Cả một buổi chiều, Bạo đạo cô tản bộ ở phủ công chúa, Mộc Phàm Nhạc thì u ám theo sau. Ban đầu, Bạo đạo cô mặc kệ để Mộc Phàm Nhạc đi theo, Bạo đạo cô còn rất thích thú khi Mộc Phàm Nhạc tình nguyện đi theo mình, chơi vui biết chừng nào, dạo quanh viện với một rễ cây gãy, đầu vừa lắc qua lắc lại trước mặt Mộc Phàm Nhạc vừa đọc những câu thơ kỳ quái:”Trăng sáng trước cửa sổ, trần trụi ở trên giường, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, rên rỉ trong sung sướng.” Bạo đạo cô xoay người lại, vỗ vai cô, đắc ý ngửa mặt lên trời cười một tràng dài:”Tiểu Căn Nhi, có thú vị không? Hahaha.”
Bạo đạo cô trông thấy Mộc Phàm Nhạc không phản ứng, thì trong lòng nổi lên cảm giác càng không phản ứng thì Bạo đạo cô sẽ càng làm, ngậm rễ cây lên miệng, cố gắng kiên trì nói:”Ban ngày mất y phục, nam nữ thật hạ lưu…”
Mộc Phàm Nhạc đen mặt, ánh mắt vô cùng u oán nhìn chằm chằm vào Bạo đạo cô, cắt ngang lời dì ta, lên án: “Dì giết rùa của ta, ăn thịt nó, còn uống canh của nó, dì là hung thủ giết rùa. Vậy mà dì còn tâm trạng ngâm thơ lung tung, dì quả thực, quả thực là kẻ máu lạnh khiến người khác phẫn nộ!”
“Hic ~” Tên nhóc này còn so đo chuyện đó sao, thật lòng thì Bạo đạo cô không cảm thấy tội lỗi gì trong chuyện đó cả:”Tiểu Căn Nhi, chẳng phải ta đã nói ngươi, ngươi nuôi con gì mà chẳng được, sao phải nuôi một con vương bát.”
“Không phải vương bát, là rùa, là rùa cưng! ! !”
“Hic, được rồi, rùa cưng. Tiểu Căn Nhi, ngươi nói xem nếu đó là một con rùa đực, thì chẳng phải đã có nhi tử rùa sao? Nếu đó là con cái, mai này đẻ trứng ra, thì ngươi sẽ chăm sóc một đàn cháu rùa, sẽ có nhiều khó khăn à nha. Ngươi không cảm thấy chuyện đó không hợp với phủ đệ hoa lệ này sao?” Không có cảm giác tội lỗi, nhưng cũng không chịu được ánh mắt tràn đầy u oán của Tiểu Căn Nhi, đành dùng ‘Đường cong cứu quốc’ cứu lấy mình thôi!
Đó là con rùa mà Mộc Phàm Nhạc ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn, không ngờ lại chết trong miệng kẻ vô lương tâm. Cô hận hết sức, hận bản mình không đánh lại kẻ đắc ý trước mặt, còn nói mát nữa. Do đánh không lại nên cô sát thương đối thủ bằng ánh mắt ngập tràn oán hận, để lão yêu bà này mất tự nhiên!
“Tiểu Căn Nhi ơi, ngươi đừng dùng ánh mắt thế này nhìn ta nữa được không?” Tên nhóc ngốc dùng ánh mắt này nhìn mình nữa, chắc mắt sẽ bị chuột rút mất.
“…” Ta nhìn, ta nhìn, nhìn cho dì chết!
“Tiểu Căn Nhi ơi, ta không chịu nổi ánh mắt oán phụ đó nữa.” Nhìn đi, ta muốn nổi da gà rồi nè.
“…” Hừ thầm, ta muốn ngươi toàn thân khó chịu.
“Tiểu Căn Nhi à, ngươi còn dùng ánh mắt đó nhìn ta, ta sợ sẽ không kiềm được một chưởng đập chết ngươi!” Tên nhóc này muốn ăn đòn phải không.
