Buổi tối Triệu Như Phàm bí mật xuống giường, dưới ánh trăng, nàng men theo bờ tường, nhìn mảnh ngọc bích dưới ánh trăng, trong lòng thoáng chút chần chờ.
Có nên đi không?
Thật ra Thân Đồ Vân để nàng kiếm được số tiền này đã là tốt lắm rồi, nếu không phải tung tích của mẹ và tỷ tỷ đến giờ vẫn không rõ, nàng không muốn phản bội Thân Đồ Vân, nhưng sòng bạc thật sự là một nơi đáng sợ. Một tháng trước, nàng vẫn tin vào lòng nhân từ và lẽ phải, nhưng sau một tháng ở sòng bạc, nàng nhận ra rằng trên đời này chỉ có lợi ích mới là vĩnh cửu.
Mọi người đến và đi chỉ vì lợi ích của bản thân.
Nhưng nàng thở dài, tiền thật sự là một thứ tốt, nó có thể mua được cẩm y ngọc tu, nhưng cũng có thể khiến cửa nát nhà tan.
Thân Đồ Vân, thật xin lỗi, việc ta làm có lẽ sẽ phạm vào quy tắc của ngươi, nhưng ta vẫn phải đặt gia đình lên trên hết, nàng nhìn mảnh bạch ngọc. Trên đó chỉ có một vệt phấn, bởi vì Thân Đồ Vân đã từng hôn qua, nghĩ đến nữ nhân đó, vẻ chế nhạo kinh diễm bên trong căn phòng kia, tư thế ngủ phóng túng trên giường, khiến người ta phải động tâm, còn có vẻ lạnh lùng thờ ơ trước cửa kia nữa.
Cùng…nụ hôn với Ngọc Y Mai, nàng nhịn không được mà cầm miếng ngọc đặt lên môi mình.
Khung cảnh ngưng đọng, hôn một thứ lạnh băng so với nữ tử kia có gì khác biệt?
…Nếu cách miếng ngọc này là Thân Đồ Vân thì sao?
Nghĩ đến đây, Triệu Như Phàm cảm thấy có chút rối loạn nhưng cũng nhanh chóng che đậy bằng cảm xúc lo lắng cho gia đình.
Nàng cất miếng ngọc đi, trèo qua tường của Vĩnh Thịnh, dựa vào bóng đêm mà rời đi.
Tại địa điểm đã hẹn, nàng nhìn thấy ca ca mình bị bọn họ trói lại, hơn nữa còn có mười tên thuộc hạ của Trần huynh.
“Triệu nữ hiệp quả nhiên đáng tin.” Trần huynh cười, trực tiếp ném thẳng hai ngàn quan tiền vào tay Triệu Như Phàm.
Triệu Như Phàm bắt lấy một cách chính xác, nàng lấy miếng ngọc ra đặt vào tay Trần huynh.
Nhìn Triệu Như Phàm đếm tiền, Trần huynh mỉm cười, “Triệu nữ hiệp, chúng ta lại tiếp tục một vụ làm ăn thì thế nào?”
“Nếu hơn một ngàn, ta có thể xem xét.” Triệu Như Phàm trở nên cảnh giác.
“Vậy nếu Triệu nữ hiệp không muốn, chúng ta sẽ không ép. Dù sao loại chuyện này ép quá sẽ phá hỏng kế hoạch. Chúng ta chỉ muốn nhờ Triệu nữ hiệp bán một số tin tức…Chuyện này không khó đúng không?” Trần huynh cười nói.
“Tin tức gì?” Triệu Như Phàm hỏi.
“Chỉ là chuyện vặt mà thôi như là công tử nhà ai, phu nhân nhà nào, hoặc chúng ta nhờ cô nương những việc người khác ít chú ý hơn, cũng tương tự như vậy, rất đơn giản thế thôi, thậm chí không cần phải ra tay, chỉ cần nghe ngóng là được rồi.” Trần huynh nói.
“Được.” Triệu Như Phàm nói.
