Cho dù không phải là vì ca ca Triệu Như Ngu, mà là vì tung tích của tỷ tỷ Triệu Như Toàn và của mẹ, vẫn khiến Triệu Như Phàm ở lại cùng thảo luận với ca ca.
“Chủ nhân của sòng bạc Vĩnh Thịnh thay đổi không ngừng, hai tháng một lần Thân Đồ gia sẽ tiến hành đổi chủ một lần, người nào đánh bạc thắng được nhiều tiền nhất chính là chủ nhân kế tiếp.”
Hả.
Triệu Như Phàm khó khăn hỏi: “Vậy?”
Triệu Như Ngu tiếp tục giới thiệu: “Nhưng gần đây Thân Đồ gia có một con hắc mã chính là tứ tiểu thư của bọn họ, Thân Đồ Vân, liên tục nửa năm nắm giữ vị trí chủ nhân của sòng bạc, nếu có thể thân cận được với con người này, nói không chừng có thể nắm được nhược điểm của sòng bạc Vĩnh Thịnh.”
“Nhưng làm sao để có thể tiếp cận được đối phương?”
“Ta nghe nói nàng ta có kỹ năng đánh bạc tuyệt vời, nhưng lại có một điểm yếu.” Triệu Như Ngu nhìn Như Phàm do dự một chút, sau đó hắn nhìn nàng từ trên xuống dưới một lần khiến nàng sởn cả tóc gáy.
“Điểm yếu gì? Ngươi mau nói đi!” Triệu Như Phàm cảm thấy rất khó chịu, nàng trừng mắt nhìn Triệu Như Ngu.
Triệu Như Ngu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chậm rãi nói, “… Thứ nàng ta thích chính là nữ sắc.”
“A? Ngươi nói lại lần nữa!” Triệu Như Phàm trừng mắt nhìn Triệu Như Ngu, không phải hắn muốn nàng đi làm chuyện kia chứ?
Triệu Như Ngu nhìn Triệu Như Phàm ngầm thừa nhận rồi lại tiếp tục nói, “Nàng ta chỉ thích nữ sắc, nghe nói xung quanh nàng ta đều chỉ có nữ tử hầu hạ, thậm chí nàng ta còn qua lại với kỹ nữ.”
“Cho nên ngươi muốn ta… hầu hạ nàng ta!” Triệu Như Phàm kinh ngạc nói, yêu cầu nàng đi hầu hạ một nữ nhân?
“Ngươi võ công cao cường, nàng sẽ không thể cưỡng ép được ngươi, yên tâm đi!” Triệu Như Ngu không chút do dự gật đầu, tự tay mình đẩy muội muội vào hố lửa mà tiếp tục nói: “Hơn nữa người sẽ ẩn danh, sẽ không có người nào nhận ra ngươi?”
Tại sao nàng lại phải ẩn danh?
Triệu Như Phàm khó hiểu nghĩ, nhưng nàng vẫn quan tâm đến một điều khác hơn: “Ta không muốn hầu hạ nữ nhân.”
Triệu Như Ngu nói, “Cái này … nhưng nữ nhân đó là ứng cử viên khả dĩ nhất trước mắt, nếu không, ngươi có nguyện ý đi tìm công tử khác của Thân Đồ gia hay không?”
“Được rồi.” Triệu Như Phàm gật đầu.
Vì vậy, nàng dùng tên giả Tuyết Dao, để cải trang thành nha hoàn hầu hạ thiếu gia, tiến vào sòng bạc Vĩnh Thịnh.
Nàng vốn tưởng rằng sòng bạc sẽ giống như tiệm cơm lúc nàng từng xuống núi nhìn thấy, đám người ăn uống no nê, hút thuốc, cởi trần, đủ thứ mùi bẩn thỉu và tiếng la hét của nam nhân.
Nhưng hoàn toàn không có, khi họ bước vào, mặc dù có tiếng ồn ào, nhưng là tiếng của tiểu nhị đến thay thị tì hoán bài, họ đều lặng lẽ và khiêm tốn thể hiện vẻ giàu có nhưng thấp thỏm của mình.
“Vị công tử này, ngươi muốn đổi một trăm văn tiền?” Tiểu nhị cười đắc ý hỏi.
