Chương 4: Phong ba ly hôn
Khi Lưu Tuyết Phi tỉnh lại cả người đều mơ màng.
Rèm cửa đã che kín, trong phòng u ám, không rõ là lúc nào rồi, nàng giật giật cơ thể, đau tới rên một tiếng.
Eo mỏi lưng đau, hai chân mềm nhũn, chỗ khó nói cũng đau nhức, thậm chí còn chút nóng rát.
Nàng nhớ đến chuyện phát sinh tối qua.
Vi Phù Aanh làm tình với nàng.
Các nàng ở trên giường làm tới hừng đông, Vi Phù Anh tựa như không biết mệt, vờn nàng liên tục, khiến nàng nói không nổi, chỉ biết vừa khóc vừa xin tha, nhưng vẫn bị đưa lên đỉnh không ngừng.
Cuối cùng, trước mắt tối om, không còn cảm giác.
Lưu Tuyết Phi im lặng che mặt, vậy là mình ngất đi sao? thật mất mặt a!
Cho đến khi nhiệt độ trên mặt hạ xuống, nàng mới hồi phục tinh thần, sờ soạng bên cạnh, lạnh lẽo, Vi Phù Anh không ở đây, trong phòng cũng yên lặng, chắc ra ngoài đi làm rồi.
Đột nhiên có chút mất mát.
Nàng nằm hồi lâu trong phòng tối, sau đó mới đứng dậy.
Tối hôm qua Vi Phù Anh bắn nhiều lần, mỗi lần đều vào sâu trong tiểu huyệt của nàng, còn có dâm thủy của nàng, ra giường bị ướt một mảng lớn, nghĩ đến cũng biết giữa hai chân nàng có bao nhiêu hỗn độn. Cảm giác qua đi, tinh dịch cũng đã khô một nửa rồi, dính ở đó rất khó chịu.
Nàng thở dài, bật đèn, xuống giường, vừa bước xuống chân rã rời xém chút cắm đầu xuống đất.
Cho đến khi ngâm nước ấm, Lưu Tuyết Phi mới cảm giác mình trở lại bình thường.
Nói thật, tối qua thật sự thoải mái, nhưng hiện tại cũng mệt quá, thân thể khỏe mạnh như rã rời thành từng mảnh.
Sau đó nàng tốn không ít sức, móc tinh dịnh của Vi Phù Anh từ trong tiểu huyệt ra ngoài, tiểu huyệt bị đâm không khép lại được, sưng lên thật đáng thương.
Chiến đấu quá thảm khốc rồi.
Có người bề ngoài nhìn lạnh lùng nội liễm, nhưng lên giường thì cũng chỉ là một tên sắc lang háu đói.
Lưu Tuyết Phi tắm xong, phát hiện đã gần 8h tối, bây giờ cũng không còn sức nấu ăn nữa, nàng gọi đồ ăn bên ngoài, bắt đầu chơi di động.
Trên mạng, fan hâm mộ của Vi Phù Anh còn đang chúc mừng giải thưởng tối qua, đồng thời cũng chờ đến buổi phát sóng trực tiếp tối nay.
9h tối nay, Vi Phù Anh sẽ có hoạt động quảng cáo thương hiệu, cả hành trình đều được phát sóng trực tiếp.
8h30 phòng phát sóng đã lên hình, lúc Lưu Tuyết Phi vào xem, bên trong đã có không ít fan hâm mộ hò hét ầm ĩ, đương nhiên trọng tâm câu chuyện đều xoay quanh Vi Phù Anh. Lưu Tuyết Phi xem một hồi, cũng âm thầm gõ một dòng đạn bay: “tối qua, Vi Phù Anh thực sự lợi hại a.”
“Đương nhiên là lợi hại rồi! là ca sĩ có giải thưởng xuất sắc nhất mà!
“Lão bà của tôi đương nhiên lợi hại rồi! lão bà của tôi là giỏi nhất!”
Bên dưới hùa theo.
Lưu Tuyết Phi cười trậm, chữ lợi hại, với chữ lợi hại bọn họ nói không phải cũng một nghĩa.
Ý nàng nói là ở trên giường.
Tuy bọn họ không biết ý thực sự của nàng, nhưng nàng cũng có chút đắc ý hài lòng.
Bộ dạng Vi Phù Anh trên giường chỉ có mình biết.
