Trong đoạn thời gian kế tiếp, Cao Vân Cừu đã lại gặp thêm mấy vị Ngự sử, những người này đều là nhóm người có thể để lại dùng, trọng tâm cuộc nói chuyện cũng đặt ở cổ vũ cùng dẫn dắt. Nàng ấy từng nhậm chức ở Ngự Sử Đài, biết rõ ý nghĩa của ngôn quan nhất, hiện nay Ngự Sử Đài trên thì không được bệ hạ tín trọng, dưới thì chịu họa tranh chấp đảng phái, ở bên ngoài thì tấu sự vô căn cứ khiến cho lòng người hoảng sợ, ở bên trong thì không dụng tâm mà thấp thỏm sống qua ngày, khắp nơi đều là có chỗ cần chỉnh đốn và cải cách, mọi chuyện cũng đều cần nàng ấy quản lý sắp xếp. Vất vả lắm mới có được thời gian để nghỉ ngơi, thì Cao Viên lại đi vào gặp nàng ấy.
“Chuyện gì?”
“Đại nhân, Quốc Tử Giám phái người tới truyền lời, muốn ngài đích thân đi một chuyến.” Sắc mặt Cao Viên có chút kỳ lạ.
“A Giám làm sao vậy?” Cao Vân Cừu hỏi.
“Ừm, nghe nói là do chọc tiên sinh tức giận.”
Cao Vân Cừu ngẩn người, vẻ mặt dại ra một lát, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc đi vào Quốc Tử Giám, nàng ấy đã gặp mẫu thân của Thôi Miêu là Khương Thục. Hai người đều cảm thấy sửng sốt, chào hỏi xong thì sánh vai đi vào.
Mấy tiểu học tử bị trói tay đứng ở bên ngoài thư phòng của Tư nghiệp*, tất cả đều cúi đầu, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ, hai người đứng đầu chính là Phương Giám cùng Thôi Miêu.
*司业: Tư nghiệp: là chức quan sau Tế tửu, làm phó cho Tế tửu, giúp Tế tửu trong việc rèn tập sĩ tử.
Mấy vị gia trưởng cũng lần lượt đến, họ đều không biết lý do, Tư nghiệp cũng cười mà không nói, trò chuyện với nhau một hồi. Đợi đến khi Cao Vân Cừu và Khương Thục đến, mọi người chào hỏi lẫn nhau, Tư nghiệp mới gọi tiến sĩ quản giáo đến nói lại một chút xem đã xảy ra chuyện gì.
Sau bữa tiệc đêm ở biệt viện, Thôi Miêu trở về Quốc Tử Giám tiếp tục học, chẳng qua là cả ngày đều mang theo nụ cười, trông rất đắc ý, làm cho Phương Giám nghi ngờ nàng ấy bị trúng tà gì đó.
Thôi Miêu cũng không giận, cười mà đáp lại: “Ai nha~ muội không hiểu đâu.”
Phương Giám cảm thấy mờ mịt: “Không hiểu cái gì?”
Thôi Miêu suy nghĩ một chút, nói: “Như vậy đi, mấy ngày nữa ta sẽ cho muội xem một thứ tốt, vừa đúng lúc muốn tạ lỗi với muội.”
Qua một đoạn thời gian ngắn, Thôi Miêu liền tỏ vẻ thần thần bí bí mà mang một ít sách trở về, nhét vào trong tay Phương Giám.
Phương Giám buông bút trong tay xuống, mở ra xem. Hai cơ thể nữ trần trụi đang quấn lấy nhau, trông xuân tình dạt dào. Phương Giám thoáng cái đã đỏ mặt, nhanh chóng khép sách lại: “Cái này… Cái này…”
“Còn nữa đó, muội nhìn xem tiếp đi.”
Phương Giám run rẩy tay lại mở sách ra, đằng sau mấy quyển còn có nam nữ và cũng có cả nam nam, chủng loại đầy đủ hết, đa dạng phong phú. Phương Giám che mắt ngượng ngùng mà nhìn, nhưng lại cảm thấy có chút tò mò, nên len lén nhìn.
Thôi Miêu trêu đùa mà chớp chớp mắt: “Lâm Thâm thích cái nào? Ở chỗ ta còn có nữa~”
Phương Giám do dự một lát, vươn ngón tay điểm nhẹ quyển sách mới đầu.
Thôi Miêu mừng rỡ: “Không ngờ Lâm Thâm và ta cũng là người đồng đạo*!”
*同道: đồng đạo: người cùng lý tưởng; người cùng tín ngưỡng
Nàng ấy lấy ra bộ sưu tập của mình ra để chia sẻ với Phương Giám, Phương Giám ở chung với nàng ấy mấy tháng, lại cũng không phát hiện ra trong tẩm xá lại có nơi cất giấu nhiều như vậy.
