Mộc Phàm Nhạc và Công Dã Toàn chờ đợi ngoài điện, một bước không rời, sắc mặt khẩn trương, dường như rất sợ bỏ lỡ bất kì động tĩnh nào.
“Ai là cận thân theo hầu thái tử?” Chợt, Công Dã Thống hỏi.
“Là…là nô…nô tài!” Một tiểu thái giám nghe giọng không vui của hoàng thượng thì cả người mềm nhũn, run lẩy bẩy trả lời. Khi nãy, lời hoàng thượng nói khi tức giận vẫn sờ sờ trước mắt, thoáng chốc trên trán tiểu thái giám toát cả mồ hôi lạnh ra.
“Người đâu, lôi ra chém!”
Mọi người hết sức kinh ngạc, lập tức quỳ xuống.
Mộc Phàm Nhạc thề bản thân cô tuyệt đối không phải Thánh mẫu, dù cho đã ở đây một khoảng thời gian, dù cho trong sách hay trong truyền hình đều nói vương quyền là tất cả, nhưng cô không thể tiếp nhận chuyện chỉ một câu nói thì đã cướp đi một sinh mạng. Cô không kịp phản ứng, thứ mà cô nghe thấy chính là giọng lạnh băng của nhạc phụ hoàng thượng: “Không biết bẩm báo bệnh tình của thái tử, tru di tam tộc!”
“Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng!” Hai thị vệ lôi tiểu thái giám đang khóc nức nở xin tha mạng ra ngoài: “Là thái tử không cho nô tài nói, là thái tử không cho nói…” Giọng nói ngày càng xa rồi mất tăm.
Chuyện này khiến mặt các thái y tái nhợt, sắc mặt ai nấy đều xanh lè. Nếu thái tử chẳng may qua đời, thì bọn họ sẽ đi theo vết xe đổ của tiểu thái giám kia.
Đôi mắt lạnh của Công Dã Thống liếc một cái dọa đến mặt của những người ở đây trắng như giấy rồi sau đó bãi giá đến ngự thư phòng.
Công Dã Toàn trông thấy gia gia đã rời khỏi thì kéo ống tay áo của Mộc Phàm Nhạc đang ngẩn ra, hỏi: “Hoàng cô phụ, người không sao chứ!”
Bởi vì một câu ‘Tru di tam tộc’ mà khiến Mộc Phàm Nhạc khiếp sợ hơi há hốc mồm, bây giờ mới hồi phục tinh thần lại, nhìn đứa trẻ Công Dã Toàn mặc gấm phục đắt tiền với khóe mắt ươn ướt, miễn cưỡng thu lại nỗi sợ sệt lúc nãy, mềm giọng an ủi: “Đừng khóc, phụ vương con nhất định sẽ không sao, hoàng cô cô của con là người rất lợi hại, con phải tin vào nàng ấy chứ! Nàng ấy nói sẽ chữa được thì nhất định sẽ chữa được.”
“Con tin tưởng vào hoàng cô cô, trước giờ hoàng cô cô chưa gạt người!” Công Dã Toàn bịt mũi thật chặt, ngước lên nhìn Mộc Phàm Nhạc, vẻ mặt kiên cường đáp: “Còn nữa, hoàng cô phụ, con không có khóc! Phụ vương từng nói nam tử hán thà đổ máu chứ không rơi lệ, con là nam tử hán, con sẽ không khóc!”
Mộc Phàm Nhạc nhìn đứa trẻ mới bao lớn tỏ ra kiên cường, thì xoa đầu, cô đối với chuyện khi nãy nhạc phụ hoàng thượng làm mà lòng còn sợ hãi. Quả thực, kiểu cuộc sống gần vua như gần hổ của hoàng thất khiến cô không tài nào thích nghi được. Nuốt lời muốn nói trở vào, cố làm ra vẻ tươi cười: “Chúng ta cùng chờ hoàng cô cô của con ra báo tin tốt nhất nhé!”
Công Dã Toàn cảm nhận được sự ấm áp trên đầu thì gật đầu lại.
………………………
Ở ngự thư phòng,
“Đã có tin của Bạo Vũ chưa?” Công Dã Thống ngồi trên ngai vàng, sự thịnh nộ ở Đông cung tan đi phần nào, nhìn thủ lĩnh cẩm y ám vệ đang mặc hắc y hỏi.
