Chương 1: Ẩn Hôn.
“Giải thưởng ca sĩ cao nhất chính là –”
Trái tim nhỏ của Lưu Tuyết Phi thành công bị WC treo lên cao, nàng siết chặt vạt áo, không chớp mắt nhìn chằm chằm màn hình ti vi, tim lại không chủ động được mà đập nhanh hơn.
“—- Vi Phù Anh! Chúc mừng!”
Lòng lo lắng liền hạ xuống, kiêu ngạo cùng vui mừng dâng lên cao. Ống kình truyền hình trực tiếp từ hiện trường chuyển hướng quay về phía Vi Phù Anh, đêm nay nàng mặc bộ lễ phục màu đen cổ chữ V khoét sâu, bộc lên nét đẹp quý phái lạnh lùng, nàng ưu nhã đứng dậy, ôm người xung quanh, sau đó lên sân khấu phát biểu cảm nghĩ đoạt giải.
Nàng phát biểu rất ngắn gọn, tựa như tính cách của nàng, Lưu Tuyết Phi tập trung nghe, khóe miệng không tự chủ lại giương lên.
Giải ca sĩ xuất sắc nhất là giải quan trọng nhất, về sau này mỗi năm một lần trao giải thưởng rất nhanh liền kết thúc, Lưu Tuyết Phi liền lấy di động ra, bên trên đều là lời chúc mừng của mọi người bay bay khắp nơi.
Trong đó có một ID rất nổi bật, “lão bà Phù Anh ngoài vòng giải trí: A a a a a vợ thật giỏi!!! chúc mừng vợ ta đoạt giải thưởng, tặng ngươi mười cái tin…”
Lưu Tuyết Phi mặt không đổi nhắn lại lần thứ N: “vợ chính ở đây a.”
Bên dưới rất nhanh có không ít người trả lời:
“Phàn là đậu đã bóc vỏ, không cần lo.”
“Bởi vì những lời này, Phù Anh hống ta một đêm nằm trên a.”
…
Nàng biết fan hâm mộ sẽ không tin, nhưng nàng vẫn bình luận như vậy.
Bởi vì nàng chỉ có thể dùng cách này, lén khoe khoang quyền sở hữu của mình.
Dù sao, ai mà ngờ được, nữ minh tinh ăn khách Vi Phù Anh, thực sự có một người vợ ẩn ngoài vòng giải trí chứ?
Mặc dù, các nàng cưới nhau đã hai năm, đến nay vẫn hữu danh vô thực.
Lưu Tuyết Phi cùng Vi Phù Anh đi xem mắt mới biết.
Cha mẹ Vi Phù Anh là những người theo truyền thống, già rồi thì con gái lớn, bọn họ rất sợ sau khi qua đời con gái không còn chỗ nương tựa. Cho dù là minh tinh, thì cũng không dễ tìm được nửa còn lại thích hợp, huống chi cơ thể Phù Anh lại có một chỗ đặc biệt, cho nên bọn họ tích cực tìm đối tượng kết hôn cho con gái mình, tìm vài năm, rốt cuộc cùng tìm được một cô gái bình thường cũng không phản đối cái gì.
Người này chính là Lưu Tuyết Phi.
Lưu Tuyết Phi trước kia không quan tâm đến giới giải trí, dù là người qua đường nàng cũng biết đến cái danh Vi Phù Anh. Còn trẻ vừa xuất đạo, đã có vô số tác phẩm, tướng mạo xinh đẹp khí chất lạnh lùng ở trong giới giải trí lại vô cùng xuất chúng, hào quang sân khấu bắn ra bốn phía, nhưng mà đời tư lại nội liễm tính tình trầm ổn.
Ngày đó đi coi mắt gặp được người thật, so với trên ti vi nàng càng khiến người ta nhìn thấy đẹp hơn, ngũ quan tinh xảo, giọng nói mê người, hơn nữa ngôn hành cử chỉ khéo léo, không có kiểu nói năng tùy tiện của bất kỳ đại minh tinh nào.
Người này tốt đẹp như vậy, đáng giá để mọi người yêu thích. Nàng cũng chỉ là một người phàm, cũng thoát không được.
