“Công chúa ~” Vân Nhi đứng phía sau Công Dã Khanh Mộng lại vô tình nhìn thấy một cọng tóc chìa ra, lòng như mèo cào, khẩn cầu: “Công chúa, người có muốn nô tỳ mời phò mã gia vào thư phòng không? Đây đã là lần thứ mười chín ngài ấy ló đầu rồi.”
“Vậy sao? Vân Nhi đếm kĩ thế à?” Công Dã Khanh Mộng lãnh đạm ngồi chỗ Mộc Phàm Nhạc hay luyện chữ, vẽ tranh, không ngẩng đầu lên, đôi mắt quan sát tỉ mỉ tỉ mỉ tranh y vẽ, gương mặt bình tĩnh nói: “Nếu y muốn vào thì đã tự mình vào rồi!”
“Công chúa, không phải nô tỳ đếm kĩ, mà do hành vi của phò mã gia rất kì lạ. Hôm nay, trừ mười chín lần ló đầu ở ngoài này thì còn ba mươi ba lần từ cửa sổ bên kia nữa.” Trong khoảng thời gian này, Vân Nhi thấy sự im ắng lạ thường và khó chịu nữa. Ngoại trừ lúc dùng bữa và đi ngủ thì công chúa và phò mã gia hành động rất khác lạ, nhất là phò mã gia, gần đây luôn thích theo sau công chúa, nhưng y không bước trước hoặc sóng vai cùng công chúa, mà chỉ lặng lẽ đi phía sau. Đôi khi, công chúa ngoái người lại lén nhìn y, hoặc là y sẽ núp vào một góc, hoặc sẽ ngước đầu lên trời rồi vờ hoàn hồn cười gượng gạo nói với công chúa: “Công chúa đại nhân, thật tình cờ, phủ lớn thế này mà chúng ta có thể trùng hợp gặp nhau.” Nghe những lời này thì ai mà tin chứ? Công chúa nhà mình cũng chẳng vạch trần, còn lập tức bình thản như chẳng phải chuyện lạ gì: “Phải, quả thật là tình cờ.” Dứt lời thì bước đi tiếp, phò mã gia bắt đầu đuổi theo nữa.
Công Dã Khanh Mộng ngẩng đầu nhìn Vân Nhi rồi lại nhìn người ngoài thư phòng đang lấp ló, trông thấy y vội vàng rụt cổ thì nói: “Cứ theo y đi.” Tầm mắt dời lại xuống bức tranh.
Vân Nhi bất lực trừng mắt với người ngoài thư phòng.
Khi nãy bốn mắt nhìn nhau với công chúa đại nhân, Mộc Phàm Nhạc ngồi dựa tường, hai tay bụm miệng để tim đừng nhảy ra ngoài, cố điều chỉnh lại nhịp thở. Hành vi này giống hệt một tên biến thái cuồng theo dõi một phụ nữ trẻ xinh đẹp bị cảnh sát bắt ngay tại chỗ, hoặc giống với một ông chú quái gở biến thái bám theo một cô bé bị mẹ cô bé bắt được, lòng lo lắng đến cơ thể cũng run theo. Sau khi hít thở sâu, thì cô lại nhìn trộm gương mặt điềm đạm, lạnh nhạt của giai nhân, tiếp đó đứng dậy đến chỗ rùa đen tên Thiên Trường Địa Cửu mà công chúa mới mua cho cô.
Ngồi ở hòn non bộ của hồ sen, Mộc Phàm Nhạc và một con rùa đen nhỏ cô cầm trên tay bốn mắt nhìn nhau, nhỏ giọng nói: “Thiên Trường Địa Cửu ơi, ngươi nói thử xem sao công chúa đại nhân lại làm vậy với ta…Hm ~ Chính là vậy đó, ngươi biết mà! Kiểu môi của hai người chạm nhau đó…Khục khục, kiểu hôn nhẹ đó ~ Hm!”
Thiên Trường Địa Cửu im lặng, mặt không chút cảm xúc, chầm chậm nghiêng đầu về bên trái.
Nhớ lại ký ức đẹp đẽ đó, mặt Mộc Phàm Nhạc đỏ tận mang tai, một tay dời đầu của nó lại đối diện mình: “Ngươi nói xem công chúa có phải bách hợp không hử?… Ừ ~ Người cổ đại ngươi gọi nữ nữ như thế là ‘Đối thực’ hay ‘Mài kính’ gì đó.” Nói đến chủ đề này thì cô cảm thấy thích thú, có cảm giác mong chờ và phấn khích. Công chúa đại nhân có thế không?