“Đây là phủ công chúa, trong phủ có nhiều lính canh đi qua, dì chỉ cần giơ tay cao một cái, thì ta lập tức hét lên ~ Giết người kìa.” Đe dọa cô hả, cô chẳng còn là cô trước kia đâu, tốt xấu gì bây giờ cũng là phò mã trên danh nghĩa.
“Vậy thôi, ngươi cứ tiếp tục theo đi~” Chẳng phải chỉ ăn một vương bát thôi sao, Tiểu Căn Nhi có cần đến mức này không. Hay lại đọc thơ để vung đắp tình cảm:”Nhẹ nhàng tổ tình yêu trên ngàn lăng mộ, tháo thắt lưng cởi y phục môi giữ hương…”
“…” Thơ từ dâm đãng.
Hai người ở trong viện không nói với nhau đi dạo quanh, người ngâm thơ không ra thơ, người thì u oán mười phần. Cho đến khi kết thúc bữa tối, cuối cùng Bạo đạo cô đầu hàng, miệng ăn đầy táo rời khỏi phủ công chúa.
Ở trong phòng,
“Phu quân, còn buồn vì rùa cưng sao?” Tắm xong, mặt Công Dã Khanh Mộng còn ửng hồng, khoác áo choàng bước vào nội điện, thì trông thấy Mộc Phàm Nhạc bần thần tựa đầu vào khung giường, nàng mỉm cười hỏi.
Mộc Phàm Nhạc giương mắt nhìn công chúa đại nhân y phục mỏng manh, miễn cưỡng thu nỗi buồn vào lòng, nhích vào phía trong, vỗ vào chỗ trống:”Công chúa đại nhân, thời tiết lạnh dần rồi, người lên giường trước cho ấm.”
Mái tóc đen mượt như lụa buông phía sau, Công Dã Khanh Mộng cởi áo choàng ra, ngồi xuống mặt đối mặt với Mộc Phàm Nhạc, đôi mắt chăm chú vào người đang khó chịu trước mặt, hỏi rằng:”Tối nay có uống canh bổ không?”
“Ừ.” Gượng gạo gật đầu:”Uống rồi.”
Công Dã Khanh Mộng không thích y như thế, định nhẹ nhàng quở trách y rằng sao cứ một mực không buông xuống. Nàng thầm thở dài, bàn tay mềm đặt lên tay y, cười an ủi:”Phu quân, đừng làm vẻ mặt như thế nữa, ngày mai ta sẽ bảo Vân Nhi mua cho ngươi vài con.”
Mộc Phàm Nhạc nghe xong, cười khổ lắc đầu:”Công chúa đại nhân, tình cảm đã đặt vào không thể mua về, ‘Co được giãn được’ đã cùng ta trải qua những ngày cô đơn, và thời gian ta dành cho nó cũng chẳng phải ít, có đôi khi ta nhớ nhà còn kể cho nó nghe.” Nhắc đến nhà ở hiện đại thì Mộc Phàm Nhạc cảm thấy buồn bã:”Có thể nói nó là một bằng hữu của ta, nhưng giờ thì không còn nữa.”
Công Dã Khanh Mộng biết y xa nhà, ở kinh thành không bằng hữu, giờ đây chỉ quanh quẩn trong phủ, đối với y, tất cả đều xa lạ, nên mới thấp thỏm như thế! Tối nay là lần đầu tiên nghe y kể về nỗi khổ sở của y, trông thấy khóe mắt y đo đỏ thì lòng nàng dâng lên một sự chua xót. Hai tay nâng đầu y lên, bốn mắt nhìn nhau, khéo léo an ủi:”Nam nhi dù trúng tên cũng không dễ rơi lệ, nữ nhi cũng vậy!” Ngừng một chút, độc đoán ra lệnh:”Sau này, ngoài vi thê thì không cho phép rơi lệ trước mặt người khác, biết không? Lúc ngươi nhu nhược chỉ có ta được thấy! Có hiểu không?”
Bất thình lình Mộc Phàm Nhạc bị khí thế của nàng khiến cho sững sờ, cô ngây người chốc lát rồi gật đầu.
