Cửa phòng Thân Đồ Vân bị mở ra.
Thân ảnh Tuyết Dao lao ra, nước mắt chảy dài trên má.
Thải Hương khoanh tay dựa người vào cửa ra vào, thấy Thân Đồ Vân lại một lần nữa ngồi lên ghế mềm.
“Mất bao lâu?” Thân Đồ Vân hỏi.
“Nửa nén hương.” Thải Hương nói, chỉ một chút thời gian này mà Thân Đồ Vân lại có thể làm một vị cô nương khóc.
“Không sai biệt lắm.” Thân Đồ Vân duỗi eo nói, rất hài lòng với khí thế mà mình mang lại.
Bên ngoài trời đã về khuya, Thân Đồ Vân cũng đã đến lúc phải đi ngủ.
Thải Hương bước tới giúp nàng thay y phục, nhìn Thân Đồ Vân trong gương, mãi một lúc sau mới ngập ngừng nói, “…Thật ra, tiểu thư, giữ nàng ấy lại cũng không tệ, như vậy ta cũng có thêm một người giúp đỡ…”
Thân Đồ Vân bình tĩnh mở mắt, chỉ nhìn Thải Hương trong gương, cũng không lên tiếng.
Nhưng sự lạnh lùng trong đôi mắt của nàng ấy khiến Thải Hương cảm thấy có lẽ mình đã lỡ miệng, nàng quỳ xuống bên cạnh, “Nô tỳ lỡ miệng.”
“Thải Hương, muội nghĩ để cho một người ở lại là chuyện có thể yên tâm được sao? Có phải là đã nghĩ quá đơn giản rồi không?” Thân Đồ Vân nhìn nàng, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy đe dọa: “Mỗi bước mà chúng ta đi đều đang ở trên lưỡi đao, thêm người chính là thêm một phần gánh nặng, và nó cũng không đồng nghĩa là sẽ bớt được chút chuyện.”
Thải Hương cung thuận gật đầu, “Vâng.”
Sau khi cho Thải Hương lui ra ngoài, Thân Đồ Vân nhìn vào gương, nữ tử bên trong gương mặc dù đang cởi bỏ châu báu trang sức trên người, nhưng trên đầu vẫn tỏa ra ánh hào quang, trong mắt vẫn mang theo vẻ kiêu ngạo, nàng nhìn mình trong gương.
Kỳ thật, nàng cũng từng phải quỳ trên đất, cũng dùng ánh mắt oán hận nhìn những người đó, và cũng để mặc bọn họ thao túng cuộc sống của mình.
Nghĩ đến vẻ mặt buồn bực phẫn nộ kia, nàng cười khổ, bỏ đi rồi cũng tốt, hận nàng, oán nàng, coi nàng như rắn cạp nong độc cũng được, không nhất thiết phải dính vào dù chỉ một chút, không cần phải tò mò với cái vòng luẩn quẩn này.
Trong lòng nàng có muôn ngàn suy nghĩ, duy chỉ có cảm giác mệt mỏi là khiến nàng hận không thể dùng giấc ngủ vĩnh hằng để thoát khỏi thế giới này.
“Lúc nào cũng phải tàn nhẫn mới là bình thường, đúng không?” Thân Đồ Vân lẩm bẩm nói, nằm trên giường và nhắm mắt lại.
Vì gia đình kinh doanh một sòng bạc, nàng cũng đã trở nên tê liệt với những người giống như Tuyết Dao, luôn chạy tới khóc lóc sướt mướt đổ lỗi cho sòng bạc, nói rằng bọn họ một vốn bốn lời*, nói bọn họ không có lương tâm, nhưng ban đầu không có ai lấy dao ép người nhà của họ tới những nơi như thế này nha!
*Một vốn bốn lời: lãi rất cao
Cũng chỉ có thể trách người nhà của bọn họ quá ngu dốt…
“Mẹ của ta bị các ngươi bắt đi rồi.”
Tiếng hét giận dữ của Tuyết Dao khiến Thân Đồ Vân không khỏi cười lạnh.
Không nói tới bản thân có từng chủ động ra tay với người khác hay không, nếu nàng nói mẹ nàng bị bắt đi, vậy thì đem chứng cứ lấy ra rồi hẵng nói chuyện tiếp! Nếu không thì…
“Nếu muốn thêm tội, tại sao phải nhân từ?” Nàng cười mỉa mai lẩm bẩm hỏi bốn bề trống không, nhưng đáp lại chỉ có sự yên lặng của căn phòng.
Nửa đêm, Thân Đồ Vân mới chìm vào giấc ngủ.
Nhưng nàng cảm nhận được miệng mình có một luồng nhiệt nóng, nàng đang bị người khác hôn!
Trong mơ hồ, đầu tiên nàng muốn vươn tay rút con dao dưới gối ra đâm về phía người nọ.
Không ngờ!
Thân Đồ Vân thầm nghĩ, tay nàng đã hoàn toàn bị người ta khống chế, xong rồi!
Nàng muốn lên tiếng, nhưng người nọ nói nhanh hơn nàng: “Ngươi ngủ không ngon.”
Liên quan gì tới ngươi!
Suy nghĩ đầu tiên của Thân Đồ Vân là như vậy, sau đó nàng mới thực sự tỉnh táo lại, chỉ sau khi mắt đã quen với bóng tối, nàng mới nhìn thấy người đó.
“Tuyết Dao?” Nàng hỏi.
Tuyết Dao dưới ánh trăng sốt sắng gật đầu, “Là ta.”
