Buổi sáng, Thân Đồ Vân gọi Tuyết Dao tiến vào.
Nàng ấy đem khế ước bán thân ném lên bàn: “Đây là khế ước bán thân của ngươi, ta giữ ngươi ở lại, là bởi vì ngươi đã bán thân cho sòng bạc Vĩnh Thịnh, không phải ta thích ngươi, lại càng không thể có tình cảm đối với ngươi.”
“Ta biết.” Tuyết Dao gật đầu.
“Vậy ngươi có tư cách gì ở trước mặt ta đưa ra yêu cầu?” Thân Đồ Vân hỏi.
“Ta…” Tuyết Dao muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện nàng thật sự không đủ tư cách, nàng không có bất kỳ thế mạnh nào ngoại trừ luyện võ, xem ra thực sự vô dụng.
“Muốn lấy tin tức từ ta, có một cách.” Thân Đồ Vân nói, nàng ấy đang ngồi ở bàn trang điểm, nhìn vào gương để cài trâm tóc, Tuyết Dao trong gương đang ngây người.
“Ngươi có thể dùng tiền để mua một tin tức từ ta, một ngàn quan tiền.” Thân Đồ Vân nói.
Một ngàn quan tiền!
Tuyết Dao trợn mắt, “Ta không có nhiều tiền như vậy! Hơn nữa…làm sao ngươi có thể coi loại chuyện này như một công việc kinh doanh được…”
Thân Đồ Vân buồn cười nhìn nàng, “Tại sao không thể? Tuyết Dao cô nương, ngoài tiền ra, tại sao ta phải giúp ngươi? Ngươi muốn ta thương hại ngươi sao?”
Tuyết Dao lắc đầu, nàng không muốn nữ nhân này thương hại nàng.
“Vậy đó, đi hỏi Thải Hương cách kiếm tiền đi.” Thân Đồ Vân nói, “Trước khi kiếm được tiền, đừng đến ầm ĩ với ta.” Còn nữa không cần hơn nửa đêm cứ đứng ở đầu giường của ta!
Tuyết Dao gật đầu, nàng liền đi hỏi Thải Hương.
“Cô nương muốn kiếm tiền?” Thải Hương hỏi nàng, lương tháng của họ đã là hai trăm quan tiền, đây đã là mức thu nhập tốt nhất ở đây rồi. Có biết bao nhiêu người muốn chen chân vào mà không được.
“Đúng vậy, có cách nào để kiếm tiền nhanh hơn không?” Tuyết Dao hỏi.
“Đương nhiên là có, nhưng Tuyết Dao cô nương, cô nương không thích đánh bạc sao?” Thải Hương hỏi, nàng có thể thấy rõ ngày mà Triệu công tử gây chuyện, tới khi nói chuyện thì nàng cũng cảm giác được Tuyết Dao là một người rất ghét cờ bạc.
“Vậy thì nó có liên quan tới chuyện đánh bạc sao?” Tuyết Dao trợn tròn mắt.
Thải Hương nhìn nàng tức giận nói: “Cô nương, Vĩnh Thịnh chúng ta là sòng bạc, tất nhiên có liên quan đến cờ bạc rồi!”
Nhìn dáng vẻ vừa mới hiểu được cái gì đó của Tuyết Dao, Thải Hương không còn đường chọn lựa, rõ ràng là do tiểu thư thu nhận, tại sao lại ném cho nàng?
Nhưng nàng vẫn nói với Tuyết Dao.
“Người trong sòng bạc muốn kiếm tiền thì cũng có vài cách. Đầu tiên là tới cửa chiêu mộ người chơi, một người sẽ được hai mươi quan tiền. Thứ hai là đến phòng của Bảo Mã, trở thành nhân viên phục vụ ở đó, khi đó số tiền được trả sẽ tăng lên gấp đôi, nếu có khách thưởng thêm tiền thì đó đều là của cô nương, thứ ba chính là đánh bạc, một lần thắng là năm trăm quan tiền.”
“Vậy những cô nương phục vụ rượu kia, đều là tự nguyện?” Tuyết Dao hỏi.
Thải Hương vẻ mặt khinh thường, “Sao, ngươi xem thường phục vụ rượu?”
“Không phải…chỉ là…” Tuyết Dao không biết phải nói thế nào.