“Vậy chúng ta có hẹn ở đây hàng tháng, cảm tạ Triệu nữ hiệp.” Trần huynh cười nói, cho đến khi nhìn thấy Triệu Như Ngu, hắn mới có chút khó xử: “Về phần Triệu huynh đệ…”
“Ta không quản hắn.” Triệu Như Phàm nói, nàng xoay người rời đi, không cho những người đó có cơ hội uy hiếp mình.
Nàng lén lút trở về Vĩnh Thịnh, mọi người vẫn đang ngủ, nàng cũng cởi y phục rồi lên giường.
Nhưng ai ngờ trên lầu hai lại có một người ngồi ở đó, thu toàn bộ hành động của nàng vào tầm mắt.
Thân Đồ Vân siết chặt miếng ngọc trong tay, không ý thức được mà khẽ vuốt ve nó.
“Tiểu thư, nàng ta trở về rồi.” Thải Hương một thân y phục đen bước vào hành lễ.
“Ừm, nàng đã nhận được tiền?” Thân Đồ Vân hỏi.
“Ta đoán là hai ngàn quan!” Thải Hương trả lời.
“Hai ngàn?…” Thân Đồ Vân lắc đầu, khẽ tức giận nói: “Còn không biết làm thế nào để nâng giá.” Những thứ mà Thân Đồ Vân nàng đã hôn là vô giá!
Thải Hương lo lắng nói: “Tiểu thư, thẻ đánh bạc kia là do người mới thiết kế. Nếu có người lấy mất thì…” Vậy thì bao nhiêu tâm huyết của bọn họ đều bỏ phí, nàng nhìn dáng vẻ nhàn nhã của Thân Đồ Vân, có chút không yên lòng.
“Không sao, chỉ là thử nghiệm thôi.” Thân Đồ Vân nhìn cây quạt trong tay nói: “Tên thật của nàng ta thì sao? Có nghe ngóng được không?”
“Nàng ta tên là Triệu Như Phàm, có vẻ như ca ca của nàng ta bị người của sòng bạc Mãnh Hổ uy hiếp, cho nên mới đem thẻ đánh bạc đi bán.”
“Như Phàm? Quả là một cái tên hay.” Thân Đồ Vân mỉm cười, bình thường, Thân Đồ Vân như nàng cầu không được.
“Tiểu thư, nàng ta đã đồng ý với sòng bạc Mãnh Hổ rồi, người như vậy chúng ta cần giữ lại sao?” Thải Hương nói.
“Nước quá trong, sẽ không có cá. Giữ đứa ngu ngốc này tốt hơn những đứa khác.” Thân Đồ Vân cười nói.
Thải Hương vẫn còn một chút bất an, nhưng Thân Đồ Vân dường như có kế hoạch khác.
“Thải Hương, ngươi nghĩ nàng ta sẽ đợi bao lâu?” Thân Đồ Vân rũ mắt xuống nhìn cây quạt, đem thẻ đánh bạc đổi thành tiền, đem nó bán ra ngoài được hai ngàn, nếu để lộ thẻ đánh bạc ra bên ngoài sẽ tạo thành tổn thất, thậm chí còn có cả thẻ đánh bạc giả lẻn vào, bị người khác cướp mất tiền, là một vấn đề nghiêm trọng.
Nếu vậy, Vĩnh Thịnh có thể bị đóng cửa vĩnh viễn do thua lỗ. “Những người đó đã hẹn nàng ta gặp mặt hàng tháng. Có thể thấy bọn họ muốn tính kế lâu dài, thẻ đánh bạc là do một người tài hoa như tiểu thư tạo ra, chỉ sợ không nhanh như vậy, nô tỳ đoán nhanh nhất cũng phải mất nửa năm, muộn nhất là một năm mới có thể tạo ra được một cách hoàn hảo.” Thải Hương nói, nàng nhìn tiểu thư nói: “Chỉ là tiểu thư…Việc suy xét chủ sự một tháng sau sẽ bắt đầu…”
Thân Đồ Vân nhìn căn phòng phía xa trầm ngâm suy tính, mà thôi, một số chuyện, hãy để ông trời quyết định.
Đối với Triệu Như Phàm, nàng cũng đang đánh cược với vận mệnh.