Tuyết Dao cầm túi nước da bò lắc nhẹ, bên trong có tiếng lộp bộp.
Thân Đồ gia đúng là quá quyền quý, thậm chí có cả băng bông, nàng không khỏi cứng lưỡi, thuốc tốt, đồ ăn thật ngon, thành thật mà nói, phú quý quả thực có mị lực ăn mòn lòng người.
Vài ngày sau, Thân Đồ Vân trở lại Thân Đồ gia, trước khi rời khỏi thì một chút cũng không nhắc tới nàng.
Cũng đúng, nàng chỉ là một nhân vật nhỏ bé, có cái gì đáng để nhắc tới?
Tuyết Dao bất lực suy nghĩ, nhìn vết son đỏ trên miếng bạch ngọc, nghĩ đến đêm đó, khóe mắt khẽ sáng lên.
Hai nữ nhân đó, xinh đẹp mê người, hai thân ảnh đứng ở trước cửa sổ, môi áp lên mảnh bạch ngọc.
Nàng cau mày, liền đem vết son trên miếng bạch ngọc lau đi.
Như thế này, sự xa lạ trong lòng nàng mới có thể xóa sạch được, làm sao nàng có thể thích Thân Đồ Vân, nàng chỉ một lòng muốn biết được tin tức từ Thân Đồ Vân mà thôi.
Vừa đủ một nghìn quan tiền, nàng có thể lấy được tin tức liên quan đến mẹ và tỷ tỷ.
Nàng đã ở đây được một tháng, vốn dĩ ban đầu không thể thích ứng được nhưng hiện tại đã dần trở nên tỉnh táo.
Hôm nay hiếm khi mới có được một ngày nghỉ, nàng nhìn mọi người trên đường, thực ra Thân Đồ Vân nói đúng, những người vào sòng bạc không phải bị sòng bạc ép buộc, đều là do bọn họ tự nguyện.
Vốn tưởng có thể kiếm được một vốn bốn lời, nhưng tới khi đem toàn bộ tiền đặt cược vào bài bạc thì lại chẳng nghĩ tới già trẻ trong nhà, nhưng cho dù Vĩnh Thịnh không mở, vẫn sẽ có những sòng bạc khác, những sòng bạc tàn nhẫn vô kỷ luật hơn.
Nàng đang ngồi trong quán trà, đợi ca ca.
Mãi đến tối, nàng mới gặp được ca ca Triệu Như Ngu của mình xuất hiện.
“Ca!” Triệu Như Phàm bất mãn nhìn ca ca mình, thời tiết đang vào thu, Triệu Như Ngu vẫn đang mặc y phục mùa hè, nhìn thấy muội muội Triệu Như Phàm, hai mắt hắn liền sáng lên.
“Như Phàm, ta nghe nói muội kiếm được tiền đúng không?” Triệu Như Ngu háo hức hỏi.
“Ca, mẹ cùng tỷ tỷ đâu? Còn cha, ca nói cha đã chết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Triệu Như Phàm hỏi.
Triệu Như Ngu tới gặp nàng chẳng qua là vì thẻ đánh bạc kia.
“Triệu Như Ngu, ca còn nhớ mình là ai không?” Triệu Như Phàm nghi ngờ hỏi.
Có vẻ như cái tên này đã xoa dịu suy nghĩ của Triệu Như Ngu, hắn kéo Triệu Như Phàm, hai người rẽ trái rẽ phải vào một khu trang trại.
Bên trong có ba bốn đại hán, đang quan sát bọn họ.
“Có mang người tới không?” Một người trong số đó hỏi.
Triệu Như Ngu gật đầu.
Triệu Như Phàm nhìn Triệu Như Ngu, “Ca, ngươi muốn làm gì?”
“Ngươi chính là muội muội của Triệu Như Ngu, đúng không? Nghe nói ngươi đã thành công lẻn vào Vĩnh Thịnh?” Một người trong số họ hỏi.
