Chương 10: Tinh quang rực rỡ
Khi Thôi Miêu còn nhỏ cũng khao khát vòng tay của phụ thân, nàng ấy luôn vô cùng ghen tị khi nhìn thấy các bạn cùng lớp được phụ thân bế trên tay và giơ lên đầu vai. Nhưng phụ thân nàng ấy chưa bao giờ thân thiết với nàng ấy như vậy, ông ta luôn nhìn nàng ấy với ánh mắt khó chịu, tràn đầy vẻ tiếc nuối và mất mát. Khi còn nhỏ, Thôi Miêu không hiểu nên đã hỏi mẫu thân. Mẫu thân nàng ấy cười khẩy khi đang kiểm tra sổ sách: “Ông ấy muốn có một đứa con trai.”
“Mai sau A Miêu cũng có thể xuất tướng nạp binh, chăm sóc phụ thân khi tuổi của người về già, không phải là con trai thì không được sao?” A Miêu có chút tủi thân nói.
Mẫu thân thở dài, đặt bút xuống, ngồi xổm xuống lấy ôm nữ nhi vào trong ngực nói: “A nương đối với A Miêu không tốt sao?”
“Rất tốt ạ.”
“Vậy A Miêu có mẫu thân là đủ rồi mà đúng không?”
“Vâng, con sẽ nghe lời a nương ạ.”
Không lâu sau đó, Thôi Ý Thành nghênh đón thiếp thất mới vào cửa, Thôi Miêu có chút buồn bực. Tiểu nữ lang bảy tuổi đã phần nào hiểu rằng sự có mặt của mấy người thiếp thất trong phủ sẽ khiến mẫu thân nàng ấy mất mặt. Vì thế nàng ấy liền nổi giận đùng đùng đi tìm vị tân di nương kia gây phiền toái.
Mẫu thân nàng ấy ở sảnh phòng gặp vị Tôn di nương kia. Nữ tử kia quần áo tả tơi quỳ rạp xuống trước mặt Khương Thục, Trần gia gặp nạn xin phụ mẫu bán mình đi lấy tiền đổi lấy thức ăn, Thôi đại nhân mua nàng ta về làm thiếp, dù sao cũng tốt hơn là vào nơi trăng hoa kia, nàng ta biết mình ti tiện, quỳ xuống cầu xin chủ mẫu lưu lại cho nàng ta một con đường sống, cho dù là làm nô làm tỳ thì đều được.
Thôi Miêu chưa bao giờ nhìn thấy người khốn khổ như vậy nên đứng sững sờ ở cửa không dám đi vào.
Khương Thục đứng dậy khỏi chỗ ngồi, ngồi xổm xuống trước mặt Tôn di nương, ôn nhu nâng hai má Tôn di nương lên, vén tóc mai rơi lả tả của nàng ta ra sau tai, lộ ra khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, nhìn một hồi mới nói: “A Tôn, đây không phải lỗi của ngươi, không cần vì thế mà trách móc nặng nề chính mình.”
Tôn di nương nghe vậy liền bật khóc, những giọt nước mắt rơi xuống nền gạch, cũng rơi xuống lòng bàn tay Khương Thục.
“Nếu như không có nơi nào để đi thì cứ ở lại đây đi, chẳng qua đại nhân nhà chúng ta thường thích những thứ mới mẻ, khuyên ngươi không nên đối có quá nhiều niệm tưởng với ông ấy.” Khương Thục nói.
“Tạ phu nhân, tiểu nhân hiểu được.”
Vị Tôn di nương kia liền ở lại trong phủ, có cẩm y ngọc thực, Thôi Ý Thành cũng yêu thích nàng ta một thời gian. Nhưng nàng ta vẫn nhớ kỹ lời khuyên giải an ủi của Khương Thục, trong lòng cảm kích, nàng ta thường xuyên giả làm thị nữ bên cạnh Khương Thục để dỗ Khương Thục vui vẻ.
Thôi Miêu hỏi qua mẫu thân nàng ấy vì sao bất luận phụ thân đón bao nhiêu thiếp thất, sao mẫu thân lại đối xử tốt với họ như vậy?
Khương Thục có chút tiếc hận nói: “Nếu như các nàng đầu thai vào một gia đình bình thường, nhất định sẽ được phụ mẫu cưng chiều mà lớn lên, có lẽ có thể học hành, lập nghiệp. Nhưng tạo hóa trêu người, các nàng chỉ có thể ở trong phủ này làm chim trong lồng, đây chẳng lẽ là lỗi của các nàng sao?”