Lưu Tuyết Phi đối với Vi Phù Anh vừa thấy đã cảm mến.
Càng khiến Lưu Tuyết Phi bất ngờ chính là, Vi Phù Anh bên kia cũng nguyện ý tiếp tục phát triển, các nàng từng bước hẹn hò vài lần, sống chung một thời gian, đôi bên dưới sự thúc dục của cha mẹ, liền kết hôn.
Nhưng mà cuộc sống sau khi cưới lại không như Lưu Tuyết Phi tưởng tượng. Vi Phù Anh rất lãnh đạm, mặc dù tính tình nàng vốn như vậy, nhưng mà Lưu Tuyết Phi có trực giác Vi Phù Anh đối với mình so với những người bạn khác rất bất đồng, nàng có thể cũng không coi mình là vợ.
Hơn nữa, sự nghiệp Vi Phù Anh phát triển càng lúc càng tốt, bay đi khắp thế giới, dường như là không bao giờ ở nhà, trừ thời điểm năm mới, nàng sẽ quay về ở vài ngày, sau đó cùng nàng đi gặp cha mẹ hai bên.
Nhưng mà, cho dù là mấy ngày đó, các nàng cũng không ngủ chung một phòng. Vi Phù Anh nói mình ngủ không tốt, sợ quấy rầy nàng.
Lưu Tuyết Phi không có ngốc, nàng biết đây chỉ là cái cớ.
Vì Phù Anh cho đến giờ cũng không có đem cuộc hôn nhân này để trong lòng, nhưng Lưu Tuyết Phi vẫn tham luyến, mỗi năm chỉ có vài ngày sống chung, nàng hận không thể ở chung được thêm hai phút, mỗi ngày đổi cách nấu món ăn, ân cần hỏi han khuôn mặt lãnh đạm xinh đẹp của Vi Phù Anh, đem nàng chiếu cố đến từng li từng tí, thỉnh thoảng còn thấy được đối phương một mình mỉm cười, nàng cũng vô cùng thỏa mãn.
Nhưng mà, cuộc sống như vậy một năm chỉ được có mấy ngày.
Hiện tại đã là mùa thu, thoáng một cái đã hơn hai trăm ngày thực tế đã không gặp Vi Phù Anh, rõ ràng theo lý vợ là người thân nhất, nhưng lại chỉ có thể như fan hâm mộ bình thường, ở trên mạng xem chút tin tức của nàng.
Lưu Tuyết Phi ngẩn ngỏ ngồi im trên sofa hồi lâu, mới đứng dậy đi đến phòng cất đồ.
Là nữ minh tinh, thì không thể thiếu chính là quần áo và mỹ phẩm dưỡng da, mặc dù Vi Phù Anh mỗi năm chỉ ở đây vài ngày, nhưng mà vẫn có rất nhiều quần áo ở đây, nhét đầy một gian phòng, xuân hạ thu đông, quần áo các mùa nàng đều có đủ.
Hôm nay đúng lúc chuyển thu, mấy ngày nay Lưu Tuyết Phi đang giúp Vi Phù Anh thu dọn quần áo mùa hè, sau đó đem quần áo mùa thua từng món bày ra ngoài cùng, cái cần giặt thì đem đi giặt, cái cần phơi thì đem đi phơi.
Hành động này thực ra cũng không có ý nghĩa gì, Vi Phù Anh cho đến giờ mùa thu cũng không hề đến đây, huống chi nữ minh tinh cũng sẽ không mặc quần áo năm cũ.
Nhưng mà, làm những chuyện này, nhìn quần áo treo trong tủ từ xuân thành hè, rồi cuối cùng thành quần áo mùa đông, tựa như đang dối mình gạt lòng mình, Vi Phù Anh cũng đang bồi mình, từ mùa xuân cho đến mùa đông.
Nàng vùi đầu một lòng sắp xếp lại quần áo, cho đến khi eo mỏi lưng đau, nhìn đồng hồ đã hơn 12 giờ khuya, mới đi rửa mặt chuẩn bị ngủ.
