“Hoàng thượng, chúng ta ôm cây đợi thỏ lâu như vậy cũng không thấy Bạo Vũ vào cung, có phải thị vệ đã có sai sót gì không?” Trong ngự thư phòng, tổng quản thái giám thận trọng hỏi nhỏ bằng giọng sắc bén.
Công Dã Thống chắp tay sau lưng, đôi lông mày hoa tiêu nhíu chặt lại, lập tức suy xét. Công Dã Thống đã đoán rằng, sau khi nghe tin Hiên Nhi đổ bệnh thì Bạo Vũ ắt sẽ vào Đông Cung thám thính tình hình ngay trong đêm mới phải, cớ sao mãi đến bóng cũng chẳng thấy? Hiếm khi ả lường trước trẫm giăng thiên la địa võng?
Không đúng! Trẫm và ả chưa bao giờ đối mặt trực tiếp, ả làm sao biết trẫm hận ả, ả sẽ không đề phòng trẫm. Theo như ám vệ bẩm báo, vết thương của ả không chí mạng, vậy tại sao ả làm ngơ lời trăn trối của Vân Yên, không màng sống chết của Hiên Nhi.
…Cuối cùng đã tính sai ở đâu?
“Hoàng thượng, hoàng thượng! Ngũ điện hạ và Đậu thừa tướng cầu kiến!” Tổng quản cận thân cung kính bẩm báo.
Công Dã Thống nghe thấy thì thu hồi tâm trí lại, Ngũ lang và Đậu Tịnh? Đã trễ thế này họ còn đến làm gì? Công Dã Thống cân nhắc trong chốc lát thì lập tức hiểu ra mục đích của họ. Đôi mắt Công Dã Thống sắc như tên, cười lạnh. Công Dã Thống ngồi xuống Long Ỷ nhìn từ trên xuống, vầng trán đang nhíu lại được giãn ra, khôi phục diện mạo thường ngày của một hoàng đế, nói:”Truyền.”
“Truyền Ngũ điện hạ và Đậu thừa tướng vào.”
“Thần, tham kiến hoàng thượng!”
“Nhi thần, tham kiến phụ hoàng!”
Hai người họ tiến vào sảnh khụy gối hành lễ.
“Đứng lên nói đi!” Chẳng còn sự ưu phiền khi nãy, Công Dã Thống mỉm cười hỏi: “Đã trễ thế này, Đậu ái khanh có chuyện gì quan trọng sao?”
“Bẩm hoàng thượng, thái tử lâm trọng bệnh nhờ hồng phúc của tổ tiên mới hóa nguy thành an, nhưng cần thời gian dài để bồi bổ, nghỉ ngơi. Thần vì nghĩ cho Đại Tấn và sức khỏe của thái tử, thỉnh hoàng thượng hãy chọn một điện hạ khác tài đức vẹn toàn trợ giúp ngài xử lý chính sự!” Đậu Tịnh chắp hai tay hành lễ, khéo léo nói ra mục đích.
Đôi mắt Công Dã Thống thản nhiên lướt qua ngũ nhi Công Dã Tân đang quỳ phía dưới, cười giả lả: “Ha ha ha, trẫm già rồi, ái khanh nói phải. Chẳng hay ái khanh muốn đề cử ai?”
Công Dã Tân nhận ám hiệu của Đậu Tịnh xong tự mình tiến cử:”Nhi thần bằng lòng dốc sức vì phụ hoàng!”
“Ngươi…” Công Dã Thống nheo mắt quan sát chốc lát, lại nhìn sang Đậu Tịnh nghi ngờ, hỏi:”Đậu ái khanh nhận xét Ngũ lang thế nào?”
Đậu Tịnh nhìn Công Dã Tân đang cứng đờ vì câu hỏi của hoàng thượng, đáp rằng:”Bẩm hoàng thượng, tư chất Ngũ điện hạ thông minh, tính cách ôn hòa, giống hoàng thượng khi còn trẻ, nhất định có thể giúp hoàng thượng giải ưu phiền!”