Công Dã Khanh Mộng trông thấy dáng vẻ ngây ngô của y thì cười khúc khích, dùng ngón tay lau khóe mắt đang ướt của y. Đôi mắt đẹp tràn đầy dịu dàng nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo, khóe miệng nàng cong lên, trêu:”Phu quân, dạo này ngươi thật giống các cô nương khuê các thích rơi trân châu! Nếu để người khác trông thấy, sẽ cho rằng vi thê là người chua ngoa, ức hiếp phu quân!”
Mộc Phàm Nhạc đang chăm chú nhìn vào đôi mắt đẹp kia, tất nhiên phải mất một chốc mới phục hồi tinh thần lại, mới phản ứng lại là công chúa đại nhân đang trêu chọc mình. Cô xấu hổ muốn che mặt lại thì phát hiện tay công chúa đại nhân còn đang giữ mặt mình, cô giơ tay lên rồi thả xuống, sương mù trong lòng theo ngón tay ấm áp của công chúa đại nhân tan bớt đi. Một lúc sau, cuối cùng cô cũng nhoẻn miệng cười, nói rằng:”Công chúa đại nhân, người quên rồi, ta là nữ nhi~”
“Phải phải phải, phu quân là nữ nhi.” Tâm trạng Công Dã Khanh Mộng theo y tốt lên, hai tay vòng qua cổ y, ôm cổ, trêu chọc:”Còn là một nữ nhi ngốc nghếch!”
Mộc Phàm Nhạc cảm nhận được sự mập mờ từ sự tác động của nàng, nhớ đến chuyện tối hôm qua, thì lồng ngực đập rộn ràng, một luồng điện xẹt qua cơ thể kích thích lục phủ ngũ tạng như có một dòng nước ấm bao lấy, khóe môi cô giương lên, rồi cô nghe thấy ‘Nữ nhi ngốc nghếch’ thì bất mãn, bĩu môi:”Ta đâu có ngốc.” Cô ngừng một chút rồi nói tiếp:”Dì đạo cô mới ngốc, ngay cả ba ba và rùa mà dì ta cũng không phân biệt được thì đã mang đi hầm rồi. Công chúa đại nhân, người biết không, hồi chiều dì ta còn nói với ta rằng ‘Co được giãn được’ là một vương bát! Nếu ta không chỉnh lại nhận thức lệch lạc của dì ta, thì ‘Co được giãn được’ đẻ trứng ra, chắc dì ta sẽ trực tiếp gọi chúng là ‘Trứng vương bát’ mất. Bộ dì ta không biết câu ‘Mười năm của vương bát, ngàn năm của rùa’ sao? Dì ta thật quá ngốc!”
Công Dã Khanh Mộng khẽ gạt đi sợi tóc rụng trước hàng lông mày, môi vẫn duy trì độ cong chết người, thích thú nghe y phàn nàn, bỗng nàng hỏi:”Phu quân, thường thì nữ nhi sẽ nuôi thỏ con, mèo con hay chó con gì đó, vì sao ngươi lại nuôi rùa làm thú cưng?”
Mộc Phàm Nhạc cười ‘Hehe’ đắc ý nói:”Nuôi rùa thật ra là có triết lý.”
“Hửm?” Nhướng mày nhìn y.
“Hehe, công chúa đại nhân ta cho người biết, ta đã tích lũy triết lý từ rùa:
- Vĩnh viễn làm đến nơi đến chốn mà không phô trương thanh thế,
- Vĩnh viễn kiềm nén nỗi cô đơn mà không phát sốt,
- Vĩnh viễn vững bước không vì cái lợi trước mắt,
- Vĩnh viễn khiêm tốn, điềm đạm không nóng nảy nổi giận.
Về phần thỏ con thì trong mắt ta đó chính là một món ngon, còn mèo con chó con thì lắm lông dễ rụng, dễ dính vào người, ta không thích!” Nhớ đến rùa đen thì Mộc Phàm Nhạc lại thở dài, cười khổ:”Nói nhiều như vậy thì có ích lợi gì, dù gì ‘Co được giãn được’ cũng không còn nữa.” Nghĩ đến tên đầu sỏ gây ra chuyện này, cô nghiến răng tức giận, bất bình nói:”Nếu có một ngày, dì đạo cô rơi vào tay ta, ta nhất định cho dì ta biết, ta sẽ, ta sẽ….”