“Bẩm hoàng thượng, mấy ngày trước chúng thần đã giao đấu với bà ta, tử thương vài người, lại để cho bà ta…thoát được!” Thủ lĩnh ám vệ cúi đầu, hạ giọng trả lời.
“Khốn kiếp!” Cơn giận vốn có chiều hướng giảm thoáng chốc lại tăng lên: “Các ngươi ngang nhiên lại để cho tặc tử chạy thoát, trẫm bồi dưỡng các ngươi để làm gì!” Hiện giờ đang là lúc vô cùng cấp bách, ông phải bắt được Bạo Vũ thì mới có toa thuốc trong tay, mới có thể để ngự y nghiên cứu ra là loại độc gì, thì mới điều chế ra thuốc giải tốt được!
Thủ lĩnh ám vệ im lặng. Đạo cô kia đã năm mươi, nhưng nội lực lại thâm hậu vô cùng, rõ nhất là về khoảng khinh công, bị các cao thủ ám vệ bao vây mà bà ta chỉ bị thương.
“Hoàng thượng, xin ngài bớt giận!” Lão thái giám thân cận hầu hạ hoàng thượng vội vàng khuyên giải, dùng giọng lanh lảnh chói tai nói: “Đừng tức giận! Tặc tử Bạo Vũ sẽ không thoát khỏi thiên la địa võng của hoàng thượng đâu!”
“Hừ!” Hoàng thượng hừ lạnh, đương nhiên hiểu đây không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, nheo mắt hỏi ám vệ: “Có biết, tặc tử chạy đi đâu không?”
Ám vệ cúi đầu: “Bà ta bị thương nhẹ, chẳng rõ đã đến nơi nào!”
‘Bị thương?’ Công Dã Thống rũ mắt, suy nghĩ chốc lát rồi hung tợn hạ lệnh cho lão thái giám: “Nói với thị vệ Đông Cung của thái tử, mấy ngày này nếu có người rời khỏi điện, lập tức bắt lại!” Rồi ra lệnh với ám vệ: “Các ngươi bên cạnh hỗ trợ!”
“Vâng!”
‘Bạo Vũ, chúng ta sắp gặp lại nhau rồi!’ Ánh mắt sắc như dao của Công Dã Thống lóe lên.
………………………
Mộc Phàm Nhạc đi qua đi lại ngoài điện, thỉnh thoảng lo lắng nhìn vào trong điện, các thái y xung quanh nhìn cô, muốn nói lại thôi, không bao lâu mới dám lên tiếng: “Cửu phò mã, ngài hãy nghỉ một lát đi!”
“Ta không mệt!” Cô ngoái đầu lườm một cái, ‘Công chúa đại nhân ở trong mới mệt chết kìa.’
“Chúng thần lo rằng ngài sẽ mệt nhọc quá độ.” Các thái y quan tâm đến vị cô gia hoàng thất này. Nếu đây chẳng biết đây là Đông Cung, thì hành vi ngóng trông ở cửa này rất dễ khiến người khác nghĩ rằng cửu công chúa Tĩnh Thạc đang sinh con ở trong. Nếu cửu phò mã mệt dẫn đến bệnh, bọn họ không gánh nổi trận lôi đình của hoàng thượng đâu.
“Hoàng cô phụ, hoàng cô cô ở trong lâu như vậy, có phải…” Công Dã Toàn chờ thật lâu cũng chưa có tin gì từ bên trong, sự sợ hãi xuất hiện trên khuôn mặt trẻ con.
Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, tinh thần chịu đựng kém hơn người lớn. Có điều, chỉ có hai châm vì sao lại mất nhiều thời gian đến thế? Lòng Mộc Phàm Nhạc cũng đầy hoài nghi, hai tay cô đặt lên đôi vai nhỏ của Công Dã Toàn, hơi cúi đầu, an ủi: “Con nói là sẽ tin hoàng cô cô con mà, nên con phải tin đến cùng chứ!”
Công Dã Toàn ngạc nhiên, hiểu điều Mộc Phàm Nhạc vừa nói, đôi mắt sáng đảo vài vòng rồi lại lần nữa gật đầu khẳng định: “Phải.”
‘Két’ Cánh cửa cuối cùng đã mở ra, mọi người đều tập trung hướng về đó, trông thấy lão thái y bước ra.
Tuy sắc mặt lão thái y trông mệt mỏi, nhưng vui vẻ hiện trong mắt, điều này giống như ngầm báo với những người khác, bệnh của thái tử đã khởi sắc.