Đồ ăn vừa mang đến, phát sóng trực tiếp cũng bắt đầu.
Lưu Tuyết Phi vừa ăn vừa xem phát sóng trực tiếp, nàng đặt canh gà ác, và tặng thêm một vài món khai vị, khiến người ta thèm thuồng ăn ngay, nhưng vì xem phát sóng trực tiếp, nàng ăn khá chậm.
Thương hiệu này hướng đến những phụ nữ thành thị thanh lịch và tài năng, tạo hình của Vi Phù Anh hôm nay cũng ưu nhã và tri thức, bộ đồ vest màu đen, tay áo được sắn lên, bên trong cũng là áo sơ mi màu đen, cổ áo hở rộng, để lộ làn da trắng nõn, cùng xương xanh quai tinh xảo, cô còn đeo kính mắt viền vàng, nhìn qua thật nghiêm túc lại cấm dục.
Trạng thái khá tốt, hoàn toàn không nhìn ra dấu hiệu tối qua chiến đấu xuyên đêm.
MC cùng Vi Phù Anh giới thiệu trước về sản phẩm thương hiệu mới ra, sau đó chơi trò chơi cùng khá giả, rồi đến tiết mục đặt câu hỏi.
Câu hỏi được chọn ngẫu nhiên từ phòng phát sóng trực tiếp, trước là vài vấn đề bình thường hay có, sau đó là những câu hỏi ngẫu nhiên khác: “Phù Anh có kết hôn không? có người thích chưa?”
Phòng phát sóng ồn ào, MC thì hóng hớt chờ đợi, Lưu Tuyết Phi siết chặt cái muống trong tay, đột nhiên khẩn trương.
Thần sắc Vi Phù Anh bình thường, thản nhiên nói: “không nghĩ đến.”
Cô dừng một chút nói tiếp, “không có người thích.”
Câu trả lời không có gì khác biệt, hoạt động lại tiếp tục, Lưu Tuyết Phi lại không còn hứng thú xem nữa, bữa tối thơm ngon cũng ăn không nổi, dọn dẹp một chút, mệt mỏi chịu không nổi liền đi ngủ.
Ngày thứ hai cũng là ngày đầu tuần phải đi làm, trong người Lưu Tuyết Phi vẫn còn khó chịu, liền gọi điện cho cấp trên xin nghỉ, lúc mở miệng còn bị giọng khàn của mình làm cho hốt hoảng, khuya hôm trước í ới rất lâu, hôm qua lại ngủ một ngày, không uống nước, cũng không nói chuyện nên không biết.
Cấp trên nghe giọng nàng, thì thoải mái đồng ý cho nàng xin nghỉ, tiện thể cho nàng thêm vài ngày nghỉ ngơi thật tốt.
Gọi điện xong, Lưu Tuyết Phi mệt mỏi nằm trên giường, cái gì cũng không muốn làm, ngủ cũng không được, lời nói hôm qua của Vi Phu Anh trên sóng lại vờn trong đầu.
“Không có người thích.”
Nàng vốn biết, Vi Phù Anh cũng không thích mình, cô kết hôn với mình, chắc là nghe lời người nhà thôi, chuyện khuya hôm trước, cũng chỉ là ngoài ý muốn, có thể là cô chỉ muốn giải tỏa ham muốn một chút.
Đều là người trưởng thành rồi, cũng đã kết hôn, lên giường cũng tựa như chuyện ăn uống bình thường, cần gì để ý nhiều, làm gì có chuyện làm tình rồi mới sinh tình cảm chứ?
Nhưng mà, Vi Phù Anh coi mình là gì chứ?
Là bạn giường sao, muốn giải tỏa ham muốn thì lên giường, hết rồi thì mặc kệ sao?
Tâm tình Lưu Tuyết Phi càng tệ, Vi Phù Anh và nàng không tính là yêu lúc ở cùng rất là bình thường, nếu có một ngày quan hệ biến thành không thích nữa, suy nghĩ này dần lớn lên trong lòng nàng, ép nàng sắp không thở nổi.
Luật sư Quyền gọi đến đúng lúc Lưu Tuyết Phi đang lên mạng, hôm nay Vi Phù Anh phải đi ghi hình chương trình tạp kỹ, fan hâm mộ đã ngồi trước cửa đài truyền hình từ sớm, chụp được rất nhiều ảnh, kéo xuống đều là sticker liếm liếm, hét ầm lên.
