Sau khi Vân Nhi chuẩn bị xe ngựa xong, Mộc Phàm Nhạc và Công Dã Khanh Mộng không kịp thay cung phục thì đã lên xe đến hoàng cung. Hai người đến nơi thì tức tốc đến thẳng Đông Cung của thái tử, đứng ở ngoài điện họ trông thấy người ra vào rất nhiều, nhiều nhất chính là thái y, đổi từ người này sang người khác, sắc mặt của người nào cũng đều lo sợ, loáng thoáng còn thể nghe tiếng quát giận dữ của hoàng thượng từ bên trong vọng ra. Mộc Phàm Nhạc trông thấy công chúa đại nhân nhíu mày lại, lòng cũng thắt lại, cô tiến lên nhẹ cầm tay nàng như muốn động viên cho nàng, cô cũng chẳng biết phải nói gì chỉ có thể nhẹ giọng an ủi: “Đừng lo lắng, thái tử sẽ không sao đâu!”
Công Dã Khanh Mộng nhìn y rồi gật đầu, nhưng lông mày của nàng vẫn không hề giãn ra chút nào. Trước đó, nàng đã lệnh cho Vân Nhi đi tìm đạo cô ở biệt viện mà đến giờ vẫn chưa thấy tung tích. Nàng ổn định tinh thần lại, bước vào điện. Mộc Phàm Nhạc thở một hơi dài, theo sau nàng bước vào.
“Đám vô dụng các ngươi, toàn bộ đều là thùng cơm!” Hai người họ vừa vào thì đã trông thấy khuôn mặt phẫn nộ của hoàng thượng Công Dã Thống, chân ngài không chút lưu tình nào đạp vào các thái y đang quỳ.
“Xin hoàng thượng tha tội!”
“Xin hoàng thượng tha tội!”
“Xin hoàng thượng tha tội!”
Các thái y đồng thanh xin tha, đầu đội mũ cánh chuồn liên tục dập đầu xuống đất, dường như chỉ cần ngẩng đầu một cái là có thể bị bàn chân rồng đá bay đầu. Bọn họ đến hít thở cũng thận trọng, ngay cả các cung nữ, thái giám cũng giống cá chậu chim lồng bị vạ lây quỳ rạp xuống, mặt ai cũng trắng bệt. Ngoại trừ vị phụ nhân cao quý đứng cạnh giường khóc không ngừng thì có thể trông thấy một đứa bé trai khoảng mười tuổi đang cố tỏ ra bình tĩnh.
“Trẫm cho các ngươi hay, nếu lần này không cứu được thái tử, trẫm sẽ cho các ngươi cùng chôn chung!” Trán Công Dã Thống nổi gân xanh, cả người run rẩy chỉ vào các thái y hét lên giận dữ.
Lần đầu tiên Mộc Phàm Nhạc tiếp xúc tình huống của người nắm giữ vương quyền, cũng là lần đầu cô trông thấy nhạc phụ hoàng thượng thay đổi từ một đế vương hiền hòa biến thành một con sư tử hung dữ và nhẫn tâm. Trên gương mặt mỗi vị thái y đều rịn mồ hôi lạnh, khiến cô cũng thấy hồi hộp và căng thẳng theo. Cô theo công chúa đại nhân hành lễ gọi: “Phụ hoàng!”
“Khanh Nhi, con đến rồi!” Công Dã Thống theo tiếng nói nhìn thấy Công Dã Khanh Mộng, giống như nắm được phao cứu mạng vậy, trông thấy một tia hy vọng, cơn thịnh nộ trên khuôn mặt tan đi phần nào, ngài nở nụ cười an tâm, ngay cả Mộc Phàm Nhạc đứng cạnh Công Dã Khanh Mộng ngài ấy cũng xem như không nhìn thấy, chỉ ngoắc tay với nàng ấy: “Khanh Nhi, con mau chóng đến xem thử.”