“Đi đi đi, mau bẩm báo cho hoàng thượng rằng thái tử hồng phúc tề thiên, có hy vọng rồi!” Lão thái y kích động run nhẹ, căn dặn một đệ tử đến ngự thư phòng bẩm báo.
“Vâng vâng vâng.” Quả nhiên là vậy, vị thái y trẻ vui mừng đi báo tin, trên đường chạy còn vấp ngã.
Tất cả các thái y khác nghe được thì thở phào, chí ít là có thể tránh được long nhan nổi giận.
“Chúng ta cùng vào đi!” Mộc Phàm Nhạc sau khi nghe xong thì lòng dâng lên một niềm vui khó tả. Cô muốn nắm tay cháu của công chúa đại nhân cùng vào. Nào ngờ, đứa bé ấy đã chạy vào với nụ cười trên môi. Khóe môi cô giương lên, vội bước vào điện theo.
Cô đi vào thì đã trông thấy Công Dã Toàn ngồi bên giường quan sát phụ vương đang ngủ say của mình, nụ cười hồn nhiên vẫn còn trên khuôn mặt trẻ con ấy. Công chúa đại nhân và thái tử phi đứng sang một bên thì thầm, trong nhất thời, lệ trượt trên khuôn mặt được trang điểm sắc sảo của thái tử phi.
Mộc Phàm Nhạc khó hiểu tiến đến gần hỏi: “Có chuyện gì vậy?” Chẳng phải lão thái y đã nói tốt hơn rồi mà, sao mới đây lại khóc nữa.
Diêu thái tử phi trông thấy Mộc Phàm Nhạc thì vội vàng dùng ống tay áo lau nước mắt, cuống quýt nói: “Không có gì. Phàm Nhạc, đệ đến rồi thì cùng Khanh Nhi về Di Hòa điện nghỉ ngơi đi! Hôm nay, muội ấy rất mệt rồi!”
Mộc Phàm Nhạc xoay sang nhìn công chúa đại nhân, trên trán nàng ấy lấm tấm mồ hôi như những hạt ngọc trai trong suốt. Cô dùng ống tay áo nhẹ nhàng chậm đi, đôi mắt nhìn khuôn mặt mệt mỏi của nàng ấy, lòng đau âm ỉ, nghe thái tử phi nói thế: “Mệt chết đi được phải không? Để ta dìu nàng!”
Công Dã Khanh Mộng thích được y dịu dàng chăm sóc, dù mệt nhọc cũng nở ra nụ cười nhạt: “Được.” Rồi nàng nói với Diêu thái tử phi: “Hoàng tẩu, bổn cung sẽ ở Di Hòa Điện trong mấy ngày này, hoàng tẩu đừng lo!”
“Đã phiền muội rồi, Khanh Nhi!” Thái tử phi rưng rưng nước mắt gật đầu đáp lại.
“Hoàng cô cô, chờ hai ngày sau phụ vương khá hơn, con sẽ đến Di Hòa Điện cảm tạ người thật tốt.” Công Dã Toàn ngẩng đầu nói với Công Dã Khanh Mộng.
Công Dã Khanh Mộng hờ hững gật đầu, cùng Mộc Phàm Nhạc về Di Hòa Điện.
………………………
Ở Di Hòa Điện,
Mộc Phàm Nhạc lúc thành thân đã từng đến đây một lần, khi ấy vừa đến nơi thì cô đã thở dài vì sự kết hợp cung điện này và khu vườn trông rất thanh nhã, thoát tục. Nhưng cũng do đại hôn nên cô không thời gian ngắm nghía, thầm mong nếu còn cơ hội nhất định sẽ tham quan hết kiến trúc hoành tráng cổ đại này. Bây giờ lần thứ hai đến đây, ý định trước kia bị ném lên chín tầng mây mất tiêu, mọi sự chú ý của cô đều đặt lên công chúa đại nhân, vừa vào điện là cô dìu công chúa đại nhân đến giường ngồi nghỉ, trong điện còn có cung nữ và thái giám chờ lệnh.
“Mời công chúa dùng trà!” Một cung nữ tên Thể Nhi đến hầu hạ từ trước khi công chúa xuất giá, cúi đầu dâng trà mà Công Dã Khanh Mộng thích uống nhất lên.
