Ngày hôm sau là ngày nghỉ, khi Thôi Miêu ngồi dậy khỏi giường, nàng ấy nhớ lại những gì mình đã quên ngày hôm qua.
“A, chết rồi, ta quên mất Lâm Thâm rồi…” Thôi Miêu khoác áo choàng lên người định đứng dậy, không ngờ lại bị Vệ Chỉ túm đuôi tóc kéo về giường.
Vệ Chỉ đang muốn tỉnh dậy, nửa nheo mắt ôm Thôi Miểu đang đứng dậy trở về giường, nhẹ nhàng cọ răng nanh lên đầu vai nàng ấy, giọng điệu uy hiếp: “Lâm Thâm là nữ nương hay là nhi lang của gia tộc nào? A Miêu thật phong lưu đa tình nha, vừa mới dậy khỏi giường của cô lại muốn đi tìm tên tình nhân tiếp theo sao?”
“Không dám, không dám…” Thôi Miêu cảm thấy ớn lạnh trong lòng, vội vàng giải thích, “Lâm Thâm là bạn học ở Quốc Tử Giám với ta, muội ấy là họ hàng xa của Cao Vân Cừu Cao đại nhân, mới tới kinh đô nên không quen thuộc ở đây cho lắm, ta đã đáp ứng muội ấy muốn dẫn muội ấy đi cùng…”
“A…” Vệ Chỉ nghe vậy buông lỏng răng nanh, quấn tay chân quanh người nàng ấy, “Người lớn như vậy còn có thể mất được sao? Tự bản thân nàng ấy có thể trở về. Hôm khác ngươi đến nhận lỗi là được.”
“Cũng phải…” Thôi Miêu nhẹ nhõm, lại tập trung tâm tư vào Vệ Chỉ.
Vì vậy, họ lại bị ném qua làn sóng đỏ và cùng nhau hướng đến Vu Sơn.
Lúc thức dậy đã là lúc mặt trời lên cao.
“Đến đây búi tóc cho ta đi.” Vệ Chỉ mặc y phục, ngồi xuống trước gương đồng sửa sang lại mái tóc dài.
Thôi Miêu nghe vậy ân cần đứng ở phía sau nàng ấy, vén lên mái tóc như nước như gấm của nàng ấy: “Điện hạ hôm nay muốn búi kiểu gì?”
“Hôm nay đội mũ quan, đơn giản buộc một búi tóc đi.”
“Đội mũ quan?” Thôi Miêu ngạc nhiên nói. Vệ Kỳ thích quần áo và phụ kiện cầu kỳ, không cần mặc triều phục khi vào cung, hằng ngày có rất nhiều váy áo, chủ yếu là trông rất lộng lẫy.
“Ừ, buổi chiều cần phải vào cung một chuyến, khiêm tốn một chút, tránh cho a tỷ nói.”
“Vì sao phải vào cung gặp bệ hạ?”
“Vừa rồi Trường Sử nói cho ta biết, hôm qua a tỷ cải trang tới. Yến tiệc bắt đầu đã quá nửa mới tới, lúc ấy ta đang làm gì ngươi cũng không phải không biết.” Vệ Kỳ tức giận trừng mắt nhìn nàng.”
Thôi Miêu đỏ mặt, không nói tiếp, ngoan ngoãn chải tóc cho Vệ Chỉ.
“Cô dỗ dành và cầu xin mới gọi được a tỷ đến, mà bản thân cô lại không thấy bóng dáng đâu, dù sao cũng phải đi nhận tội thôi.” Vệ Chỉ dừng một chút, như nhớ tới cái gì lại nói,” A, đúng rồi, ngươi cũng không cần phải lo lắng cho bạn học của ngươi đâu. Hôm qua a tỷ dẫn theo Tiểu Cao đại nhân đến, như vậy lúc trở về Tiểu Cao đại nhân nhất định sẽ mang nàng ấy về nhà.”