Công Dã Khanh Mộng nhìn y nửa ngày ‘Ta sẽ’ cũng chẳng nói tiếp nữa thì ngón tay ở sau gáy Mộc Phàm Nhạc trêu đùa quấn tóc Mộc Phàm Nhạc, cười thản nhiên hỏi:”Ngươi sẽ thế nào?”
“Ta sẽ cạo lông mày của dì ta! !” Mộc Phàm Nhạc nghẹn lời xong nói ra câu như thế, cảm giác ngưa ngứa ở gáy, cộng thêm mùi thơm nhàn nhạt ập đến, khiến lòng cô ngập gió xuân, bổ sung:” Ta còn muốn viết chữ ‘Kẻ có tội’ lên mặt dì ta nữa!”
Công Dã Khanh Mộng nghe xong cảm thấy buồn cười:”Chỉ vậy à?” Xem y giận thành thế này, còn tưởng y sẽ đối phó sư phụ thế nào nữa?
Mộc Phàm Nhạc gật đầu, thẳng thắn nói:”Ta cạo lông mày của dì ta để xem dì ta làm sao gặp người khác. Ai bảo dì ta ăn ‘Co được giãn được’ làm chi.” Dứt lời, còn làm động tác cạo lông mày, hung dữ nói:”Kẻ nào ăn ‘Co được giãn được’ đều phải trả giá đắt.”
Công Dã Khanh Mộng như nghĩ đến điều gì đó, nhướng mày lên, đột nhiên nói:”Có phải người nào ăn ‘Co được giãn được’ thì đều phải bị phu quân cạo lông mày không?”
Gật đầu xác nhận.
“Hm~ Vậy làm sao bây giờ?” Công Dã Khanh Mộng nhíu mày lại, phiền não nói ra:”Vi thê cũng có phần ăn, vậy phu quân phải cạo lông mày vi thê rồi.”
Mộc Phàm Nhạc nghẹn lời, cạo mày liễu của công chúa, sao thế được! Nhưng não lại tự liên tưởng đến dáng vẻ công chúa đại nhân mất lông mày, một cô nương xinh đẹp không có lông mày. Cô bật cười, ngẩng đầu lên thì trông thấy đối phương đang nở nụ cười tuyệt đẹp, có điềm báo chẳng lành, kiên trì cười, xua tay cười nói:”Vậy phải thế nào?”
Khi còn bé, cô bắt chước động tác cạo râu của ba cô, cạo lông mày của chị cô, hậu quả bị chị cô bỏ lại trong rừng, phải mất rất lâu ông ngoại mới tìm thấy. Nếu như cạo lông mày của công chúa đại nhân rồi, chắc cô sẽ bị mang cho cá ăn mất, lén nhìn nụ cười tuyệt đẹp của công chúa đại nhân, tùy tiện nói:”Công chúa đại nhân chỉ an ủi ta thôi.”
Công Dã Khanh Mộng trông thấy y vừa mới cười, lập tức có thể đoán được y nghĩ gì. Ngón tay quấn tóc Mộc Phàm Nhạc dùng sức kéo một cái. Mộc Phàm Nhạc sâu sắc cảm nhận cơn đau “Á ~”, cô rụt cổ một cái, tay cô lập tức vịn bàn tay làm loạn sau cổ lại, ấm ức vạn phần:”Công chúa đại nhân, ta chưa cạo lông mày của người, sao người kéo tóc ta thế? Ta chỉ muốn người an ủi chút thôi mà.” Khi nãy suýt muốn văng não luôn.
“Phu quân có biết khoảnh khắc ngươi cười vừa rồi, hai hàng lông mày của ngươi nhìn đáng ghét cỡ nào, vi thê cũng muốn thay ngươi cạo nó đi.” Tuy nói thế, ngón tay lại xoa chỗ đã bị nàng kéo, nàng nhướng mày:”Hơn nữa, hiện phu quân còn cười thành tiếng, tâm trạng có vẻ không tệ, còn cần vi thê an ủi sao?”