Công Dã Khanh Mộng đi vòng qua các thái y, ngồi xuống giường quan sát, sắc mặt Công Dã Hiên tái nhợt, môi khô nứt nẻ, hơi thở yếu ớt, thì nàng nhíu chặt mày. Đôi tay nàng bắt mạch cho hoàng huynh, chốc lát, mày nhíu chặt hơn, là từ khi nào mà bệnh của hoàng huynh đã trở nên nghiêm trọng như thế, do nàng đã sơ xuất gì sao? Nàng hướng về các thái y hỏi: “Khi nãy là vị thái y nào chữa trị cho thái tử?”
Một vị thái y lớn tuổi quỳ rạp bò đến, thận trọng trả lời: “Bẩm công chúa, là lão thần.”
“Có dùng phương pháp châm cứu không?”
“Có ạ!” Sợ hãi đáp lại.
“Khanh Nhi, có vấn đề gì chăng?” Công Dã Thống khẩn trương hỏi, đây là vị thái y có kinh nghiệm lâu năm nhất trong cung, y thuật xuất sắc, là thái y chịu trách nhiệm điều trị bệnh của thái tử.
Nàng lắc đầu: “Phụ hoàng, ngài ấy đã làm rất tốt, ngài ấy đã kịp thời làm thuyên giảm bệnh tình của hoàng huynh, có điều…” Công Dã Khanh Mộng cắn môi, sự lo âu hiện trong đôi mắt sáng như sao của nàng.
“Làm sao thế?” Tuy Mộc Phàm Nhạc chưa hiểu lắm, nhưng cũng biết bệnh của thái tử là di truyền từ người mẹ từ khi mới sinh ra, là bệnh hết sức nguy hiểm, vào lúc này thì tim cô như sắp rớt ra ngoài.
Công Dã Khanh Mộng liếc nhìn cô, chần chừ: “Nhưng chỉ tác dụng trong vài canh giờ, nhất định phải chữa trị lần nữa.”
“Vậy ngươi còn quỳ ở đó làm gì?” Công Dã Thống đe dọa vị lão thái y kia, hạ lệnh: “Còn không mau đứng lên trị cho thái tử.” Cái Công Dã Thống muốn không phải thuyên giảm mà là trị khỏi.
“Nhưng hoàng thượng…” Lão thái y lưỡng lự.
“Nhanh lên!”
“Vâng vâng vâng vâng.” Lão thái y nghe xong gật đầu như đang giã tỏi, cơ thể run run mang theo hòm thuốc, quỳ trước giường. Công Dã Khanh Mộng lui về sau chừa ít chỗ trống cho lão thái y điều trị. Thái y mở hòm thuốc, rút một cây kim châm được giữ trong chiếc bao da bò, thắp ít nến lên dùng để khử trùng kim châm. Trong phút chốc, nghiêm túc tập trung sờ vào các huyệt vị của Công Dã Hiên, châm kim vào. Dù cơ thể có đau nhức thế nào thì những thái y khác vẫn như bàn thạch quỳ khấu đầu không dám nhúc nhích, tất cả bọn họ đều đặt hết hy vọng vào vị lão thái y. Còn Mộc Phàm Nhạc và phụ tử Công Dã thì nín thở nhìn thái y châm kim. Phu nhân đứng một bên chính là thái tử phi Diêu thị, nàng không đành lòng nhìn phu quân đau đớn như thế nên xoay mặt đi. Tuy nhiên, dòng lệ không ngừng được đã thể hiện sự đau lòng của nàng, đứa bé nàng nắm tay dũng cảm vô cùng, không hề chớp mắt nhìn phụ vương mình, mang tia hy vọng khuôn mặt tái nhợt ấy có thể hồng hào hơn một chút.
Kim châm phủ kín đầu Công Dã Hiên, khi đang châm vào chỗ trống ở đỉnh đầu thì trong bao da giữ kim còn đúng ba cây, lão thái y rút một cây lên, hết sức cẩn thận châm vào các động mạch chủ ở cổ. Chẳng biết có phải do quá đau đớn hay không mà Công Dã Hiên nức lên một tiếng, khóe miệng chảy máu khiến những người trông thấy đều run sợ.