Vừa nằm xuống lại nghe thấy tiếng chuông cửa.
Đã trễ như vậy, còn ai đến nữa? Lưu Tuyết Phi có chút sợ hãi, vờ như không nghe thấy, nhưng tiếng chuông cửa cũng không buông tha mà kêu vang, nàng hết cách, đành phải thức dậy, rón rén đên cửa, nhìn xuyên qua mắt mèo ngoài cửa.
Lại nhìn thấy được khuôn mặt quen thuộc ngày nhớ đêm mong.
Chính là Vi Phù Anh!
Đứng ngoài cửa chính là Vi Phù Anh cùng trợ lý của nàng.
Vi Phù Anh cúi thấp đầu, nửa dựa vào trợ lý, tóc xõa xuống, không thấy rõ mặt.
Lưu Tuyết Phi ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt.
Trợ lý không nhận ra Lưu Tuyết Phi, nàng còn tưởng rằng Vi Phù Anh nói địa chỉ là nhà cha mẹ nàng, kết quả mở cửa lại là một nữ nhân xa lạ xinh đẹp, liền có chút cảnh giác, “cô là ai?”
“Tôi là….” Lưu Tuyết Phi dừng một chút, nuốt xuống hai chữ sắp nói ra ngoài, “em gái họ của Phù Anh.”
“Phù Anh tỷ có chút say, tôi hỏi nàng về đâu, nàng nói nhà.” trợ lý chẳng qua chỉ là trợ lý công việc của Phù Anh, cũng không quan tâm cuộc sống của nàng, cũng không biết tình huống gì, nàng ngại ngùng nói. “cô có thể giúp một tay chiếu cố nàng được không? bình thường nàng không muốn cho chúng tôi vào phòng nàng.”
“Dĩ nhiên là được.” Lưu Tuyết Phi vô cùng tình nguyện, cám ơn trợ lý, liền vừa ôm vừa đỡ Phù Anh lên sofa.
Ánh đèn trong phòng sáng tỏ, Vi Phù Anh nằm trên sofa, ánh mắt bị chiếu không thoải mái, mơ màng tỉnh lại, nhìn thấy một bóng người, nhu mỹ lại nhỏ nhắn, nàng có chút không xác định kêu lên, “Lưu Tuyết Phi?”
“Là tôi.” Lưu Tuyết Phi đứng trước người nàng, ôn nhu hỏi, “có bị đau đầu hay không?”
“Ngô… có một chút.” Vi Phù Anh xoa xoa trán, miễn cưỡng thanh tỉnh một chút, tiệc tối này nàng uống hơi nhiều, đầu vừa nhức vừa nặng, khắp người đều là mùi rượu lại không thoải mái, “muốn tắm.”
“Được, tôi đỡ cô đi, nước chuẩn bị xong rồi.” Lưu Tuyết Phi đưa tay muốn đỡ nàng đi.
“Tự tôi đi.” Vi Phù Anh liền đẩy nàng ra, lảo đảo đi vào phòng tắm.
Lưu Tuyết Phi theo sau lưng nàng, thấy nàng đi vào phòng tắm, đóng cửa, vang lên âm thanh đồ xột xoạt, sau đó lại vang lên tiếng nước chảy, lúc này mới yên tâm đi ra.
Nàng vào phòng bếp nấy canh giải rượu, hậu tri hậu giác liền đỏ mặt, hành động vừa rồi của mình, hình như có chút si hán…
Ngâm mình trong nước ấm, Vi Phù Anh rốt cuộc cũng thoải mái một chút, thật ra tửu lượng của nàng cũng khá, say thành như vậy vẫn là lần đầu tiên tối nay.
Tỉnh lại nhìn thấy Lưu Tuyết Phi nàng cũng thực sự bất ngờ, không ngờ đến nàng nói trợ lý chở về lại là nhà này. Chỗ này ở trung tâm thành phố, cách sân khấu hoạt động rất gần, trước kia nàng mỗi lần diễn xong đều quay về đây, nhưng hai năm nay lại không có về.
Bởi vì hai năm qua, nàng đã kết hôn rồi, Lưu Tuyết Phi cũng dọn vào ở.