“Đó là lỗi của phụ thân sao?”
“Phụ thân con là một người ngu xuẩn, nhưng tâm cũng không tính là xấu. Nếu các nàng chưa từng gặp phụ thân con, sợ là tình huống so với hiện tại còn thê thảm hơn. Nhưng phụ thân con cũng không phải là người tử tế, ông ấy nghênh đón các nàng vào cửa, cũng là do có điều cần cầu.”
Rất nhanh, A Tôn liền có thai, Thôi Ý Thành rất vui mừng, ban thưởng cho nàng ta rất nhiều thứ. Nhưng A Tôn vẫn rất khiêm tốn, ngày ngày hầu hạ bên cạnh Khương Thục. Thôi Miêu đã quen với sự tồn tại của nàng ta, có một lần nàng ấy đột nhiên đặt câu hỏi: “A Tôn, người có muốn sinh con trai không?”
A Tôn không chút do dự trả lời: “Không muốn, ta muốn sinh ra một tiểu nữ lang như đại nương tử.”
A Diệp mẫu thân của nhị muội A Bồng cũng ở một bên phụ họa: “Rất đúng, tốt nhất đều là nữ lang, gọi đại nhân là trúc lam đả thủy*.”
*竹篮打水: trúc lam đả thủy: dùng làn trúc để lấy nước, không được gì cả; hình dung phí lực nhưng không đem lại hiệu quả gì cả.
Khương Thục cưng chiều cười cười với các nàng.
Tháng mười trôi qua, A Tôn lâm bồn, Thôi Ý Thành rất khẩn trương, đi tới đi lui bên ngoài phòng sinh. Khương Thục ôm Thôi Miêu ngồi ở một bên nhỏ giọng nói chuyện.
“Sợ không?” Khương Thục hỏi nàng ấy.
“Có một ít.” Nàng ấy rúc vào trong lòng mẫu thân đáp.
“Không cần sợ, mặc dù đi kèm với sự thống khổ, nhưng cũng là một sinh mệnh mới. Đây là lẽ trời sinh sôi không ngừng, tự nhiên sinh sôi. Kính sợ nó, nhưng không cần sợ.”
Sự chờ đợi này bắt đầu từ lúc mặt trời mọc cho đến khi mặt trời lặn.
“Sinh rồi sinh rồi, là một tiểu nữ hài!”
Thôi Miểu nhìn thấy phụ thân nàng ấy từ mặt mày vui vẻ chuyển sang thất vọng lạnh lùng, ông ta xắn tay áo xuống, sải bước rời đi mà không thèm nhìn ấu muội mới sinh.
Người đầu tiên đảm nhận việc quấn tã là mẫu thân nàng ấy. Người phục vụ đưa tin rằng nhờ bà đặt tên cho cô gái trẻ.
Khương Thục nhìn hai má đỏ bừng của đứa bé trong lòng, suy nghĩ một lát nói: “Vậy gọi là A Uẩn đi.”
Thôi Miêu vẫn có chút quan tâm đến phụ thân nàng ấy. Trong học đường có một số bạn học không thân thiết với nàng ấy sẽ chế giễu nàng ấy về chuyện này, nói rằng cô là trưởng nữ nhưng lại không được phụ thân sủng ái, sớm muộn gì gia nghiệp cũng sẽ mất đi. Có một hôm nàng ấy theo mẫu thân dự tiệc, gặp một người bạn cùng lớp khó đối phó ở trong hoa viên nhà người khác, bạn học lại trào phúng nàng ấy, nàng ấy đỏ mặt cùng đối phương đánh một trận, lăn lộn đến mức quần áo xộc xệch nhăn nhúm.
Một tiểu nữ lang mặc bộ hoa phục lộng lẫy vô cùng thích thú bàng quang theo dõi toàn bộ quá trình, đợi đến khi các nàng đánh nhau một lúc lâu mới gọi thị nhân bên cạnh đem các nàng tách ra. Khi người bạn cùng lớp thấy vị khách này tôn quý phi phàm, tìm cớ chuồn mất. Chỉ còn lại Thôi Miêu quật cường khóe mắt rưng rưng.
