Sau khi đuổi người đi, Thân Đồ Vân không quan tâm đến Tuyết Dao, vừa quay về phòng, lại tiếp tục nói chuyện ban nãy còn dang dở.
“Vân muội muội, đúng là biết thương người.”
Trong phòng, một nam tử đang phe phẩy cây quạt, “Vừa rồi… Ước chừng cùng phải hai trăm văn?” Hắn đang nói đến mười thẻ tre mà Thân Đồ Vân đưa cho Tuyết Dao.
Nam nhân có dung mạo khôi ngô tuấn tú, khí chất xuất chúng, căn bản hắn không hề đi ra ngoài, chỉ cần tiếng thẻ tre va vào nhau, hắn đã biết Thân Đồ Vân đã cho người ta bao nhiêu thẻ tre, chỉ biết từ khi trời sinh tai hắn đã rất thính.
Thân Đồ Vân nhìn hắn nở nụ cười ranh mãnh nói: “Tên công tử đó không thể cướp được chút tiền nào của Vĩnh Thịnh, vận rủi hiện tại của hắn giống như một cái lồng rồi!” Nàng nhìn công tử kia, trên đầu đều là mồ hôi, dáng người gầy gò, cho dù mặc quần áo tơ lụa trên người cũng chẳng khác nào vượn đội lốt người cả.
“Đúng! Loại người đó cho dù có phú quý vinh hoa, cũng chỉ là đi ngang qua Thần Tài, hoa trong gương trăng dưới nước mà thôi.” Nam nhân cười nói.
Khuôn mặt giống nhau của cả hai cho thấy họ có quan hệ huyết thống, người này là nhị ca của Thân Đồ Vân, Thân Đồ Hàng.
“Đừng nói như vậy, ta càng thêm tò mò.” Thân Đồ Vân xoa xoa trán thở dài, “Nhị ca, ngươi làm gì ở đây?”
“Nhân tiện ta ở đây là để quan tâm đến muội muội của mình… Để hỏi tình hình bên muội thôi.” Thân Đồ Hàng ưu nhã nhấc chén trà trước mặt lên nói.
“Kể từ bây giờ đến mười ngày nữa, e rằng nhị ca không có bất cứ tin tức thêm nào.” Thân Đồ Vân nói thầm.
“Cũng đúng, là ta quá nóng vội.” Thân Đồ Hàng cười cười, gập cây quạt trên tay lại, “Mấy ngày nay Vân muội muội cả ngày vui vẻ, ta cũng không dám khẩn trương, chúng ta trở về, Đông Thanh.”
Một người hầu tên là Đông Thanh đi tới hành lễ, “Nhị thiếu gia.”
“Đi đổi lấy hai mươi viên ngọc phiến, ta xuống lầu chơi.” Thân Đồ Hàng cầm một xấp ngân phiếu đưa cho Đông Thanh.
“Được thiếu gia.” Đông Thanh cung kính nhận lấy, sau đó xuống lầu đổi.
Không có giao dịch tiền mặt trong các sòng bạc, mà là các trù mã có cùng giá trị tiền tệ. Mỗi sòng bạc đều có các trù mã riêng của mình, các loại trù mã này có đặc điểm riêng về hoa văn, chất liệu và hình dạng mảnh của thẻ tre, tiếp theo là ngọc phiến.
“Vừa rồi có người muốn câu cá dưới nước, ta hy vọng muội muội không vì nó mà hỏng chuyện.” Thân Đồ Hàng nhìn Thân Đồ Vân, “Nhưng người được cử đi lần này có vẻ ngốc hơn nhiều, chắc không phải người trong tộc chứ?”
“Nhị ca nói thế, thật hiếm khi thấy ngươi nói như vậy.” Thân Đồ Vân mỉm cười, nghĩ đến Tuyết Dao ngốc kia, trong lòng không khỏi bật cười.
“Không biết muội muội định xử lý thế nào?” Thân Đồ Hàng nhìn Thân Đồ Vân, muội muội này của hắn trông có vẻ là người thích thay đổi, thực ra cái gì cũng có kế hoạch riêng, nhưng hắn đang nghĩ xem phải làm thế nào để đạt được nhiều lợi ích hơn trong chuyện này.
“Nhị ca có hứng thú?” Thân Đồ Vân nhìn nhị ca mình, hắn ta định làm gì? Hỗn thủy sờ ngư?
“Chỉ hỏi thôi, nhìn dáng vẻ của nàng ta chắc có võ. Nếu muội định huấn luyện, đừng dùng hổ làm mèo mà làm tổn thương khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta, ca ca như ta sẽ cảm thấy đau khổ.” Thân Đồ Hàng nói.
