Công Dã Khanh Mộng và hai cung nữ luôn cúi đầu ở trong nội điện, một trong hai cung nữ chợt ngẩng đầu lên nhìn Công Dã Khanh Mộng, cười híp mắt:”Băng sơn, trước giờ ta vẫn luôn nghĩ khuôn mặt ngươi là vô cảm, hoặc nhiều nhất chỉ cười nhạt, nào ngờ hôm nay được trông thấy mặt nữ tính của ngươi. Tên mặt trắng nhà ngươi thực ra là một cái lò nhỏ đó nha, làm tan chảy băng sơn ngươi luôn!”
Chậc chậc, khi nãy ở ngoài điện, do mình bất chấp sự ngăn cản của Vân Nhi và Ngữ Liên mới trông thấy cảnh tượng khiến người xem trố mắt đó nha! Băng sơn ngoan ngoãn nằm trong vòng tay người nào đó. Hm, xem ra lò nhỏ có thể là điểm yếu của băng sơn. Sau này băng sơn trừ bạc của mình thì mình đã có cách đối phó rồi.
Không nghĩ tới, không nghĩ tới luôn, băng sơn xảo quyệt thích kiểu người ngốc nghếch nha!
Đối với Dạ Sương cười xấu xa, nói lấp lửng thì Công Dã Khanh Mộng nhìn về phía Ngữ Liên, lãnh đạm như thường ngày hỏi:”Điều tra thế nào rồi?”
Ngữ Liên tiến lên một bước, nàng nghĩ đây dù sao là hoàng cung, vẫn gọi ‘Công chúa’ trước:”Theo như manh mối của người, thuộc hạ điều tra ra, thái y kê thuốc dưỡng thai cho hoàng hậu nương nương đã cáo lão hồi hương cùng học trò của mình, không bao lâu thì phủ của thái y đó xảy ra hỏa hoạn, lúc ấy chỉ còn một học trò mười bốn tuổi bị bỏng cả mặt là sống sót…”
Công Dã Khanh Mộng nghe xong thì cười lạnh:”Chắc hẳn bị bỏng đến biến dạng nên mới sống sót được! Có lẽ trong lòng hắn có một ngọn lửa hận thù đang cháy hừng hực!”
Dạ Sương trông thấy Công Dã Khanh Mộng cười nhạt, thì khóe miệng co giật, thở dài, ‘Không có lò nhỏ ở đây, băng sơn này bắt đầu phủ băng vạn dặm rồi, lạnh cả người! Bộ mặt này hoàn toàn khác xa với mèo con ngoan ngoãn trong vòng tay ai kia.’
“Phải, quả thực là thế, chúng thuộc hạ dễ dàng biết được chuyện năm ấy từ hắn ta!” Nói đến đây, Ngữ Liên khó xử: “Công chúa…theo lời hắn ta, thuốc mà thái y năm ấy bốc cho hoàng hậu nương nương không phải là thuốc dưỡng thai mà là thuốc sảy thai!”
Công Dã Khanh Mộng nghe xong thì cau chặt mày lại, khó tin lắc đầu: “Thuốc sảy thai?”
‘Không thể nào, nếu là vậy, chắc chắn mẫu hậu không thể hạ sinh hoàng huynh, phượng thể cũng không thể bị hủy hoại nghiêm trọng như vậy! Nàng hỏi tiếp: “Có sơ sót gì không?”
Dạ Sương nghe thế thì gật đầu tán thành: “Ta cũng lấy làm lạ, nhưng vị huynh đài bị hủy dung mạo kia khẳng định như thế! Còn nói đây là lệnh của Cửu vương gia, là phụ hoàng của ngươi khi chưa lên ngôi đó.”