Tiểu nữ lang so với nàng ấy cao hơn một chút, đến gần cười nói với nàng ấy rằng: “Ngươi căm tức như vậy chẳng qua là để cho người ta đâm chọc bí mật trong lòng ngươi sao?”
Thôi Miêu tay chân cứng đờ, trong lòng nghiêm nghị.
“Nhưng tại sao ngươi lại quan tâm đến người phụ thân ngu ngốc kia của ngươi như vậy?” Tiểu nữ lang thay nàng ấy nhặt những chiếc lá cỏ trên búi tóc ra.
“Bởi vì đó là phụ thân ta?” Thôi Miêu bị nàng ấy hỏi có chút hoang mang.
“Chẳng qua chỉ là phụ thân mà thôi, ngươi từ trong bụng mẫu thân thai nghén mà sinh, có phụ thân hay không quan trọng đến thế sao? Ngươi là trưởng nữ, lễ cùng pháp đều đặt ở trên người ngươi, chỉ cần ngươi có thể đứng vững, ai có thể lấy đi đồ của ngươi?”
Lời nói của tiểu nữ lang làm cho nàng ấy chợt bừng tỉnh.
“Tạ tỷ tỷ đã chỉ điểm, tỷ tỷ tên là gì? Nhà ở chỗ nào? Ta có thể kết giao bằng hữu với tỷ không?”
“A Chỉ, ta tên là A Chỉ.” Tiểu nữ lang nháy mắt mấy cái dẫn theo các thị nữ rời đi. Người nhà đến gọi Thôi Miêu, nàng ấy cũng không đuổi theo. Sau đó nàng ấy cũng không gặp lại tiểu nữ lang đó nữa.
Mãi sau này, Thôi Miêu mới biết được tiểu nữ lang đó là thứ nữ của bệ hạ, là muội muội của thái tử, Tín Dương trưởng công chúa tương lai.
Gặp lại tiểu nữ lang đó tại một buổi yến tiệc nhỏ sau khi Vệ Chỉ tổ chức lễ đội mũ ở tuổi hai mươi hai, cũng là yến hội đầu tiên sau khi trưởng công chúa rời cung mở phủ riêng. Vì để chúc mừng trưởng công chúa điện hạ, những người trẻ tuổi cơ hồ chơi đến điên cuồng. Bạn xấu số một của Vệ Chỉ là quận chúa Lật Dương đã cho nàng ấy một chủ ý, nói đây là yến tiệc dành cho người lớn đương nhiên phải trải nghiệm những niềm vui khác nhau, yêu cầu nàng ấy chọn một lang quân hoặc một nữ lang thuận mắt trong yến tiệc.
Triều đại nhà Chu dân chúng cởi mở, nam nữ chưa kết hôn tiếp xúc là chuyện thường xảy ra. Tầng lớp quý tộc có rất nhiều người là đoạn tụ, chẳng qua bởi vì không có con nối dõi, nên các đại nhân cảm thấy rốt cuộc không lên được mặt bàn*.
*Không được giới thiệu với mọi người.
Quận chúa Lật Dương lớn hơn Vệ Chỉ hai tuổi, sớm hai năm đã thành hôn với người trong lòng, lúc này nháy mắt ra hiệu ám chỉ nàng ấy. Vệ Chỉ bị Lật Dương nói đến động tâm, liền thật sự chú ý trong yến tiệc.
Khi Thôi Miêu thời niên thiếu phong lưu, ném bình, vẽ tranh, làm thơ đều rất tài giỏi, bộ dáng lại đẹp mắt, Vệ Chỉ liếc mắt một cái liền chọn trúng.
Khi thị nhân nói với Thôi Miêu truyền rằng trưởng công chúa mời nàng ấy đến gặp, trong lòng Thôi Miêu rung động nhẹ, sửa sang lại quần áo, rồi rời đi cùng thị nhân. Thị nhân mang theo nàng ấy đi vào sâu trong trạch viện, đi qua từng phòng ốc, cuối cùng bước vào phòng ngủ của chủ nhân.
“Tham kiến trưởng công chúa điện hạ.” Nàng ấy hướng Vệ Chỉ hành lễ, thị nhân cáo lui vô thanh vô tức đóng cửa lại.
Vệ Chỉ ngồi cao ở ghế chủ vị, một tay chống cằm ngồi nghiêng trước bàn, một tay cầm lấy chén rượu, nhìn về phía Thôi Miêu: “Tiểu mỹ nhân, ngươi là con cháu của gia tộc nào?”