“Vậy là tốt rồi. Để ta nghĩ xem chuẩn bị cho muội ấy quà gì nhận tội nào…”
Khi Vệ Chỉ vào cung xin yết kiến, Vệ Kỷ đã để nàng ấy một mình trong nửa giờ, nàng ấy đứng ngay dưới chân bậc thang đợi Vệ Kỷ, Vệ Kỷ cũng không để ý tới nụ cười ân cần của nàng ấy, vùi đầu vội vàng phê tấu chương. Vệ Chỉ thấy nàng ấy phê hết quyển này đến quyển khác, gấp đến độ vò đầu bứt tai.
Vệ Kỷ xem xong chồng bên tay phải thì đặt bút xuống, bưng chén trà lên uống một ngụm, nhìn về phía Vệ Chỉ: “Thế nào? Rốt cục cũng nhớ tới a tỷ đáng thương của muội rồi?”
“A tỷ~” Vệ Chỉ tự biết mình đuối lý, nên cười nịnh nọt.
“Trẫm bận rộn hồi lâu mới có thời gian rảnh rỗi, vì không muốn Ngự sử nhiều lời nên đặc biệt dẫn theo Cao khanh đi.” Vệ Kỷ bước xuống khỏi ngai vàng và nói, “Trẫm còn nói với Cao khanh rằng biệt viện của trưởng công chúa mời được bậc thầy về việc dựng núi tạo nước, leo lên chỗ cao có thể thu hết cảnh đêm trong vườn vào trong mắt, kết quả thì sao, kết quả mới đi tới nội viên, thị vệ nói trưởng công chúa không cho người đi vào.”
“A, nữ nhi gia của Thôi Ý Thành đúng không?” Hoàng đế mặc thường phục cũng không có vẻ cao cao tại thượng, bộ dáng mỉm cười ngược lại càng nhìn càng thấy giống một người tỷ tỷ trong gia đình bình thường, nhưng trong lời nói lại có giọng điệu lạnh lùng.
Trong lòng Vệ Chỉ rùng mình, dù sao nàng ấy cũng là hoàng đế, tai mắt có ở khắp mọi nơi, chỉ cần nàng ấy muốn biết, cái gì cũng đều không thể giấu được nàng ấy.
Vệ Kỷ nhìn nàng ấy một cái, đổi giọng nói: “Được rồi, cũng không phải quở trách muội. Ở độ tuổi như vậy, muội làm việc cũng nên có chừng mực.”
“Thần biết sai rồi~” Vệ Chỉ thấy nàng ấy không tức giận liền thả lỏng một chút, lắc lắc ống tay áo của nàng ấy nói.
Vệ Kỷ mỉm cười lắc đầu, lại nói: “Nhưng cứ mãi hồ nháo như vậy cũng không phải là biện pháp tốt, trẫm tìm cho muội một chuyện để làm.”
“Hả?”
“Tới Lễ bộ, làm Hành tẩu quan chính đi.” Lục bộ hành tẩu coi như là chức quan tạm thời, phần lớn là để cho người thừa kế của hoàng đế vào triều học tập để chuẩn bị ra làm quan.
“Hả? Thần không muốn vào triều.” Vệ Chỉ há hốc mồm.
Vệ Kỷ bất đắc dĩ nhìn nàng ấy một cái, thở dài nói: “A Chỉ, dù sao muội cũng phải giúp a tỷ chia sẻ một chút chứ.”
“Được rồi, thần đi là được.” Vệ Chỉ cúi đầu, không tình không nguyện mà đáp ứng.
Vệ Kỷ nhìn bóng lưng nữ lang đi ra đại điện, trong lòng có chút phiền muộn. Đứa nhỏ cuối cùng cũng có một ngày phải trưởng thành.
“Đại giám” Vệ Kỷ chuyển quay sang đại giám đứng ở một bên “Chuyện trẫm nói với ngươi mấy ngày trước, chuẩn bị đi làm đi, bí mật một chút, đừng để lộ tin đồn.”
“Bệ hạ quyết định chưa?” Đại giám có chút kinh ngạc.
“Ừ, Cao Khanh nói không sai, nên sớm tính toán rồi.”