Ngữ Liên tiếp lời: “Không sai, bởi vì đó có thể là huyết mạch hoàng thất, nên dược đồng không dám phạm sai lầm khi nấu thuốc, hắn ta nói, lúc ấy hắn có phần nghi ngờ khi nhìn vào thảo dược trong nồi, còn bẩm báo lại với sư phụ mình, lão thái y khẩn trương lập tức bịt miệng hắn ta lại ngay, bảo hắn tập trung làm việc, đừng quan tâm nhiều! Đó là lý do hắn nhớ rất rõ.”
Công Dã Khanh Mộng trầm tư trong chốc lát, ánh mắt lạnh lùng, nói: “Xem ra, có người đã đổi toa thuốc chăng?”
“Là ai?” Ngữ Liên, Dạ Sương đồng thanh hỏi.
“Nếu ta đoán không sai, có lẽ là Đậu vương phi!”
Hai người đồng thời bừng tỉnh, Dạ Sương cười mỉa mai: “Nữ nhân hoàng thất ganh ghét nhau!”
Ngữ Liên đáp lại: “Liễu hoàng hậu giỏi y thuật, sao lại không biết chứ?”
“Ngươi biết thuốc đó có tác dụng gì không?” Công Dã Khanh Mộng hỏi ngược lại.
Đó là chuyện nhiều năm về trước, làm sao Ngữ Liên biết được, đành lắc đầu.
Sau khi Công Dã Khanh Mộng đọc những ghi chép của Liễu hoàng hậu, dựa vào kiến thức y học trong ngần ấy năm của mình, đã đoán được vài phần, nhưng nàng lại chẳng muốn trả lời. Nàng im lặng một lúc, rồi hỏi Dạ Sương: “Ngươi điều tra được gì? Có giống với suy đoán của bổn cung không?”
‘Hừ, đến phiên ta thì xưng Bổn Cung rồi.’ Dạ Sương hừ lạnh, tuy nhiên khi được hỏi về nhiệm vụ của mình, cũng khá nghiêm túc: “Ngươi đoán không sai, quả thực biệt viện của ngươi có dấu vết ẩu đả, trên tường để lại một vệt máu lớn, có thể bi cảnh tượng lúc ấy ly kỳ thế nào, ta còn nhặt được chiếc áo choàng đạo sĩ vương vãi máu trên đất, xem ra, Bạo đạo cô cũng bị thương!”
Bị ám vệ của hoàng thượng bao vây có mấy ai may mắn sống sót, Công Dã Khanh Mộng đương nhiên hiểu rõ điều này. Những điều trước đây nàng không hiểu, bây giờ đã hiểu được tám chín phần rồi. Dường như, phụ hoàng đã biết tình cảm khác thường của mẫu hậu đối với sư phụ từ lâu.
Dạ Sương nhìn ánh mắt bình lặng của Công Dã Khanh Mộng, muốn nói lại thôi: “Băng sơn…chuyện đó, ngươi sai ta tìm sư phụ ngươi, ta tìm khắp cả thành…cũng không tìm ra!”
“Công chúa, không phải bị hoàng thượng bắt rồi chứ?” Ngữ Liên tiếp lời.
Công Dã Khanh Mộng nghe xong thì khẳng định rằng: “Sẽ không.”
‘Mấy ngày trước, ở ngự thư phòng, phụ hoàng xử phạt các người hầu vô tội, chắc chắn sư phụ đang tạm lánh ở đâu đó’. Công Dã Khanh Mộng nghĩ đến nghiệt duyên của mẫu hậu và sư phụ thì thở dài. Nàng cảm thấy mẫu hậu thật đáng thương, đáng trách và đáng hận biết bao.
Dạ Sương trông thấy Công Dã Khanh Mộng đột nhiên thở dài, nháy mắt lòng bất ổn, lắp bắp: “Băng…băng sơn, ngươi cho…ta thêm ít thời gian nữa, ta nhất định tìm ra sư phụ ngươi, ngươi…ngươi đừng trừ bạc của ta!”
Chợt Ngữ Liên lườm Dạ Sương một cái, thầm khinh bỉ, ‘Giờ là lúc nào? Còn nghĩ đến bạc của nàng ta! Đồ tham tiền!’
