Mưa ở Tây Lâm đến bất chợt, vừa chớp mắt đã đổ như trút nước. Người trên đường vội vã chạy về nhà, chỉ duy nhất Phương Giám tay cầm ô, đi trong cơn mưa, bước đi nặng nề. Nàng không biết mình đã đi bao lâu, vạt áo bào bị sình lầy vấy lên làm ướt, dán trên ống quần có chút không thoải mái, nhưng nàng cũng chẳng có lòng dạ để ý. Ngày hôm nay nàng đã đi qua rất nhiều nhà, từ tiên sinh đến đồng học, từ lão nhân trong tộc đến phú thương, nàng cầu xin vô số người, nhưng cũng không ai giúp đỡ nàng, bọn họ chỉ có thể lắc đầu đỡ nàng đứng dậy nói thật sự không có cách nào.
Gia đình Phương Giám cũng không thể tính là giàu có, trong nhà chỉ là có vài mẫu ruộng cằn, nhưng trời sinh nàng thông minh, có thể học tốt, tiên sinh dạy vỡ lòng nói nàng có tố chất. Phụ mẫu nàng rất vui mừng, vay mượn một ít tiền của họ hàng, mở một tiệm nhỏ bán thức ăn trong huyện thành, thức khuya dậy sớm để lo cho nàng học hành, hi vọng nàng có thể vượt hẳn mọi người. Nàng cũng rất phấn đấu, lên mười sáu thì đạt đồng sinh*, cũng được xem là có thế khiến người ta vui mừng.
*tên gọi một học vị, tương tự như tú tài, cử nhân, tiến sĩ.
Tuy nhiên chuyện tốt không được bao lâu, có quyền thế lúc vào thành bị phụ mẫu cô ngáng đường, mà quyền thế kia đã quen ngang ngược, rêu rao gọi người lại bắt tiện dân phạm tội này tống vào đại lao của huyện nha, sống chết không hay.
Láng giềng đến học đường* báo tin, Phương Giám vội chạy đến huyện nha luận trái phải, nhưng huyện lệnh lo sợ quyền thế lớn mạnh, gọi người đem nàng ném ra ngoài. Phương Giám cầu xin hết thảy người quen, người nàng có thể tiếp cận được không phải là tiểu thư sinh giống nàng thì là sư trưởng được người ở quê tôn kính, thực sự không ai có tiếng nói.
*trường học.
“A Giám, không phải tiên sinh không giúp, tiên sinh chẳng qua chỉ là tú tài thất thời, tiên sinh là lực bất tòng tâm. Nhân lúc vẫn còn kịp, đi cầu xin người khác tiếp, ta viết cho con vài bức danh thiếp, Diệp chưởng quỹ ở thành đông, Tống tiên sinh ở thành bắc…”
“Ngươi tên Phương Giám phải không? Nói thật với ngươi, vị đó quyền thế cao tận trời, hạng có chút danh tiếng ở huyện thành như ta, lời nói cũng không có giá trị gì, thôi đi, quân tử báo thù mười năm chưa muộn mà.”
“Thiếu niên như người thật lắm chuyện, ta với ngươi có quan hệ gì, hà cớ gì ta lại phải ra mặt thay ngươi chứ? Mau đi đi mau đi đi.”
“Đây là số mệnh, tiểu tử, làm người ấy, phải chấp nhận số mệnh.”
…
Phương Giám đi đi ngừng ngừng trong mưa, trong tim dường như bị bóp chặt, chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi, nàng đi từ thống khổ cho đến phẫn nộ rồi tê dại. Nàng chỉ mới mười bảy tuổi, sách thánh hiền mà nàng đọc qua không dạy nàng làm sao đối mặt với khó khăn đột nhiên xảy ra trong cuộc đời.
Mưa lại càng lớn, lúc đi ngang quán trà, nàng đờ đẫn đi qua dưới mái hiên, vô tình nghe được người qua đường đang trú mưa dưới mái hiên nói chuyện.
“Vị quan lớn nhất của huyện Tây Lâm chúng ta bây giờ có phải là vị đấy của Cao gia không?”