Một trăm văn tiền?
Số tiền này bằng một năm chi tiêu của một gia đình bình thường!
Triệu Như Phàm nhìn ca ca mình bỏ ra một trăm văn tiền ra đổi lấy năm thẻ trúc, dài khoảng hai ngón tay và to bằng nửa lòng bàn tay.
“Đúng vậy.” Triệu Như Ngu gật đầu.
“Ở Vĩnh Thịnh, hai mươi văn tương đương với một thẻ, công tử, ngài thấy rõ chưa?” Tiểu nhị chỉ lên tường, quả nhiên là viết hai mươi văn một thẻ.
“Đương nhiên.” Kỳ thật Triệu Như Ngu đã sớm nghĩ tới chuyện đến Vĩnh Thịnh thử vận may từ lâu, nhưng đáng tiếc đây lại là một sòng bạc lớn, mãi đến khi Như Phàm tự rút ra, mượn thêm một ít mới thu thập được một trăm.
“Vậy thì xin chúc công tử may mắn.” Tiểu nhị cung kính bưng một cái khay có năm khúc tre có khắc chữ sòng bạc Vĩnh Thịnh, bên trên có khắc cả mệnh giá của chúng.
Triệu Như Phàm chú ý tới khi tiểu nhị sắp xếp lại đồ đạc, ngoại trừ thẻ tre, còn có cả miếng ngọc, nàng tò mò hỏi: “Ca… Không phải! Thiếu gia, những miếng ngọc kia là gì?”
Triệu Như Ngu nhìn vậy kéo nàng đi, “Đừng nhìn! Nhìn thấy cũng đừng sờ!”
“Tại sao?” Triệu Như Phàm tò mò hỏi, đó cũng là một loại thương lượng, đúng không?
“Bởi vì đó là mệnh giá tiền lớn.” Triệu Như Ngu trầm giọng giải thích.
“Một nghìn văn tiền!” Triệu Như Phàm trừng mắt nhìn miếng ngọc kia, tuy rằng bản thân miếng ngọc cũng đủ đáng giá, nhưng… nàng lại có thể nhìn thấy có người còn có thể ra tay hào phòng như vậy.
Khẩu phần ăn của gia đình họ trong mười năm chỉ là con số được người giàu dùng để tiêu khiển?
Triệu Như Phàm trừng mắt nhìn đối phương sau khi đổi tiền, rồi thản nhiên ném miếng ngọc bội cho người hầu bên cạnh, nàng cảm thấy đau lòng thay cho người nọ!
“Đi thôi!” Triệu Như Ngu kéo muội muội.
Họ bước vào sòng bạc, không có gì ồn ào, thay vào đó nó giống như bước vào một thế giới thần tiên, hương hoa thoang thoảng trong sảnh, cũng có thể dùng tiền để mua đồ ăn thức uống ở đây, nhưng hoàn toàn không có người nào để ý tới chúng, ánh mắt của bọn họ đều chăm chú nhìn vào bàn bài trước mặt.
Tất cả đều nhìn chằm chằm vào bàn bài một cách háo hức.
Triệu Như Phàm nhìn ca ca của mình, đôi mắt của hắn nhìn thẳng vào bàn bài, là một cuộc cá cược thông thường, là con số xuất hiện trên mặt xúc sắc trong tay nhà cái.
Chỉ thấy trên y phục của người này, nam tử mặc đồ đen, trên người hắn có thêu tên, Ất Sinh.
Triệu Như Phàm nhìn một lần, tổng cộng có sáu bàn, tên của những người chia bài ở mỗi bàn là Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, Kỷ.
Nàng nhìn thấy ca ca mình đặt hai thẻ tre lên một cửa, nàng cau mày muốn ngăn cản.
Nhưng lại bị ca ca giữ chặt, “Lần này, chúng ta lẻn vào.” Triệu Như Ngu nhìn muội muội của mình.
Nhưng ánh mắt của hắn giống như tất cả những con bạc ở đây, đều có chung sự điên cuồng.