Triệu Như Ngu gật đầu, “Đúng vậy! Muội muội ta dùng tên giả là Tuyết Dao, người hôm đó bị hoa khôi Ngọc Y Mai đánh.”
Còn có thể nói ra chuyện đáng xấu hổ như vậy? Triệu Như Phàm bối rối nghĩ.
“Vậy thì chúng ta vào vấn đề chính đi!” Một đại hán trong đó nói.
Triệu Như Phàm bị ca ca kéo sang một bên, nàng nhìn một vài người ở phía xa, sau đó nhìn ca ca của mình.
“Ca, có phải ngươi muốn có thẻ đánh bạc mới của Vĩnh Thịnh?” Triệu Như Phàm hỏi.
“Đúng!” Triệu Như Ngu gật gật đầu, háo hức nhìn Triệu Nhược Phỉ, “Nhị muội, ngoan, giao cái này cho ca ca.”
“Ca, vậy ngươi mau nói cho ta biết cha, mẹ, còn có tỷ tỷ đang ở đâu đi!” Triệu Như Phàm nói.
Triệu Như Ngu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng, chỉ có thể xoa đầu, như là nghĩ tới cái gì, nghiến răng: “Được rồi!”
“Chính là ta thiếu nợ, rồi mới dùng tiền kiếm được ở sòng bạc để trả nợ, vốn dĩ cho rằng đã đủ rồi, không biết thế nào chủ nợ vẫn tới nhà, sau này những người đó đã bắt toàn bộ mọi người đi!”
“Những người đó có thật sự là người của Vĩnh Thịnh không?”
“Đương nhiên, những người đó đều mặc y phục của Vĩnh Thịnh.”
“Vậy, có thực sự là người của Vĩnh Thịnh đã bắt mẹ và tỷ tỷ đi không?” Triệu Như Phàm nhìn hắn.
Triệu Như Ngu gật đầu, “Đương nhiên! Cho nên Như Phàm!…Ngươi xem những người này có phải rất đáng ghét hay không, ta đây chỉ dùng một chút thủ đoạn nhỏ để kiếm tiền mà thôi, lấy lại toàn bộ số tiền thuộc về mình, có gì không đúng?”
Triệu Như Phàm nắm chặt tay.
“Triệu Như Ngu, rốt cuộc ngươi với muội muội ngươi nói gì, nhanh lên!” Một trong những người đàn ông lớn nói.
Triệu Như Ngu co rụt vai lại, yếu ớt nói: “Một lát nữa! Trần huynh, một lát nữa…”
Triệu Như Phàm nhìn hắn, nếu nói kiếp này có thứ khiến hắn phải sợ, chẳng lẽ là chủ nợ?
Triệu Như Phàm bất lực nhìn ca ca mình, “Ca, ngươi nợ họ bao nhiêu?”
Triệu Như Phàm trong lòng phán đoán đám người này đã chia thành nhiều nhóm, đứng ở cửa nàng thấy cũng rất nhiều, một nam tử chân lấm tay bùn yếu ớt như ca ca nàng luôn bị những người đàn ông cường tráng vây quanh, bị dụ dỗ rồi đưa tới sòng bạc, còn nếu như thiếu tiền, hoặc là đi vay nợ, hoặc là bán vợ, bán con.
Nào có loại người, có tiền thì làm bằng hữu, hết tiền thì không thấy bóng dáng một người.
“Không nhiều lắm, chỉ…vài trăm quan mà thôi…” Triệu Như Ngu thì thào nói.
Vài trăm quan?!
Triệu Như Phàm trừng mắt nhìn hắn.
Dưới cái nhìn chằm chằm của muội muội, Triệu Như Ngu nhẹ giọng nói: “Hơn bảy trăm quan tiền.”
Bảy trăm quan tiền!
Đó là chi phí của hơn hai năm đối với một gia đình bình thường!
