Chương 2:
Giờ tan tầm ngày hôm sau, Giang Sở vui vẻ xách theo một miếng bánh kem đi về nhà.
Hôm nay cô đi thật sự rất sớm, nhưng trong tiệm chỉ còn sót lại một chiếc bánh hạnh nhân cuối cùng. Nghĩ đến Vương nữ sĩ đang ở nhà, cô quyết định mua một cái bánh kem phô mai muối biển… Diệp Kim Văn cũng từng làm cái này cho cô ăn… Chuẩn bị trở về sẵn sàng chia sẻ.
Về đến nhà, vừa mở cửa cô đã nghe thấy trong nhà có tiếng nói chuyện, cô cũng không nói địa chỉ nhà mới cho bất kỳ người bạn nào cả, chẳng lẽ Vương nữ sĩ đã mời người thân hay bạn bè đến nhà chơi hay sao? Giang Sở nghi ngờ đẩy cửa ra, nhìn một lúc lâu vẫn không thấy người đâu cả.
Là Diệp Kim Văn.
Giang Sở nhìn thấy mẹ của mình đang nắm tay Diệp Kim Văn, ngồi trên sô pha vừa nói vừa cười, thân mật giống như bà và Diệp Kim Văn mới là hai mẹ con.
Thấy Giang Sở đã về, bà lập tức tiếp đón Giang Sở, kêu cô qua đây ngồi. “Mau tới đây, Sở Sở, đây là hàng xóm ở bên cạnh nhà chúng ta – Tiểu Diệp.”
Sau đó, bà lại quay đầu nói với Diệp Kim Văn: “Đây là con gái của cô, tên Sở Sở, nó nhỏ hơn cháu mấy tuổi. Hai đứa ở gần nhau như vậy, sau này có chuyện gì thì có thể giúp đỡ lẫn nhau, tục ngữ có câu bà con xa không bằng láng giềng gần…”
Thấy lời này giống như đang tác hợp hai người với nhau, Giang Sở xấu hổ cắt ngang lời mẹ mình. “Mẹ, bọn con quen biết nhau từ trước rồi.”
“Thật sao?”
“Có gặp nhau vài lần rồi ạ.” Diệp Kim Văn nhìn Vương nữ sĩ cười, “Dì ơi, vậy con đi trước, dì nhớ nếm thử xem hương vị thế nào, sau này dì muốn ăn gì thì cứ nói với con.” Vừa nói xong, cô ấy đứng dậy rời đi ngay.
Lúc này Giang Sở mới để ý tới hộp điểm tâm tinh xảo được đặt trên bàn trà, chính là món bánh trà xanh mà cô đã từng nói với Diệp Kim Văn là ăn rất ngon, cô nuốt nước miếng, nhịn không được bắt đầu suy đoán xem nhân bên trong là trà xanh hay trứng sữa.
Vương nữ sĩ tiễn Diệp Kim Văn đến cửa thì nhìn thấy hộp bánh kem mà Giang Sở đặt trên tủ ở lối vào, bà hỏi cô: “Con mua đấy à? Chia cho Tiểu Diệp một miếng đi.” Vừa dứt lời liền cầm dao lên cắt bánh.
Diệp Kim Văn không từ chối được, vậy nên đành phải ngoan ngoãn nhìn Vương nữ sĩ nhiệt tình cắt bánh kem.
Diệp Kim Văn xách bánh kem, khoảng cách giữa hai nhà chỉ bằng hai bước chân, vậy mà Vương nữ sĩ còn muốn Giang Sở đưa cô ấy về nhà.
Hai người lại không có đề tài gì chung, nhưng cũng may là rất nhanh đã đến cửa nhà của Diệp Kim Văn. Khi Giang Sở đang chuẩn bị nói lời tạm biệt thì nghe thấy Diệp Kim Văn nói: “Vào trong nhà ngồi một lúc, lâu lắm rồi không nhìn thấy cô.”
Sau khi nghe nửa câu còn lại, Giang Sở không thể nói lời từ chối, vậy nên cô đã đi theo Diệp Kim Văn vào nhà.
Vừa bước vào, cô đã chú ý đến bức ảnh đen trắng trên tủ TV.
Người đàn ông trong bức ảnh không hẳn là quá điển trai, thoáng nhìn thì chỉ có thể đánh giá là vẻ ngoài không có trở ngại… Nếu vậy thì đây chính là chồng của Diệp Kim Văn.
Diệp Kim Văn cũng chú ý đến ánh mắt của cô, cô ấy nhẹ nhàng nói: “Đó là chồng của tôi, anh ấy vừa mất tuần trước.”
Lời nói nhẹ nhàng của đối phương lại khiến Giang Sở cảm thấy áp lực hơn gấp bội, cô an ủi một cách khô khan. “Xin chia buồn với chị.”