Cao Vân Cừu đến Ngự Sử Đài hơn một tháng, nhưng nàng ấy cũng không vội bày tỏ tham vọng của mình. Ngự Sử Đài vừa bị áp chế, trên dưới cảm thấy đây là thời gian rảnh rỗi nhất. Ngự sử đại phu Trâu Thúc Ngạn hoàn toàn là vật trang trí cát tường, cả ngày mang theo nụ cười, giống như ông già nhà bên, thích cùng Ngự sử trẻ tuổi nói chuyện phiếm, nhưng khi được hỏi về những vấn đề nghiêm trọng, ông ta chính là một hỏi ba không biết – nghe không thấy, không hiểu nổi, các ngươi đi tìm Tiểu Cao đại nhân đi. Mà Cao Vân Cừu cũng là như lọt vào trong sương mù bất động thanh sắc. Mọi người ở Ngự Sử Đài thấp thỏm một hồi.
Cao Vân Cừu cũng không vội, nàng ấy tận dụng khoảng thời gian này xem xong danh sách cùng lý lịch của gần trăm vị quan viên lớn nhỏ trên dưới Ngự Sử Đài, trước tiên làm một lần sàng lọc, chọn lựa ra quan viên nào cần đánh, cái nào cần khích lệ, cái cần thuyên chuyển, cái nào cần thay đổi mà chia để trị, khắc phục từng cái một.
Lợi dụng sự oán giận của bệ hạ, lần đầu tiên Cao Vân Cừu gặp một số người ở Ngự sử, những người này đã cùng nhau đệ đơn lên bệ hạ để mở hậu cung.
Mấy vị này đều là lão Ngự sử tuổi khá lớn, lúc bị Cao Vân Cừu hỏi tới vẻ mặt chính khí lẫm liệt nói: “Bệ hạ đã hai mươi lăm rồi, đến nay ngay cả thị quân cũng chưa từng triệu qua, chư vị đại nhân trong triều cũng không nhắc nhở một chút sao?””
Cao Vân Cừu xoa xoa trán: “Rốt cuộc cũng là việc riêng của bệ hạ…”
“Riêng tư? Việc nhà của bệ hạ sao có thể coi là chuyện riêng tư? Không có thị quân làm sao có trữ quân? Không có trữ quân, làm sao có thái tử? Không có thái tử, triều đại sao có thể dài lâu như vậy!” Người dẫn đầu Hà Tất Thời năm nay đã hơn năm mươi tuổi, giọng nói như tiếng chuông khiến Cao Vân Cừu đầu óc ong ong. Nàng ấy cảm thấy bệ hạ không thể tiếp tục như thế này nữa, nàng ấy vô cùng lo lắng.
“Mấy vị nói đều đúng…” Cao Vân Cừu mời mấy vị Ngự sử ngồi xuống chậm rãi trò chuyện, “Nhưng bệ hạ còn trẻ, da mặt mỏng, bị tát vào mặt như thế thì xấu hổ tức giận cũng là chuyện bình thường mà.”
Hà Tất Thời nghe xong lời này bình tĩnh lại, sau đó mạnh mẽ nói: “Mấy chuyện luân thường đạo lý có cái gì mà không thể nói chứ?”
“Ai, Ngự Sử Đài mấy ngày trước đều liên quan đến vụ bãi quan chuyện trữ quân các vị đều có tham dự đi?” Cao Vân Cừu đột nhiên thay đổi chủ đề.
Mấy vị Ngự sử giống như bị đâm trúng chỗ đau gì đó, mất đi sức lực, nhỏ giọng nói: “Đó đều là do Hàn Trọng Tư cùng Chu Hối nhất thời bị che mắt…”
“Tại hạ không có ý chất vấn, việc này đã xem như bỏ qua. Chẳng qua là ta sợ bệ hạ vẫn còn nhớ kỹ nhớ sai lầm của Ngự Sử Đài chúng ta, lúc này chư vị lại chọc vào chỗ đau của ngài ấy, chư vị ngẫm lại, để cho bệ hạ nghĩ như thế nào?”
“Cái này… Cao đại nhân, chúng ta tuyệt đối không dám đối nghịch với bệ hạ…”
“Điều này ta đương nhiên biết rồi, mấy vị đại nhân nói lời này là có ý tốt, tất là những người trung thành và chính trực. Nhưng tại hạ cho rằng, lời can gián của chư vị có sự can đảm khi dám lên tiếng và sự khôn ngoan của việc can gián. Nếu lời can gián không thể được tiếp nhận, như vậy cho dù chúng ta chờ chết ở cửa cung điện thì có ích lợi gì đâu?”
