kéo phu nhân ngồi xuống:”Nàng mệt không, mau uống nước đi rồi nghỉ ngơi một chút!”
“Nàng ấy mới là phu nhân của huynh?” Mộc Phàm Nhạc ngạc nhiên, ‘Vậy sinh vật không rõ kia là ai?’. Trông thấy vị phu nhân mi mục như họa, toát lên cảm giác ngoài thanh tú trong trí tuệ, mặc xiêm y…màu xanh nhạt! ‘Được rồi, là do mình nhìn nhầm!’
“Phải rồi phu nhân, đây chính là cô gia của cửu tiểu thư, Phàm Nhạc!” Đỗ Chi Hằng không quên giới thiệu hai người với nhau.
“Xin chào!” Mộc Phàm Nhạc cảm thấy cảnh Đỗ đại ca và Đỗ phu nhân ngồi chung với nhau hình như hơi quen, quan sát tỉ mỉ vị phu nhân này một chút. Cô phát hiện mắt phu nhân này giống với đôi mắt của bà ngoại khi còn trẻ…Quả thực giống hệt bà ngoại như đúc!
‘Ai bảo ngươi lá rụng về cội làm chi!’ Chợt cô nhớ đến lời của Bạo đạo cô, nhìn Đỗ Chi Hằng, trong tim và sống lưng Mộc Phàm Nhạc lạnh toát!
Một lần nữa quan sát cẩn thận vị Đỗ phu nhân, ‘Tuy đôi mắt giống bà ngoại, nhưng những phần khác thì không giống. Hơn nữa bà ngoại là tiểu thư xuất thân từ quân phiệt! Tổ tiên mang huyết thống của Ái Tân Giác La, đã được ghi chép lại! Không thể nào là người ở thời này được…Haha, chắc do mình nghĩ quá nhiều rồi, tự nhiên nghi ngờ ông bà ngoại của mình chuyển kiếp’, cô hơi ngại nên xoa xoa mặt mình.
Liễu thị là một tiểu thư khuê các được giáo dục tốt, hiểu ra người trước mắt là cửu phò mã, biết cấp bậc lễ nghĩa:”Thiếp, gặp qua…”
“Kìa kìa kìa, đừng đừng đừng, phu nhân, nàng chớ làm loạn! Phàm Nhạc không phải người ngoài, nàng tốt nhất là nên ngồi xuống đi, nhỡ động thai thì sao!” Đỗ Chi Hằng trông thấy Liễu thị muốn hành lễ thì hoảng hốt, đỡ nàng, nói.
“Chi Hằng, chàng…” Thấy Đỗ Chi Hằng quan tâm mình, lòng Liễu thị ngọt như mật, chuyện mang thai bị nói ra như thế khiến gò má Liễu thị ửng hồng, trách:”Có người ở đây, chàng chớ nói bậy!”
“Ta nào có, nàng vốn mang thai ba tháng mà.” Người nào đó vì quan tâm mà nói loạn, không chú ý đến phu nhân nhà mình đang xấu hổ!
‘Chậc chậc, quả thật nhà công chúa đại nhân mỗi người đều là một đại mỹ nữ. Nghe nói, Đỗ Chi Hằng trên quan trường khôn khéo thế nào, giờ đây chẳng phải khuất phục dưới váy mỹ nhân sao, trông dáng vẻ hiền lành của huynh ấy, chắc lúc ở phủ là một hiền phu hai mươi bốn tiếng luôn…Khoan, mang thai’ Mộc Phàm Nhạc phản ứng lại, hết sức bất ngờ thốt lên:”Đỗ đại ca, huynh sắp làm phụ thân hả?”
“Đúng vậy.” Nói đến làm phụ thân, nét mặt không giấu được niềm vui sướng:”Hiện giờ ta sắp làm phụ thân rồi đó!”
“Vậy chúc mừng huynh!” Thảo nào Đỗ phu nhân đỏ mặt, hai người họ thành thân mới bốn tháng mà đã có thai ba tháng rồi, thở dài, hai người họ thật cần cù lao động ghê!
Cùng phu phụ Đỗ Chi Hằng trò chuyện với nhau thật vui vẻ, nhưng lại không thể trông thấy bộ dạng hiền phu của Đỗ Chi Hằng được. Mộc Phàm Nhạc viện cớ Đỗ phu nhân đang có thai cần nghỉ ngơi nhiều, mau chóng khuyên bảo họ về phủ. Cô thật sự không chịu nổi cảnh tân phu thê ngọt ngào tình tứ, thật sự…Ngọt đến ngấy người!
Mộc Phàm Nhạc rời khỏi quán trọ, ai ngờ, cổ áo cô bị níu lại, cô ngoái đầu lại nhìn, hít sâu một hơi, hai mắt trừng lớn.
“Vị công tử này, vài ngày nữa là lễ Chức Nữ, chẳng hay công tử có rảnh hẹn gặp nhau không?” Người kéo cổ áo là nữ lực sĩ đã nháy mắt với Mộc Phàm Nhạc.
