Thềm son bệ ngọc trước cổng lớn của phủ công chúa, có đặt hai tượng kỳ lân uy nghiêm, thể hiện sức mạnh của hoàng tộc. Phía trong và phía ngoài có tổng cộng bốn lính gác mặc giáp đứng ở hai bên, luôn luôn đề cao cảnh giác bảo vệ sự an toàn của phủ. Mộc Phàm Nhạc thấp thỏm đi qua đi lại, thỉnh thoảng thì ngước đầu lên nhìn bảng hiệu mạ vàng của phủ, 囧 nhớ đến chuyện đêm qua, cô lưỡng lự có nên vào hay không, sau khi vào gặp công chúa đại nhân thì nên nói gì mới phải?
Huynh đệ Hàn gia khó hiểu nhìn nhau, không tìm thấy câu trả lời, thì đồng loạt nhìn phò mã gia miệng lẩm bẩm không ngừng đi qua đi lại, mới lấy làm lạ, ngài ấy không vào phủ mà tự lẩm bẩm ở cửa làm gì, không phải bị tướng mạo cô nương đanh đá kia dọa chứ. Nếu là thế thật, vậy họ có được xem là thất trách không? Vào lúc này, bốn lính gác ở cửa quan sát cẩn thận hành vi kỳ lạ của phò mã gia, muốn tìm đáp án, nhưng cũng đều không có kết quả!
“Chuyện đó, công chúa đại nhân, đêm qua là ta muốn khen người, kết quả lỡ dùng từ không đúng, người phải tin ta, ‘Dog’ không phải là từ ta muốn dùng đâu!” Mộc Phàm Nhạc ma sát hai tay, nở nụ cười gượng gạo, trợn mắt nói với tượng kỳ lân trước mặt, đáp lại cô đương nhiên là mặt không cảm xúc của tượng đá rồi.
“Thôi…Bỏ đi!” Xua xua tay, cô cũng thấy buồn cười, tự nhiên lẩm bẩm với một tượng đá? Còn ‘Dog’ nữa? Thật buồn cười, người Mộc Phàm Nhạc tựa vào tượng đá, tự giễu!
“Không đúng, vì sao mỗi lần ở trước mặt công chúa đại nhân thì sự tập trung kém hơn, tốt xấu gì mình cũng là một người hiện đại tập hợp năm ngàn năm tinh hoa chứ bộ, sao luôn bị một cô nương cấp ba hù dọa vậy nhỉ?” Nghĩ kỹ lại, số lần đắc tội công chúa đại nhân không chỉ một lần, nhưng lần nào công chúa đại nhân cũng chẳng làm gì mình cả, cùng lắm thì ăn bánh bao dưa leo, cà rốt vài ngày thôi. Cô nhìn dấu răng trên tay, nỗi sợ hãi biến thành động lực to lớn, khuôn mặt tràn đầy sức sống nhướng mày một cái, nở nụ cười xấu xa, thầm nhủ:”Nếu công chúa đại nhân muốn truy cứu, mình có thể khóc lóc ấm ức nói do nàng ấy mạo phạm mình trước, nên mình mới hồ ngôn loạn ngữ, hehe, đây gọi là lấy gậy ông đập lưng ông.” Sờ tượng đá một cái, càng nhìn càng thấy đáng yêu.
“Tiểu Căn Nhi ~” Mộc Phàm Nhạc không kịp đề phòng bị Bạo đạo cô vỗ vai.
“Làm sợ muốn chết.” Chớp mắt ngoái người nhìn Bạo đạo cô, vuốt ngực, chưa hoàn hồn nói:”Mấy người luyện võ như dì đi không nghe tiếng, đừng giống vật lơ lửng trong đêm tối, nhẹ nhàng lướt đến, phất ống tay áo, vỗ vai người ta, vỗ đến người ta hồn phi phách lạc, dọa chết người đó!”
“Kém hiểu biết, đối với người võ công cao cường như ta mà nói, để cước bộ có tiếng giòn giã thì rất khó, khó giống lên trời, giống ngươi, người mong manh, lắc lư như sắp ngã không thể hiểu nỗi khổ tâm của ta ~Nè ~” Bạo đạo cô bóp cổ tay thở dài.
Đánh giá thấp cô rồi nói những lời khoe khoang tự đắc thế này, Mộc Phàm Nhạc bắt chước theo Vân Nhi, trừng mắt, nhưng do học nghệ không tinh nên miễn cưỡng mới đạt đủ chuẩn! Đồng thời, Mộc Phàm Nhạc cũng hiểu ra, lão yêu bà này tuyệt đối không bỏ qua bất cứ cơ hội nào khoe khoang bản thân và hạ thấp cô.
