Sáng sớm, không khí tương đối dễ chịu nên khiến người ta khá tỉnh táo, vì thế bực bội tối hôm qua cũng theo đó mà biến mất.
Thân Đồ Vân nghĩ nghĩ, nàng vén chăn bông lên, định xuống giường thì bị bóng dáng trước giường làm cho hoảng sợ, “Ngươi làm gì ở đây?!”
Nữ nhân này đúng là rất thích nạt người khác, Tuyết Dao thầm nghĩ nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh nói: “Ngươi ngủ dậy muộn quá.” Nàng thường có thói quen dậy sớm lúc gà gáy để luyện tập, còn nữ nhân này lại ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao.
“Là ngươi phải thích nghi với ta!” Thân Đồ Vân không nói nên lời, “Còn nữa tại sao ngươi lại ở đây? Không phải bảo ngươi cút ra ngoài rồi sao?”
“Sao ngươi mở miệng ra là lại bảo người ta cút thế, dù sao cũng là một cô nương, nói chuyện phải dịu dàng một chút.” Tuyết Dao nói.
Thân Đồ Vân tức giận bật cười, nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Được thôi, Tuyết Dao cô nương vừa đáng yêu lại vừa xinh đẹp, nếu không có chuyện gì thì mời ngươi ra khỏi phòng của ta, chờ ta rửa mặt chải đầu xong! Không được, xuất hiện, trước mặt ta nữa!”
“Không!” Tuyết Dao nói, sau đó liền đóng cửa để tránh bị ai đó ném gối vào người.
Thân Đồ Vân ăn mặc chỉnh tề ngồi ở vị trí chủ vị nghị sự, buổi sáng sòng bạc chưa mở cửa, một mình nàng ngồi ở bàn bài, còn các quản sự của sòng bạc thì ngồi ở vị trí xung quanh.
“Báo cáo đi” Nàng nói.
Quản sự bên cạnh lần lượt báo cáo số tiền kiếm được trong tay mình.
Nhưng Thân Đồ Vân lại nhắm mắt làm như không nghe gì cả, còn hỏi vài câu hỏi khiến mấy tay quản sự đó có vẻ bực bội.
Trong tai Tuyết Dao chỉ nghe thấy một vài dãy số, ngoài thu nhập từ sòng bạc khiến người ta phải líu lưỡi ra thì không có thông tin hữu ích nào.
Ngày hôm qua nàng bị Thân Đồ Vân dùng những lời lẽ khó nghe chỉ trích, nửa đêm lại lẻn vào phòng nàng ấy, khó khăn lắm mới được nàng ấy đồng ý giữ mình lại, trong lòng cũng thoải mái một chút, bây giờ nghe những người đó nói chuyện, Tuyết Dao thật sự cảm thấy vô cùng nhàm chán, mí mắt bắt đầu nặng trĩu.
Rầm!
Cuối cùng, một tay quản sự đập bàn đứng dậy, đó là một lão nam nhân, nhìn dáng vẻ của hắn có chút quen mắt.
Tuyết Dao nhớ ra, là chưởng quỹ đổi tiền cho Triệu Như Ngu, người trước mặt chắc hẳn là cha của hắn?
“Thân Đồ Vân, người khác sợ ngươi, nhưng ta không sợ! Đừng lúc nào cũng ăn thịt rồi bắt người khác ăn xương! Chúng ta điều hành sòng bạc theo quy định của lão thái gia lưu truyền lại, quy định hai mươi quan tiền là đổi một thẻ ngươi dựa vào cái gì lại muốn thay đổi?” Nam nhân rống giận kia sớm đã bị Thân Đồ Vân trước mặt chọc cho tức.
Chỉ thấy Thân Đồ Vân cầm chiếc quạt gấp lên che mặt, nàng ấy ra lệnh cho Tuyết Dao, “Tuyết Dao, để cho Trương chưởng quỹ bình tĩnh một chút.”
Tuyết Dao gật đầu, nàng bước tới, vươn tay ấn Trương chưởng quỹ xuống ghế.