Cạo lông mày mình? Vậy không xong rồi, mau chóng che lại. Công chúa đại nhân hại dân hại nước như thế, mất lông mày còn buồn cười, huống hồ chi mình chẳng phải sẽ khiến người ta cười tụt quần à, điều này không thể được, lập tức lấy tay đỡ ngực, vẻ mặt đau khổ:”Công chúa đại nhân, khi nãy là ta cười miễn cưỡng đó, thật ra ta còn rất đau lòng.” Nói xong, cô chớp chớp mắt, nặn một hai giọt nước mắt cho giống thật.
Công Dã Khanh Mộng trông thấy Mộc Phàm Nhạc sắp nhíu mày lại, thật lòng nàng muốn cạo đi cho rồi, đôi mắt đẹp híp lại, cười như không cười:”Phu quân đau lòng thế sao?”
“Ừ ~” Bắt chước đạo cô cắn môi dưới, để tăng độ tội nghiệp của mình một chút, đương nhiên nếu nặn ra hai giọt nước mắt thì càng thật hơn.
Công phu của tên ngốc này không thua gì sư phụ:”Vậy vi thê nên an ủi phu quân thế nào mới được?” Công Dã Khanh Mộng cười thản nhiên, có điều trong mắt xuất hiện tia xảo quyệt, nàng thừa nhận hiện giờ nàng rất thích trêu chọc y.
‘Ớ…’ Mộc Phàm Nhạc chống lại ánh mắt chăm chú của đối phương, và lầm tưởng rằng trên khuôn mặt mềm mịn như dương chi bạch ngọc là nụ cười quan tâm. Một đôi mắt đẹp câu hồn đoạt phách, khiến trái tim cô không thể không gia tốc, cô nghe lời vừa rồi bất chợt trong đầu hiện lên truyện tranh Nhật ‘Anh hùng bóng chày’ của họa sĩ Anda Chong, bên trong có cảnh nhân vật nữ chính Asakusa Nan đứng cạnh giường dịu dàng hỏi nam chính Uesugi rằng ‘Tớ phải an ủi cậu thế nào.’
“Nếu như là lời từ một cô gái dịu dàng, hẳn là vào lúc này nên lẳng lặng trao một nụ hôn mới phải.” Mộc Phàm Nhạc nhướng mày, híp mắt bắt chước lời nói đùa của Uesugi trong truyện thốt ra.
Công Dã Khanh Mộng nghe xong thì nhất thời sửng sốt, mày liễu cong cong, sâu trong đôi mắt là sự vui vẻ, dịu dàng. Đôi tay mềm lần thứ hai nâng gò má của đối phương lên, nhắm mắt lại, cánh môi anh đào ươn ướt, mềm mại từ từ chạm vào đôi môi mỏng của Mộc Phàm Nhạc.
Ánh trăng yên tĩnh chiếu qua cửa sổ, tăng một chút tình thơ ý họa cho cảnh trong điện, hai bóng người sau bức rèm lặng lẽ xích lại gần nhau.
Mộc Phàm Nhạc mở to mắt, kinh ngạc đến ngây người, ở khoảng cách gần ngắm ngũ quan sắc sảo, tuyệt đẹp của công chúa đại nhân. Gò má trắng mịn bắt đầu ửng hồng, lông mi cong dài khẽ run, đôi môi lành lạnh cùng hương thơm nhàn nhạt bay vào cánh mũi khiến đầu cô trống rỗng, tay chân không biết đặt ở đâu mới phải, động tác cứng ngắc hệt như người thực vật…Chỉ cảm thấy môi ươn ướt, lành lạnh và thoải mái, điều này nhắc nhở cô cảm xúc này là thật.
Hương thơm thoang thoảng không chỉ khiến cô sảng khoái, như rượu ngon ủ lâu năm được khui ra, chỉ mới ngửi một cái thôi cũng khiến người ta say rồi. Đêm nay, vạn vật đều say!
….
Vương bát: ẩn dụ về con ba ba.
Đường cong cứu quốc: Có thể hiểu là giải cứu đất nước bằng cách gián tiếp không phải dùng cách trực tiếp.
Phô trương thanh thế: Là làm ra vẻ có lực lượng hùng hậu để đánh lừa đối phương nhưng sự thật thì không phải như vậy, hoặc là khoe khoang khắp nơi để mọi người biết đến.