“… Đại nhân nói rất đúng.” Hà Tất Thời thanh âm dần thấp.
Cao Vân Cừu vuốt ống tay áo, lạnh nhạt nói: “Chư vị lo lắng cho quốc sự, tại hạ cũng thấy cảm động, nhưng cũng có một lời muốn hỏi chư vị.”
“Đại nhân cứ việc hỏi.”
“Nếu một người có gia tài khổng lồ mà lại không có con nối dõi, thì bản thân người đó gấp hơn hay người khác gấp hơn?”
“…”
Mấy vị lão đại nhân hai mặt nhìn nhau, Cao Vân Cừu thấy vậy, đưa ra lời nói cuối cùng: “Chư vị cứ yên tâm, ta đã khuyên can bệ hạ, bệ hạ cũng đã biết chuyện gì sẽ xảy ra.”
“Đại nhân quả thật kiến thức sâu rộng, hạ quan hiểu rồi.”
Nhóm thứ hai Cao Vân Cừu gặp chỉ có một người, tên là Chu Hối. Người này là người đầu tiên bị bãi quan tại Ngự Sử Đài vào tháng 9, đảm nhiệm chức vụ Hộ bộ lục phẩm, sau đó Ngự Sử đại phu Hàn Trọng Tư bị bãi quan, Chu Hối thì giáng xuống thất phẩm ti gián, ngược lại vẫn ở lại Ngự Sử Đài. Chỉ có điều tất cả mọi người ở Ngự Sử Đài đều biết nàng ấy là một trong những kẻ đầu sỏ, trước đây cũng là nhân vật có tầm ảnh hưởng, lúc này thì bị người khác tránh không kịp.
Cao Vân Cừu tập trung vào lý lịch của Chu Hối và thậm chí còn cử người tiến hành điều tra chi tiết. Chu Hối là giám sinh Quốc Tử Giám, trở thành quan viên sau khi làm quan nàng ta trước tiên làm việc ở Lễ bộ, lại chuyển sang Thông chính ti, làm việc kiên định, nhận được kiểm tra đánh giá xuất sắc, năm kia chuyển nhiệm đến Ngự Sử Đài, hiện nay bất quá mới hơn ba mươi tuổi. Cao Vân Cừu vốn tưởng rằng nàng ta là môn hạ của Thái đảng, kết quả phát hiện nàng ta bên nào cũng không phải, nàng ta là người chân chính vùi đầu làm việc. Nàng ta nhậm chức Hộ bộ cấp sự trung hành giám sát sự, đối với chức ti Hộ bộ thuộc làu làu trong lòng, nàng ta có một tờ danh sách tỉ mỉ ghi chép lại Hộ bộ khi nào thì nên làm chuyện gì khi nào cần điều tra những việc nên làm trong quá trình làm việc, sau đó thực hiện từng việc một một cách rõ ràng, mọi thứ đều được lưu giữ trong hồ sơ nên rất rõ ràng khi giao nhận cho vị Hộ bộ tiếp theo. Lúc Cao Vân Cừu nhìn thấy tấm tắc lấy làm kỳ lạ, bắt đầu tò mò với nàng ta.
“Bái kiến đại nhân.” Chu Hối vào phòng trực của Cao Vân Cừu, chắp tay hành lễ với nàng ấy. Nàng ta cực gầy, mặc một bộ quan phục thất phẩm, thắt lưng lại thẳng tắp, mím môi nói năng thận trọng.
Cao Vân Cừu mời nàng ta ngồi, tự tay pha cho nàng ta một chén trà, nói: “Tỉnh Ngôn năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hồi đại nhân, hạ quan ba mươi có sáu.” Tỉnh Ngôn là tên tự của Chu Hối, đối mặt với tư thái thân cận của Cao Vân Cừu, Chu Hối vẫn không bị lay động.
“Ta đã xem sổ giao nhận của ngươi, rất tốt, nếu có thể từ nay về sau ta muốn thực hiện nó ở Ngự Sử Đài.” Cao Vân Cừu cầm tách trà và dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mép cốc.
Hai mắt Chu Hối sáng lên một lát, sau đó lại nói: “Đại nhân, tham vọng của ngài nằm ngoài tầm với của ngài.”