Bên trong có vài fan CP so với fan riêng còn kích động hơn, Lưu Tuyết Phi vào trong trang của họ xem, phát hiện là fan CP Vi Phù Anh và Tống Dung, chương trình tạp kỹ lần này cũng có Tống Dung tham gia, nhóm fan CP còn đang chìm trong sự hưng phấn.
Lưu Tuyết Phi biết Tống Dung, cô cùng Vi Phù Anh lần đâu ra mắt chung một chỗ, nhân khí cũng rất cao, cùng trải qua nhiều chương trình, đứng chung khung hình nhiều đếm không xuể. Nhưng 3 năm trước, Tống Dung ròi nhóm, theo nghiệp diễn viên, hai người về sau như bèo nước gặp nhau, cũng không hoạt động chung nữa.
2 năm trước, lúc nàng bắt đều để ý Vi Phù Anh, thì fan CP Phù Dung đã im lặng rồi, mặc dù Lưu Tuyết Phi biết, nhưng cũng không hiểu vì sao mình lại mò vô mấy cái trang fan CP này làm gì.
Đủ loại hình, đối mặt, nắm tay, ôm, thậm chí còn bài phân tích góc độ luận án tình cảm đôi bên, từ lúc ra mắt lần đầu cho đến khi Tống Dung rút lui khỏi nhóm, viết có thể nói yêu hận triền miên, quấn quýt đủ kiểu.
Đúng vừa xem xong thì luật sư Quyền gọi đến.
Luật sư Quyền là bạn học cao trung cùng nàng, lúc đi học không gặp bao giờ, nhưng khi tốt nghiệp trùng hợp nàng lại làm ở công ty kế bên văn phòng luật sư, hai người bắt đầu liên hệ, quan hệ coi như ổn. Hôm nay luật sư Quyền nghe nói nàng không đến làm, liền gọi điện hỏi han.
Lưu Tuyết Phi nói mình có chút khó chịu, nghỉ ngơi một chút thì khỏe, luật sư Quyền lại thúc giục nàng đến bệnh viên, Lưu Tuyết Phi đồng ý, rồi hỏi cô, “luật sư Quyền, cô từng là fan CP chưa?”
Luật sư Quyền có chút kinh ngạc, thành thật trả lời, “mấy năm trước từng có, giờ thì không quan tâm nữa…. sao vậy?”
“Cô có nghĩ CP là thật không?”
Từng là fan CP, luật sư Quyền liền nhớ đến tâm tình khi đó, “tôi cảm thấy là thật, không có tình cảm sao lại ám muội như vậy, cô biết ‘Phù Dung; chứ? là Vi Phù Dung đang hot và Tống Dung đó! quan hệ của bọn họ trước kia còn dùng chung giường, sau đó thì cắt liên lạc, chúng tôi nghĩ rằng bọn họ từng yêu nhau, có thể là vì nguyên nhân gì đó rồi chia tay, về sau không qua lại nữa…. nếu không…. vì sao Tống Dung rút lui vẫn giữ liên lạc với mọi người trừ Vi Phù Anh chứ? hơn nữa…”
Lưu Tuyết Phi ngồi trên sofa, im lặng, lời luật sư Quyền nói về sau nghe cũng không nổi nữa.
“Tuyết Phi? Tuyết Phi? Cô còn nghe không?” luật sư Quyền phát hiện không ổn.
“Luật sư Quyền….” Lưu Tuyết Phi nói rất chậm, từng chữ từng câu đều dùng sức, “tôi muốn cô tư vấn trình tự ly hôn cho một người.”
“Ah, cô hỏi giúp ai?” luật sư Quyền không biết Lưu Tuyết Phi đã kết hôn rồi, chỉ nghĩ là bạn nàng muốn ly hôn.
“Là tôi.” câu đầu tiên ra khỏi miệng, sau đó câu tiếp theo cũng không còn khó khăn như vậy nữa, “2 năm trước tôi đã kết hôn rồi, hiện tại muốn ly hôn với cô ấy.”
Lưu Tuyết Phi không để ý người bên kia khiếp sợ, tiếp tục nói, “nếu có thể nói, hy vọng cô có thể giúp tôi một chút.”