Người bên ngoài đều nói Thân Đồ Vân yêu thích nữ sắc, mấy huynh đệ tỷ muội bọn hắn trong gia tộc cũng không tính là thân, hắn không muốn Thân Đồ Vân phá hỏng chuyện riêng của mình.
“Muội muội biết.” Thân Đồ Vân nhìn Thân Đồ Hàng, hai người trao đổi ánh mắt mà nhìn nhau, đang ngầm nhắc nhở lẫn nhau.
Một lúc sau Đông Thanh cầm lấy trù mã bước lên, Thân Đồ Hàng gật đầu, đứng dậy chuẩn bị rời đi, khóe mắt hắn nhận ra một khối hổ phách vàng dày đặc trên người Thân Đồ Vân, nhưng sau đó cũng không nói bất cứ điều gì.
“Kể từ khi có muội muội chủ sự, nơi này cũng quy củ hơn.” Thân Đồ Hàng nói.
Thân Đồ Vân khách khí nói: “Là do công lao của nhị ca.”
“Nhưng một số người luôn không tuân theo quy tắc, muội muội, cần phải cẩn thận!” Thân Đồ Hàng nhắc nhở, mỗi ngày đều có xung đột phát sinh, dù sao thì Vĩnh Thịnh là một sòng bạc, luôn có một số người đầu cơ.
“Đa tạ nhị ca đã nhắc nhở.” Thân Đồ Vân nghịch hổ phách vàng.
Sau khi Thân Đồ Hàng cất bước rời đi, Thân Đồ Vân dựa vào trên giường mềm mại trong phòng, hít sâu nhắm mắt lại, một cơn đau đầu từ trên trán bò lên, nàng vươn tay xoa xoa trán.
“Thải Hương.” Thân Đồ Vân lớn tiếng gọi.
“Có nô tỳ.” Thải Hương cung kính nói.
“Mau đuổi Tuyết Dao đó đi.” Thân Đồ Vân nhắm mắt chỉ thị.
“Tiểu thư…” Thải Hương muốn nói gì đó, nhưng Thân Đồ Vân đã liếc mắt nhìn nàng ta một cái, vì vậy nàng ta đành phải ngoan ngoãn đi ra ngoài và thực hiện mệnh lệnh của Thân Đồ Vân.
Nghĩ đến chuyện đã được nhị ca Thân Đồ Hàng nhắc nhở, nàng nhắm mắt suy nghĩ vài điều trước khi nằm lại trên chiếc giường êm ái, sau một lúc trấn tĩnh lại, nàng chỉ nghe thấy giọng nói của Thải Hương: “Ngươi không thể đi vào!”
Rầm!
Cửa bị mở ra, một cơn gió mạnh ập đến.
Nàng mở mắt ra, thấy người hầu gái tên Tuyết Dao đang quỳ trước mặt mình.
Vẻ mặt hoảng sợ và do dự, nàng ấy muốn ở lại, vì một lý do nào đó.
Thân Đồ Vân rất chắc chắn, nhưng thay vào đó, nàng lại từ từ đứng dậy khỏi chiếc giường mềm mại, lấy một cái gối ở bên cạnh, rồi nhàn nhạt hỏi: “Tuyết Dao cô nương, có chuyện gì vậy?”
Vừa rồi phải ứng phó với nhị ca, Thân Đồ Vân rất mệt mỏi, đối với một nô bộc thô lỗ như vậy, nàng thật sự không còn khí lực để giải quyết chuyện của nàng ta.
“Tiểu thư, xin ngài giữ ta lại!” Triệu Như Phàm, dùng tên giả Tuyết Dao, quỳ trên mặt đất nói.
Thân Đồ Vân vừa rồi nói rằng nàng có thể ở lại! Nhưng tại sao lại thay đổi?
Bất luận thế nào, nàng nhất định phải ở lại bên cạnh Thân Đồ Vân.
“Thải Hương, sao ngươi không ngăn nàng ta lại?” Thân Đồ Vân không nhìn Tuyết Dao, chỉ hỏi Thải Hương ở phía xa.
“Nô tỳ… thân thủ không bằng Tuyết Dao cô nương.” Thải Hương bất đắc dĩ nói, Tuyết Dao này biết võ công, hơn nữa công lực cũng không thấp.
“Đã hiểu.” Thân Đồ Vân gật đầu, phân phó Thải Hương đi ra ngoài, “Đi xuống trước đi, ra ngoài canh cửa.”
“Vâng.” Thải Hương gật đầu, nàng ta đi ra ngoài và đóng cửa lại.
Để Tuyết Dao và Thân Đồ Vân ở lại bên trong.