Triệu Như Ngu nói tiếp: “Chỉ cần chúng ta thua cược, ta sẽ thế chấp ngươi lại đây, như vậy, ngươi có thể nhân cơ hội lẻn vào, nhớ kỹ, chúng ta đã hẹn, sau một tháng, ngươi đến tửu lâu bên kia chờ tin túc của ta.”
“Hiểu rồi.” Triệu Như Phàm gật đầu.
Nhìn những lần đặt cược của Triệu Như Ngu, nàng luôn cảm thấy tất cả mọi người ở đây đều có vẻ mặt giống nhau, đều có chung một biểu tình trên gương mặt, chính là dáng vẻ do dự cùng trầm mê, khiến nàng cảm thấy không thoải mái.
Một lúc sau, phía xa sòng bạc náo động.
Triệu Như Phàm nhìn sang, thấy một người phụ nữ mặc đồ trắng, đối phương mặc quần áo sang trọng, chậm rãi bước vào, y phục trên người lộng lẫy, nhưng điều đáng chú ý hơn cả là trên người nàng ấy trắng như tuyết, vì vậy khiến cho ba vòng ngọc màu đỏ vô cùng bắt mắt.
Có lẽ ánh mắt của nàng quá rõ ràng, mà người kia cũng liếc mắt nhìn về phía nàng.
Triệu Như Phàm nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác, giả vờ ở bên cạnh ca ca Triệu Như Ngu, “Ca, bên ngoài là ai vậy?” Triệu Như Phàm tò mò hỏi.
Triệu Như Ngu đang chăm chú quan sát, vừa mở bảo vật ra tính tiền, tức giận quay đầu lại, phía xa nhìn thấy nữ tử áo trắng, hắn hiểu, “Thì chính là Thân Đồ Vân mà ta đã nói với ngươi, có nhìn thấy ba chiếc vòng hồng ngọc đỏ kia không.”
Ba chiếc vòng hồng ngọc đỏ?
Tất nhiên là quá rõ ràng.
“Hai tháng một lần, đương gia sẽ tới một lần, quyết định chủ nhân của Vĩnh Thịnh, điều này chứng tỏ nàng đã là chủ sự nửa năm của Vĩnh Thịnh, nghe nói lợi nhuận mà sòng bạc Vĩnh Thịnh có được lên tới trên trời, kiếm được không ít đâu…!” Ca ca nàng nói.
Lại là đánh bạc!
Triệu Như Phàm nhìn nữ nhân đó với vẻ chán ghét, suốt ngày chơi với bọn đàn ông, nếu không phải ca ca nàng ở đây, nàng thật sự muốn báo quan, sau đó quên hết những người với những chuyện ở đây.
“Nếu nàng đã ở đây, ngươi phải hành động đi, ngươi phải ầm ĩ càng nhiều càng tốt, dần dần tới được bên cạnh nữ nhân kia.” Triệu Như Ngu giải thích.
Triệu Như Phàm gật đầu.
Ngay sau đó, Triệu Như Ngu đã mất hết số thẻ của mình.
Triệu Như Ngu đưa Triệu Như Phàm đến chỗ của tiểu nhị, “Ta muốn đổi thêm!”
“Thiếu gia, ngài đã tiêu hết số tiền mà phu nhân cho rồi sao.” Triệu Như Phàm nói với hắn.
“Tuyết Dao, ngươi đừng khuyên ta nữa!” Triệu Như Ngu đẩy Triệu Như Phàm, sau đó hắn đột nhiên nghĩ ra điều gì đó rồi kéo Triệu Như Phàm về phía tiểu nhị, “Vậy ta có thể để nàng ta lại đây, được không?”
“Vị công tử này, tiệm cầm đồ ở ngay bên cạnh Vĩnh Thịnh, công tử nếu thiếu tiền thì có thể sang bên cạnh, cho dù tìm được một cô nương cũng…” Tiểu nhị cung kính nói.
Triệu Như Ngu đương nhiên không đem những lời này nghe lọt vào tai, “Tuyết Dao, ngươi có bằng lòng ở lại không! Nhìn xem, ta sắp… Ta còn thiếu một chút nữa là có thể gỡ vốn, sau đó sẽ chuộc ngươi …”
“Công tử!” Triệu Như Phàm gọi Triệu Như Ngu.
Nhưng Triệu Như Ngu đã gầm lên.