Công Dã Khanh Mộng mệt mỏi nửa ngày, muốn uống trà để giảm khô đắng ở miệng là hiển nhiên. Nào ngờ, tách trà chưa đến tay đã bị Mộc Phàm Nhạc ngăn lại: “Uống trà để tỉnh táo, người muốn nghỉ ngơi hẳn là nên uống nước mới phải!” Dứt lời thì bảo Thể Nhi đổi trà thành nước.
Công Dã Khanh Mộng nhìn Thể Nhi mỉm cười, sau khi uống xong thì để Mộc Phàm Nhạc giúp mình chuẩn bị nghỉ ngơi. Công Dã Khanh Mộng nhìn cô, cười nói: “Phu quân cho rằng ta là nữ tử mềm yếu như liễu sao?”
Cô suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Công chúa đại nhân so với nữ tử bình thường thì lợi hại hơn!” Nghĩ thêm chốc lát, nàng còn biết võ công, nếu phải so sánh thì ta mới là mềm yếu nè: “Người đã mệt nhọc nửa ngày trời rồi hẳn là nên nghỉ ngơi nhiều một chút!”
Trông thấy sự ân cần hiện trong đôi mắt y, Công Dã Khanh Mộng cảm thấy lòng ấm áp, tâm trạng trở nên khá hơn, lông mày cong cong, môi nhếch thành một vòng cung thật đẹp, nàng kéo y ngồi xuống, tựa vào lòng y, nhẹ nhàng nói: “Thế nhưng ta vẫn chưa muốn ngủ, hay ngươi nói chuyện phiếm cùng ta để giảm bớt mệt mỏi!”
Mộc Phàm Nhạc ngỡ ngàng trước hành vi này của công chúa đại nhân, nhưng hai tay cô bất giác tự giơ lên, chuyện này diễn ra rất tự nhiên, giống như lần công chúa đại nhân dựa vào lòng cô khi ngồi trên xe ngựa chầm chậm để cô mát xa!
‘Eh…Tại sao trở nên như vậy?’ Chớp chớp đôi mắt đen láy…càng ngày càng mơ hồ! Bỏ đi, kệ nó, không ngủ thì thôi, như vậy cũng tốt, mát xa có thể giảm mệt mỏi. Công Dã Khanh Mộng không nhìn phía sau được nên không biết Mộc Phàm Nhạc không chỉ khẩn trương mà còn xuất hiện một nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt.
Các thái giám, cung nữ xung quanh trông thấy thế, nhìn ra hiệu cho nhau, cười mờ ám, thức thời lui xuống!
“Hôm nay có bị phụ hoàng dọa sợ không?” Tựa vào lồng ngực tuy không rộng nhưng lại ấm áp, nàng nhắm mắt lại, thư thái tận hưởng cảm giác được xoa bóp.
Mộc Phàm Nhạc bị hỏi như thế, ngừng chốc lát nhớ lại dáng vẻ khi nhạc phụ hoàng thượng phẫn nộ, thành thật đáp: “Có!” Nhất là ánh mắt như ưng săn mồi, khiến người khác run sợ, bây giờ cô vẫn còn sợ nè.
Quả đúng vậy, Công Dã Khanh Mộng thở dài, nói: “Phu quân có biết, những vị thái y đó còn sợ hơn!”
“Do bọn họ tự chuốc lấy thôi!” Mộc Phàm Nhạc nghĩ về hoàn cảnh lúc đó, nhíu mày một cái. Chợt cô cảm nhận được cơ thể mềm mại và mùi thơm thoang thoảng bay vào mũi, tim lại bắt đầu nhộn nhạo.
“Vì sao?”
“Ai bảo bọn họ không điều trị tốt bệnh của hoàng huynh, rõ ràng là lão thái y có khả năng nhưng vẫn ra sức từ chối!” Mộc Phàm Nhạc nhíu mày khó hiểu, lẽ nào công chúa đại nhân không nhìn ra? Lầm bầm thêm hai câu: “Thái y có thể tiến cung đáng ra phải có ít bản lĩnh mới phải! Khiến bầu không khí lúc đó trở nên căng thẳng như vậy, ai mà thở nổi!” Còn hại cho công chúa đại nhân mệt mỏi.
Công Dã Khanh Mộng hơi nghiêng đầu, nhướng mày lên, giả vờ không hiểu: “Phu quân cho rằng lão thái y có thể hạ châm thật à?”
