Liễu Tịnh Thanh mua cho Lý Thủ Nhất chuyến bay lúc sáu giờ rưỡi, tám giờ mới đến nơi. Liễu Tịnh Thanh tan tầm lúc sáu giờ, trực tiếp lái xe ra sân bay, bảy giờ đến nơi. Trong khoảng thời gian này, đừng nói Lý Thủ Nhất nóng lòng về nhà, ngay cả Liễu Tịnh Thanh cũng vô cùng mong đợi. Cô chỉ đến sớm một tiếng nhưng lại có cảm giác nôn nao còn hơn cả hai tuần qua, Liễu Tịnh Thanh nhìn đồng hồ không dưới mười lần, lòng lo lắng không thôi.
Rốt cuộc cũng có thông tin chuyến bay hạ cánh, chuyến bay của Lý Thủ Nhất hạ cánh an toàn, Liễu Tịnh Thanh đứng lên, lập tức bước đến cửa chờ Lý Thủ Nhất.
Lý Thủ Nhất chỉ hận máy bay quá chậm, không thể cưỡi tên lửa bay về, rốt cuộc cũng chờ đến lúc máy bay hạ cánh, nàng chỉ đeo một chiếc ba lô, không có hành lý gì khác. Nàng đeo ba lô lập tức chạy nhanh ra ngoài, là một trong những người ra cửa sớm nhất.
Lục tục có người bước ra, Liễu Tịnh Thanh lập tức nhìn thấy Lý Thủ Nhất.
Tất nhiên, Lý Thủ Nhất cũng liếc mắt là nhìn thấy Liễu Tịnh Thanh, nàng chạy như bay đến trước mặt Liễu Tịnh Thanh, ôm chặt lấy cô ấy.
“Tịnh Thanh, em nhớ chị lắm.” Lý Thủ Nhất nồng nàn nói bên tai Liễu Tịnh Thanh.
“Chị biết, chúng ta về nhà trước đi.” Liễu Tịnh Thanh nhẹ giọng nói.
“Dạ.” Lúc này Lý Thủ Nhất mới miễn cưỡng buông Liễu Tịnh Thanh ra, chỉ một câu “Chúng ta về nhà đi” của Tịnh Thanh còn khiến nàng an lòng hơn cả thiên ngôn vạn ngữ.
“Đói bụng chưa? Em muốn ăn gì?” Sáng nay Liễu Tịnh Thanh phát hiện Lý Thủ Nhất tiêu tiền rất ít, hẳn là đều ăn trong căng tin trường học.
“Bây giờ em chỉ muốn về nhà nấu mì ăn.” Lý Thủ Nhất hận không thể lập tức về nhà, ra ngoài ăn lại phải mất thêm thời gian, nàng rất nóng lòng về nhà âu yếm Liễu Tịnh Thanh.
“Cũng được.” Liễu Tịnh Thanh gật đầu, tuy cô khá đói bụng nhưng ý kiến này cũng không tệ, đã hơn một tháng cô không được ăn món Lý Thủ Nhất nấu.
Liễu Tịnh Thanh lái xe trên cao tốc của sân bay, Lý Thủ Nhất quay ngang nhìn chằm chằm Liễu Tịnh Thanh.
Tất nhiên Liễu Tịnh Thanh biết Lý Thủ Nhất đang chăm chú nhìn mình, thỉnh thoảng cô cũng nhìn về phía Lý Thủ Nhất, khẽ mỉm cười. Lý Thủ Nhất nhìn thấy nụ cười này, ngỡ như hồn phách của mình đều bị câu đi mất rồi, làm sao bây giờ, nàng cảm thấy hiện tại trong lòng mình vô cùng nhộn nhạo, nếu không phải Tịnh Thanh đang lái xe thì nàng chỉ muốn ôm chặt Tịnh Thanh mà hôn.
Chừng bốn mươi phút sau hai người về đến nhà. Vừa vào nhà, Lý Thủ Nhất liền ôm eo Liễu Tịnh Thanh, nàng cảm thấy cao hơn Tịnh Thanh cũng có chút lợi thế, khi Liễu Tịnh Thanh đứng bên cạnh nàng liền đặc biệt có cảm giác chim nhỏ nép vào người.
“Vừa rồi Tịnh Thanh còn chưa nói nhớ em!” Lý Thủ Nhất làm nũng, nàng cảm thấy từ sau khi yêu nhau bản thân rất thích so đo, Tịnh Thanh nói ít hơn một câu “Chị nhớ em”, “Chị thích em” đều không được.
“Chị không nhớ em thì có thể nhớ ai chứ?” Liễu Tịnh Thanh mỉm cười hỏi, sau khi từ sân bay đón Lý Thủ Nhất về, tâm trạng của cô vẫn luôn rất tốt.
Liễu Tịnh Thanh vừa nói xong, môi Lý Thủ Nhất liền dán lên khoé miệng Liễu Tịnh Thanh, từ khoé miệng chậm rãi hôn đến môi Liễu Tịnh Thanh, sau đó đầu lưỡi chui vào khoang miệng Liễu Tịnh Thanh, cuốn lấy mật dịch nơi đó cho vào miệng mình. Tuy rằng Lý Thủ Nhất và Liễu Tịnh Thanh có xuất phát điểm như nhau, nhưng không biết có phải do Lý Thủ Nhất còn trẻ nên khả năng học tập tốt hơn, hay là vì chiếc lưỡi linh hoạt mà kỹ thuật hôn của nàng cao siêu hơn Liễu Tịnh Thanh rất nhiều.
Đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, không giả chút nào, chỉ một cái hôn ấm nóng đã khiến hai người động tình không thôi. Bàn tay Lý Thủ Nhất xấu xa vuốt ve lên cơ thể Liễu Tịnh Thanh, nhưng may mà Liễu Tịnh Thanh vẫn còn lý trí, chủ động tạm ngừng nụ hôn dài đắm say này.
“Chị đói bụng rồi, em nấu mì trước đi.” Liễu Tịnh Thanh nói trong hơi thở hổn hển, cô cảm thấy mình sắp bị Lý Thủ Nhất hôn đến hít thở không thông, nhưng cô thật sự đói bụng, đã chín giờ rồi mà vẫn chưa ăn gì.
“Dạ, em đi nấu ngay đây.” Lý Thủ Nhất tuy rằng chưa đã cơn thèm nhưng vẫn ngoan ngoãn đi nấu mì, nàng không nỡ để người thương của mình đói bụng, đành phải luyến tiếc buông Liễu Tịnh Thanh ra. Nàng đặt ba lô xuống, đi vào phòng bếp, nhìn sơ qua nguyên liệu nấu ăn. Trong tủ lạnh, ngoại trừ trứng gà, sữa chua, sữa bò, giăm bông, thịt xông khói thì không còn gì nữa, chỉ có thể nấu mì trứng giăm bông.
Lý Thủ Nhất vào phòng bếp, Liễu Tịnh Thanh cũng theo vào, hai tuần xa cách, lúc này gặp lại, chỉ hận không thể lúc nào cũng quấn chặt lấy nhau từng giây từng phút. Cô nhìn Lý Thủ Nhất thành thạo đánh trứng, chiên trứng, cảm thấy phụ nữ đảm – đang thật đáng yêu.
“Không phải chị chưa ăn gì đã chạy ra sân bay đó chứ?” Lý Thủ Nhất hỏi Liễu Tịnh Thanh vẫn luôn đứng nhìn nàng nấu mì.
“Ừm.” Liễu Tịnh Thanh trả lời.
“Lần sau nếu có đi đón em thì phải ăn gì trước nha, không được phép để bụng đói.” Lý Thủ Nhất ra chỉ thị.
“Được rồi.” Liễu Tịnh Thanh cảm thấy thỉnh thoảng được Lý Thủ Nhất ra lệnh bằng giọng điệu thế này cũng không tồi.
“Ngoan.” Lý Thủ Nhất nghiêng người, hôn lên má Liễu Tịnh Thanh.
Sau khi ăn xong, Lý Thủ Nhất nói Liễu Tịnh Thanh lên lầu nghỉ ngơi trước, nàng dọn chén bát, lau rửa xong sẽ lập tức lên ngay.
Khi Lý Thủ Nhất vào phòng Liễu Tịnh Thanh thì cô ấy đang tắm. Đêm đầu tiên đoàn tụ, làm sao có thể không làm những chuyện thân mật nhất. Bắt đầu từ khi lên máy bay, nàng đã có dự cảm, đêm nay, nàng và Tịnh Thanh sẽ đột phá giới hạn cuối cùng. Nghĩ đến đây, Lý Thủ Nhất có chút kích động, mà tiếng nước ào ào trong phòng tắm càng khiến Lý Thủ Nhất không thể tĩnh tâm, tưởng tượng đến cảnh Liễu Tịnh Thanh khoả thân tắm trong kia, Lý Thủ Nhất gấp không chờ nổi.
Có lẽ vì đã thăng cấp trình độ đến sắc đảm bao thiên, nàng đi thẳng đến mở cửa phòng tắm, cửa phòng tắm không khoá, nàng vừa mở ra đã thấy hơi nước lượn lờ bên trong. Cơ thể trần trụi của Liễu Tịnh Thanh bại lộ trong tầm mắt Liễu Tịnh Thanh, còn cay mắt hơn cả trong tưởng tượng của nàng. Làn da trắng nõn trơn mịn được dòng nước gột rửa, đỉnh núi đầy đặn mềm mại chợt dựng thẳng lên sau khi làn nước đi qua, vòng eo thon nhỏ, vùng tam giác bị nước làm ướt vô cùng câu nhân, Lý Thủ Nhất vừa nhìn đã không nhịn được nuốt nước bọt.
Liễu Tịnh Thanh không ngờ Lý Thủ Nhất lại háo sắc như vậy, không đợi nổi mà trực tiếp đẩy cửa phòng tắm, tầm mắt kia lại dán lên cơ thể mình, dường như không bỏ sót một tấc da thịt nào, khiến Liễu Tịnh Thanh nhớ đến ngày nào đó của hai tuần trước, cơ thể mình cũng có cảm giác như vậy dưới cái nhìn của Lý Thủ Nhất.
“Sao em lại vào đây?” Liễu Tịnh Thanh ra vẻ trấn tĩnh hỏi.
“Em nhớ Tịnh Thanh, cũng muốn giúp Tịnh Thanh tắm rửa.” Lý Thủ Nhất rất thật thà trả lời. Nàng bắt đầu cởi quần áo trên người mình, muốn cùng Tịnh Thanh tắm uyên ương, đương nhiên, cũng không chỉ đơn giản là tắm uyên ương.
“Cũng được.” Liễu Tịnh Thanh không giả vờ nữa, dường như cô cũng rất háo hức với những gì sẽ xảy ra tối nay. Liễu Tịnh Thanh nhận ra, cô cũng muốn tuỳ ý chơi đùa cơ thể trẻ trung mỹ lệ này.