Đúng lúc này, cánh cửa phía xa mở ra, một nha hoàn mặc đồ trắng đi ra, nhìn chằm chằm bọn họ, phía xa nói với người ở phía xa: “Đuổi bọn họ ra ngoài.”
“Có biết ta là ai không?” Triệu Như Ngu trừng mắt nhìn nàng.
“Tiểu thư nói, không biết ngươi là ai, không cho phép ngươi bước chân vào nơi này.” Nha hoàn không sợ hãi, chỉ lạnh lùng nhìn Triệu Như Ngu.
Triệu Như Ngu giơ tay định đánh nàng, một vài tên ở bên cạnh đã xông tới.
Vừa lúc bầu không khí hừng hực, cánh cửa lại mở ra.
Nữ tử mặc đồ trắng đi ra, chính là Thân Đồ Vân, nàng mỉm cười nhìn mọi người, “Thải Hương, sao bên ngoài ồn ào như vậy, làm ta đau đầu quá.”
“Tiểu thư, có kẻ muốn gán nha hoàn lại, chúng ta là sòng bạc không phải nơi cưu mang nha hoàn, sao có thể tùy tiện để người lại.”
“Ồ?” Thân Đồ Vân đi tới, nàng nhìn về phía Triệu Như Ngu, “Vị công tử này, ngươi nhất định muốn gán nha hoàn ở lại?”
“Phải.” Triệu Như Ngu gật đầu, nhưng lòng bàn tay đã đổ mồ hôi.
Triệu Như Phàm ở bên cạnh cũng căng thẳng, nữ nhân Thân Đồ Vân này có phải là một nữ tử tốt không?
“Ta là người rất ghét phiền phức, công tử cứ ra giá, nha hoàn này ta mua.” Thân Đồ Vân cười nói, nhìn hoa văn trên chiếc quạt gấp của mình, giọng điệu thoải mái.
Một tiểu nhị ở cạnh ngăn Thân Đồ Vân lại, “Tứ tiểu thư, chuyện này … Lão gia có quy định, chúng ta … không kinh doanh mua bán người.”
“Thật sao?” Thân Đồ Vân ngẩng đầu lên, nhìn tiểu nhị lạnh lùng hỏi: “Vậy ngươi còn để mấy người này ở đây ầm ĩ nửa ngày?”
Tiểu nhị do dự, “Nhưng vị công tử này không chịu rời đi…”
Thân Đồ Vân thở dài, “Chưởng quỹ của Vĩnh Thịnh càng sống lâu càng hay quên, người không có cách đuổi người à?” Nàng quay sang nhìn nha hoàn bên cạnh: “Thải Hương, mau đem chưởng quỹ đây đuổi ra ngoài.”
Nha hoàn tên là Thải Hương ra lệnh cho một đám hộ vệ, đem hai người ném ra ngoài.
“Thân Đồ Vân! Đừng quá phận!” Đối phương nhìn nàng, hắn là chưởng quỹ của Vĩnh Thịnh đã được mười năm, một tiểu thư khuê các mới thượng vị được nửa năm lại dám ném hắn ra ngoài.
Thị vệ bên người cũng không biết làm sao, đều nhìn về phía Thân Đồ Vân.
Thân Đồ Vân thở dài, “Chỉ mất đi một chưởng quỹ, vị trí bỏ trống này sẽ có người khác lên ngồi, các ngươi đều phải nghe lời của ta, biểu hiện tốt mới có cơ hội thăng chức, không thì tiếp tục để tên chưởng quỹ này ngồi lại?”
Nghe thấy những lời này có người ra tay, kéo chưởng quỹ và Triệu Như Ngu ném ra ngoài.
Thân Đồ Vân nhìn Thải Hương, “Nói với họ những gì ta vừa nói.”
“Tiểu thư chúng ta nói, nếu dám quay lại nhất định sẽ đánh gãy chân các người, đánh cho đến khi các ngươi không nói được nữa.”
Triệu Như Phàm cau mày, nữ nhân này tuy ngoài miệng nói năng nhẹ nhàng nhưng lại không hề coi trọng mạng người!