“Phải rồi, Tiểu Căn Nhi, ta vừa trông thấy ngươi cười với tượng đá…” Bạo đạo cô chỉ vào tượng đá phía sau Mộc Phàm Nhạc, dừng chốc lát, rồi thốt khỏi miệng:”Rất dâm ~ đãng ~” Tiếp theo dùng giọng điệu nghi ngờ, hiếu kỳ hỏi: “Ngươi…Chẳng lẽ ngươi có sở thích kỳ lạ gì đó với đồ vật không muốn cho ai biết!”
Huynh đệ Hàn gia thính tai nên nghe được, trong đầu lập tức hiện ra cảnh phò mã gia và nữ lực sĩ lôi kéo vạt áo, nhớ lại dáng vẻ cô nương ta hai mắt trợn to, đẫm lệ khiến người khác không dám nhìn trực diện, hai người họ rùng mình, kinh ngạc, không lẽ phò mã gia có sở thích kỳ lạ thiệt sao? Lần thứ hai nghĩ đến cô nương cơ bắp, hai người họ mới đánh giá lại phò mã gia yếu ớt như nữ tử này, ngài ấy thật dũng cảm, cũng thật phi thường!
Mộc Phàm Nhạc nghe xong thì khóe miệng co giật. Nếu có thể, cô thật muốn ba lít máu được ói ra, đương nhiên là đánh cho đối phương phun ra ba lít rồi, đối với chuyện bất khả thi thì cô chỉ có thể tức tối:”Ta, hừ, dì mới đúng là có sở thích quái lạ không cho ai biết thì có!” Hừ lạnh xong, thì cô cất bước tiến vào phủ.
Huynh đệ Hàn gia trông thấy phò mã gia vào phủ thì cũng đi theo.
“Ê ê ê…Tiểu Căn Nhi, chờ ta một chút! Mẫu thân nghe nói đêm qua ngươi gào khóc cả đêm, hôm nay có hầm một món bổ cho ngươi, bồi bổ thật tốt cho cơ thể yếu ớt của ngươi.” Bạo đạo cô lén nhìn bộ dạng bất mãn của Mộc Phàm Nhạc, sững sốt chốc lát rồi lập tức theo sau:”Nè nè nè, Tiểu Căn Nhi, chờ mẫu thân đã, đừng đi nhanh như thế chứ.”
Mộc Phàm Nhạc tiếp tục bước đi, bịt tại, mặc kệ.
Bạo đạo cô tiếp tục càm ràm:”Tiểu Căn Nhi, chẳng lẽ ngươi không biết cơ thể yếu ớt của ngươi cần tẩm bổ sao? Nếu ngươi không biết sao tẩm bổ thế nào thì cho mẫu thân biết, mẫu thân sẽ hướng dẫn ngươi một chút? Nhưng ngươi lại không cho mẫu thân biết, mẫu thân làm sao biết được, mẫu thân cũng sẽ chẳng biết tẩm bổ thế nào cho ngươi, ngươi không bồi bổ thì cơ thể vẫn sẽ yếu ớt! Cơ thể yếu ớt này của ngươi…”
“…” Bại trận hoàn toàn! Hóa ra lão yêu bà còn có tố chất của Đường Tăng nữa.
Khi cô đến đại sảnh thì đã trông thấy công chúa đại nhân ngồi ở phòng khách rồi, cùng Vân Nhi trò chuyện rồi cười nhã nhặn, nhìn nụ cười dịu dàng, ấm áp trên khuôn mặt đó, rồi nhớ lại bầu không khí mập mờ đêm qua, Mộc Phàm Nhạc cảm thấy mặt mình dần nóng lên, tim đập rộn ràng. Cô nhắm hai mắt, hít thở sâu, cố không hồi hộp, sau đó điều chỉnh lại tâm trạng, bước vào ngồi xuống, miễn cưỡng tươi cười như ngày thường:”Công chúa đại nhân, mọi người đều ở đây hết sao!”
Vân Nhi trông thấy Mộc Phàm Nhạc vào thì giúp y chuẩn bị chén đũa, mặc dù hai mí mắt Mộc Phàm Nhạc vừa sưng vừa đỏ như ánh bình minh, nhưng vẫn nhìn thấy được đôi mắt nhỏ, có phần hơi buồn cười, bị công chúa đại nhân liếc mắt ra hiệu cho mình, đành kiềm chế lại thôi!
Công Dã Khanh Mộng thấy Mộc Phàm Nhạc có phần lưỡng lự, cuối cùng cũng ngồi xuống cạnh mình, mày liễu cong cong, nhẹ giọng:”Phu quân, trở về phủ sớm vậy?”