“Hả? Cao gia? À à à, ngươi nói là Thiếu Khanh* Đại Lý Tự Cao Vân Cừu?”
*tên 1 chức quan trong Đại Lý Tự.
“Chứ còn gì nữa, nếu không phải do đại tang phụ thân, ngài ấy còn có thể thăng chức cao hơn nữa kìa.”
“Bảo bối, Thiếu Khanh Đại Lý Tự có phải quan Tứ phẩm không? Ngài ấy còn chưa đến ba mươi nữa kia mà.”
“Đấy là Cao gia đó, Lão thái gia Cao gia còn làm đến Tướng gia* kìa. Ngươi nghe xem, Vân Cừu, con đường dẫn lên trời, người bình thường ai lại dám đặt cái tên này.”
*chức Tể tướng.
Phương Giám cứ như có được pháp bảo cứu mạng gì đấy, ánh mắt sáng lên, chen lên vài bước nắm lấy tay áo của người qua đường liền hỏi: “Vị Cao đại nhân đó hiện giờ đang ở đâu?”
“Ngươi là ai chứ, buông ra!”
“Van xin người, hãy nói cho ta biết đi, vãn sinh đang đợi cứu mạng đó.” Nàng cầu xin.
Người qua đường thấy nàng nhếch nhác, bèn nói: “Cao Vân Cừu Cao đại nhân chắc là vẫn đang để tang đó, nhà ngài ấy ở phường Đồng Nhân thành đông.”
“Đa tạ người!”
Phương Giám chạy như điên đến phường Đồng Nhân. Nhưng nàng rốt cuộc chỉ là thư sinh, tứ chi yếu ớt, chạy không được bao lâu đã phải hổn hển chạy chậm lại. Bước chân thả chậm khiến đầu óc nàng tỉnh táo hơn, người kia lại là đại quan Tứ phẩm, nàng lấy gì đi cầu xin người ta giúp đỡ chứ?
Lúc đi đến cửa phường Đồng Nhân, nàng định thần lại, phụ mẫu vì nàng mà ngày đêm lao lực, nàng vẫn còn chưa báo đáp được ân tình của phụ mẫu, làm sao có thể nhắm mắt làm ngơ kiếp nạn của họ. Chỉ cần Cao đại nhân đồng ý giúp đỡ, chuyện gì nàng cũng có thể làm.
Cao phủ là một trong những kiến trúc có khí thế nhất ở cả Tây Lâm, cửa lầu cao lớn, cờ tiến sĩ đặt đủ năm lá. Nhân gia như vậy tự nhiên một bách tính bình thường như nàng không phải có thể vào, nàng thử gửi bái thiếp, tráng sĩ giữ cửa trông nàng nhem nhuốc, căn bản không truyền bái thiếp vào trong, ngược lại còn đuổi nàng đi. Nàng bèn đứng đợi ở cửa, đợi một hy vọng mù mịt nhỏ nhoi.
Mưa gió ngày xuân như cũ vẫn mang theo hơi thở mãnh liệt, quện chặt vào y phục ẩm ướt của nàng, quấn lên xương cốt, căng tức đau đớn. Nàng đang trong độ tuổi phát triển, ban đêm vẫn hay bị đau nhức đánh thức do xương khớp kéo giãn, mẫu thân sẽ dùng khăn lông ấm giúp nàng làm ấm khớp xương, ở bên cạnh để nàng an nhiên vào giấc. Mà thời khắc này, cơn đau xương nóng rát kia vẫn đang chạy dọc toàn thân, lại càng thiêu đốt trái tim nàng.
Nhưng may là, nàng đã đợi được. Nàng sống mười bảy năm cũng chưa từng được đến gần chiếc xe ngựa hoa lệ dừng bên cửa Cao phủ, tiểu tư* nhảy khỏi xe, đem kê chân đặt bên cạnh xe, lại mở ô ra, gọi lớn: “Đại nhân, đến nhà rồi.”
*người hầu.
