Chương 1:
Chồng của người hàng xóm đã chết trong một vụ tai nạn xe cộ. Giang Sở nghe được chuyện này từ mẹ của cô.
Giang Sở mới tốt nghiệp vào năm nay, đang làm nhân viên photoshop cho một công ty game. Còn mẹ của cô, Vương nữ sĩ, vì lo lắng cho con gái vừa mới bước chân vào xã hội mà bất chấp sự phản đối của gia đình, ngồi máy bay từ thành phố B đến thành phố S, nói muốn chăm sóc con gái một thời gian rồi quay trở lại.
Khi nghe được tin tức này, Giang Sở đang ăn cơm, hôm nay cô phải tăng ca, chín giờ mới về đến nhà, đói đến mức ngực dán vào lưng, vậy mà lúc ăn cơm vẫn phải chia một lỗ tai ra nghe Vương nữ sĩ kể chuyện bát quái.
Theo miêu tả của Vương nữ sĩ, chồng của người hàng xóm bên cạnh rất giàu có, là một phú nhị đại, nhưng hiện giờ người đã không còn, hai người bọn họ lại không có con có cái, vậy nên toàn bộ tài sản đều để lại cho người phụ nữ kia.
Giang Sở nghe vậy thì bĩu môi, bắt đầu phổ cập khoa học cho mẹ của cô nghe: “Để lại hết cho cô ấy thì sao được, phải cha cho cả ba mẹ chồng nữa chứ.”
“Haiz, mẹ cũng chỉ nghe người khác nói thôi.” Vương nữ sĩ gắp thêm một miếng súp lơ bỏ vào bát của Giang Sở. “Ăn nhiều đồ ăn một chút.”
Giang Sở nhắm mắt nhét súp lơ xanh mượt vào miệng, cô thu dọn bát đĩa vào phòng bếp, sau đó vừa rửa đống bát mình vừa ăn, vừa cố gắng khuyên bảo mẹ. “Mẹ, mẹ đừng lo chuyện của người khác nữa được không? Chồng của cô ấy cũng đi rồi, mẹ buông tha cho người ta đi.”
Cuối cùng thì Vương nữ sĩ cũng chịu bỏ qua chủ đề này, ngược lại bắt đầu hỏi về công việc của Giang Sở, nghe cô nói công việc vẫn tiến triển khá tốt thì bà mới yên tâm đi ngủ… Trong lúc đợi Giang Sở về nhà, Vương nữ sĩ cũng đã tự mình nấu cơm ăn uống rồi vệ sinh cá nhân từ sớm, cách quản lý thời gian hiệu quả và kỷ luật như vậy vẫn luôn khiến Giang Sở hổ thẹn vì không bằng.
Mặc dù cô đã khuyên mẹ không nên quan tâm quá nhiều đến những người không liên quan gì đến mình, nhưng trong lúc đánh răng, Giang Sở vẫn không nhịn được mà nghĩ đến ” người hàng xóm có chồng chết ở nhà bên cạnh” trong miệng của mẹ cô.
Thật ra cô có ấn tượng với người phụ nữ ở nhà bên.
Giang Sở dọn đến đây vào năm cuối cấp.
Khi cô còn là sinh viên năm nhất, ba mẹ của cô đã mua một căn nhà mới ở thành phố S, chờ Giang Sở lên năm hai bắt đầu sửa sang lại căn nhà, công việc giám sát đương nhiên đổ lên đầu cô.
Vào ngày sửa nhà đầu tiên, nhân lúc giữa trưa không phải đi học, Giang Sở đã ghé qua đây, nhân viên sửa nhà đang phá dỡ bức tường, sau khi xem được một lúc, cô nghe thấy tiếng gõ cửa. Cửa không khóa, Giang Sở quay đầu lại thì nhìn thấy một người phụ nữ rất xinh đẹp.
Cô ấy chỉ mặc một chiếc áo sơ mi dài đến đùi, ba cúc áo trên cùng không cài lại, để lộ ra phần ngực trắng nõn.
Giang Sở lập tức ngẩn người, nhân viên sửa nhà cũng dừng công việc của mình lại, nhìn về phía này. Giang Sở cảm thấy không được tự nhiên lắm: “Không sao, chú à, chú cứ làm việc đi ạ.”
Vừa dứt lời, cô đi tới nhẹ nhàng đóng cửa, sau đó chắn khoảng trống lại để che khuất tầm nhìn của ông ta. “Xin chào, có chuyện gì vậy?”
Thời tiết tháng Bảy, nhà mới còn chưa lắp điều hoà, trán của Giang Sở đã sớm đổ đầy mồ hôi, hiện giờ khi nhìn thấy người phụ nữ trước mặt, chưa biết tên của đối phương nhưng đã khiến Giang Sở cảm thấy càng lúc càng nóng một cách khó hiểu.
“Cô là chủ nhà này sao?”
Giang Sở gật đầu. “Ồn quá làm ảnh hưởng đến cô sao? Ngại quá…”
“Không sao, tôi không phải đến để gây sự, chỉ là muốn xem hàng xóm tương lai một chút.”
“Không làm phiền cô là tốt rồi, chỗ này còn phải sửa thêm một thời gian nữa, có thể sẽ làm phiền đến cô…” Giang Sở áy náy nói.
Nhưng hình như người phụ nữ không hề quan tâm, cô ấy lấy điện thoại di động ra: “Chúng ta thêm WeChat đi, có việc gì thì có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
Lúc này Giang Sở mới phát hiện cô ấy mặc một chiếc quần short denim bên dưới cái áo sơ mi. Nhìn thấy cô gửi lời mời thêm bạn, người phụ nữ không nói gì liền đi rồi.
Giang Sở đứng ở cửa, cô nghe thấy tiếng đóng cửa vang lên ở nhà bên cạnh, cùng lúc đó, điện thoại rung lên. Là đối phương đã đồng ý kết bạn.
“Xin chào, tôi là Diệp Kim Văn.”
Không ngờ lại gặp được một người hàng xóm nhiệt tình như vậy, Giang Sở rất vui, cô đáp lại Diệp Kim Văn bằng icon mặt cười toe toét.
Kể từ đó, cứ có thời gian là Giang Sở sẽ đến đây để kiểm tra tiến độ sửa nhà. Ban đầu cô cứ nghĩ sẽ không qua lại với người hàng xóm mới kia nữa, nhưng không ngờ sau đó lại nhận được rất nhiều đồ ngọt do Diệp Kim Văn gửi đến, nào là bánh kem, pudding và rất nhiều loại khác nữa, mùi vị cũng rất ngon, nghe nói là do cô ấy tự làm.
Sau khi sửa nhà xong thì Giang Sở không quay lại đây nữa. Dù sao thì tiểu khu này cũng cách trường học khá xa, chạy tới chạy lui rất phiền phức. Do đó, nhà mới để một năm thì Giang Sở mới chuyển đến. Nghĩ đến đây, Giang Sở nhận ra mình đã không liên lạc với Diệp Kim Văn trong một thời gian dài.
Cô lại nghĩ đến mấy món tráng miệng mà đối phương gửi đến, món cô thích nhất là bánh hạnh nhân rượu vang đỏ, bơ mềm socola tan trong miệng kết hợp với bánh kem mềm xốp khiến cô nhớ mãi không quên cảm giác ngọt nhưng không béo đó.
Chậc chậc, tự nhiên lại thấy thèm. Giang Sở quyết định ngày mai phải đi mua bánh kem để thỏa mãn cơn thèm của mình.