“Tuyết Dao cô nương, lúc đó ngươi thực sự không nên quay lại.” Thải Hương nhìn nàng, “Tiểu thư nói đúng, ngươi không nên ở đây chút nào.”
“Thân Đồ Vân…A tiểu thư có nhắc đến ta?” Tuyết Dao không hiểu sao hỏi.
Thải Hương nhìn Tuyết Dao trước mặt, nàng vẫn luôn cảm thấy cô nương trước mặt quá đơn giản, nàng lén kéo Tuyết Dao đến góc sân, nghiêm túc hỏi Tuyết Dao: “Tuyết Dao cô nương, ngươi có biết tại sao mình lại ở đây không?”
“Bởi vì ta muốn tìm ra tung tích của mẹ và tỷ tỷ.” Tuyết Dao nói một cách chắc chắn.
Không, vì ngươi đã bán thân vào đây, Thải Hương vốn không thể chịu đựng được, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, dẫn dắt suy nghĩ của Tuyết Dao: “Không phải là ngươi bán thân nên mới vào được đây sao?” Thải Hương hỏi.
“Đúng vậy.”
“Ai đã bán ngươi vào?” Thải Hương hỏi.
“…Là ca ca của ta.” Tuyết Dao nói.
Lúc này, Triệu Như Phàm, dưới vỏ bọc của Tuyết Dao, mới nhận ra rằng, đúng vậy! Nàng đã bị bán như một món hàng.
“Vậy thì ai đã bán mẹ và tỷ tỷ của ngươi vào đây?”
“Ca ca ta.”
“Vậy thì có phải ngươi nên đi tìm ca ca của ngươi để hỏi, mà không phải đi tìm ta và tiểu thư để hỏi không?” Thải Hương tức giận hỏi.
“Nhưng ca ca của ta biến mất rồi!”
“Không thấy người, ngươi nên báo cáo lên quan!”
“Nhưng ca ca nói…”
“Câm miệng!” Thải Hương nhìn nàng, tại sao đến bây giờ nàng ta vẫn còn mang vẻ mặt ngốc nghếch như vậy.
“Rốt cuộc ngươi có hiểu được rằng mình đã bị ca ca bán đi! Hắn không chỉ bán mẹ và tỷ tỷ của ngươi, còn có cả ngươi!”
“Ta biết! Nhưng chỉ là tạm thời …” Tuyết Dao muốn nói gì đó, nhưng bị Thải Hương cắt ngang.
“Mười năm! Mười năm có phải là tạm thời không?” Thải Hương nhìn Tuyết Dao trước mặt, đem khế ước bán thân giơ tới trước mặt nàng: “Nhìn con dấu này đi, đây là hàng thật giá thật đấy, hoàn toàn không phải trò đùa.”
Tuyết Dao vội vàng giải thích, “Sao có thể như thế được……Ca ca nói chỉ cần ta hợp tác thân cận với Thân Đồ Vân…sau đó…”
Lúc này, sắc mặt của nàng trở nên nghiêm túc như Thải Hương, bởi vì nàng nhận ra rằng cho dù nàng hợp tác với ca ca mình, vậy thì sao?
Sau đó nàng vẫn phải ở đây lại đây làm việc mười năm, đổi lại việc bán thân của nàng chính là mấy thẻ tre trong tay ca ca nàng, chúng cũng sẽ nhanh chóng biến mất trên bàn bài mà thôi.
“Xem ra ngươi rốt cuộc đã hiểu, để ta nói cho ngươi biết, mọi người ở đây đều muốn nhanh chóng kiếm tiền để chuộc thân, nhưng quy củ vẫn như vậy, ngươi vẫn phải tuân theo quy củ, chờ tới khi kiếm được tiền thì quay lại tìm Vân tiểu thư, hoặc là tới tìm người khác.” Thải Hương nói.
Tuyết Dao cúi đầu, lúc này nàng mới bình tĩnh lại, nghĩ lại, khi nàng từ trên núi về thì chỉ có ca ca nàng ở nhà, nàng vẫn biết ca ca mình ở bên ngoài nợ nần cờ bạc, nhưng…
Nàng bị ca ca dụ dỗ, bị bán cho sư phụ, khó khăn lắm mới được xuống núi, vậy mà lại bị bán vào sòng bạc.
Nàng đã bị bán lần nữa.
Nói không chừng ngay từ khi bắt đầu muốn báo thù, đều chỉ là lời mà ca ca dùng để dỗ nàng tới sòng bạc mà thôi.