Nhưng Triệu Như Ngu đã đẩy nàng ấy đi để cầu tình, vì vậy Triệu Như Phàm phải quỳ xuống trước mặt Thân Đồ Vân.
“Thế nào? Các người còn đứng đó làm gì, còn phải để ta dạy phải làm gì à?” Thân Đồ Vân không nhìn nàng, mà là lạnh lùng hỏi người bên cạnh.
Hộ vệ ở bên nhanh chóng bước tới mang theo Triệu Như Phàm đi.
“Tuyết Dao! Mau giúp ta cầu tình!” Triệu Như Ngu nhìn Triệu Như Phàm ra hiệu.
“Cái đó… Thân Đồ tiểu thư, xin đừng đuổi thiếu gia nhà ta đi.” Nàng quỳ xuống đất van xin, dập đầu thật mạnh.
Thân Đồ Vân đi đến trước mặt nàng.
Triệu Như Phàm chỉ cảm thấy trước mặt có một mùi thơm, khi nữ tử kia đến gần nàng, hương thơm dịu dàng cũng đến gần, trước mắt nàng xuất hiện một chiếc quạt, những hoa văn được chạm khắc tinh xảo trên quạt trải dài ra.
Cây quạt đó tiến xuống cổ họng, nâng cằm nàng lên.
Triệu Như Phàm nhìn Thân Đồ Vân, chỉ thấy gương mặt của nữ tử trước mặt thanh tú, khoảng hai mươi tuổi, nhưng không búi tóc của một người phụ nữ đã có gia đình, đôi mắt đen láy khẽ động, duyên dáng, nụ cười quyến rũ, nàng là một nữ tử cũng cảm thấy rung động.
Nhưng chẳng qua một nữ tử vừa mở miệng lại khiến người ta phải tức chết.
“Ngươi ngốc à?” Thân Đồ Vân nâng cằm nàng lên, nữ tử trước mặt có lông mày rậm, mắt to lanh lợi, nhất định không phải là người nghiện cờ bạc, Thân Đồ Vân chắc chắn, khi nàng cụp mắt xuống, nhất định đang chột dạ.
“A?” Triệu Như Phàm nhìn nữ tử trước mắt, hoàn toàn không hiểu ý của nàng.
“Ha ha, ta đang hỏi, ngươi có phải là ngốc không?” Thân Đồ Vân cười hỏi.
“Ta không ngốc!” Triệu Như Phàm cau mày nói.
“Không phải là ngốc, vậy tại sao ta không được đánh thiếu gia của ngươi? Ngươi tiếp tục muốn thiếu gia nhà ngươi chơi tiếp?” Thân Đồ Vân cười nói, “Tuyết Dao cô nương?”
Nhìn thấy nụ cười của cô, Triệu Như Phàm cảm thấy hơi bối rối, tuổi tác chênh lệch không nhiều, nhưng nàng lại cảm thấy Thân Đồ Vân ở trước mặt mình đặc biệt đáng sợ.
Giống như có thể nhìn thấy được lòng người.
“Đúng, đánh bạc thì có gì hay?” Triệu Như Phàm không nhịn được hỏi
“Lúc mở sòng bạc này, ngươi đã hại bao nhiêu người rồi, tại sao lại bày ra lòng thương hại ở một nơi như vậy?”.
Thân Đồ Vân nhìn nàng, mỉm cười, “Bây giờ, ta cảm thấy rất hứng thú với ngươi, đúng ta làm gì có lòng thương hại?” Nàng đứng dậy cầm lấy một xấp thẻ tre đến trước mặt Tuyết Dao.
Thân Đồ Vân nắm lấy tay nàng, đặt thẻ tre trong tay nàng nói: “Nào, cầm lấy, đưa cho thiếu gia của ngươi.”
Triệu Như Phàm cầm xấp thẻ tre, sững sờ nhìn Thân Đồ Vân trước mặt, nàng ta… điên rồi sao? Đây là rất nhiều tiền!
Thân Đồ Vân trong mắt mang theo ý cười, ôn nhu vỗ vỗ mặt nàng, thở phào nhẹ nhõm nói: “Còn ngươi ở lại… hầu hạ ta.”
Nói xong nàng liền đứng dậy đi vào phòng.
————————————
* Thân Đồ: là một họ ghép