Thậm chí còn hơi dùng quá sức, chiếc ghế bên dưới phát ra âm thanh như muốn kháng nghị.
Trương chưởng quỹ nhìn Tuyết Dao, nữ tử này mặc dù diện mạo bình thường nhưng khuôn mặt lại sạch sẽ xinh đẹp, so với Thân Đồ Vân lộng lẫy quá mức thì trông nàng ta vẫn ngây thơ hơn, nhưng thái độ làm việc cùng nề nếp, còn có dáng vẻ nghiêm túc lạnh lùng khi làm việc, chỉ sợ cũng là một người không dễ động vào.
“Thải Hương, mau đọc quy củ của lão thái gia một chút.” Thân Đồ Vân nói.
Thải Hương bước tới, đọc to rõ ràng một lần quy củ.
“Người đứng đầu có quyền điều chỉnh Vĩnh Thịnh, chuyện này chưởng quỹ có điều gì chưa rõ?” Thân Đồ Vân hỏi.
Tất cả đều im lặng.
Chỉ có Trương chưởng quỹ muốn đứng dậy, nhưng đã bị Tuyết Dao giữ lại.
Thân Đồ Vân nhìn Trương chưởng quỹ hỏi: “Trương chưởng quỹ, theo ông thế nào mới là quy củ, vậy thì quy củ của lão thái gia là cái gì?”
“Nhưng nếu tùy tiện điều chỉnh…” Trương chưởng quỹ vẫn muốn vùng vẫy.
“Triệu chưởng quỹ, ông hãy đọc thu nhập trong nửa năm qua cho Trương chưởng quỹ nghe xem” Thân Đồ Vân nói.
Triệu chưởng quỹ bị chỉ mặt điểm tên, lập tức đứng lên đọc.
“Từ khi ta tới phụ trách, mỗi tháng tiền lời đều tăng không giảm, Trương chưởng quỹ, vậy ngươi có ý kiến gì không?” Thân Đồ Vân dùng giọng điệu khinh thường hỏi.
Tuyết Dao có một cảm giác quen thuộc, khi nữ nhân này có vẻ tức giận, giọng điệu của nàng ta sẽ rất nhẹ nhàng, khiến người khác lầm tưởng rằng tâm trạng của nàng ta đang vô cùng tốt, vì thế bọn họ sẽ ngu ngốc mà tiến lại gần, đến lúc đó nàng ta sẽ bất thình lình cho đối phương một vuốt vào chỗ hiểm.
Những suy nghĩ ẩn dưới khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta, hẳn là sẽ khiến cho người khác cảm thấy vừa u ám vừa đáng sợ, Tuyết Dao thầm nghĩ, nhưng nàng vẫn làm tốt nhiệm vụ của mình, khống chế Trương chưởng quỹ.
“Nhưng nếu thay đổi như vậy, số lượng khách tới sòng bạc sẽ giảm đi.” Trương chưởng quỹ muốn đứng lên phản đối, nhưng sức mạnh trên vai buộc ông ta phải kiềm chế thái độ của mình, thay bằng giọng điệu phàn nàn.
Thân Đồ Vân thực sự muốn thay đổi giá trị của thẻ tre, ban đầu là hai mươi quan tiền, bây giờ đổi thành ba mươi quan tiền, nhưng đổi lại là sẽ hãm lại giá trị của ngọc bích
Thân Đồ Vân nhìn ông ta, lạnh lùng nói: “Số lượng khách tới sòng bạc giảm xuống này, chính là nhóm người bình dân, quân lính. Nếu tìm được một trăm con bạc trắng để tiêu ở đây còn không bằng một vương công quý tộc. Trương chưởng quỹ nếu còn không rõ, không để cho ta làm, Vĩnh Thịnh cũng sẽ không niệm tình cũ, đuổi Trương chưởng quỹ ra ngoài, tôn tử của ngươi cũng sắp ra đời, gia gia như ngươi còn phải đối mặt với loại chuyện khó coi như vậy.”