Gật đầu xác nhận: “Phải đó, lão thái y một mực chịu trách nhiệm bệnh của hoàng huynh, nên nắm rõ bệnh tình. Ông ấy còn đứng đầu thái y viện, theo trình độ và kinh nghiệm của ông ấy tất nhiên có thể hạ châm chuẩn rồi! Nhưng…” Ngừng lại, tay vẫn tiếp tục xoa bóp, gia tăng sức một chút, có thể giảm bớt mệt mỏi, không biết công chúa đại nhân có thích không nữa.
“Nhưng cái gì?” Công Dã Khanh Mộng giương khóe môi.
“Tuy y thuật của ông ấy cao minh, nhưng tuổi tác cũng đã cao, nhân sinh thất thập cổ lai hy, ông ấy thì đã hơn bảy mươi rồi. Hơn nữa, phụ hoàng một mực lấy tính mạng gia tộc ông ấy ra uy hiếp, ta nghĩ ông ấy chẳng còn tâm trí đâu mà điều trị!” Ngừng một chốc cô nói tiếp: “Nếu chẳng phải bệnh của thái tử từ nhỏ đã do ông ấy đảm nhận thì với độ tuổi này, ông ấy đã cáo lão hồi hương từ lâu!” Ngẫm lại thì có thể hiểu được, đã lớn tuổi nhứ vậy còn phải chịu đe dọa tính mạng. Đổi lại ở hiện đại, nói thế nào thì lão thái y cũng cỡ giáo sư bác sĩ cao cấp được người khác ôm đùi!
“Theo ý của phu quân, vậy chẳng phải vi thê đã quá phận làm thay sao?”
“Dĩ nhiên không phải! Ta cho rằng lão thái y sẽ vô cùng cảm khích công chúa đại nhân đã kịp thời châm kim cứu người! Hm, phải nói là ông ấy chờ đợi sự giúp đỡ đúng lúc từ công chúa đại nhân!” Nếu là vậy, thì lão thái y cũng thật quỷ quyệt!
“Phân tích thử xem?” Mỉm cười, tiếp tục giả vờ.
“Công chúa đại nhân biết y thuật là chuyện mà tất cả mọi người đều biết. Người sẽ không thờ ơ trước sự nguy hiểm của hoàng huynh, vì thế người nhất định sẽ hạ châm.” Ngừng một chốc, cô nhíu mày lại suy nghĩ rồi nói tiếp: “Nếu công chúa đại nhân không yêu cầu thì ông ấy cũng sẽ bên cạnh hỗ trợ người, ông ấy đã đặt tính mạng mình vào công chúa đại nhân!” Uhm, hy vọng suy luận này không sai: “Dù hoàng huynh có bất trắc gì, phụ hoàng cũng không thể đẩy hết tội lên đầu ông ấy. Bởi vì người hạ châm là công chúa đại nhân!”
Công Dã Khanh Mộng chậm rãi xoay người lại, đôi mắt như sao sáng, cùng nụ cười quyến rũ, nghiêm túc tập trung nhìn y: “Nếu để Vân Nhi nghe được những lời lẽ như vậy của phu quân, ta nghĩ chắc Vân Nhi sẽ có cái nhìn khác về phu quân!”
‘Hả?’ Cô gãi gãi mặt: “Công chúa đại nhân, ý người là gì?” Người đổi chủ đề nhanh quá ta không bắt kịp.
Lông mày Công Dã Khanh Mộng hơi cong, lắc đầu rồi mỉm cười: “Chẳng có gì!” Nhưng nàng thầm nghĩ ‘Chẳng may hoàng huynh xảy ra bất trắc, lão thái y cũng sẽ không may mắn tránh khỏi!’
“Oh ~” Lúc đầu còn mong chờ người khen ta! Haiz ~ Xem ra là do tự mình đa tình mà thôi.
Bỗng cô nhớ đến một chuyện: “Phải rồi công chúa đại nhân, khi nãy ta trông thấy thái tử phi khóc, có phải…?”
Công Dã Khanh Mộng nghe xong, nhanh chóng xoay người lại tựa vào lồng ngực y, ánh mắt buồn bã, một lúc sau mới yếu ớt thở dài: “Sức khỏe của hoàng huynh không thể nào lo chuyện chính sự được nữa rồi!”
…
Nhân sinh thất thập cổ lai hy: vì tuổi thọ ngày xưa rất thấp, nên những ai sống được đến bảy mươi thì được xem là đại thọ, là điều kỳ diệu. Và do ít có ai chạm được ngưỡng tuổi đó nên được mọi người quý trọng.