Công Dã Khanh Mộng nhìn lướt qua Dạ Sương, nhanh chóng ngồi xuống chỗ Mộc Phàm Nhạc đã ngồi khi nãy trên trường kỉ, bàn tay cảm nhận hơi ấm còn sót lại, sắc mặt điềm tĩnh hơn: “Bổn cung biết người tìm được chỗ của sư phụ, không cần Dạ Sương ma ma nhọc lòng nữa!”
Trái tim bất ổn của Dạ Sương có thể an tâm trở về quỹ đạo vốn có, nàng vừa thở phào một cái thì bỗng Công Dã Khanh Mộng nói: “Nhưng mà…”
“…” Khóe mắt cong cong của Dạ Sương nhanh chóng trợn lên nhìn Công Dã Khanh Mộng.
‘Băng sơn chết tiệt! Ta biết ngay là ngươi không tốt như vậy mà! Trong khoảng thời gian này lão nương vì chuyện của ngươi, đã giao chuyện kinh doanh trong lầu cho người khác quản lý, không biết có bị lỗ không nè. Bây giờ người còn không tha cho lão nương! ! !’
“Nhưng mà Ngữ Liên ngươi trong lầu đã lâu, danh tiếng đã lan rộng, đã đến lúc chiêu mộ khách quý rồi!”
‘Ơ ơ ơ? ? ? Băng sơn đổi mục tiêu kìa?’ Mắt Dạ Sương trợn to hơn, ngay cả miệng cũng há hốc nhìn Công Dã Khanh Mộng, rồi quay sang nhìn Ngữ Liên còn đang lưỡng lự, lòng nàng biết Ngữ Liên cũng không đồng ý, bèn đến trước mặt Công Dã Khanh Mộng, nói: “Này, băng sơn, sao phải ra chiêu này? Việc làm ăn trong Túy Xuân Lầu đã quá tải rồi, cần gì phải chào mời nữa. Hơn nữa, Ngữ Liên đã là đào lý niên hoa còn chiêu mộ khách quý há không phải để người ta cười rụng răng sao?”
‘Đùa gì vậy, Ngữ Liên là cái cây rung tiền của lão nương, sao có thể để ngươi nhổ đi được! Hừ, đây là trả đũa, trả đũa trắng trợn! Nhất định là trả đũa cho việc chế giễu dáng vẻ thiếu nữ nàng ta!’
Ban đầu Ngữ Liên định từ chối nhưng nghe đến câu ‘Để người ta cười rụng răng’, sắc mặt lập tức trầm xuống, đến quỳ một gối trước Công Dã Khanh Mộng, đáp: “Thuộc hạ tuân mệnh!”
Công Dã Khanh Mộng lười biếng nằm trên trường kỉ, mặt vui vẻ khẽ ‘Ừ’ rồi nói: “Ta đã vạch sẵn kế hoạch cho Ngữ Liên chiêu mộ khách quý. Tuy nhiên, nếu gặp được lang quân như ý, chi bằng Ngữ Liên đi theo y đi~ ta và ngươi xem như tỷ muội kết giao nhiều năm, muội muội này tặng cho ngươi một phần nhân duyên!”
‘Xuất giá? Đùa chắc! Cây rung tiền xuất giá rồi thì ta đào đâu ra một hoa khôi xinh đẹp giống thế để hốt bạc nữa!‘ Dạ Sương trợn trừng mắt với Công Dã Khanh Mộng đang mỉm cười. Dạ Sương thề nếu hiện giờ không phải ở hoàng cung, nàng đã tát cho băng sơn ác độc, xấu xa một cái!
‘Khốn kiếp, ai kêu ngươi đào góc tường của lão nương!’
Ngữ Liên nghe Công Dã Khanh Mộng nói xong, nhìn trộm người nào đó vì bạc đang nghiến răng nghiến lợi, thì rũ mắt ảm đạm.
Tất cả đều bị Công Dã Khanh Mộng thu vào mắt.