Vì cái gì nửa đêm lại mò đến giường lão nương tự giới thiệu? Thân Đồ Vân tức giận nghĩ.
“Ngươi làm gì ở đây? Thải Hương đâu?” Thân Đồ Vân tự hỏi, nàng ta vào đây bằng cách nào?
“Thải Hương đã bị ta đánh ngất rồi, ta đã suy nghĩ về những gì ngươi nói, cảm thấy ngươi nói rất đúng.” Tuyết Dao nói.
Thân Đồ Vân tức giận hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó ta quay lại thì thấy ca ca đã đi mất, không thấy ai cả. Trong phòng chỉ còn lại một tờ giấy. Ta nghĩ ngươi là một người thông minh, nhất định biết trên đó viết cái gì?” Tuyết Dao nói, liền lấy tờ giấy kia ra.
“Ngươi không biết đọc à?” Thân Đồ Vân mỉa mai hỏi, không phải lúc ở trường nàng từng là thư sinh sao?
Tuyết Dao không thích giọng điệu của nàng ấy, nhưng vẫn thành thật nói, “Ta có thể đọc, nhưng ta không hiểu, tại sao ta lại là người của sòng bạc Vĩnh Thịnh?”
Thân Đồ Vân cầm lấy tờ giấy kia, Tuyết Dao ở bên cạnh thắp đèn lên, nhìn trên người Thân Đồ Vân cũng không còn trang sức, khi cởi y phục ra thì lại có khí chất xinh đẹp, nhưng tại sao ban ngày nàng ấy phải trang điểm đậm như vậy?
Bây giờ nàng ấy trông rất ưa nhìn, giống như một nàng tiên dưới trăng sáng vậy.
Trong lúc Tuyết Dao nhìn Thân Đồ Vân, thì Thân Đồ Vân đang nhìn vào tờ giấy bán thân của Tuyết Dao.
Theo mô tả trên chứng thư này, Tuyết Dao đã bị bán cho sòng bạc Vĩnh Thịnh mười năm.
Nàng nhìn con dấu bên dưới, thế mà lại là từ nửa năm trước, cho nên từ sớm Tuyết Dao đã là người của Vĩnh Thịnh rồi sao?
Thế thì tại sao khi nàng tiếp quản Vĩnh Thịnh thì không có một ai nói cho nàng biết! Thân Đồ Vân không vui nghĩ.
Khoan đã!
Nàng đột nhiên nghĩ đến, lúc trước chưởng quỹ cũng đã từng đề cập qua với nàng về vấn đề này.
“Có một nha đầu bị người thân bán vào đây nhưng sau khi kiểm tra thì nàng không sống ở địa phương này.” Chưởng quỹ nói.
“Ta không thiếu người hầu, tại sao lại phải mua nha đầu?” Nàng nhớ rõ mình lúc đó không hề khách khí nói như vậy.
“Nghe ca ca của nàng nói, nha đầu này có võ nghệ, phu nhân nghĩ có thể bảo vệ cho tiểu thư, cho nên mới ký khế ước.” Chưởng quỹ nhắc nhở.
“Đã biết.”
Thân Đồ Vân xoa trán, ồ phải rồi!
Đều là tự đào mồ chôn mình, lúc đó phu nhân nói nàng cũng cần phải có một người bên cạnh để bảo vệ, xô trái cản phải rồi nói đã thuê người nhưng lại nói người đó đi rồi.
Nàng cũng coi như đinh đóng cột, không lấy làm đau lòng.
Thân Đồ Vân còn đang suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy trước mặt nóng lên, quả nhiên là Tuyết Dao đang sát lại gần.
“Tiểu thư…người đã nói, nếu hôn thì có thể ở lại? Ta hôn rồi, như vậy thì ta có thể ở lại chưa! Vả lại ta còn hôn người lâu như vậy nữa…Ô!” Nàng chưa kịp nói hết thì đã bị một bàn tay bịt miệng lại.
“Không! Đừng tới đây!” Thân Đồ Vân cau mày, ngả người ra sau, nàng ấy vươn tay đẩy mặt Tuyết Dao ra.
Tuyết Dao dừng lại, nữ nhân này cũng nhạy cảm quá đi! Nàng thực sự chỉ muốn dọa đối phương một chút mà thôi.
“Cho nên ngươi hạ quyết tâm đi theo ta?” Thân Đồ Vân hỏi.
“Vâng, việc mà ngươi muốn ta làm, ta sẽ làm.” Tuyết Dao nói.
“Được, hiện ta có một việc quan trọng muốn ngươi làm.” Thân Đồ Vân nói.
“Cái gì?” Tuyết Dao nghĩ, có nhiệm vụ sớm như vậy à? Chẳng lẽ là một nhiệm vụ ám sát trong bóng tối?
“Cút ra khỏi phòng của ta.” Thân Đồ Vân nói, nhìn Tuyết Dao rời khỏi giường của mình, mới kéo chăn đắp lên người.
Vừa định chìm vào giấc ngủ, Thân Đồ Vân đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
Không có tiếng bước chân, không có tiếng đóng cửa?
Nàng nhìn bóng dáng vẫn đứng trước giường của mình trong bóng tối, không vui hỏi: “Ngươi còn muốn làm gì nữa?”
“Làm thế nào để cút? Đi ngang hay sang một bên?” Tuyết Dao cảm thấy khó khăn hỏi.
“Đi, ra, ngoài!” Thân Đồ Vân tức giận nói.