Hoàng thượng phẫn nộ nói: “Cẩn thận mạng già của ngươi!”
Lão thái y hoảng sợ run rẩy từ giường quỳ thẳng xuống đất xin tha mạng, ngay cả những thái y khác cũng đồng thanh theo. Hai chữ ‘Tha mạng’ còn văng vẳng bên tai khiến Mộc Phàm Nhạc chẳng dám thở mạnh dù chỉ một cái.
“Các ngươi ngậm miệng lại cho ta!” Công Dã Thống xoay người khiển trách, rồi hướng về lão thái y ra lệnh: “Còn không nhanh điều trị tiếp!”
Lão thái y liên tục dập đầu, từng tiếng dập đầu vang lên giòn giã, dập đến đầu lão thái y sưng tấy, lệ tuôn trào, lão thái y dùng giọng khàn khàn run run bẩm: “Hoàng thượng! Lão thần không dám hạ châm. Ba huyệt vị cuối là ba nơi quan trọng nhất, bệnh của thái tử có thuyên giảm hay không đều trông vào ba châm này, nhưng nếu không nắm chắc mà hạ châm, thái tử sẽ…sẽ…” Lão thái y không dám nói tiếp nữa.
“Không có từ ‘Sẽ’, trẫm cho các ngươi hay, ngộ nhỡ thái tử có mệnh hệ gì, trẫm sẽ lấy mạng toàn gia tộc của ngươi! Bao gồm cả các ngươi!” Công Dã Thống chỉ vào hết những thái y đang hiện diện. Ta không cho phép nhi tử duy nhất của ta và nàng xảy ra chuyện, mất đi nàng đã khiến ta đau đớn tột cùng, bây giờ ta sẽ dốc toàn lực để bảo vệ nhi tử của nàng.
Một câu nói mà có thể lấy đi nhiều mạng người như vậy, càng ngày Mộc Phàm Nhạc càng cảm thấy mình không hợp với hoàng tộc, nhất là giới hoàng tộc cổ đại, huynh đệ tỷ muội vì ngôi vị hoàng đế có thể sát hại lẫn nhau thủ túc tương tàn, huống chi chính cô tận mắt trông thấy thái y đã toàn tâm toàn ý cứu chữa. Mạng của bọn họ trong mắt của nhạc phụ hoàng thượng dường như chỉ giống những con kiến. Một ngày nào đó, nếu nhạc phụ hoàng thượng biết cô là nữ nhi thì phải chăng cũng muốn lấy mạng cô giống…những vị thái y này, khép vào tội ‘Khi quân’ phải xử trảm. Nghĩ đến đây, cô lạnh toát cả người, rùng mình một cái.
Công Dã Khanh Mộng nhìn thoáng qua khuôn mặt khổ sở của phụ hoàng mình, thầm cười lạnh, bĩnh tĩnh nói với lão thái y: “Ngươi đứng sang một bên, hỗ trợ bổn cung hạ châm!”
Mọi người đều sợ đến ngẩn người, gồm cả hoàng thượng, Mộc Phàm Nhạc mở to mắt chưa kịp nói gì, thái tử phi giữ im lặng từ nãy đến giờ nghẹn ngào lên tiếng: “Khanh Nhi, muội…Muội nói muội muốn…” Không phải nàng không tin muội ấy, nàng chỉ không muốn mạo hiểm tính mạng của phu quân. Tuy rằng Công Dã Khanh Mộng chỉ mười sáu nhưng trong mắt nàng thì muội ấy vẫn còn non nớt so với lão thái y.
“Là bổn cung!” Đôi mắt sáng kiêu ngạo hiện ra sự tự tin, Công Dã Khanh Mộng ngừng chốc lát, rồi quét mắt nhìn các thái y, ngạo mạn hỏi ngược lại: “Hoàng tẩu cho rằng vào lúc này còn có ai dám hạ châm sao?”