“Phải! Đậu ái khanh nói phải!” Công Dã Thống nghe xong thì cười:”Nhìn kỹ một chút, Ngũ lang không chỉ tài giỏi như trẫm, ngay cả dáng vẻ của trẫm lúc trẻ cũng chẳng khác là bao, quả không hổ là nhi tử của trẫm!” Dứt lời thì cười lớn.
“Tạ ơn phụ hoàng khen ngợi!” Công Dã Tân được khen như vậy thì thầm vui mừng.
“Trước mắt, Ngũ lang cứ thay thái tử giúp trẫm xử lý chuyện triều chính đi!”
“Vâng, phụ hoàng! Nhi thần nhất định không phụ mong đợi của người!” Thành công quá dễ dàng, Công Dã Tân vô cùng mừng rỡ.
“Hoàng thượng, thần còn chuyện muốn khởi tấu!” Đậu Tịnh thấy vậy, chắp tay hành lễ, tiến lên.
“Nói.” Công Dã Thống nâng chung trà trên bàn lên, hương trà bay vào mũi, thoải mái ‘Hừ’ một tiếng.
“Hoàng thượng, kỳ thi mùa thu đang cận kề, trước đây việc này do thái tử đảm nhiệm, hiện giờ thái tử đang dưỡng bệnh, chẳng hay ai sẽ là người đảm nhiệm?”
“Nếu Ngũ lang muốn giúp trẫm, vậy chuyện này cứ giao cho Ngũ lang đi, có điều, chuyện trong triều dạo gần đây phức tạp, Ngũ lang có đảm đương nổi không?” Công Dã Thống hỏi.
Công Dã Tân nghe xong, tự tin đáp:”Xin phụ hoàng yên tâm, nhi thần nhất định sẽ làm tốt việc này!”
“Ừ, vậy thì tốt!” Công Dã Thống vui mừng nhìn Công Dã Tân, trong phút chốc, nghĩ đến điều gì đó, nói:”Thất lang cả ngày chẳng có việc gì làm, khiến trẫm phiền lòng! Chi bằng để Thất lang hỗ trợ cho Ngũ lang!”
Đậu Tịnh và Công Dã Tân nhìn nhau, chần chừ.
Công Dã Thống đặt chung trà xuống, bất mãn hỏi:”Thế nào? Hai người có kiến nghị gì sao?”
Mục đích của đêm nay hầu như đã thành công, tuy thất điện hạ thuộc phe của thái tử, nhưng bây giờ thái tử đã bệnh nặng, bên đó đã đủ loạn chẳng cần phải lo lắng nữa. Thất điện hạ yếu thế chắc không gây ảnh hưởng nhiều, hai người họ suy tính xong thì thuận theo ý chỉ.
Trong hoàng cung, ở nội điện của Di Hòa Điện,
Công Dã Khanh Mộng đang ngồi trên trường kỷ được Mộc Phàm Nhạc xoa bóp vai. Mộc Phàm Nhạc vừa lo lắng vừa hỏi, là sự lo lắng ngọt ngào:”Công chúa đại nhân, dạo gần đây bệnh của thái tử đã dần ổn định rồi phải không?”
Tại sao lo lắng mà vẫn ngọt ngào? Mộc Phàm Nhạc cho rằng:
Đầu tiên nói đến lo lắng, phiền não gì đó.
Trong khoảng thời gian này, dường như Mộc Phàm Nhạc hay có thói quen mát xa cho công chúa đại nhân trước khi ngủ, là kiểu nhiệt tình không lời oán trách đó. Người hưởng thụ rõ ràng là công chúa đại nhân, nhưng người cười như hoa lại là bản thân mình. Mộc Phàm Nhạc cảm thấy càng ngày mình càng giống một con ong chăm chỉ bán thân cho chủ. Tuy Mộc Phàm Nhạc bán thân thật, nhưng so với sự miễn cưỡng trước đó, thì bây giờ cô cũng miễn cưỡng bán luôn! Một ngày chưa bán thì cô còn chưa quen, cô cảm thấy công chúa đại nhân đang từ từ phát huy sự phục tùng trong cô rồi! Cô nghĩ đến mình là người hiện đại ý thức được nhân quyền, sự phục tùng như vậy thật khiến cô thấy chua xót quá.
Cô tự động viên mình: Ổn mà, chỉ là người hầu, không phải nô trong nô lệ đâu!