Cao Vân Cừu đáp một tiếng, ra khỏi thùng xe, gương mặt trắng không tì vết, tướng mạo mang theo một luồng anh khí, nhưng rõ ràng lại có nét xinh đẹp của nữ nhi, nhìn một thân y phục trắng trong thuần khiết, nhưng chất liệu trông có vẻ rất tốt, dùng một chiếc ngọc quan buộc tóc, mang lại một thân khí phách phong lưu. Nàng ấy bước xuống xe, bước vài bước đã vào trong cửa nhà, có người lên tiếng gọi nàng ấy lại.
“Cao đại nhân, vãn sinh Phương Giám, cầu xin người cứu gia phụ gia mẫu một mạng.” Thiếu nữ gầy yếu xanh xao mặc một thân y phục bạt màu, cả người run lẩy bẩy mang theo làn hơi của mưa xuân ẩm ướt, trên mặt hiện lên quyết tâm liều lĩnh.
Cao Vân Cừu nhìn thấy ngọn lửa cháy trong mắt nàng, ngọn lửa đó ánh lên gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn kia càng trở nên tinh tế động lòng người, mang theo một chút oán hận Cừung nghiêm túc, sinh động không gì sánh được. Cao Vân Cừu sinh ra một chút hứng thú, nàng ấy hỏi: “Đây là thái độ ngươi cầu xin người khác sao?”
Phương Giám không chút do dự vén góc áo bào lên quỳ vào vũng nước, đem trán nặng nề chống lên tảng đá xanh trước cổng Cao phủ, cao giọng nói: “Phụ mẫu ta đắc tội với quyền thế vừa vào thành, bị nhốt vào đại lao, vãn sinh hết cách khẩn cầu, không đành lòng nhìn phụ mẫu căm hận chịu oan, xin đại nhân ra tay cứu giúp, về sau vãn sinh mặc người sai sử.”
Cao Vân Cừu đi lên trước vài bước, cúi người nắm chiếc cằm đang vùi trong vũng nước bẩn, kéo nàng ngẩng đầu lên. Đó là gương mặt gì vậy chứ, bông hoa cỏ non nớt trắng trẻo dường như rất dễ dập nát cần người ta dày công chăm sóc, mà nước bùn dơ bẩn trượt xuống, khiến cả gương mặt trở nên nhếch nhác, lại không có vẻ bẩn thỉu, chỉ muốn để người ta nghiền thành cát bụi, xem ánh lửa trong đôi mắt nàng còn có thể cháy lên nữa không.
Cao Vân Cừu cười, buông nàng ra: “Vào đây đi.”
Phương Giám nâng ống tay áo lau đi nước mưa trên mặt, cẩn thận mà theo sau lưng Cao Vân Cừu đi vào Cao phủ, đó là cảnh trí xa hoa của thế gia vọng tộc mà nàng chưa bao giờ nhìn thấy, nhưng nàng cũng không dám nhìn bừa, thận trọng mà cúi đầu, đi theo Cao Vân Cừu vào thư phòng.
Thư phòng Cao gia đầy ắp đều là sách, mà nàng thì đứng thẳng trước bàn sách. Cao Vân Cừu ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế Thái sư sau bàn sách mang theo ý cười đánh giá nàng, nàng ấy không nói chuyện, Phương Giám cũng không dám mở miệng, dù cho trong lòng vạn phần nôn nóng.
Không biết đã qua bao lâu, tuỳ tùng của Cao Vân Cừu đem đến một chiếc bái thiếp, Cao Vân Cừu lật ra, đem nó úp xuống mặt bàn. Nàng ấy nhìn lại Phương Giám, nói “Chuyện của ngươi, đối với ta không khó.”
Trong lòng Phương Giám mừng rỡ như điên, không đợi nàng nói chuyện, Cao Vân Cừu lại nói: “Cầu người làm việc cũng cần có lợi ích, ngươi lấy cái gì trao đổi với ta đây?”
Phương Giám lại lần nữa quỳ xuống, cắn răng nói: “Làm trâu làm ngựa làm nô làm tì mặc người sai phái.”
Cao Vân Cừu lại cười: “Mở miệng nói thì đơn giản nhất, ngươi là người đọc sách đúng không, ngươi thật sự có thể buông bỏ chuyện đọc sách học hành đến làm nô bọc cho ta sao?”
