Tôi thề với trời, chuyện này là do “xui” thôi.
Chẳng ai muốn chuyện này xảy ra cả!
Tôi… Đỗ Dĩ Duệ, một cô gái trẻ tương lai rạng ngời, vừa bước vào ngưỡng ba mươi đã vô tình ngủ với mẹ của bạn trai cũ.
Đúng vậy, mẹ của bạn trai cũ.
Là bà mẹ của bạn trai cũ đó!
Chuyện xảy ra thế nào ư? Tôi cũng chả biết nữa! Thừa dịp người phụ nữ trên giường vẫn chưa dậy, tôi vội vàng bò xuống, ước gì có mồi lửa đốt sạch căn phòng kia luôn! Tôi vội vội vàng vàng mặc quần áo vào. Cơ mà chết tiệt thay, người ta dậy mất rồi.
“Cô…”
Đợi chút, mong bà đây hành động theo lẽ thường đi có được không! Bình thường chẳng phải người ta mới dậy còn ngơ ngẩn sao? Sao bà lại tỉnh táo luôn rồi!
“Chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi!” Tôi vội vàng nói rồi xách túi lên: “Không hẹn gặp lại!”
“Đỗ Dĩ Duệ!”
Được rồi, lần này tôi xác định bà đây rất tỉnh táo, hơn nữa còn nhớ rõ tôi là ai!
Tôi khóc không ra nước mắt vội vàng xông cửa bỏ chạy, muốn bóp chết tươi bản thân của ngày hôm qua. Chỉ là một bữa tiệc tối có mặt là xong rồi mà, sao lại đần đến cái mức “đè” luôn mẹ của bạn trai cũ thế này?
Người ta không thích tôi, tôi cũng có thích người ta đâu?
“Đỗ Dĩ Duệ, cô đừng chạy! Dám làm dám chịu, đứng lại cho tôi!”
Má ơi, người phụ nữ kia còn mặc đồ nhanh như thế để đuổi theo tôi!
“Chắc bà Hạ hiểu lầm rồi!”
“Cô có gan bảo là hiểu lầm thì đứng lại! Hạ Thuần An, con bắt bạn gái cũ con lại cho mẹ!”
“Hả?”
“Dạ?”
Chết không kia chứ, người chắn phía trước lại là Hạ Thuần An… Anh từ đâu chui ra vậy! Đừng có chui ra ngay lúc này được không!
Cứ thế, tôi không kịp phanh lại nên tông thẳng vào ngực bạn trai cũ, thế là bị anh ta và mẹ anh ta bắt về.
“Chuyển là sao vậy ạ?” Hạ Thuần An ngoan ngoãn nghe lời mẹ mình bắt tôi về căn phòng chết tiết đó xong xuôi thì hỏi. Tôi cố sức giãy dụa. Rốt cuộc họ lấy đâu ra dây thừng để chói người ta vậy? Bây giờ thời nào rồi còn mang dây thừng theo! Khách sạn cũng đâu chuẩn bị sẵn dây thừng cho khách trói người khác chứ? Này!
“Cô ta ngủ với mẹ xong thì bỏ chạy!”
“Cái…? Đỗ Dĩ Duệ, cô ngủ mẹ tôi á?”
“Không mà!” Tôi khóc không ra nước mắt nói. Dù sao thì trước mắt cứ phải chối đến cùng cái đã: “Ai ngủ dậy thấy bên cạnh mình có người lạ mà không chạy chứ!”
“Tôi mà lạ sao?”
“Dù không lạ thì chúng ta cũng không thân mà!”
“Nên cô đang phủ nhận chuyện chúng ta quen biết nhau à?”
“Đợi đã, giờ đâu phải lúc để cái chuyện đó mà đúng không? Đỗ Dĩ Duệ, sao cô lại ngủ mẹ tôi? Chẳng lẽ năm đó cô qua lại với tôi chủ yếu là để nhắm đến mẹ tôi à? Tôi biết mẹ tôi rất đẹp…”
“Không phải! Ai thèm theo đuổi mẹ anh chứ? Hồi đó tôi thích anh nên mới hẹn hò với anh có được không vậy!”
“Nếu không phải thì sao lại xảy ra chuyện này? May mà chúng ta chia tay sớm, nếu không thì cô ngẫm lại xem, ví dụ như chúng ta còn yêu nhau thậm chí kết hôn rồi, cô lại vô tình ngủ mẹ tôi, tình huống đó có phải lúng túng hơn không? Nếu thích mẹ tôi thì có thể nói sớm hơn mà! Mẹ tôi cũng đâu phải người cứng nhắc đến vậy…”
“Đã bảo là không phải! Tai anh là tai trâu à!”
Tôi mệt quá rồi!
Nhìn hai người trước mặt, tôi muốn hồn phi phách tán luôn.
“Bà Hạ, Hạ Thuần An, chuyện hôm nay… đúng hơn là chuyện tối qua đều là do bất trắc thôi, một chuyện bất trắc mà tôi hoàn toàn không nhớ gì cả ấy! Xin hãy cởi dây thừng ra đi, tôi không nhớ mình đã làm gì mà!”
“Nhưng tôi nhớ rất rõ.” Bà Hạ cười lạnh, trông như muốn giết tôi: “Đỗ Dĩ Duệ… cô…”
“Tôi thật sự chẳng nhớ gì cả!” Tôi khóc rống, muốn đâm chết bản thân luôn.
Làm gì có ai đần đến mức đè mẹ của bạn trai cũ chứ?
Lại còn là mẹ của tên bạn trai mình chia tay “vì bố mẹ của anh ta”!
“Cô phải chịu trách nhiệm.” Hạ Thuần An nhíu mày: “Mẹ tôi chỗ nào cũng tốt hết, cô đè bà ấy xong lại muốn chạy, định làm đồ đàn ông cặn bã à?”
“Không phải…” Tôi trợn trắng cả mắt, anh mới là cái loại cặn bã đó, mà tôi còn là phụ nữ nữa được không vậy.
Là phụ nữ!
Có “núi” có “hang”!
Anh còn từng dùng rồi đó!
“Không phải, thế tốt thôi.” Sự âm trầm của bà Hạ khiến tôi hoàn hồn, nét mặt bà ấy cứng đờ, tôi cảm thấy tim mình như sắp thót ra ngoài. Má ơi, ai đến cứu tôi với!
“Đỗ Dĩ Duệ, cô phải chịu trách nhiệm.”
Trách nhiệm khỉ gì chứ!
“Nếu không… công ty của cô mới lên sàn đúng không? Nếu cô dám không chịu trách nhiệm…” Bà Hạ nở nụ cười hòa nhã, thân thiết hỏi tôi: “Đỗ Dĩ Duệ, đây là cơ hội cuối cùng cho cô. Tối qua cô có ngủ tôi hay không? Nếu không, công ty của cô sẽ tan – thành – mây – khói đấy.”
“… Có.”
Cứ thế, với mở màn khó hiểu… tôi và bà Hạ, cũng chính là mẹ của ban trai cũ, chung sống với nhau.
Từ đầu đến cuối chả hiểu gì sất luôn!