Trương chưởng quỹ nắm chặt hai tay, trong lòng kinh hãi, làm sao Thân Đồ Vân có thể biết được!
Hôm trước ông ta mới biết mình sắp lên chức gia gia, hoàn toàn chưa nói cho ai biết! Vậy mà hiện tại Thân Đồ Vân đã biết rồi.
“Có câu hỏi nào không?” Thân Đồ Vân nhìn ông ta.
Trương chưởng quỹ nghiến răng, nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của Thân Đồ Vân, trong lòng thầm mắng nữ tử này chẳng khác nào mẫu dạ xoa, đáng đời hai mươi ba tuổi vẫn chưa gả đi được!
“Nếu không còn chuyện gì nữa thì giải tán đi.” Thân Đồ Vân nói.
Sau khi mọi người đi xuống, Thải Hương bưng điểm tâm sáng bước vào, ba canh, ba mặn, Tuyết Dao đứng bên cạnh thầm nghĩ tiểu thư nhà này xuất thân từ gia đình giàu đến thế nào vậy?
Thải Hương đưa Tuyết Dao xuống, đợi cho đến khi Thân Đồ Vân ăn xong mới bước vào.
Sau đó, Thân Đồ Vân đưa cả hai đến thư phòng, yêu cầu Thải Hương giao việc lại cho Tuyết Dao.
Thân Đồ Vân tự mình cầm lấy cuốn sách lên xem.
Sau khi Tuyết Dao nghe Thải Hương hướng dẫn, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông, nàng nhìn xuống cầu thang, có người đang sắp xếp lại sảnh phía dưới một lần nữa.
Trên lầu hai, cửa được mở ra, rất nhiều người đi vào quét dọn, nhưng Thân Đồ Vân vẫn không nhúc nhích.
Thời gian trôi qua, đêm đến, Thân Đồ Vân gấp sách lại.
Nàng bước xuống cầu thang, Tuyết Dao cùng Thải Hương theo sau, thấy Thân Đồ Vân đi xuống phía bên dưới kiểm tra một lượt.
“Tỷ…không phải kỹ năng đánh bạc của tiểu thư rất giỏi sao?” Tuyết Dao tò mò hỏi Thải Hương.
“Ta nào biết, ngươi đi hỏi mấy người nhà cái bên kia đi.” Thải Hương nói, nghi vấn quyết định của chủ nhân đối với bọn họ mà nói chính là tử tội.
Vân tiểu thư là người khó đoán nhất trong bốn đứa con của lão gia, phỏng đoán tâm ý của chủ tử, đối với Vân tiểu thư mà nói, chính là tự mình tìm đường chết.
“Nhà cái là gì?”
“Đó chính là nhà cái, phụ trách xúc xắc, chia bào, còn có phụ trách dẫn khách.”
“Nhà cái rất quan trọng?”
“Tất nhiên, lợi ích của sòng bạc đều dựa vào/ lệ thuộc quyết định của bọn họ.”
“Thế là gian lận à?”
“Tất nhiên là không. Họ có kinh nghiệm phong phú, có thể phán đoán trò chơi này là gì, cũng có thể khiến con bạc quyết định có muốn cược hay không. ”
Tai của Thân Đồ Vân chuyển động, lời nói của hai người phía sau truyền vào tai nàng từng chữ từng chữ, nhưng nàng cũng không nói gì, chỉ làm những việc bản thân phải làm mà thôi.
Một hồi lâu sau, sau khi mỗi bàn chuẩn bị kỹ lưỡng, nàng mới gật đầu với người của nhà cái, bắt đầu mở cửa Vĩnh Thịnh. Mặc dù Vĩnh Thịnh là một sòng bạc, nhưng lại dựa theo quy định của tửu lâu mà duy trì. Trong lúc đăng ký với quan phủ, cũng chỉ ghi là kinh doanh tửu lâu, vậy mà đám quan phủ cũng coi như mở một mắt nhắm một mắt, nhận tiền từ chỗ bọn họ xong rồi thì những chuyện khác đều không quản.