“Tại hạ Thôi Miêu, trưởng nữ của Hồng Lô tự khanh Thôi Ý Thành.”
“A, Thôi gia à.” Vệ Chỉ ngừng một chút, suy nghĩ một chút xem là gia tộc nào, “Ngươi lại gần đây.”
Thôi Miêu ngoan ngoãn ngồi đối diện với nàng ấy qua bàn.
“Đến đây.” Vệ Chỉ vỗ vỗ chỗ bên cạnh.
Thôi Miêu liền đứng dậy đi qua ngồi bên cạnh nàng gầy. Như vậy các nàng cách cực gần, Thôi Miêu cơ hồ đều có thể ngửi được mùi hoa quả huân hương trên người nàng ấy, ngọt ngào say lòng người, làm tâm trí nàng ấy lay động.
Vệ Chỉ rót đầy ly rượu của mình, đút đến bên môi Thôi Miêu. Thôi Miêu nhìn khuôn mặt mỉm cười của Vệ Chỉ, uống xong ly rượu trên tay nàng ấy, rượu theo khóe môi nàng ấy chảy xuống cằm, lại nhỏ xuống vạt áo. Thôi Miêu nhìn chằm chằm vào Vệ Chỉ nàng ấy cảm thấy mình đã say, nếu không làm sao có thể nóng lòng muốn mạo phạm trưởng công chúa điện hạ chứ.
Nàng ấy nghe thấy điện hạ cười khẽ, nàng ấy chậm rãi đến gần, dưới sự ngầm đồng ý của điện hạ hôn lên khóe môi của nàng ấy.
Nụ hôn của người thiếu niên ngây ngô rồi lại tràn ngập nhiệt huyết, thiêu đốt lẫn nhau, mùi rượu bốc lên khiến cho các nàng rối loạn suy nghĩ, các nàng nhắm mắt lại, mặc cho mình sa vào trong vui thích nhất thời này.
Thật lâu sau mới tách môi ra, quần áo rối loạn, tâm cũng rối loạn.
Thôi Miêu ôm ngang Vệ Chỉ lên bước nhanh vào trong, Vệ Chỉ lười biếng tựa vào trước ngực nàng ấy, hai tay ôm lấy cổ nàng ấy, ngón tay chán đến chết đùa bỡn vành tai nàng ấy, nhìn vành tai nàng ấy nổi lên màu đỏ mà phát ra tiếng cười khẽ.
Thôi Miêu đặt nàng ấy lên giường, sau đó nhẹ nhàng phủ lên, bốn mắt nhìn nhau, là ai đốt lửa trước sau đó lại dẫn lửa đến người bên gối?
Lúc thủy triều lắng xuống, Vệ Chỉ dựa vào trong lòng Thôi Miêu, ngón tay nhẹ nhàng điểm xương quai xanh của nàng ấy, trong giọng nói mang theo lưu luyến vô tận: “Tiểu nữ lang đánh nhau đến mức hốc mắt đỏ lên giờ đã trưởng thành rồi.”
“Điện hạ vẫn còn nhớ rõ.”
“Ngươi nói Thôi gia cô đã nhớ ra.”
“Vậy điện hạ hài lòng chưa?”
“Đương nhiên~”
Tuy nhiên, trưởng công chúa điện hạ nói rằng hài lòng nhưng sau ngày hôm đó không bao giờ triệu tập nàng ấy nữa, ngược lại là dần dần có tin đồn có người thân cận bên người trưởng công chúa. Ước chừng dùng một năm Thôi Miêu đi từ mờ mịt đến ủy khuất, từ xấu hổ rồi lại đến nóng lòng muốn thử. Lúc đầu như thiếu niên nhớ mùa xuân than ngắn thở dài, tâm tình ưu tư, khiến cho mẫu thân nàng ấy lo lắng. Khương Thục nghi ngờ nàng đến tuổi đại hôn nên tâm tư bị xao động, thăm dò hỏi nàng ấy có muốn bắt đầu yêu đương hay không, nhưng nàng ấy thẳng thừng từ chối. Khương Thục cũng không vội, chẳng qua là thấy bộ dáng kia của nàng ấy nên thấy phiền lòng, mắng một trận ấn đầu nàng ấy bảo nàng ấy đọc nhiều cho đầu óc tỉnh táo. Từ từ, Thôi Miêu cũng trầm ổn trở lại.