Nguyên nhân kết hôn phần lớn là nàng chịu sự thúc giục của cha mẹ quá nhiều, sau một lần đi coi mắt, Lưu Tuyết Phi nhìn qua cũng không khiến nàng thấy ghét, cho nên nàng liền đáp ứng.
Nhưng nàng không biết nên sống chung với Lưu Tuyết Phi như thế nào, khi nàng cười ôn nhu, khi nàng nhìn mình tràn đầy tình yêu, khi nàng bận rội chiếu cố mình, trong lòng Vi Phù Anh luôn cảm thấy có tội —- ta cũng không thích nàng, vì trốn tránh thúc giục lại kết hôn cùng nàng.
Cho nên Vi Phù Anh luôn trốn tránh Lưu Tuyết Phi, cho dù công việc có bận rộn hơn nữa, nàng cũng không đến mức mỗi năm chỉ về nhà một lần, nàng chỉ là không muốn trở về đây mà thôi.
Nàng không biết làm sao để đối mặt với tình yêu của Lưu Tuyết Phi.
Nhưng mà tối nay….
Canh giải rượu đã nấu xong, nhiệt độ cũng vừa ấm, Vi Phù Anh vẫn chưa ra khỏi phòng tắm, Lưu Tuyết Phi ở phòng ngủ của nàng lo lắng, liền đi gõ cửa, “Phù Anh, tắm xong chưa?”
“Xong ngay.” trong phòng tám truyền đến âm thanh.
Lưu Tuyết Phi yên lòng, đem canh giải rượu để lên bàn nhỏ, lại đi kéo ra trải giường vốn đã rất phẳng rồi.
Đây là phòng ngủ của Vi Phù Anh, Lưu Tuyết Phi luôn thu dọn định kỳ, cho dù không có người ở.
Nhưng mà tối nay, sẽ có người ngủ ở đây.
Nàng thực sự rất là vui.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, nàng quay đầu, liền thấy được Vi Phù Anh mới tắm đi ra.
Khăn tắm lỏng lẻo quấn quanh người nàng, hai ngọn núi đầy đặn như muốn vươn ra, lộ ra khe ngực xinh đẹp, tầm mắt Lưu Tuyết Phi vội vàng dời xuống, liền thấy được đôi chân thon dài.
Mặt nàng đỏ tới mang tai, nói chuyện cũng ấp úng, liền cúi đầu đi sửa ra trải giường, “tôi… tôi nấu canh giải rượu, cô…. cô nhân lúc còn ấm uống đi.”
“Ừ.” Vi Phù Anh miễn cưỡng đáp một tiếng, bưng canh giải rượu lên uống thử một hớp.
Trong phòng rất yên tĩnh, cho nên âm thanh nuốt vào cũng rất vang dội.
Tay Lưu Tuyết Phu run lên, ra trải giường nhất thời cũng nhăn một mảng lớn, nàng luốn cuống tay chân liền vuốt phẳng lại.
Canh giải rượu chua chua ngọt ngọt, mùi vị không tệ, Vi Phù Anh bưng chén, đem phản ứng vừa rồi của Lưu Tuyết Phi nhìn rõ ràng, nàng híp mắt một cái, tiếp tục uống canh.
Ra trải giường càng nhăn hơn, tim Lưu Tuyết Phi đập nhanh như trống chầu, rất chi là lúng túng.
Đôi tay này của mình, có thể có chút tiền đồ hay không a!
Không phải người ta chỉ uống canh thôi sao!
Nữ nhân này sao uống canh thôi cũng trêu ngươi đến như vậy a!
Đang lúc nàng suy nghĩ miên man, lại bị thân thể ấm áp từ phía sau ôm lấy.
Âm thanh nữ nhân trầm thấp dễ nghe vang bên tai nàng, mang theo nụ cười, “cô thật đáng yêu.”
Khí tức nóng hổi phà vào vành tai nhạy cảm của nàng, cơ hồ khiến chân nàng mềm nhũn, câu kế tiếp càng khiến cho lòng nàng mềm hơn.
“Tôi có thể hôn cô không?”
—