Nhưng sao lại xen lẫn ngọt ngào?
Bởi vì mỗi ngày được ôm hương ngọc ngát khiến cô thấy lạ thường kia vào lòng, còn được chạm nhẹ vào, cảm giác này giống như lần đầu được ăn kẹo, ngọt không tả được. Tuy cô không thể xác định mình có thích công chúa đại nhân hay không, nhưng cô không phủ nhận, cô thật sự hài lòng với cách hòa hợp này. Ngược lại, nếu cô thích công chúa đại nhân thật, vậy sau này có thể tận dụng cơ hội như vậy để thân thiết với công chúa đại nhân hơn một chút, hai từ ‘Đẹp quá’ tuyệt làm sao.
Cho nên sự lo lắng ngọt ngào có thể nói là buồn vui lẫn lộn.
“Uhm, bệnh của hoàng huynh đã khá hơn nhiều, sao vậy?” Quả thực, bệnh của Công Dã Triệt đã ổn định nên khiến Công Dã Khanh Mộng yên tâm không ít, vì thế ngay lúc này nàng mới có thể tựa cơ thể mềm mại vào lòng người ấy, thoải mái để đôi tay của người ấy lang thang trên bờ vai mượt như ngọc của nàng, đồng thời thư giãn dây thần kinh đang căng thẳng của mình.
Đương nhiên, quan hệ giữa hai người gần đây cũng khiến nàng rất hài lòng. Rốt cuộc, người nào đó rất chu đáo và đúng mỗi đêm trước khi ngủ, sẽ ngoan ngoãn biến thành tấm đệm êm ái và kĩ thuật xoa bóp dần điêu luyện! Thật tuyệt…Haha, nói thế nào cũng không đủ!
“Không có gì…chỉ là…muốn hỏi thăm một chút, khi nào thì chúng ta về lại phủ công chúa?” Đôi tay Mộc Phàm Nhạc mát xa thì dứt khoát nhưng nói chuyện thì lắp bắp.
Mặc dù, cô rất thích hình thức ở chung hiện giờ với công chúa đại nhân, nhưng nghĩ đến cuộc sống dạo gần đây thì khó tránh phiền não. Ở đây chẳng thể so với phủ công chúa, hơn hai mươi năm ở cạnh ‘Vua ngủ gật’, bây giờ cô buộc phải chia tay trong nước mắt. Thực ra, trong lúc bệnh thái tử trở nặng, cô không nên cũng không dám sụp mí ngủ khi có nhạc phụ hoàng thượng, đã quen rồi thật khó mà đổi. Chỉ vài ngày trước, cô chỉ dậy chậm hơn công chúa đại nhân năm phút thôi, đã bị ma ma trong cung ghi chép để bẩm báo lại. Hôm đó, nhạc phụ hoàng thượng và cô cùng ăn sáng, cô bị đôi mắt rồng đó trừng đến nuốt không trôi luôn! Những ngày tiếp theo, đừng nói ngủ nướng, nhìn khuôn mặt u ám của nhạc phụ hoàng thượng, đến ngáp cô còn chẳng dám. Bây giờ ổn rồi, bệnh của thái tử có khởi sắc, mặc dù chưa thể xuống giường được, nhưng dần dần chuyển biến tốt, chỉ có như vậy, khuôn mặt giăng đầy mây đen của nhạc phụ hoàng thượng, mới giảm bớt sự nặng nề trong cung một chút, cho cô thở hắt ra một cái thật mạnh.
Công Dã Khanh Mộng trong lòng cô nhẹ ngẩng đầu, nhìn hàm dưới trắng ngần của y, cười nhạt, hỏi:”Thế nào, phu quân muốn hồi phủ công chúa chăng?”
Mộc Phàm Nhạc nhíu mày, gật đầu:”Công chúa đại nhân, ta…ta vẫn chưa quen cuộc sống trong cung, mỗi ngày ở đây đều nói nghi lễ, trước kia ta chưa từng học những thứ…đó! Ta sợ làm sai sẽ khiến phụ hoàng nổi giận, hơn nữa đã nhiều ngày rồi, phụ hoàng…”
“Hơn nữa, tính tình của phụ hoàng rất thất thường phải không?” Lời chưa dứt, đã bị Công Dã Khanh Mộng cắt ngang:”Nên phu quân muốn hồi phủ công chúa đúng không?”