Phu quân? Không phải phò mã sao? Sao biến thành phu quân rồi? :”Ờ…Về rồi.” Từ phu quân này dễ nghe hơn từ phò mã nhiều đó!
“Xem ra, đại phu bên ngoài không cách nào hốt thuốc đúng bệnh…!” Công Dã Khanh Mộng vén tóc, chỉ vào mí mắt sưng đỏ của Mộc Phàm Nhạc, mang nuối tiếc trong nụ cười, dí dỏm nói: “Bộ dạng phu quân như thế thật không ‘Đáng yêu’ đâu ~”
“Xì.” Vân Nhi kiềm chế không được bật cười thành tiếng, cả đêm qua tiếng gào khóc của phò mã xuyên suốt toàn phủ công chúa luôn. Sáng hôm nay nhìn thấy dáng vẻ kia đúng là cười chết người ta.
“Khục khục ~” Ho hai cái, thầy và trò tất nhiên có nhiều điểm tương đồng.
“Sư phụ không cùng ngươi vào sao?” Chẳng qua nàng không muốn thấy y cười gượng, bây giờ y đang bĩu môi, thể hiện cảm xúc thật của y, vậy mình cũng nên cười chuyển chủ đề thôi.
Mộc Phàm Nhạc đơn giản bị dời sự chú ý, quan sát xung quanh, xoa xoa mặt, kinh ngạc: “Rõ ràng khi nãy còn ở phía sau ta, chớp mắt đã không thấy tăm hơi? Chắc đến chỗ nào vui chơi rồi.”
“Không có không có ~ Tiểu Căn Nhi, mẫu thân gọi một tiểu nha hoàn lấy thêm rau cho ngươi.” Người chưa xuất hiện mà đã nghe thấy giọng, Mộc Phàm Nhạc nhìn ra phía ngoài trông thấy Bạo đạo cô hớn hở bước đến, theo sau còn có hai nha hoàn, bưng một cái chung bạc đậy nắp vào. Mộc Phàm Nhạc thấy trong chung là canh ba ba hầm nhân sâm, nghi ngờ hỏi:”Đây là canh dì hầm cho ta hả?”
“Đúng đó, Tiểu Căn Nhi có phải rất cảm động không? Nếu cảm động hay cho ta biết, ngươi mà không nói thì làm sao ta biết ngươi cảm động. Ta không biết rồi thì làm sao sẽ nấu canh cho ngươi nữa? Ta không nấu nữa thì sao ngươi lại cảm động chứ? Ngươi không cảm động…”
“Chờ một chút…” Trông thấy dì ta có xu hướng mãnh liệt hơn, Mộc Phàm Nhạc sáng suốt ngăn lại:”Cám ơn, dì đạo cô, ta rất cảm động.” Dì ta không phải có tiềm chất Đường Tăng, mà bị tật huyên thuyên, sao trước giờ mình không phát hiện ra nhỉ!
Cô cầm thìa của công chúa đại nhân, múc cho nàng ấy một chén, hiện giờ nàng ấy đang ở độ tuổi phát triển, là lúc cần tiếp thu dinh dưỡng nhất:”Trước khi ăn cơm thì uống canh trước vậy mới tốt, có thể làm ấm dạ dày trước! Nhờ vậy cơm sẽ hấp thu tốt hơn!”
Công Dã Khanh Mộng nhìn canh ba ba tươi ngon, nhếch môi tạo một độ cong đẹp, đáp lại bằng nụ cười rực rỡ, ấm áp với đối phương.
Mộc Phàm Nhạc trông thấy nàng ấy cười, thì tim bắt đầu đập nhanh, xoay đầu sang chỗ khác không dám nhìn thẳng nàng ấy, cầm chén đũa lên bắt đầu ăn.
Công Dã Khanh Mộng gắp một miếng thịt cá mú chưng đặt vào chén của Mộc Phàm Nhạc, khiến cô ngạc nhiên ngẩng lên nhìn vào đôi mắt lấp lánh như sao của nàng ấy, lòng hơi căng thẳng và dâng lên niềm vui nho nhỏ, rồi cô xấu hổ nói cảm ơn.
Vân Nhi mở to mắt, theo như mình nhớ thì công chúa chưa từng gắp thức ăn cho ai hết!
Bạo đạo cô cắn đũa bạc, híp mắt đánh giá hai người, trông thấy tai Mộc Phàm Nhạc đỏ lên, rồi có một sự thùy mị nào đó ẩn trong đôi mắt lạnh nhạt, xinh đẹp của đệ tử. Đạo cô tính toán một chút, nghi ngờ nhìn hai người họ mấy lần, một lúc sau thì lòng đã tỏ, cười đầy ẩn ý, nói:”Nào nào nào, Tiểu Căn Nhi ăn nhiều một chút!” Nói xong thì gắp một miếng thịt ba ba cho vào chén của Mộc Phàm Nhạc:”Món này rất nhiều chất bổ.”