“Tỉnh Ngôn là người có tài, chỉ là ta quả thực nghĩ mãi mà không rõ, vì sao ngươi muốn nhảy vào bãi nước đục Hàn Trọng Tư kia?”
“Đại nhân cũng cho rằng ta làm sai?” Chu Hối rũ mắt xuống, làm cho người ta không thấy rõ thần sắc.
“Ồ? Chẳng lẽ Tỉnh Ngôn cho rằng Hàn Trọng Tư không có vấn đề khi buộc tội Hộ bộ thị lang Thi Ngôn sao?”
Chu Hối lắc đầu: “Đương nhiên không phải, việc giám sát Hộ bộ vẫn luôn là do hạ quan làm, Hộ bộ trên dưới xử sự nghiêm cẩn, cũng không có dấu vết không làm tròn trách nhiệm. Thi đại nhân bản thân cũng không phải đồ tham ô trái pháp luật, đạo đức bại hoại. Hàn Trọng Tư buộc tội chỉ là lời nói vô căn cứ.”
“Vậy tại sao lại tự ép chính mình ra mặt?” Cao Vân Cừu khó hiểu nói.
“Đại nhân, chẳng lẽ ngài cảm thấy đường đường là Hiến Đài lại bị thôn phu bàn tán ở trên miệng là vinh quang gì sao? Ngay cả người bình thường cũng có thể đưa ra những ý kiến ngạo mạn về đúng sai của chúng ta. Tôn nghiêm của can giám ở đâu? Can giám từ trước đến nay luôn có địa vị và quyền lực thấp, là vì muốn xét duyệt bá quan, để cho tất cả các quan đại thần đi theo con đường chính đạo, nếu danh dự của can giám mất sạch, vậy ai có thể đứng ra cầm cương? Hạ quan cũng không cho là mình đã làm sai, hành vi của hạ quan đều xuất phát từ công tâm, cũng không có ai sai khiến. Nếu đại nhân thấy ta không thuận, có thể bãi miễn chức quan của ta.” Chu Hối càng nói càng kích động.
“Sao lại nói ra những lời như vậy, nếu ta nghĩ như vậy, làm sao còn có thể gọi ngươi đến?”
“Đã như thế, hạ quan cũng muốn hỏi đại nhân.” Chu Hối nhìn về phía Cao Vân Cừu, trong ánh mắt rõ ràng mang theo hoang mang cùng nghi vấn, “Hạ quan làm theo công tâm để làm việc, hiện nay lại rơi vào người kết cục mà khác tránh không kịp, đại nhân cảm thấy hạ quan sai rồi sao? Ngày đó trên triều, ra khỏi hàng toàn bộ Ngự Sử Đài đều cùng quỳ, tất cả đồng liêu đều bị bãi quan về nhà, đều xuất phát từ lý do bọn họ tự nguyện, không phải ta uy hiếp, vì sao cho tới hôm nay chư vị đồng liêu lại coi ta là như đầu sỏ gây nên?”
“Tỉnh Ngôn tin ta, như vậy ta cũng hỏi ngươi một chuyện, buổi thượng triều hôm đó chủ ý gây khó dễ thật sự là do ngươi nghĩ sao?”
“Vâng… Chờ một chút…” Chu Hối vốn định thốt ra, nghĩ lại lại chần chờ: “Ta viết xong tấu bản vào mấy ngày trước, mấy vị đồng liêu ngẫu nhiên nhìn thấy, đều nói rất tốt, chúng ta hàn huyên một chút để lựa chọn từ ngữ và câu văn, trong lúc nhất thời mọi người liền biết, tụ cùng một chỗ rất là náo loạn. Cũng không biết là ai nói nếu đưa lên cũng sẽ đá chìm đáy biển, chúng ta quan lục phẩm cũng không có cơ hội mỗi ngày đều được thượng triều, nếu có thể trực tấu lên bệ hạ thì tốt rồi… Ý của đại nhân là…”
“Là mấy người nào?”
Chu Huấn báo cáo tên từng người một.