“Phải.” Mộc Phàm Nhạc thành thật gật đầu, dạo gần đây thường xuyên nghe họ bàn tán, nhạc phụ hoàng thượng nổi giận ở ngự thư phòng, khiển trách không ít người hầu vô tội:”Công chúa đại nhân, ta biết người lo cho thái tử, hồi phủ công chúa, mỗi sáng chúng ta thức dậy sớm một chút vào cung thăm thái tử cũng được mà.”
Nếu không phải bệnh của thái tử thì nhạc phụ hoàng thượng chẳng bỏ dáng vẻ phụ thân hiền từ trước kia, cô muốn đề cử ngài ấy dùng ‘Nước uống bà nhà bình tâm’ rồi.”
“Nhưng nếu buổi tối ngủ không đủ, vi thê sẽ thấy mệt mỏi khi ngồi xe đó!” Công Dã Khanh Mộng đáp lại.
Mộc Phàm Nhạc bừng tỉnh ngay, ‘Phải rồi, ngủ đủ giấc rất quan trọng với cơ thể, công chúa đại nhân còn đang trong thời gian vàng dậy thì nữa, sao mình có thể quên chuyện đó, hơn nữa công chúa đại nhân muốn tái khám gì đó cho thái tử cũng hao tổn tinh thần. Haiz…chỉ biết nghĩ cho mình’, cô thấy thật áy náy, đáp:”Hay chúng ta vẫn ở lại trong cung đi!”
Lúc này theo bệnh tình của thái tử thì chưa thể đi được, Công Dã Khanh Mộng mỉm cười nhìn y, đôi tay mảnh khảnh còn đang xoa bóp cánh tay của nàng, nàng điều chỉnh vị trí một chút, cầm bàn tay từ phía sau lưng mình vòng lên cách ngực không xa, khiến không còn khẽ hở nào giữa hai người nữa. Công Dã Khanh Mộng tỉ mỉ quan sát những đường chỉ tay lộn xộn, ngữ điệu nhẹ nhàng nói:”Phu quân muốn đi như vậy, xem ra rất sợ phụ hoàng, có phải do mấy ngày trước sợ hãi phải không?”
Mộc Phàm Nhạc cảm nhận được hành động nhỏ này của công chúa đại nhân, trên những ngón tay mảnh khảnh của mình, có một đôi tay mềm mịn lướt qua mang đến cảm giác nhột và lành lạnh, mặt cô cũng đỏ không kém, cơ thể sát vào nhau khiến tim cô đập rộn ràng. Nghe công chúa đại nhân hỏi, lòng cô có một tia sợ hãi khiến giọng cô run rẩy:”Công chúa đại nhân, người…có phải người cảm thấy ta rất nhát gan, rất vô dụng không?”
Cô thật sự sợ công chúa đại nhân vì bộ dạng nhát gan, ích kỉ của cô mà xem thường, nhưng cô sợ nhạc phụ hoàng thượng nắm quyền sinh sát trong tay cũng là thật.
Công Dã Khanh Mộng không trả lời, đôi mắt đẹp hứng thú quan sát từng ngón tay trắng ngần của Mộc Phàm Nhạc, thản nhiên cười, chợt hỏi:”Cuộc sống trước kia của phu quân ở thôn Trung Hoa thế nào? Kể cho ta nghe thử một chút!”
‘Lại đổi chủ đề?’ Trên ngón tay cô còn vương lại cảm giác nhột, Mộc Phàm Nhạc bĩu môi, không trả lời cũng được, cảm giác bây giờ giống như đang bị trêu ghẹo.
Không được, dù sao mình cũng là người hiện đại, sao có thể để bị trêu? Phải đáp trả mới được, mặc dù không ít lần bị khép tội mạo phạm gì đó, phạm thì phạm đến thành thói quen tốt là được.
Ừ! Thói quen tốt, cần được tiếp tục giữ vững.