Thiên Trường Địa Cửu không đáp lại lời nào, mặt không cảm xúc từ từ nghiêng đầu sang phải.
Nhưng khi cô nhớ lại đêm ấy lúc đôi môi anh đào của công chúa rời khỏi thì nàng ấy chỉ im lặng, cô cũng không nhìn ra có biến động nào trên khuôn mặt nàng ấy. Mộc Phàm Nhạc chỉ nhớ khi ấy ngoài mịt mù ra thì cô có phần hơi thất vọng. Trông thấy Thiên Trường Địa Cửu rụt đầu về, cô vừa gãi ót vừa dời đầu của nó lại nhìn mình, rầu rĩ nói: “Có lẽ do ta tự mình đa tình! Cũng có thể do lời đề nghị của ta nên nàng ấy mới làm thế, ngươi thấy có đúng không?”
Thiên Trường Địa Cửu hơi khó chịu, giãy giụa, nhưng chủ nhân của nó vẫn còn đắm chìm trong suy tư, không nhận ra.
Không sai, vào mấy ngày nay, cô luôn quan sát nàng ấy, công chúa đại nhân xem như không có gì xảy ra, vẫn lạnh nhạt. Dù cho đến giờ ngủ thì nàng cũng chỉ tán gẫu với cô vài câu rồi ngủ, không có gì khác thường, hoặc có thể nói là giống như chuyện đêm ấy chưa hề xảy ra. Ngược lại thì cô đã nghĩ quá nhiều rồi, ngay cả lúc dùng cơm, đều cắm mặt vào chén, không dám nhìn thẳng vào nàng ấy.
Nhớ đến cảm giác lành lạnh, mềm mềm đó, Mộc Phàm Nhạc chạm vào môi mình, bĩu môi, lẩm bẩm: “Dẫu gì cũng là nụ hôn đầu của người ta!” Cô chầm chậm nhắm mắt lại, lần nữa hồi tưởng lại khung cảnh mơ mộng, nghĩ đến công chúa đại nhân là người đoạt nụ hôn đầu thì cô nhếch môi, cảm giác tuyệt không thể tả. Cô cảm thấy tất tần tật mọi thứ trên đời đều tốt đẹp, đến hít thở cũng thấy ngọt ngào, cái trợn mắt của Vân Nhi khiến cô thấy Vân Nhi thật nổi bật, thật khác biệt.
Thiên Trường Địa Cửu vùng vẫy một lúc lâu, cắn một cái kéo Mộc Phàm Nhạc quay về thực tế, cô thở dài: “Chắc gần đây được công chúa cho uống nhiều canh bổ quá, bổ đến có vấn đề chăng?” Cô sờ gò má mình rồi lại thở dài:”Có vẻ bổ hơi quá rồi, lên không ít kg!”
Cô nhảy xuống hòn non bộ, ngồi xổm đặt Thiên Trường Địa Cửu xuống, lặng lẽ quan sát nó bò chậm chạp về hồ nước, chợt Mộc Phàm Nhạc nhớ đến một chuyện, không phải công chúa đại nhân khi nãy đang cầm tranh cô vẽ hả? Nếu phải thì cô thấy toát mồ hôi lạnh rồi đó!
“Vân Nhi, về phía đại phò mã có gì khác thường không?” Công Dã Khanh Mộng đặt bút viết lên tranh của Mộc Phàm Nhạc.
“Không ạ.” Vân Nhi đáp lại, ngừng chốc lát rồi nói ra điều mình hoài nghi: “Công chúa, đại phò mã bỗng khác thường, lẽ nào đại công chúa sẽ không nghi ngờ gì sao?”
Công Dã Khanh Mộng ngẩng đầu nhìn Vân Nhi khen ngợi, chậm rãi nói: “Đại công chúa trời sinh thông minh, sao lại chẳng biết sự khác thường của đại phò mã, có điều là tỷ ấy đang chờ, chờ thời cơ thích hợp để ra tay mà thôi!”
Vân Nhi trợn to mắt, lo lắng: “Công chúa, vậy người đi bước này chẳng phải sẽ nguy hiểm sao?”
“Không vào hang cọp thì sao bắt được cọp con.” Bình tĩnh, lãnh đạm đáp lại, rồi nhìn xem chữ vừa viết xong, Công Dã Khanh Mộng mỉm cười hài lòng.