Thái tử phị bị Công Dã Khanh Mộng hỏi ngược như thế bèn nhìn các thái y đang hận không thể vùi đầu xuống sàn, mang sự hoài nghi nghẹn lại ở cổ họng.
“Hoàng cô cô, người hạ châm đi, Toàn Nhi tin người!” Bất thình lình bé trai nói, vẻ mặt kiên định cùng tin tưởng. Đứa bé ấy là tiểu thái tử Công Dã Toàn.
Công Dã Khanh Mộng gật đầu với cháu trai, đôi mắt lạnh quét nhìn qua các thái y sợ đến sắp ngã quỵ, nói: “Toàn bộ các ngươi lui xuống, lúc bổn cung tập trung châm kim, không muốn nghe bất kỳ tiếng sụt sịt nào cả!”
Công Dã Thống ngay lập tức quát: “Các ngươi cút hết đi!” Sau khi cân nhắc nhiều lần thì ông đành phải để Khanh Nhi thử, dẫu sao Công Dã Thống biết rằng hoàng hậu lúc còn sống đã đôn đốc Khanh Nhi học tập y thuật từ khi còn rất nhỏ.
“Ta muốn ở đây với người.” Mộc Phàm Nhạc đến trước mặt công chúa đại nhân nói, cô biết công chúa đại nhân chẳng hề thoải mái gì. Công chúa đại nhân trưởng thành trong cung vẫn luôn thầm lặng học hỏi các loại lễ nghi và kiến thức, còn phải đề phòng mưu đồ của bọn xấu, cuộc sống như thế sẽ khiến thể xác lẫn tinh thần đều mỏi mệt. Hiện giờ, sự an toàn của hoàng huynh ruột đều nằm trong tay nàng, cô không nỡ để đôi vai gầy yếu của công chúa đại nhân chống đỡ tất cả. Cô thấy lòng mình nhói đau, cô muốn ở lại cùng san sẻ với công chúa đại nhân.
Công Dã Khanh Mộng hiểu ý của y, đôi mắt lạnh chợt hóa một phần dịu dàng, khóe môi mỉm cười: “Ngươi hãy ở ngoài điện chờ ta, yên tâm, ta sẽ chữa khỏi bệnh của hoàng huynh!”
“Nhưng…” Cô muốn ở lại: “Ta sẽ đứng một bên, không quấy rầy người.”
“Ra ngoài!” Không đợi Công Dã Khanh Mộng lên tiếng thì Công Dã Thống đã quát.
Mộc Phàm Nhạc ngoái đầu nhìn vào đôi mắt sâu lạnh lùng của hoàng thượng, giống như…bị ánh mắt của một con sư tử hung tợn chú ý đến, có một cảm giác sợ hãi ập đến não. Cô bị dọa đến sửng sờ trong một chốc, đến khi cảm giác có người nắm tay mình, cúi đầu nhìn xuống thì ra là tiểu thế tử mặc mãng bào: “Hoàng cô phụ, chúng ta ra ngoài đi, đừng chậm trễ hoàng cô cô chữa trị nữa.” Mộc Phàm Nhạc nhìn kỹ, khóe mắt của đứa bé hơi ửng hồng, cô ngoảnh đầu nhìn công chúa đại nhân đang dò huyệt vị và lão thái y trợ giúp bên cạnh, thì lần này nối gót theo những thái y khác đang hoảng sợ ra ngoài.
Đôi mắt Công Dã Khanh Mộng không rời khỏi kim châm đang khử trùng, mặt lạnh lùng nói: “Hoàng tẩu ở lại chờ, thỉnh phụ hoàng dời bước đến ngoài điện!”
…..
Cá chậu chim lồng: Bị mất tự do, giam giữ, tù túng.
Bàn thạch: Tảng đá to.
Thủ túc tương tàn: Những người có cùng quan hệ huyết thống sát hại nhau.
Toàn tâm toàn ý: Dốc hết tâm trí.
Mãng bào: y phục của hoàng thất có hình rắn.