Tay Mộc Phàm Nhạc hơi dùng sức một chút, nắm chặt tay của công chúa đại nhân lại, ôm trọn cả cơ thể mềm mại, thơm thơm vào lòng, khiến công chúa đại nhân không thể cử động. Thành công ngay lần thử đầu tiên với công chúa đại nhân, Mộc Phàm Nhạc không khỏi đắc ý, sự lo lắng ban nãy cũng biến mất.
Vốn Công Dã Khanh Mộng không cố ý nên mới khiến cho người nào đó to gan chủ động mãnh liệt như vậy, ngửi thấy hương thơm quen thuộc bao quanh mình, cảm nhận được sự gia tốc của trái tim của cả hai bên, nàng thấy tim của hai người như hoà vào nhau, cơ thể nàng thoáng run lên, hơi ấm từ một gò má thanh tú khác áp vào trán nàng, khiến một tầng ửng hồng hiện trên gò má của nàng ngày một hiện rõ hơn.
Bây giờ chưa đến giờ đi ngủ, nàng không quen bị ôm thân thiết như vậy, nàng hơi vặn vẹo phản kháng, nhưng càng phản kháng thì càng bị ôm chặt, một lúc sau, dứt khoát không phản kháng nữa. Dù sao nàng cũng đoán được sớm muộn gì hai người họ cũng bước cùng bước, vậy còn đạo đức giả làm gì!
Mộc Phàm Nhạc không chú ý sự thay đổi trên gương mặt của Công Dã Khanh Mộng, chẳng qua cô thấy nàng ấy sẽ sớm bỏ cuộc không chống cự nữa, cô vui mừng, ít nhất công chúa đại nhân không ghét tiếp xúc thân mật với cô. Cô nhớ lại nụ hôn vài ngày trước đó, khiến cô có một suy nghĩ, phải chăng công chúa đại nhân cũng như cô, có một chút cảm tình với đối phương? Nghĩ đến đây, khuôn mặt Mộc Phàm Nhạc đỏ không kém, hơi thở cũng gấp hơn.
Hơi thở nóng hổi phả nhẹ vào trán của Công Dã Khanh Mộng, nàng nhận ra sự khác thường của Mộc Phàm Nhạc, nàng có phần tin tưởng vào chuyện của họ, nhưng y vẫn chưa hoàn toàn nhận ra, có một việc không nên vội vàng. Vì thế nàng cố gắng khống chế nhịp tim, nhẹ giọng nhắc nhở:”Phu quân, ngươi không muốn kể cho vi thê nghe chuyện ở quê mình sao?”
“Hả? Oh oh oh oh oh ~” Lời nhắc nhở kéo hồn Mộc Phàm Nhạc quay lại, theo lời công chúa đại nhân hỏi thì cô nghĩ đến người thân và cuộc sống hiện đại rồi trả lời:”Công chúa đại nhân, cuộc sống người ở quê ta không chất phác như người ở đây, nhưng nhân quyền vẫn nhiều hơn so với ở đây. Ngay cả một người dân bình thường cũng có tiếng nói, thậm chí người lãnh đạo cũng phải lắng nghe ý kiến của dân, nói một cách thẳng thắn, chính là phục vụ cho dân. Mặc dù, không tồn tại sự bình đẳng thật sự, nhưng so với ở đây vẫn thật sự tốt hơn rất nhiều, ít nhất sẽ không có chuyện người quyền thế tuỳ tiện giết người, đôi lúc những người quyền quý còn e dè kẻ gây chuyện gặp chuyện không may, ảnh hưởng đến con đường thăng quan của họ, tất nhiên có những tên quan nhị đại, phú nhị đại não tàn thì miễn bàn đến…Ở đó, phương tiện đi lại rất thuận tiện, đôi khi, người chỉ cần ngồi đánh một giấc là đã đến nơi mình muốn. Nơi đó, chuyện rèn sách không chỉ là hành trình học gian khổ mười năm mà là vài chục năm, bắt đầu từ năm sáu tuổi đến hai mươi tuổi hoặc hơn, có điều, nơi ấy, việc học hành trở nên thú vị, nhất là ở đại học, nơi mình có thể tự chọn học theo sở thích…”
Công Dã Khanh Mộng vốn chăm chú lắng nghe, khi Mộc Phàm Nhạc nói đến sở thích thì nàng chợt nhớ đến một chuyện:”Phu quân, ở đó có cả nơi dành cho dạy ngủ sao?”