Thân Đồ Vân bước lên lầu hai. Tới một chỗ có ban công thoáng đãng, buổi tối không có việc gì làm, nàng thường ngồi một mình bên cửa sổ uống trà.
Một nữ tử xuất thân từ gia đình giàu có sẽ không thể xuất đầu lộ diện như vậy.
Nhưng Thân Đồ gia lại mở sòng bạc, hoàn toàn không có người nào là hiền lành cả, nàng nhìn ánh đèn ở phía đằng xa, sau đó mới ra lệnh cho Tuyết Dao ở phía sau: “Tuyết Dao, lại đây, ngồi xuống bên cạnh ta.”
Tuyết Dao đi tới, ngồi xuống bên cạnh nàng ấy.
“Dựa vào ta, thân mật một chút.” Thân Đồ Vân nói, nhưng đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào phía xa.
Tuyết Dao nhíu mày, nhưng vẫn làm theo.
Nàng dựa vào người Thân Đồ Vân rồi vòng qua eo nàng ấy, sau đó nàng mới phát hiện cả người Thân Đồ Vân cứng ngắc, xem ra nàng ấy không quen người khác gần gũi mình như vậy, nếu hai bên đều không thích thì sao lại khiến bản thân mình phải khó xử như vậy?
Tuyết Dao tò mò nghĩ, nàng nhìn Thân Đồ Vân, nhưng lại thấy nàng ấy đang nhìn về phía xa.
Ở phía đối diện bên kia đường là một thanh lâu, có một nữ tử đang đứng trước cửa thanh lâu cũng đang nhìn bọn họ, hay đúng hơn là nhìn Thân Đồ Vân.
Tuyết Dao chú ý tới, khi nữ tử kia nhìn thấy hai người họ thân mật như vậy, người ấy dường như cau mày, sau đó mới quay người rời đi.
Mà Thân Đồ Vân vốn dĩ cả người cứng nhắc, nay cũng trở nên mềm mại.
“Đưa ta trở về.” Thân Đồ Vân nói.
Không hiểu vì sao, Tuyết Dao cảm thấy Thân Đồ Vân có vẻ rất mệt mỏi, thậm chí là…hơi trẻ con.
Tuyết Dao buồn cười, không phải nữ tử này đang làm nũng đấy chứ? Nàng sắp nổi hết cả da gà lên rồi.
Làm sao có khả năng, đây chỉ là trò đùa của Thân Đồ Vân mà thôi, Tuyết Dao chỉnh đốn lại tâm thái của bản thân, trực tiếp ôm lấy Thân Đồ Vân.
Trọng lượng của Thân Đồ Vân không nặng như nàng tưởng tượng, thậm chí nàng còn nghi ngờ rằng áo choàng cùng đống trang sức hoa lệ kia còn nặng hơn cả Thân Đồ Vân, nàng cảm thấy nàng ấy mềm nhũn như một con mèo, rúc vào trong vòng tay, có chút đáng thương, cơ thể ấm áp thơm tho, có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương.
Tuyết Dao bế nàng ấy trở lại phòng, đặt người lên giường và đắp chăn cho nàng ấy. Thật ra thì không đến nỗi đáng ghét như vậy, hoặc có thể sự tiếp xúc thể xác giữa nữ tử với nhau cũng không khó chịu như nàng vẫn nghĩ, hoặc có thể là do Thân Đồ Vân đang trong vòng tay nàng không hề động tay động chân, chỉ trầm mặc giống như một con rối.
“Không phải vừa rồi ngươi rất thích hỏi chuyện sao?” Thân Đồ Vân ngồi trên giường nói, nàng ấy có chút khó chịu với hành động chu đáo của Tuyết Dao, bản thân chưa bao giờ được tiếp cận như thế này, ngay cả Thải Hương cũng vậy.