Vân Nhi không nói lời nào nữa, tiến lên nhìn tranh của Mộc Phàm Nhạc, gương mặt kinh ngạc: “Đây là xuân cung đồ?”
“Là mỹ nhân tắm.” Công Dã Khanh Mộng lườm Vân Nhi, ngón tay nõn nà chỉ vào chữ đề trên tranh.
“Vâng ~ Là mỹ nhân tắm!” Vân Nhi tỉnh ngộ gật đầu, giữa tranh chính là một nữ tử trẻ đang tắm. Trên tranh là nử tử nghiêng mặt đưa lưng lại, nửa người ngâm trong bồn tắm, bồn tắm được bao quanh bởi hơi nước lượn lờ, thấp thoáng như ẩn như hiện vóc dáng mềm mại. Đôi tay đang vóc một ít nước từ suối nóng, chậm rãi đổ xuống chiếc cổ ngọc, có cánh hoa tươi vươn lại trên vai, mái tóc đen mượt như tơ lụa buông xuống, giấu đi vài phần của khuôn mặt, khóe môi đang nhoẻn của nữ tử biểu hiện tâm trạng không tệ của nàng ấy, trông giống như đang tận hưởng khoảnh khắc đó vậy. Vân Nhi quan sát tỉ mỉ hơn, mày cũng nhíu lại hơn, bồn tắm và dáng người này trông thật quen. Vân Nhi chợt xoay sang nhìn dung mạo công chúa một chút, không khỏi ngạc nhiên, cúi đầu, đỏ mặt, khen ngợi tận đáy lòng: “Tranh của phò mã gia tiến bộ thần tốc, xuất sắc hơn so với nhiều họa sư trong cung! Quả thực rất sống động!” Theo như Vân Nhi nhớ, đã có lần phò mã gia tắm cùng công chúa thì phải!
Công Dã Khanh Mộng im lặng, chỉ gật đầu, ngắm bức họa, nàng đồng ý rằng y đã tiến bộ rất nhiều, nàng chỉ vừa ngắm nghía tỉ mỉ bức họa này thôi. Đây là phương pháp vẽ mà nàng chưa hề thấy, có lẽ do sự kết hợp mới mẻ giữa nguyên tắc phối cảnh và cách vẽ tranh sơn thủy của y chăng? Nhân vật trong tranh thật sống động, khiến người ta như chìm đắm vào đó. Có thể thấy rằng y có nền tảng vững chắc trong hội họa, đôi khi nàng cũng thấy y là người đọc nhiều thơ sách, nhưng vì sao trước đây cách y cầm bút lại hệt như một đứa trẻ, nàng vẫn còn vài điều thắc mắc về y chưa lý giải được.
Vân Nhi nhìn những nét chữ uyển chuyển của công chúa: Khuyên chàng đừng tiếc áo thêu vàng, khuyên chàng hãy tiếc thời niên thiếu. Hoa nở đáng hái thì hái ngay, đừng chờ hoa rụng bẻ cành không (1). Vân Nhi không hiểu nội dung sâu xa của bài thơ này lắm, thành thật hỏi: “Công chúa muốn hái hoa hở?”
Công Dã Khanh Mộng lườm Vân Nhi một cái, không đáp lại.
Vân Nhi đã quen với tính công chúa, le lưỡi rồi nói: “Xem ra nô tỳ hiểu sai ý công chúa rồi.”
Công Dã Khanh Mộng vén tóc mai, nhẹ nhàng cuộn bức tranh vào.
“A ~ Phiền quá đi! !” Mộc Phàm Nhạc đi đi lại lại cạnh hồ nước, ma sát hai tay, lòng vô cùng lo lắng bất an. Kể từ sau hai lần mập mờ, thì cô đã nhận thấy khi ở trước mặt công chúa đại nhân có một số thay đổi, vì muốn kiềm chế sự thay đổi này nên mỗi đêm cô chuẩn bị ít giấy bút rời khỏi tẩm điện đến phòng khác vẽ tranh luyện chữ, nhưng vẽ thế nào lại ra cảnh công chúa đang tắm nhỉ? Còn mang để ở thư phòng nữa chứ! Thư phòng đó luôn do cô dùng, hôm nay sao công chúa đại nhân lại đến đó vậy trời?