“Hả? Nghĩa là sao?” Mộc Phàm Nhạc đang nói say sưa bỗng bị công chúa đại nhân ngắt lời khiến cô chẳng hiểu mô tê.
“Ta nhớ lúc sắp thành thân, ta từng hỏi về sở thích của phu quân, ta nhớ rõ phu quân trả lời là ‘Ngủ’ hoặc ‘Nghiêng người ngủ nướng’ gì đó. Phu quân, ở đó có trường nào kỳ lạ dạy ngủ không?” Công Dã Khanh Mộng nhớ lại đối thoại trước đây thì không thể nhịn cười được.
“…” Công chúa đại nhân, người đang cười nhạo ta phải không? Cô bĩu môi:”Công chúa đại nhân, đây là hoàng cung, chúng ta luôn luôn phải giữ lễ nghi!”
“Phu quân nói như vậy có ý gì?” Nàng khẽ nghiêng đầu trong vòng tay Mộc Phàm Nhạc.
“Công chúa đại nhân, người xen ngang lúc người khác đang nói là hơi bất lịch sự đó!” Nghi lễ chính là một thanh kiếm sắc bén ở thời cổ đại đó nha ~ Chúng ta cần có tinh thần Lương Sơn, kiếm lúc cần sáng thì nên sáng.
“Phu quân nói phải, nhưng vi thê là công chúa, câu phu quân vừa nói với ta cũng không đúng lễ nghi đâu!” Có câu gậy ông đập lưng ông.
“…” Cô có cảm giác tự lấy đá đập vào chân.
Khi Mộc Phàm Nhạc chuẩn bị phản bác, chợt giọng của Vân Nhi bên ngoài vọng vào:”Công chúa, canh bổ của phò mã đến rồi!”
Nụ cười Công Dã Khanh Mộng chợt tắt, nàng rời khỏi vòng tay của Mộc Phàm Nhạc và kéo y dậy. Nàng gọi Vân Nhi vào, trông thấy có hai cung nữ cúi đầu lẳng lặng theo sau Vân Nhi, nàng quan sát cẩn thận một lượt. Công Dã Khanh Mộng ra hiệu cho Vân Nhi mang canh bổ đặt trước mặt Mộc Phàm Nhạc.
Mộc Phàm Nhạc bĩu môi, khi Vân Nhi bước vào đã càn quét hết hứng khởi của cô, chỉ nhìn chén canh bổ kia thôi là miệng cô đã thấy hơi đắng ngấy, cô đi đến cạnh công chúa đại nhân, mất hết sĩ khí, cau mày năn nỉ:”Công chúa đại nhân, canh đó…ta có thể không uống được không, ta uống mấy tháng rồi, ta thấy cơ thể bây giờ bổ sắp thành mỡ nè!” Thậm chí khi thái tử bệnh nặng, chén canh này vẫn bám theo cô vào cung như hình với bóng vậy ~ quá thảm ~
“Uống thêm một khoảng thời gian nữa thì cho ngươi ngưng!” Công Dã Khanh Mộng trông thấy khuôn mặt khổ qua của y, cười dịu dàng, dỗ ngọt nói:”Ngoan ngoãn uống hết canh, rồi để Vân Nhi dẫn đường cho ngươi đi tắm.”
Mộc Phàm Nhạc nhìn nàng rồi nhận lệnh cầm chén canh kia lên, thở dài.
Haiz, chẳng hiểu sao sức đề kháng trước dáng vẻ tươi cười của công chúa đại nhân tai hoạ ngày càng suy yếu nữa! Sự phục tùng trong từng lỗ chân lông trên cơ thể cô đứng nghiêm chào luôn rồi nè!
……
Nước uống bà nhà bình tâm: là một sản phẩm chức năng, đối tượng chính là phụ nữ trung niên, theo mình tìm hiểu thì nó hỗ trợ giấc ngủ, điều hoà nội tiết tố.
Lương Sơn: ý chỉ địa danh Lương Sơn Bạc trong tác phẩm Thuỷ Hử, theo mình nghĩ, hình ảnh kiếm sáng là lúc họ rút kiếm ra.