“Có thể!” Cái gì Phương Giám cũng không có, chỉ có bản thân, cơ thể này Cừung cái mạng này. Cơ hội chỉ có một lần, nàng không mảy may do dự mà đánh cược toàn bộ bản thân mình.
“Được!” Cao Vân Cừu cười lớn, tán thưởng quyết đoán của nàng, sau đó đứng dậy trải một trang giấy ra, đem bút và mực hướng về Phương Giám, “Chắc ngươi biết làm nô làm tì là ý tứ gì chứ?”
Nàng ấy cũng không quan tâm câu trả lời của Phương Giám, tự mình nói tiếp: “Ý tứ là ngươi và tất cả của ngươi đều là của ta, ta có thể làm bất cứ điều gì đối với ngươi, sống, chết, cho, lấy, bất cứ lúc nào ta cũng có thể lấy mạng ngươi, tiền đồ của ngươi…trinh tiết của ngươi.”
Phương Giám nghe hiểu, nàng nắm chặt nắm đấm, nhắm mắt lại, lúc mở ra ánh mắt kiên định không gì sánh được: “Ta biết. Nếu như đây là số mệnh, vậy ta chấp nhận. Xin đại nhân thương xót.”
Nàng cúi đầu lần nữa, đem trán ấn lên nền gạch, hơi thở phả vào thân người nàng, nóng bỏng hừng hực, lệ tuôn lên hốc mắt, lại bị nàng nắm chặt lòng bàn tay nuốt ngược vào trong.
“Tốt tốt tốt!” Cao Vân Cừu lại cười, đầu ngón tay gẩy gẩy giấy bút, “Viết qua khế ước bán thân chưa? Tự mình viết đi.”
Phương Giám đứng dậy theo lời mà làm. Cao Vân Cừu đứng bên bàn nhìn, thậm chí còn có lòng dạ mà bình luận này kia: “Chữ không tồi, chỉ là hơi không đủ khí khái, thiếu một chút thành thục.”
Dấu tay ấn xuống, từ đây Phương Giám đã không còn là bản thân Phương Giám nữa, nàng là chim ưng gãy đi đôi cánh. Là của riêng của một mình Cao Vân Cừu.
Cao Vân Cừu làm việc rất nhanh, ngày hôm sau phụ mẫu của nàng đã về rồi, thậm chí Cao gia còn mời người giúp chữa trị cho bọn họ. Nàng nhìn thấy phụ mẫu không bị tổn hại, mới thở phào một hơi.
Phụ mẫu nàng run rẩy sợ hãi, hỏi nàng chuyện này là sao, nàng bảo được lọt vào mắt xanh của Cao gia, về sau sẽ đến Cao gia làm việc. Đối diện với ánh mắt kỳ vọng vui mừng của phụ mẫu, nàng làm sao cũng không nói được việc nàng bán thân để đổi lấy sự đoàn tụ này.
Nàng ở lại một đêm trong nhà, giải thích mọi việc với phụ mẫu, nói sau này sẽ đi theo Cao đại nhân làm việc, không về thường xuyên, phụ mẫu tuy rằng không nỡ, nhưng cũng bảo nàng cố gắng làm việc để báo đáp ân tình của ân nhân. Phương Giám buông bỏ lo lắng, ngày hôm sau liền quay lại Cao gia.
Lần gặp lại Cao Vân Cừu vẫn là trong thư phòng kia, nàng ấy đang viết một bức tự*, Phương Giám ngoan ngoãn đứng thẳng bên cạnh nàng ấy.
*tranh chữ.
Chữ của Cao Vân Cừu phóng khoáng cởi mở, lại không mất đi đầy đặn chất phác, thực sự là một bức tự đẹp.
Buông bút xuống, nàng ấy nhìn về Phương Giám, “Tên không tồi, ai đặt cho ngươi?”
“Là tiên sinh dạy vỡ lòng.” Phương Giám kính cẩn đáp.
“Rất hay, có chút tri thức.” Cao Vân Cừu gật đầu vừa ý, lại kiểm tra học vấn của nàng, Phương Giám đáp từng cái một.
“Không tồi. Rất vững chắc.” Đợt tuyển tú tài sau vấn đề không lớn.