Mộc Phàm Nhạc tắm xong thì đi về hướng tẩm cung, dọc đường cô ngân nga một điệp khúc, đến cổng rồi. Cô gặp hai cung nữ cúi đầu bưng dĩa ra ngoài. Hai cung nữ nép vào, hành lễ với cô rồi rời khỏi. Mộc Phàm Nhạc cười sảng khoái chuẩn bị bước vào điện.
Ngữ Liên đang tiến về phía trước chợt nghe tiếng ‘Ầm’.
Tiếp theo là giọng của người nào đó bị đau vang lên: “Ui da!”
Thái giám và cung nữ xung quanh lập tức hốt hoảng hỏi: “Phò mã gia, người không sao chứ ~?”
“Không…không sao. Hình như có vật gì trúng vào sau đầu gối của ta thì phải?”
Dạ Sương ở đằng xa đã nhặt hòn đá nhỏ ngoài điện ném qua, nàng đắc ý ngoái đầu thì bắt gặp ánh mắt Công Dã Khanh Mộng cười như không cười đang đỡ Mộc Phàm Nhạc đứng lên, khiến biểu cảm của Dạ Sương thoáng đông cứng, không khỏi rùng mình.
‘Hừ, nhìn ta như vậy cũng vô ích, ngươi đốn cây rung tiền của ta ~ Ta đập cái lò nhỏ của ngươi!’
…
Ở ngoại ô phía tây kinh thành có một cánh đồng hoa lưu ly lớn, có một ngôi nhà nhỏ nằm trên đồi, tuy đơn sơ nhưng không kém phần tao nhã. Nội thất cũng hết sức giản dị, gồm một cái bàn và bốn chiếc ghế đẩu bằng tre, trên bàn đặt một bộ ấm trà. Ngoại trừ những vật dụng đó, còn một chiếc giường và một người đang nằm trên đó.
Bạo Vũ đang nằm trên giường, dường như đang trong cơn ác mộng! Cơ thể run lên, hai tay khi thì siết chặt khi thì nới lỏng, mồ hôi trên trán tuôn liên tục, đôi lông mày luôn nhíu chặt trên khuôn mặt trắng bệch, miệng lẩm bẩm điều gì đó.
“Ngươi tỉnh lại đi…”
Là ai đang nói vậy?
“Thôi nào, ngươi đang bị thương, đừng cử động lung tung…”
Mình bị thương?
“Ngừng tay lại!”
Đang nói mình hả?
“Buông ra! Vết thương của ngươi lại rách rồi ~”
Là ai đang vùng vẫy?
“Xin ngươi ~ buông ra đi…”
Nghe thấy tiếng y phục bị xé rách.
“Đừng…Á! ! Đau!” Nàng khóc.
…
Là ai khóc? Bạo Vũ không thể nhìn rõ người trước mặt, vì thế bất chợt điên cuồng hỏi: “Ngươi là kẻ nào?”
Kẻ nào?
Kẻ nào?
Kẻ nào?
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Bạo Vũ nằm trên giường chợt bật ngồi dậy, thở hổn hển, mắt nhìn thẳng, mồ hôi lạnh chảy dọc theo cằm rơi xuống chăn, sức lực như bị rút cạn. Bạo Vũ dùng tay day huyệt thái dương đau nhức, ‘Là mơ sao? Sao có thể chân thật như vậy?’
Lấy lại tinh thần, Bạo Vũ phát hiện mình là người duy nhất trong nhà, đồng thời cơn đau âm ỉ từ bả vai ập đến, khi cho tay vào lần mò thì chạm phải băng gạc mới vỡ lẽ ra có người băng bó giúp mình. Bạo Vũ nhìn kỹ xung quanh, tự hỏi vì sao mình lại xuất hiện ở đây.