Mộc Phàm Nhạc ngước đầu nhìn cô nương đang e thẹn cao hơn mình một cái đầu, nở nụ cười gượng gạo:”Cô nương, ta là hoa đã có chủ, xin đừng xới đất lên!” Lời này phải nói ngay lập tức, càng phải nói cho nghiêm túc:”Ta đã thành thân!” Nên để ngọn lửa không tốt của cô nương ấy chết từ trong trứng nước mới được!
Cô ngoan ngoãn, ở khoảng cách gần như vậy, phải nhìn thẳng vào dung mạo kinh thiên khiếp quỷ của cô nương ấy: Ánh mắt như bò trừng dưới đôi mày rậm, cùng những sợi lông mũi phát triển tốt vươn ra ngoài tìm ánh sáng. Trong chiếc miệng heo rộng bên dưới, những sợi rau xanh rì kia mắc trên răng vẫn không hề lay chuyển. Khi nãy, Mộc Phàm Nhạc chỉ muốn ói thôi, bây giờ là dạ dày co thắt luôn.
Nghe xong những lời nhẫn tâm, tuyệt tình đó, ‘Loảng xoảng’ tiếng cõi lòng vụn vỡ như thủy tinh mong manh, cô nương ta run run chỉ thẳng vào ‘Tình lang bạc bẽo’ nghẹn ngào chất vấn:”Vậy thì tại sao khi nãy ngươi liếc mắt đưa tình với ta!” Ấm ức không thể diễn tả bằng lời!
‘Gì gì gì? Liếc mắt đưa tình? Ta chỉ thấy mắt như bị kim đâm!’ Cô muốn chuồn đi, thì tay áo bị kéo lại!
“Ngươi có biết ta đã hạ bao nhiêu quyết tâm, vứt bỏ sự dè dặt của nữ nhi, mang vẻ đẹp không ai sánh bằng, chẳng ngại dáng vẻ bình thường của ngươi…” Kéo tay áo của y lại, thút thít nấc từng tiếng.
Hả? Lược bỏ câu cuối đi, vẻ đẹp không ai sánh bằng? Là một sản phẩm khác của ông trời mới phải! Mộc Phàm Nhạc thu nụ cười về, tâm trạng không tốt vì kết quả thất bại!
“Ta đến đây hẹn ngươi, ngươi lại nói với ta là đã thành thân, quả nhiên…Nam nhân đều xấu xa! Đáng chết cả!”
Haha, cô cảm thấy lúng túng:”Vị cô nương này, ngươi đã hiểu lầm rồi, khi nãy ta không có nhìn ngươi…” Thật không có can đảm lần thứ hai nhìn ngươi đâu!
“Cái gì mà không có? Rõ ràng ngươi ngắm ta đến say mê, vừa nhìn đã biết là bị sắc đẹp của ta cuốn hút, chăm chú ngắm ta không chớp mắt!”
Trông thấy xung quanh mọi người kéo đến xem, Mộc Phàm Nhạc giận tím người! Cô thề, lần đầu tiên cô xúc động đến nỗi muốn cởi giày đập vào mặt một người, đặc biệt là đập vào mặt cô nương nói hươu nói vượn có chất giọng thô lỗ như đàn ông! ! ! Đập không nương tay! Đập loạn! Đập chết luôn! !
“Cô gia.” Huynh đệ Hàn gia trông thấy khóe miệng Mộc Phàm Nhạc co giật không ngừng thì đúng lúc xuất hiện, không biết là giải vây cho Mộc Phàm Nhạc hay nữ lực sĩ nữa!
“Ái chà, các ngươi đến đón ta rồi.” Ơ…Hai người họ sao xuất hiện ở đây vậy? Mặc kệ, cám ơn thần linh, cám ơn tổ tiên, cám ơn công chúa đại nhân:”Nương tử yêu quý nhất nhất nhất nhất của ta phái các ngươi đến tìm ta chứ gì.” Dùng nhiều chữ ‘Nhất’ nối nhau như vậy là muốn chọc tức cô nương ế tự cho ‘Không ai sánh bằng’. Dùng từ ‘Nương tử’ là vì còn giận cô nương ta lấy đâu ra nhiều tự tin như vậy, có điều cô hơi chột dạ, kệ, lớn tiếng nói:”Đi đi thôi nào, hồi phủ! Cùng nương tử yêu quý nhất nhất nhất nhất trong phòng trò chuyện, hát một ít tình ca gì đó.” Phớt lờ hóa thạch phía sau, mang người nhanh chóng hồi phủ!
Thật muốn hẹn nhau vào lễ Chức Nữ gì đó? Tất nhiên là hẹn với công chúa đại nhân đi cùng rồi, đi với người khác? Đó chẳng phải là ngoại tình sao? Đùa thôi! Gan đâu có lớn như vậy! Hơn nữa, công chúa đại nhân cũng…đẹp hơn!
……
Huynh đệ cọc chèo: Là anh em rể với nhau.
Biểu tỷ muội: Là chị em họ.
Ultraman: Là siêu nhân điện quang.
Nói hươu nói vượn: Nói khoác lác, nói những điều không thật.