Diệp Kim Văn mỉm cười: “Anh ấy bị bệnh lâu rồi, chết đi cũng coi như là giải thoát, hơn nữa anh ấy vẫn luôn muốn chết.” Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc mang theo chút cảm thông của Giang Sở, cô ấy chớp mắt. “Quên đi, không nhắc đến chuyện này nữa.”
Cô ấy mở hộp giấy ra, hỏi: “Là bánh kem phô mai muối biển à?”
“Ừm.” Chỉ có một mùi thơm mặn ngọt thoang thoảng, Giang Sở không ngờ Diệp Kim Văn lại có thể đoán được. “Mùi vị thế nào, so với cái mà tôi làm thì sao?” Diệp Kim Văn vừa nói vừa xắn một miếng nhỏ cho vào miệng.
Cuối cùng Giang Sở cũng tìm lại được chút bản lĩnh nói ngọt của mình: “Đây là lần đầu tiên tôi mua ở quán này, cũng chưa nếm thử, nhưng tôi đoán bánh của chị Tiểu Diệp chắc chắn là ngon hơn.”
Diệp Kim Văn được mấy lời này dỗ cho vui vẻ, cô ấy lại xắn một miếng bánh, đưa đến bên miệng Giang Sở: “Vậy sao bây giờ cô không nếm thử rồi đưa ra đánh giá đi?”
Không biết Diệp Kim Văn dùng loại kem dưỡng da tay gì, có mùi gỗ thoang thoảng hoà cùng với vị ngọt của bánh, khiến Giang Sở không khỏi ngẩn người.
Nhìn thấy phản ứng của Giang Sở, Diệp Kim Văn nhận ra rằng chiếc nĩa đưa cho Giang Sở là chiếc nĩa của mình. Cô ấy vội vàng đứng dậy, đi vào phòng bếp: “Để tôi lấy cái mới cho em.”
Giang Sở sợ làm phiền người ta, vậy nên vội vàng giữ chặt lấy Diệp Kim Văn, nuốt chửng miếng bánh trên tay cô ấy. “Không cần, không cần phiền như vậy, tôi chỉ ngồi một lát thôi, lấy cái mới lát nữa lại phải rửa. .”
Bầu không khí không còn xấu hổ như lúc đầu nữa, hai người trò chuyện về việc học hành và công việc của Giang Sở, mãi đến gần giờ ăn cơm thì Giang Sở mới quay về nhà.
Khi cô bước vào, Vương nữ sĩ vừa mới đặt cơm lên bàn: “Mẹ còn đang thắc mắc không hiểu tại sao lâu như vậy rồi mà chưa thấy về, đang định gọi điện thoại cho con.”
“Không mất đi đâu được, mẹ sợ cái gì?” Giang Sở đi tới ngồi xuống. Thấy bánh trà xanh được để lên bàn ăn, cô cầm một cái lên, cắn một miếng: “Mẹ ơi, không phải hôm qua mẹ nhắc chuyện thị phi của người ta à, tại sao hôm nay đã thân mật với người ta như vậy rồi?”
“Không phải mẹ không biết chuyện, nhưng tán gẫu một chút thì có sao. Đứa nhỏ kia cũng quá đáng thương đi, haiz.” Bà cầm đũa lên gắp đồ ăn, “Con không thể chờ ăn cơm xong rồi hãy ăn được sao, đâu ai tranh giành với con đâu.”
“Con thèm chắc.” Giang Sở ăn hai ba miếng đã hết cả cái bánh… Là nhân trà xanh… Cô hài lòng vỗ tay.
Sau khi ăn xong, Vương nữ sĩ rửa sạch hộp đựng điểm tâm, sau đó kêu Giang Sở qua trả cho người ta.
Ăn xong một cái bánh kem nhân trứng sữa, Giang Sở hài lòng đi qua nhà Diệp Kim Văn.
Cô gõ cửa, một lát sau mới nghe thấy Diệp Kim Văn trả lời.
Diệp Kim Văn vừa tắm xong, cô ấy thay một chiếc váy ngủ hai dây, mái tóc ướt đẫm rối tung, gương mặt vì hơi nước mà trở nên ửng hồng, cô ấy vừa lau tóc vừa mở cửa cho Giang Sở.
Trên người cô ấy vẫn còn bọt nước chưa khô, sau khi mở cửa, gió đêm cuối hè lùa vào khiến Diệp Kim Văn lạnh đến mức rùng mình.
Giang Sở không dám nhìn mặt cô ấy, cô vội vàng đặt đồ xuống rồi rời đi, không quên nói sợ cô ấy bị cảm lạnh.
Sau khi về đến nhà, Giang Sở cũng không dám nhìn Vương nữ sĩ đang xem TV trong phòng khách, cô lập tức đi thẳng về phòng mình.
Giang Sở vẫn còn ngửi thấy mùi sữa tắm trên cơ thể của Diệp Kim Văn, vậy nên cô đã mở cửa sổ để gió thổi một lúc.
Lạ thật, cuối hè rồi mà vẫn nóng đến vậy sao?