Phương Giám kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng ấy.
Cao Vân Cừu cười lên: “Sao?”
“Nô tì* không thể thi khoa cử được.” Phương Giám nhỏ giọng nói.
*raw ghi 奴籍 chắc là ghi sai, phải là 奴婢,nubi mà gõ sai thành nuji.
“Ha ha, ta cũng không đem khế ước bán thân của người lên quan phủ ghi lại. Đối với quan phủ thì ngươi vẫn là nhân gia trong sạch.” Ánh mắt Phương Giám lại cháy lên hi vọng.
Cao Vân Cừu sáp lại gần nàng, áp sát vào tai nàng nói: “Chỉ cần nghe lời, nào chỉ là tú tài chứ? Ta dẫn ngươi lên Thanh Vân Thê*.”
*cầu thang dẫn lên trời.
Hơi thở ấm nóng phả lên vành tai, dễ dàng khiến tai nàng đỏ lên, nàng hơi rụt lại, lại không dám né tránh.
Cao Vân Cừu dán sát đến, tay vòng lên eo nàng, môi trượt đến sau tai, nhẹ nhàng chạm lên. Phương Giám bất giác muốn né tránh, nhưng lại bị Cao Vân Cừu ôm chặt.
“Ngoan, đừng nhúc nhích.”
Tay linh hoạt nhẹ nhàng cởi đai lưng xuống, lần mò luồn đến nội y, chạm vào làn da nhẵn mịn, bàn tay vừa lạnh vừa nóng chầm chậm mơn trớn dọc phần eo, nhẹ nhàng áp sát chậm rãi mân mê, thoả mãn mà hưởng thụ thiếu nữ đang phát run không thể khắc chế kia. Phương Giám nhắm mắt, khống chế bản năng sợ hãi, thân thể cứng đờ, bị kẻ thượng vị kia kéo tựa vào trong lòng.
Cao Vân Cừu vừa vuốt ve vừa an ủi, âm thanh dịu dàng Cừung nhẫn nại: “Đừng sợ, đừng sợ.”
Phương Giám sống đến mười bảy tuổi, mỗi ngày mở mắt đều là thi thư lễ nhạc, làm sao biết được loại chuyện không giữ lễ giáo này phải làm như thế nào, nhưng đây là ân nhân của nàng, nàng ấy cứu hai cái mạng của phụ mẫu nàng, còn đồng ý cho nàng tiếp tục đọc sách, nàng còn cái gì không thể cho nữa đâu. Nàng thả lỏng tâm thái phòng bị, Cao Vân Cừu cảm nhận được nàng trở nên dịu xuống, lại càng dán sát hơn, sau đó hôn lên má nàng, bàn tay vẫn được chôn trong nội y từ eo chầm chậm di chuyển lên trên. Y phục lỏng lẻo, gần như không thể che chắn, Cao Vân Cừu dùng bàn tay mang vết chai mỏng phủ lên ngực Phương Giám. Khuôn ngực nàng nhỏ xinh, một bàn tay liền có thể che lấp, Cao Vân Cừu sờ lên đấy, nhẹ nhàng vân vê xoa nắn, sau vài lần đã khiến cho thiếu nữ trong lòng phát ra âm thanh kiều mị. Dưới sự mò mẫm vuốt ve Cừung va chạm của vị lớn kia, chân Phương Giám nhũn ra, cả người đều sa vào lòng Cao Vân Cừu.
Cao Vân Cừu lùi về sau vài bước, ngồi lên ghế Thái sư, ôm lấy Phương Giám, đem nàng nâng lên một chút, nàng thuận theo sự bày bố của Cao Vân Cừu, tách chân ra ngồi trên đầu gối của nàng ấy. Tư thế này khiến cho nàng trở nên cao hơn Cao Vân Cừu một chút, đôi môi Cao Vân Cừu rơi lên vai nàng, nhẹ nhàng gặm nuốt, lại không phải thực sự cắn vào nàng, chỉ để khiến nàng cảm thấy căng thẳng, rụt vai lại muốn tránh đi, nhưng lại bị Cao Vân Cừu nhấn chặt, bị động mà chịu đựng. Bàn tay còn lại hướng xuống dọc theo thân thể thon gầy của nàng, cầm lấy lưng quần nàng mà trút bỏ xuống, nửa thân dưới liền xích loã, cả người nàng chỉ còn sót lại áo bào treo trên thân, xộc xệch khiến người khác nhịn không được mà muốn xâm phạm.