Mộc Phàm Nhạc nhìn sóng lăn tăn trên mặt hồ, trong hồ có vài lá sen, có một chú ếch xanh lục nhảy từ hoa súng xuống nước khiến nước văng tung tóe. Mộc Phàm Nhạc nghĩ đến những thay đổi của mình trong khoảng thời gian này thì đôi mắt ảm đạm, cơ thể như bị rút hết sức lực, cô tiện thể ngồi xuống, lẩm bẩm: “Sao có thể ôm phần tình cảm đó với nàng ấy chứ? Nàng ấy và mình là người không cùng một thế giới, bất luận là thân phận hay thân thế!” Đặt tay vào nơi trái tim đang nhảy nhót, cô lắc đầu, tự giễu:”Dạo gần đây, mỗi khi trông thấy nàng thì nó đều đập nhanh đến độ muốn nhảy ra ngoài, điều này chẳng thể chối cãi được.”
“Chẳng lẽ là do nàng ấy xinh đẹp?” Bĩu môi rồi nghiêng đầu suy nghĩ.
“Có thể lắm! Ai cũng thích cái đẹp mà.” Chắc là vậy rồi, chắc chắn là thế!
“Haiz ~ Trước giờ chưa yêu ai, không biết sao nữa ~” Lớn đến chừng này mà chưa từng quen ai, thật đáng buồn! Ngay cả đối tượng đơn phương cũng chưa có luôn!
“Hình như cũng chưa từng có ai thích mình ~” Huhu, càng nghĩ càng buồn mà.
“Hổng biết người mình thích mình có tiêu chuẩn gì, thích kiểu người thế nào nhỉ!” Vuốt vuốt mặt, có chút mong chờ, hehe.
“Mình hy vọng người mình thích sẽ thanh lịch, lãnh đạm giống như công chúa đại nhân, cũng có thể thông minh, thùy mị như công chúa đại nhân”…Sao có cảm giác là mình vòng lại chủ đề khi nãy nhỉ! Hơn nữa là càng đi càng xa!
Mộc Phàm Nhạc bị chính suy nghĩ của mình khiến cho hoảng sợ, xua tay, quyết định quay về xem thử bức ‘Mỹ nhân tắm’. Cô rất nhanh đã chạy đến thư phòng, trên đường còn trông thấy rất nhiều thái giám trong cung đi lại ở phủ. Do chỉ nghĩ đến bức tranh nên cô chẳng quan tâm nhiều, cứ thế thẳng tiến đến thư phòng, đến nơi thì không có một bóng người, sách trên bàn cũng đã được dọn dẹp ngăn nắp. Cô biết là nhất định do công chúa đại nhân đã thu dọn, cô xoay người chạy ngược về hướng tẩm điện. Khi cô vừa đến cửa thì đụng phải Vân Nhi từ phía trong chạy ào ra, Mộc Phàm Nhạc lui lại vài bước, còn chưa kịp nói gì thì Vân Nhi với vẻ mặt gấp gáp đã chạy đi mất. Nhìn bóng lưng vội vàng, thì lòng cô có dự cảm xấu, đầu óc trở nên trống rỗng, lập tức chạy vào nội điện. Cuối cùng trông thấy một bóng xiêm y trắng đang tựa bên cửa sổ, tuy không thấy nét mặt nàng ấy nhưng thoạt nhìn là không bị gì cả. Tảng đá trong lòng Mộc Phàm Nhạc mới được đặt xuống.
Mộc Phàm Nhạc chạy một mạch nên thở dốc, lê bước đến phía sau nàng, hai tay cô chống gối thở hổn hển:”Trông thấy Vân Nhi chạy vội vã như thế, ta còn tưởng người đã xảy ra chuyện gì? Làm ta sợ muốn chết.”
“Ta phải hồi cung!”
“Hử?” Cô đứng thẳng lên, lau mồ hôi trên trán, nhìn bóng lưng xinh đẹp ấy, dùng tay làm dịu hơi thở gấp lại:”Hồi cung?”
Công Dã Khanh Mộng xoay người lại ngước mắt nhìn cô, lúc này Mộc Phàm Nhạc mới phát hiện sự lo âu không giấu được hai lông mày nàng, cô chau mày hỏi:”Đã có chuyện gì sao?”
“Khi nãy, trong cung có người đến báo, hoàng huynh trở bệnh nặng…Ta phải hồi cung!”
….
(1): Là bài thơ Kim lũ y (Áo kim tuyến) của Đỗ Thu Nương. Nguồn: thivien.net