Những ngày phía trước còn dài nên không có gì phải vội vàng. Nàng ấy nghĩ cũng như Vệ Chỉ năm đó đã nói, trước tiên phải khẳng định bản thân rồi mới có thể làm bất cứ điều gì khác. Thôi Miêu không tin rằng trong kinh thành còn có con cháu gia tộc nào có thể so sánh được với nàng ấy.
Vệ Chỉ cũng không phải bạc tình bạc nghĩa, chẳng qua là nàng ấy chơi đùa quá mức khác người khi mở phủ nên bị Ngự sử buộc tội, lại bị Vệ Kỷ gọi đi giáo huấn một trận.
Vệ Chỉ ủy khuất nói: “Thần lại không có con đường làm quan, không vui chơi thì làm gì, huống chi chẳng qua chỉ là tổ chức chút tiệc tùng, đi săn bắn ở Du Viên, cũng coi là xa hoa lãng phí sao?”
Vệ Kỷ xoa xoa thái dương, bất đắc dĩ nói: “Tốt xấu gì cũng chú ý tần suất và chừng mực một chút. Rốt cuộc muội cũng là trưởng công chúa, người truy đuổi trào lưu trong kinh nếu tranh nhau noi theo muội, phong cách hưởng lạc xa hoa, lãng phí thì sẽ không ngăn cản được nữa. Ngự sử nói cũng không phải không có lý.”
“Được rồi.”
“Đúng rồi, nghe nói trong bữa tiệc muội chọn nam nữ tuấn mỹ làm người thân cận?” Vệ Kỷ nhướng mày.
Vệ Chỉ nghe vậy xấu hổ nói: “Là ai nói lung tung vậy! Nào có chuyện này! Thần chỉ thích chơi đùa với người đẹp thôi…”
“Thật sự không có sao?”
“Chỉ… chỉ một lần…”
“Thôi, nếu ngươi tình ta nguyện, trẫm cũng không quản nữa. Chỉ có một điểm là muội phải nhớ kỹ cho trẫm – – trước khi đại hôn không được sinh hài tử.”
“Tỷ! Tỷ đang nói cái gì vậy!” Vệ Chỉ che mặt lại, cảm thấy mình gần như mất hết thể diện ở chỗ trưởng tỷ.
Từ đó về sau, Vệ Chỉ thường xuyên đến vùng ngoại ô kinh thành để đi săn hoặc là đua ngựa, hoặc là đánh bóng ngựa, xem đá cầu, bên người nàng ấy có nhiều con cháu nhà quyền quý vây quanh, nhưng nàng ấy chẳng qua cũng chỉ là cùng bọn họ chơi đùa. Nàng ấy vẫn chỉ là tuổi trẻ ham chơi, cũng không đam mê tình ái, trong lúc nhất thời cũng đem Thôi Miêu ném ở sau đầu.
Thôi Miêu thì bị việc học trói chặt tay chân, ít ra ngoài thành chơi. Hai người liền bỏ qua nhau như vậy. Thẳng đến yến tiệc tại biệt viện vào đêm tháng mười kia.
Phương Giám đến đây là vì muốn mở mang kiến thức, mà Thôi Miêu thì hoàn toàn hướng về phía Vệ Chỉ.
Đến đúng giờ, Vệ Chỉ tuyên bố mở tiệc, trong lúc nhất thời ăn uống linh đình mọi người đều vui vẻ. Vệ Chỉ chống cằm mỉm cười nhìn mọi người vui đùa, ai thắng thì thắng ồn ào náo nhiệt. Ánh mắt ai đó xuyên qua đám đông huyên náo cố chấp nhìn về phía nàng ấy. Nàng ấy quay đầu lại, thấy người thiếu niên tuấn tú cười cười nâng chén rượu về phía nàng ấy, nàng ấy cũng cười theo, nâng chén cùng nàng ấy kính rượu từ xa.
Thôi Miêu uống xong chung rượu kia, mùi rượu làm mắt nàng ấy choáng váng, nàng ấy cổ vũ bản thân rời bàn đi về phía Vệ Chỉ. Vệ Chỉ đã ở ngoài cửa chờ nàng ấy, các nàng không ai nói gì cả, sóng vai đi qua hành lang treo đèn lồng. Biệt viện này thiết kế xảo diệu, trong vườn có vườn, Thôi Miêu bất quá đi trong chốc lát liền mất phương hướng, trong tầm mắt chỉ còn lại có người trước mắt.