Nhớ lại vào mấy ngày trước, khi mình đang hóng mát ở biệt viện của Công Dã Khanh Mộng, thì bị một nhóm áo đen tấn công. Hơn nữa, chục tên đó đều mang tuyệt kĩ khác nhau, chiêu thức của bọn chúng lợi hại hơn cao thủ giang hồ, chiêu nào cũng chí mạng. Sau trận đánh dài, bả vai Bạo Vũ bị trúng ám khí. Không tham chiến nữa, Bạo Vũ phi thân ra ngoài, nào ngờ, trên ám khí có chứa chất độc, bị bất tỉnh trên đường…sau đó thì Bạo Vũ chẳng còn biết gì nữa.
Bạo Vũ cảm thấy huyệt thái dương vẫn còn hơi đau, chắc là do ngủ nhiều quá. Bạo Vũ xốc chăn đứng dậy, định dạo quanh xem thử. Đúng lúc này, Bạo Vũ nghe được giọng nói quen thuộc truyền đến và thân hình đẫy đà xuất hiện.
“Sao ngươi không nằm yên, chê sống lâu à?” Một tay Dung ma ma cầm cuốc, một tay cầm mấy loại rau tươi, nhìn bùn dính trên rau, có lẽ rau vừa mới được thu hoạch.
Bạo Vũ nhất thời chưa kịp hoàn hồn, sửng sốt nhìn Dung ma ma: “Ngươi…sao ngươi ở đây? Chẳng phải ngươi đang ở trong cung kiêu ngạo làm một lão ma ma bất tử hay sao?”
Dung ma ma phớt lờ những lời bỡn cợt, đặt đồ lên bàn, bước đến dìu Bạo Vũ về giường, tự lầu bầu một mình như trả lời: “Đợi tích góp đủ bạc trong cung rồi thì ra ngoài hưởng thụ! Ngôi nhà nhỏ này là chỗ ở của ta…”
Bạo Vũ ngồi ở mép giường, ngẩng đầu nhing Dung ma ma, vẻ mặt khổ sở: “Tiết kiệm đủ chưa? ? Muốn xuất cung tìm một tiểu tình lang bao nuôi để cuộc sống của ngươi bớt tẻ nhạt sao ~ để tưới một ít suối ngọt lên tâm hồn cằn cỗi hả? Nghiêm túc mà nói, với kích cỡ của ngươi bây giờ, ngươi có thể mở kỹ viện rồi làm tú bà hoặc làm bà chủ sau bức rèm, nghĩ lại thì toàn bộ cô nương trong lầu mặc cho ngươi lựa chọn, cuộc sống về già của ngươi tươi đẹp và ngát hương như thế đó ~ Ha ha ha.”
Dung ma ma nhướng mày nhìn Bạo Vũ, không nói gì. Khuôn mặt Dung ma ma thờ ơ, không cảm xúc.
Bạo Vũ cảm giác như mình là một tên hề tự độc thoại, lấy tay bóp chóp mũi, tằng hắng hỏi: “Là ngươi cứu ta à?”
“Ai cứu đồ khốn nhà ngươi hả? Thấy ngươi nằm trước cửa, nghĩ đến là muốn ói, nên mới miễn cưỡng kéo vào.” Dung ma ma khinh thường nhìn Bạo Vũ, đáp lại bằng giọng điệu lanh lảnh, dáng vẻ giống như một tú bà.
‘Đồ khốn?‘ Khóe miệng Bạo Vũ giật giật, ‘Bảo ngươi mở một kỹ viện làm tú bà, bộ dạng đắc chí của ngươi quả thật cũng giống lắm, còn mắng đồ khốn? Ta khinh!‘ Nhìn Dung ma ma xoay người lại lấy rau, Bạo Vũ nhìn bóng lưng đẫy đà lần thứ hai rồi đánh giá xung quanh, Bạo Vũ bỗng dưng hỏi: “Trước kia ta từng đến đây chưa?” Từ lúc bắt đầu đã có một cảm giác rất quen.
……
Ẩu đả: cuộc đánh nhau.
Đào lý niên hoa: 20 tuổi.
Xuất giá: lập gia đình.