“Vậy Triệu công tử thật sự rất cần số tiền này!” Có người chậm rãi đến gần Triệu Như Phàm.
Triệu Như Phàm cảnh giác nhìn họ.
“Chúng ta là người của sòng bạc Mãnh Hổ, Triệu nữ hiệp, nếu ngươi đồng ý, chúng ta đồng ý mua lại thẻ đánh bạc trong tay ngươi, hơn nữa còn xóa bỏ khoản nợ của lệnh huynh.” Trong đó có một người được gọi là Trần huynh nói.
Hắn ta là người thấp bé nhất trong số họ, nhưng hai đại tráng hán đứng ở phía sau hắn, sẵn sàng rút dao sau lưng bất cứ lúc nào.
Triệu Như Phàm nhìn bọn họ, dẫn Triệu Như Ngu chạy trốn cũng không có vấn đề gì, nhưng còn ngày hôm sau thì sao?
Ca ca nghiện cờ bạc không dễ bỏ, không có sự kiểm soát của cha mẹ, nếu có người dụ dỗ thì sẽ lại vào sòng bạc.
“Ngươi trả bao nhiêu?” Triệu Như Phàm hỏi.
“Đem loại ngọc bội này đến Vĩnh Thịnh, nhất định có thể đổi lấy một số tiền thích hợp, nhưng mà ta nghe nói, khối ngọc này đã từng được Vân tiểu thư dùng để hôn Y Mai tiểu thư, vậy thì giá trị sẽ rất cao, như vậy đi…Hai nghìn quan tiền?”
Trần huynh nhìn Triệu Như Phàm nói.
“Hai nghìn quan tiền, như vậy đã đủ đảm bảo ăn mặc cho Triệu nữ hiệp trong năm năm?” Một người trong đó nói, hắn dụ dỗ Triệu Như Phàm, “Triệu huynh, ngươi đúng là có muội muội tốt!”
Triệu Như Phàm lắc đầu, “Đưa cho các người, không phải ta không muốn…Nhưng Thải Hương tỷ đã nói, ngọc phiến này sợ là hàng nhái, cho nên đã giúp ta cất giữ.”
“Là vậy sao…”
Triệu Như Phàm đột nhiên nói: “Nhưng ta có thể quay lại lấy nó rồi lẻn ra ngoài.”
“Thật tốt quá!” Trần huynh cười nói, nhìn Triệu Như Phàm.
“Nhưng không phải bây giờ, trời sắp khuya, còn có…” Nàng nhìn đám người sòng bạc kia: “Nợ của ca ca ta, ta sẽ không gánh cho hắn, ta muốn hai nghìn quan tiền.”
Trần huynh đó không hề mặc cả, hắn cười lạnh, người như Triệu Như Ngu, khi vào sòng bạc đã bị bọn họ lừa được rất nhiều tiền, nhìn vẻ mặt như rơi xuống hầm băng của Triệu Như Ngu, hắn liền cảm thấy vui vẻ.
Hắn thích nhìn những người đó, những biểu hiện ngày càng tuyệt vọng của những người nghèo.
Bất cứ khi nào hắn nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng trên khuôn mặt của những người đang mắc nợ, không bao giờ cảm thấy mệt mỏi.
“Được rồi, nửa đêm, chúng ta một tay giao tiền một tay giao hàng.” Trần huynh mỉm cười.
Triệu Như Phàm gật đầu, bỏ qua tiếng gọi của Triệu Như Ngu mà rời đi.
Chỉ trong chốc lát, nàng đã hiểu ra rất nhiều chuyện, ca ca nàng không có khả năng moi ra tung tích của mẹ và tỷ tỷ, bởi vì ngay cả ca ca cũng không biết bọn họ đã đi đâu, manh mối duy nhất, chỉ có đám người Vĩnh Thịnh khi đó.
Hai nghìn quan tiền đổi lấy hai cái tên, nàng có tư cách bàn điều kiện với Thân Đồ Vân!