Nghĩ đến đây, Tuyết Dao cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, nàng từ biệt Thải Hương và muốn đi tìm ca ca của mình.
Nhìn bóng lưng rời đi của nàng, vẻ hoảng sợ và lo lắng trên gương mặt khiến Thải Hương không khỏi thở dài, bất cứ ai bị gia đình bỏ rơi đều sẽ như thế này, đúng không?
Nhưng ở Vĩnh Thịnh, nàng đã thấy quá nhiều, chỉ cần liên quan đến tiền bạc là người ta luôn tranh giành nó như dã thú trong rừng, trong khi nữ nhân và trẻ con chỉ có thể đứng nhìn mọi chuyện diễn ra.
Bị những người thân yêu nhất trong gia đình bán đi, chuyện như vậy khiến lòng nàng đau xót.
Tuy nhiên, một giọng nói từ trên lầu vang lên, “Thải Hương tỷ tỷ của Vĩnh Thịnh, bắt đầu từ khi nào thì đã mềm lòng vậy?”
Thân Đồ Vân đang ngồi bên cửa sổ lầu 2. Nàng lười biếng dựa vào lan can như một con mèo, rõ ràng là rất nóng, nhưng chiếc quạt nàng cầm trên tay chưa bao giờ mở ra.
Chiếc quạt đó, là của một thư sinh được thế chấp ở đây, được cho là vật gia bảo của nhà hắn, sau này chiếc quạt đấy tới tay phu nhân.
Sau đó phu nhân có đem tặng chiếc quạt này cho một nữ nhân nhưng chẳng may sau đó nàng lại mắc bệnh đậu mùa.
Cuối cùng thì cây quạt mới tới tay Thân Đồ Vân, và lần đó Thân Đồ Vân lại suýt chết, khi ấy nữ tử xinh đẹp này lại nổi mẩn đỏ khắp mặt, đau đầu, sốt, nằm lỳ ở trên giường chỉ vì cây quạt này.
Nhưng sau khi hồi phục, đại phu muốn đốt cây quạt này đi, nhưng lại bị Thân Đồ Vân ngăn cản.
“Đừng đốt…” Thân Đồ Vân sống sót sau ba ngày thập tử nhất sinh, sau đó là một đợt điều trị kéo dài một tháng nữa.
“Đã bị bệnh một lần thì sẽ không bao giờ bị bệnh nữa, đúng không?” Thân Đồ Vân hỏi đại phu.
“Đúng vậy.” Đại phu nói.
“Vậy thì giữ cây quạt lại đi.” Thân Đồ Vân nói, nhìn cây quạt kia: “Nếu ta tỉnh lại mà cây quạt vẫn không ở đó, thì chôn cùng cây quạt kia!”
Lúc đó, vẻ mặt tàn nhẫn của Thân Đồ Vân giống như một con bạc trên bàn đánh bạc.
Và nàng đã thắng.
Cây quạt kia cũng trở thành vật bất ly thân của Thân Đồ Vân, khiến nàng nhớ mãi.
Thải Hương men theo gốc cây trong tiểu viện đi lên lầu hai, bất lực nhìn Thân Đồ Vân.
“Tiểu thư, như vậy có phải quá tàn nhẫn hay không?” Nàng đã làm theo những gì tiểu thư phân phó, để Tuyết Dao hiểu rõ bản thân mình là bị ca ca bán vào đây.
Thân Đồ Vân nhận thấy Thải Hương chú ý tới cây quạt, mỉm cười.
“Có phải không? Ta nghĩ nhận ra sự thật là tốt rồi!” Thân Đồ Vân mỉm cười, rót nước sôi vào ấm trà, sau đó pha trà một cách uyển chuyển, uyển chuyển giống người xuất thân từ danh gia.
Thân Đồ Vân nhìn tách trà, trong lòng thầm đếm thời gian.
“Người đó nói yêu muội nhất định sẽ đem muội chuộc về, nhưng thực tế thì sao, cầm tiền rồi thì đầu cũng không ngoảnh lại nữa mà cứ thế rời đi. Khi những người đó bán người thân của mình, dù có yêu thương đến đâu, tất cả những gì họ muốn chỉ là gỡ vốn. Đó là một giấc mơ không thể thực hiện được phải không?” Nàng đẩy tách trà đến trước mặt Thải Hương.