“Hỏi cái gì?” Tuyết Dao nhìn nàng ấy, ăn uống tinh tế như vậy, nhưng thật ra nàng ấy rất nhẹ, Tuyết Dao không hiểu rốt cuộc Thân Đồ Vân là người như thế nào. Đối mặt với quản sự nghiêm khắc như vậy, nhưng nàng ấy lại là người không thích lôi kéo quyền thế, nhưng nghĩ đến ngày đó nghe nàng ấy nói mình còn không bằng kỹ nữ, dường như Tuyết Dao cũng đã ngộ ra.
“Không có gì.” Thân Đồ Vân nằm trên giường, quay lưng về phía Tuyết Dao, “Đi ra ngoài đóng cửa.”
Nhìn bóng lưng của nàng ấy, Tuyết Dao làm theo.
Lúc đó kế hoạch của ca ca chính là có thể ở lại bên cạnh Thân Đồ Vân, nhưng nàng lại không giỏi trong việc dùng lời nói đi thăm dò người khác, hơn nữa để được người kia giữ lại thì không bằng nên đi ra ngoài.
Lúc Tuyết Dao ở lại Vĩnh Thịnh, nàng cùng những người hầu khác cùng ở chung một căn phòng lớn.
Công việc trong sòng bạc không tệ như nàng tưởng tượng, quản sự tuy nghiêm khắc với mọi người nhưng lương lại tương đối cao, Thân Đồ Vân sẽ không hà khắc khấu trừ, nhưng tình cảm dành cho đám người bọn họ lại rất lạnh nhạt, đoán chừng nàng ấy cũng không mấy để ý.
Nhưng nếu không tuân theo quy tắc của nàng ấy, nhất định sẽ bị đuổi.
Tuyết Dao, hay cũng chính là Triệu Như Phàm, trốn trên mái nhà suy nghĩ, nhưng nàng lập tức lắc đầu, cố gắng gạt Thân Đồ Vân ra khỏi tâm trí của mình, nghĩ tới nữ nhân này thì có ích lợi gì!
Vấn đề là bây giờ ca ca không ở bên cạnh, còn mẹ và tỷ tỷ thì sao?
Mặc dù nàng có võ công, nhưng lại không có thủ đoạn, việc hiểu biết về Vĩnh Thịnh, vẫn là Thân Đồ Vân nắm tương đối rõ hơn nàng.
Nàng còn phải làm hài lòng nữ nhân kia sao?
Nhưng nữ tử kia lại hoàn toàn thờ ơ với tình cảm của nàng!
Dù hôn hay ôm nàng ta, thân thể của nàng ta so với mình không phải cứng ngắc hơn sao?
Cuối cùng, nàng vẫn chui vào phòng của Thân Đồ Vân, nhìn chằm chằm nữ tử này, tư thế ngủ thật sự đủ tệ.
Nàng ta xoay người sang một bên, ôm chăn bông, hai chân trắng như tuyết từ chăn bông duỗi ra, cả người co rúm lại thành một quả bóng, thân thể lại rất thơm, nếu là nam nhân nhất định nàng sẽ tiến tới. Nhưng đột nhiên nàng chú ý tới chân của nữ tử trước mặt, phía chân bên trên…
Nhưng đến khi nhìn kỹ, thì hai chân kia đột nhiên đá tới.
“Rốt cuộc ngươi muốn xông vào phòng ta bao nhiêu lần nữa?” Thân Đồ Vân tức giận hỏi, rốt cuộc ai mới là người háo sắc đây?
Người trước mặt không phải là Tuyết Dao sao?
“A? Ta không cố ý.” Tuyết Dao cúi đầu, hình như nàng lại làm chuyện gì đó quá đáng rồi.
Thân Đồ Vân tức giận nói: “Ngươi muốn hỏi cái gì?”
“Ta suy nghĩ hồi lâu, ngươi có thể cho ta mượn danh sách những người làm trong Thân Đồ gia được không, ta muốn tìm mẹ và tỷ tỷ.”
“Cút.”