Vệ Chỉ đi vào nội viên, dặn dò người hầu không được cho người vào. Như có một thế giới khác bên trong, với làn nước trong xanh bao quanh những ngọn đồi, chín cây cầu uốn lượn và cây cối bao phủ khu vực, tạo nên nét thú vị tự nhiên. Thôi Miêu theo nàng ấy dọc theo thềm đá đi lên, leo lên đình trên đỉnh núi, phóng tầm mắt thu hết vào đáy mắt nhìn khắp biệt viện. Những ngôi sao rải rác trên đỉnh đầu, và hàng ngàn ánh sáng đang nở rộ dưới chân, đẹp không sao tả xiết.
“Đẹp không?” Vệ Chỉ hỏi.
Mà Thôi Miêu nhìn ánh sao chiếu ra trong mắt nàng ấy, mắt không chớp.
“Đẹp lắm.”
Vệ Chỉ cười rộ lên: “Cô so với cảnh đẹp hơn sao?”
“Người và cảnh đều đẹp, nhưng trong mắt ta chỉ có điện hạ.” Người thiếu niên so với những năm trước càng thành thục hơn một chút, diện mạo cũng rút đi vẻ ngây ngô non nớt, bắt đầu có bộ dáng kiên nghị trầm ổn. Nhưng khi nàng ấy lại đứng trước mặt Vệ Chỉ, đáy mắt nàng ấy dấy lên ngọn lửa tình cảm, nàng ấy thản nhiên cởi bỏ trái tim của mình mở rộng trái tim bình tĩnh và yêu thương vô hạn của mình trước mặt Vệ Chỉ trước sau như một.
Vệ Chỉ lại một lần nữa bị sự chân thành của nàng ấy hấp dẫn. Nàng ấy chủ động ôm eo Thôi Miêu. Dưới ánh sao rực rỡ, các nàng say đắm ôm hôn.
Trước đây họ chỉ có khoái cảm ngắn ngủi, nhưng sau một thời gian dài lại ôm lấy đối phương, bộ ngực mềm mại áp chặt vào nhau, cảm thấy mình hợp nhau đến không gì sánh được. Môi và răng chạm vào nhau, bọn họ nghe thấy tiếng tim nhau đập như trống.
Lúc lấy lại tinh thần, thắt lưng của Vệ Chỉ đã lỏng lẻo, tay Thôi Miêu đã thò vào bên hông nàng ấy. Nàng ấy tức giận vỗ tay Thôi Miêu, tiện tay thắt đai lưng lại, cầm lấy vai Thôi Miêu xoay người nàng ấy lại, nhẹ nhàng nhảy lên lưng nàng ấy.
“Cõng cô trở về.”
Thôi Miêu ngoan ngoãn nghe lời, ôm chặt chân nàng ấy một đường trở về.
Vệ Chỉ nằm ở đầu vai nàng ấy, lắc lư bắp chân, đùa bỡn vành tai nàng ấy, nhìn thấy vành tai của nàng ấy bắt đầu nổi lên màu hồng nhạt, lại lan tràn đến gò má và cổ.
“Vì sao điện hạ không triệu ta nữa?” Thôi Miêu nhịn, nhưng nhịn không được, trong giọng nói đều mang theo một chút ủy khuất cùng u oán.
Tay của Vệ Chỉ cứng đờ, cũng khó mà nói là nàng ấy đã quên, suy nghĩ một chút lại nói: “…Bệ hạ bảo cô thu liễm lại một chút, ngươi không phát hiện đã lâu cô không mở yến tiệc lớn sao?”
“Ồ…”
Thôi Miêu theo chỉ dẫn của Vệ Chỉ, đá văng cửa phòng ngủ rồi đi vào, Vệ Chỉ trượt từ trên lưng nàng ấy xuống, khóa cửa lại bước nhanh vào bên trong. Thôi Miêu vài bước đuổi theo, từ sau lưng ôm lấy nàng ấy, Vệ Chỉ cả kinh phát ra một tiếng thét chói tai. Sau đó Thôi Miêu cười ném nàng ấy lên giường, xoay người đi lên.
“Như vậy điện hạ có nguyện ý bồi thường một chút sự khổ sở vất vả chờ đợi của tiểu khuyển không?”
“A…”