“Mấy người này là môn nhân của Thái thị, mấy người này nhận hối lộ, còn có mấy người được hứa sẽ có lợi.” Cao Vân Cừu thương hại nhìn về phía Chu Hối, “Cũng là một ván cờ của Thái đảng mà thôi, ngươi chẳng qua là một quân cờ bị người ta lợi dụng.”
“Nhưng… Nhưng bọn họ làm sao biết ta nhất định sẽ có mặt ở buổi thượng triều? Tại sao lại tán thành ý kiến của ta?”
“Nếu ngươi không tấu thì tự người khác làm. Tất cả đều quỳ, lục bào thanh bào* nào dám không theo?”
*Ý chỉ quan lục phẩm và thất phẩm
Chu Hối cơ hồ đứng không vững, lảo đảo hai bước rơi lệ đầy mặt: “Uổng công ta tự cho là trung trực, không ngờ lại ở thời điểm không biết cung với người khác kết đảng phải. Thật sự là buồn cười.”
“Tỉnh Ngôn, làm quan không phải cúi đầu làm việc là tốt rồi, ngươi cũng nên ngẩng đầu nhìn xem.” Cao Vân Cừu thở dài một hơi.
“Đại nhân, hạ quan… Hạ quan thật là xấu hổ vô cùng, hận không thể treo quan mà đi tạ ơn quân ân!”
“Tỉnh ngôn nói vậy là sai rồi, Tư Gián mặc dù chỉ là quan viên thất phẩm, nhưng được và mất trên thế gian này đều có thể thương lượng được. Xin hỏi, ai có đủ tư cách để nghĩ đến những việc không thuộc nhiệm vụ của mình? Chỉ có chấp tể cùng quan can giám cùng nhau răn đe, chấp tể cùng bệ hạ quyết định xem điều đó có thể hay không, mà quan can giám có thể cùng bệ hạ tranh luận đúng sai, Đây chính xác là nơi để quan can giám bày tỏ lòng trung thành, gánh vác trách nhiệm địa phương. Hôm nay chẳng qua chỉ là một chút ngăn trở mà thôi, làm sao có thể dễ dàng treo quan đây?”
“Tạ đại nhân dạy ta.” Chu Hối vừa khóc vừa cười, hướng Cao Vân Cừu nói cảm ơn.
Cao Vân Cừu đỡ tay nàng ta dậy, lại nói: “Nếu Tỉnh Ngôn không bỏ, tại hạ còn có một lời muốn nói.”
“Đại nhân xin nói, ta xin rửa tai lắng nghe.”
“Tỉnh Ngôn vừa nói rằng tất cả dân thường đều có thể tùy tiện bàn luận về Hiến Đài, cho nên lòng tự trọng trong Hiến Đài đã bị hủy hoại? Vậy, ngươi có bao giờ nghĩ tại sao dân chúng cũng nói về Hiến Đài không? Và tại sao lại là Hiến Đài? Phương pháp lấy lại tôn nghiêm lại là khiến thứ dân ngậm miệng không nói? Mục đích của việc này là gì, nhưng một mực tắc nghẽn có thể ngăn chặn sao?”
Chu Hối ngẩn người, nàng ta xuất thân không thấp, trước khi phụ thân từ chức quy ẩn thì đã là quan viên ngũ phẩm, chính nàng ta cũng là tuổi còn trẻ đã vào Quốc Tử Giám, lấy được hạng nhất xong ra làm quan viên. Nàng ta được giáo dục để trở thành trụ cột, trong mắt nàng ta nhìn thấy vẫn là chính vụ là quốc sự là thiên hạ, nhưng lại không có lê dân bách tính.
“Tỉnh Ngôn, ngày sau nếu có cơ hội, hãy ra ngoài và nhìn thấy những con người thực sự. Tương lai của ngươi tất không phải chỉ có thanh bào lục bào.”
“Đa tạ đại nhân chỉ giáo, nhất định không phụ lời dạy của đại nhân.” Chu Hối chỉnh lại y quan, rung tay áo cúi người, trịnh trọng chấp đại lễ với Cao Vân Cừu, tạ ơn nàng ấy nói cho nàng ta biết nhân quả trong đó, tạ ơn nàng ấy lấy thành tâm đối đãi, cũng tạ ơn nàng ấy chỉ rõ con đường phía trước.