“Đa tạ tiểu thư.” Thải Hương nhận lấy, nhìn tách trà, lá trà lộn xộn, bộ dáng rối rắm trôi trong trà, giống như cơn ác mộng thuở nhỏ, khóc lóc giãy giụa bị cha bán vào sòng bạc, bản thân ngu ngốc tin tưởng những lời chính miệng cha nói, chỉ là đi một thời gian sẽ rất nhanh thôi.
Nhưng nàng lại chưa từng thấy cha quay trở về, ngày nào cũng ngồi ở cửa đợi sau khi làm xong việc, nàng tin tưởng, chắc là do cha quá bận, một ngày nào đó cha nàng sẽ quay lại đón nàng.
Nàng không cần quần áo mới, chỉ cần cha nàng đưa nàng trở về, tính luôn cả mấy ca ca tỷ tỷ biến mất trước đó, người một nhà cùng nhau ăn cơm.
Nhưng không có dù chỉ một lần, cả hai tháng trời không thấy ai đến, ban đầu từ hồi hộp, lo lắng, hy vọng, tới quá trình lòng lạnh như tro tàn, khiến nàng đau đớn vô cùng.
“Ở nơi đây chỉ dùng tiền bạc để nói chuyện, nếu ngươi có thể kiếm đủ tiền để chuộc thân, ngươi có thể đi tìm cha ngươi.” Thân Đồ Vân nhìn nàng với vẻ mặt dịu dàng nói.
Năm mười sáu tuổi nàng đã chuộc được thân, khi trở về nhà, sau nhiều lần dò hỏi, nàng đã tìm thấy cha và người mẹ tiều tụy, nhưng trong sáu người con trong nhà không có một ai trở lại.
Nàng trở về, chính là để bị bán thêm một lần nữa.
“Phải bán, ta thà bị bán vào Vĩnh Thịnh.” Thải Hương nói, tự nàng quay về sòng bạc, tự bán thân cho Thân Đồ gia.
Nhìn thấy vẻ mặt mừng rỡ như điên của cha khi ôm tiền, nhìn vẻ mặt u ám sầu thảm của mẫu thân phía sau.
Thật là đau đớn.
Thải Hương nắm chặt chén trà, nhưng lại bị mảnh vỡ của nó cắt vào lòng bàn tay, máu rỉ ra nhuộm đỏ cả nước trà, nàng chỉ muốn hỏi, nếu nàng rút hết máu của mình ra, liệu bản thân có thể buông bỏ mối quan hệ huyết thống của mình với cha mẹ không?
“Vậy nên ta đã nói, đừng nghĩ đến những điều ngu ngốc đó, Thải Hương, muội đã làm những chuyện ta bảo chưa?” Thân Đồ Vân nhìn vẻ mặt của nàng ấy, biết rằng nàng ấy đang nhớ lại những chuyện trước đây.
“Xong rồi ạ” Thải Hương gật đầu, tìm người theo dõi Tuyết Dao, còn một vài chuyện buổi sáng nàng ấy cũng đã xử lý ổn thỏa rồi.
“Vậy thì lui xuống đi!” Thân Đồ Vân nói, nhìn bóng lưng rời đi của Thải Hương.
Cơn gió nhẹ thổi qua, buổi chiều yên tĩnh là thời gian nghỉ ngơi quý giá đối với Thân Đồ Vân.
Thân Đồ Vân cúi đầu uống trà, điều hành sòng bạc, nàng đã chứng kiến quá nhiều người bị bỏ rơi, cha bỏ rơi con cái, ca ca bỏ rơi muội muội, trượng phu bỏ rơi thê tử, đây là lý do nàng ghét nam nhân.
Dù có bao nhiêu nước mắt và khoảnh khắc thề thốt chân thành đến đâu, cũng sẽ nhanh chóng trôi qua thôi.
Ở một khía cạnh nào đó, nàng rất may mắn khi gia đình nàng từ nhỏ đến giờ chưa từng quan tâm đến nàng, ngươi vô tình ta máu lạnh, ngược lại trong sạch đơn giản, Thân Đồ Vân mỉm cười.
Vuốt ve quạt, xương quạt được làm bằng gỗ tốt, có phong cảnh trữ tình, Thân Đồ Vân vừa nhìn quạt vừa thưởng thức hương trà êm dịu, vào một buổi chiều nắng như vậy.
Chính là một cảnh tượng nhàn nhã yên bình.