“Oh, cám ơn!” Để đáp lại, mình cũng nên gắp cho dì ta một miếng, ‘Ể…Khoan đã, không phải dì ta là người xuất gia sao? Được phép ăn thịt à? Nhưng mà trông thấy dì ta không chút khách sáo ăn thịt ba ba, nhai nhóp nhép, không chút nghĩ ngợi gì. Có câu ‘Rượu thịt xuyên qua ruột, Phật tổ giữ trong tâm’ đó thôi.’ Cẩn thận tránh ánh mắt công chúa đại nhân, nhân tiện gắp cho nàng ấy một miếng, tiếp theo tính nhẩm ngày một chút, dì cả của công chúa đại nhân sắp đến rồi, canh ba ba này là món cường âm bổ huyết, bây giờ ăn cũng tốt!
Chợt không khí rơi vào trầm mặc, Bạo đạo cô gắp rau, bỗng nhớ đến điều gì, nói:”Hôm nay khi ta vào phủ, không chú ý nên giẫm phải một con ba ba, không biết là Tiểu Căn Nhi ngươi thật có lộc ăn, hay do con ba ba đó xui nữa. Lúc ta cầm nó lên, ta thấy nó mập mạp nên đem nó đến phòng bếp hầm cho ngươi. Nè, Khanh Nhi, đầu bếp trong phủ con làm ăn kiểu gì không biết, sao lại để một con ba ba bò loanh quanh khắp nơi như thế hả?” Nói xong thì cho rau vào miệng, ‘Hm, món rau này không tệ, ăn thêm miếng nữa!”
Con ba ba bò loanh quanh? Công Dã Khanh Mộng nghe xong thì nhíu mày khó hiểu, trao đổi ánh mắt với Vân Nhi, trông thấy Vân Nhi cũng mờ mịt, thì nàng nhìn chén cơm của Mộc Phàm Nhạc, lòng có dự cảm không lành.
Ánh mắt ngờ vực của Mộc Phàm Nhạc dừng trên người đạo cô, suy nghĩ một lát, mặt biến sắc, đặt chén đũa xuống, bật người dậy, chuẩn bị ra ngoài.
Công Dã Khanh Mộng đúng lúc kéo Mộc Phàm Nhạc ngồi xuống, mỉm cười, trấn an rằng:”Đừng nôn nóng, có lẽ không như ngươi nghĩ, cứ để cho Vân Nhi kiểm tra trước đã!”
Vân Nhi nghe xong, tiến sát đến chủ tử, Công Dã Khanh Mộng thì thầm vào tai nàng vài câu rồi nàng lập tức rời khỏi.
Mộc Phàm Nhạc bất đắc dĩ ngồi xuống, im lặng, quắc mắt người nào đó đối diện còn đang gắp bao tử cá.
Không lâu sau, Vân Nhi mặt xanh xao đứng trước mặt cô, khó khăn nói ra sự thật:”Phò mã gia…Xin nén đau buồn…Co được giãn được của ngài” Rồi Vân Nhi chỉ vào con ba ba bị ăn hơn phân nửa, lúng túng nói:”Bị hầm rồi!”
Công Dã Khanh Mộng khẽ thở dài.
“Là sao? Cái gì mà co được giãn được?” Bạo đạo cô chớp hai mắt khó hiểu, vừa nhai thịt ba ba vừa nhìn sắc mặt kỳ lạ của mọi người, nhất là Mộc Phàm Nhạc, trừng mắt đến vô cùng khó chịu, bây giờ chẳng hiểu gì cả, nói năng không rõ hỏi:”Các ngươi đang nói gì vậy?”
“Giãn ca của ta.” Hiện giờ, Mộc Phàm Nhạc không có tâm trạng giải thích với Bạo đạo cô, cô khổ sở nhìn chung canh ba ba, thều thào nói:”Không có gì.”
“Tiểu Căn Nhi, ngươi mê sảng rồi hả, đây là ba ba hầm nhân sâm, là canh, không phải Sâm ca!” Làm gì mà mặt ủ rũ u sầu, sẽ không uống đến hóa ngốc chứ.
Công Dã Khanh Mộng nhắm mắt đỡ trán, thở dài nói rằng:”Sư phụ, người mang thú cưng của phu quân tên là ‘Co được giãn được’ đi hầm mất rồi.”