Phương Giám cảm thấy đầu óc mình cứ như đã bị khuấy thành một nắm hồ, đôi con ngươi xinh đẹp kia đã trở nên mờ mịt, chỉ theo bản năng vươn tay ra chặn bàn tay đang đi xuống của Cao Vân Cừu. Hơi thở của Cao Vân Cừu nặng nề thêm vài phần, ngón tay thon như cành trúc không hề bị bất cứ thứ gì làm ảnh hưởng, thẳng một đường hướng xuống dưới, vững vàng nắm lấy yếu điểm của thiếu nữ.
Phương Giám nghe thấy âm thanh của bản thân, đó còn là âm thanh của nàng không, kiểu kiều mị đó, kiểu mê hoặc người đó. Khoái cảm từng đợt thuận theo động tác tay của Cao Vân Cừu xông thẳng lên đại não, nàng bị đẩy lên cao trào mà nhỏ giọng gầm nhẹ.
Cao Vân Cừu thu tay về, vòng tay ôm lấy nàng, đem nàng lật lại đặt lên bàn sách, bên dưới là bức tự vừa nãy viết, dấu mực đã khô rồi, nhưng rất nhanh lại dính lên sự ẩm ướt mới.
Cao Vân Cừu hôn lên đôi mắt nàng, liếm đi nước mắt nàng, nhân lúc nàng đang thất thần, để cánh tay nàng vòng lên cổ mình, sau đó nhẹ nhàng tiến vào bên trong nàng.
Dũng đạo* của thiếu nữ mảnh mai chật hẹp, một ngón tay tiến vào cũng có chút khó khăn, chẳng qua nàng ấy chỉ tiến vào một đốt ngón tay đã nghe thấy âm thanh hít ngược đau đớn của thiếu nữ, nàng ấy lùi về một chút, chầm chậm tới lui khiêu khích bên ngoài. Nước càng ngày càng nhiều, cửa động giữ không được nữa, tuôn ra ngoài, lại bị trang giấy thấm hút. Nàng ấy nắm bắt thời cơ, ôm chặt người trong lòng, không hề do dự mà đem đầu ngón tay xâm nhập đến tận cùng.
*lối giữa
Thiếu nữ bị xâm nhập mang theo nước mắt, ôm lại nàng ấy, nhưng cũng không đau nữa. Thế là nàng ấy yên tâm hành động, lúc ra vào lại mang theo càng nhiều xuân thuỷ.
Phương Giám đã từng nghĩ, chết chẳng qua chỉ là ý thức đau đớn Cừung tĩnh mịch thoáng qua. Nhưng thời khắc này, nàng bị cơn sóng trùng trùng điệp điệp không ngừng đẩy lên cao, rồi lại kéo xuống, khoái cảm dồn dập một chỗ khiến đầu óc trở nên hỗn độn, khiến nàng dục sinh dục tử, nàng dường như đã quên hết tất cả, chỉ bị chi phối bởi ngón tay kia. Đây là của ân nhân dành cho nàng, nàng không có lựa chọn, chỉ có thể đi theo tiết tấu của người đó. Chuyện này tính là gì? Là thống khổ sao? Cũng không phải. Là dày vò sao? Cũng không tính là đúng lắm? Là vui vẻ sao? Dường như là có. Là khoái lạc sao? Chắc là có đi. Nàng cũng không biết. Nàng chỉ biết nàng vẫn là Phương Giám kia, lại cũng không còn là Phương Giám nữa.
Nàng thuận theo dục vọng đón lấy động tác của Cao Vân Cừu, tiếp nhận trọn vẹn tất cả mọi thứ mà Cao Vân Cừu cho, hoàn toàn quên mất bản thân mình là ai.
Mot o banh my
Truyện này phải BH hok??
matngot
BH nha bạn