Hai người đang xem chăm chú, bạn đồng môn ở tẩm xá sát vách lại tới hỏi một bài tập, cầm sách thánh hiền đi vào, vậy mà lại cũng bị sách tranh bí kịch đoạt mất thần hồn. Bạn đồng môn đang chờ nàng ấy mang đáp án về thấy một hồi lâu mà nàng ấy vẫn không trở về, lại tới tìm, rồi cũng theo đó mà rơi vào bẫy. Thế là tin tức truyền từ nơi này sang nơi khác, mấy bạn đồng môn cùng tẩm xá trong sân đều tụ tập lại với nhau.
Thôi Miêu cũng không giấu diếm, hào phóng mà lấy hết thứ mình cất giấu ra, tẩm xá không đủ lớn, không đủ chỗ cho nhiều người như vậy, liền chuyển qua bàn đá trong đình viện và mở hội giám định thưởng thức, chơi đến quên cả trời đất.
Cũng không nghĩ tới là lại vui quá hóa buồn, hôm nay Tư nghiệp cùng các tiến sĩ đi tuần xá, lần lượt nhìn qua sân, rồi đi đến chỗ các nàng, thấy mấy người tụ ở một chỗ mà thảo luận, vốn tưởng rằng là bầu không khí học tập nồng nhiệt, vừa đến gần nhìn, suýt nữa bị chọc tức gần chết.
Một trong những người đồng hành trong số tiến sĩ có một vị xưa nay nổi danh khắp nơi là nghiêm khắc, cũng là người tức giận nhất, mắng các nàng trọn vẹn nửa canh giờ, ngược lại là Tư nghiệp ở bên cạnh lại khuyên bà ấy bình tĩnh một chút. Vì thế mấy người họ bị mang tới thư phòng của Tư nghiệp, chờ trưởng bối trong nhà tới cửa đón.
Cao Vân Cừu nghe xong nguyên nhân sự việc, lật xem chứng cứ phạm tội, nghiền ngẫm mà nhếch khóe môi, liếc mắt nhìn Phương Giám một cái. Phương Giám xấu hổ và phẫn nộ muốn chết, trông xấu hổ vô cùng.
Kết quả xử lý cuối cùng là nghỉ học hai ngày, lệnh người trong nhà mang về quản giáo thật tốt.
Khương Thục trừng mắt nhìn Thôi Miêu, ra cửa lên xe ngựa nói: “Thôi Miêu, con thật có tiền đồ!”
Thôi Miêu ngượng ngùng: “A nương~”
“Năm tỷ muội các con, luân phiên làm cho ta bị tiên sinh mời đi nghe giáo huấn! Ta vốn nghĩ con đã lớn rồi, thành tích học tập lại tốt, cũng không đến mức bị trách phạt nữa. Cái này thì tốt rồi, mang theo bạn học xem sách tranh bí kịch, con thật đúng là làm cho ta phải hãnh diện.” Khương Thục cười lạnh.
“Đây không phải là do Lâm Thâm chưa từng thấy qua sao…”
“Con còn có mặt mũi mà nói, vừa rồi ta cũng không có mặt mũi để nói chuyện cùng Cao đại nhân!”
Trở về nhà, Khương Thục lệnh cho Thôi Miêu quỳ trong sân, mang theo tập sách tranh không thể nói kia. Nghe nói đại nương tử bị phạt, A Diệp cùng A Tôn mang theo các thiếp thất khác thoải mái mà vây quanh xem náo nhiệt.
“Đại nương tử đã làm gì vậy?”
“Nghe nói là dẫn bạn đồng môn xem xuân cung đồ, ha ha.”
“Phụt, đại nương tử trưởng thành nha~”
“Đại nương tử thích tiểu lang quân hay tiểu nữ lang vậy?”
“Hì hì, ta muốn nhìn xem đại nương tử thích kiểu dáng gì…”
Tiếng nói chuyện ríu rít làm cho Thôi Miêu xấu hổ đến mức muốn tìm một khe hở để chui vào.
“A nương, a nương, con sai rồi, cho con chút thể diện đi…”
Thanh âm của Khương Thục truyền từ trong phòng ra: “Quỳ hẳn hoi, ta cho con thể diện, ai cho ta thể diện?”
Đến lúc hoàng hôn, các muội muội lục tục tan học trở về, cũng từ xa vây quanh đến xem.
“Trưởng tỷ cũng sẽ làm sai sao?”
“Sao trưởng tỷ lại bị mẫu thân phạt quỳ chứ?”
“Trưởng tỷ làm sai cái gì vậy? Ta không nên biết? Cái gì là ta không nên biết?”
Thôi Miêu nào dám để cho các muội muội biết nàng đã làm gì.
“A nương, con thật sự sai rồi! Buông tha cho con đi!”
Bên kia, Phương Giám cũng theo Cao Vân Cừu trở về nhà, dọc theo đường đi đều rất im lặng, Cao Vân Cừu không có tức giận cũng không có quở trách, thật giống như bình thường mà tới đón nàng trở về. Phương Giám nơm nớp lo sợ theo nàng ấy về nhà, lại cùng nhau dùng cơm, sau đó theo nàng ấy vào thư phòng.
Thư phòng của Cao phủ ở Kinh thành cũng bài trí gần như là giống với ở Tây Lâm, cũng là một thư phòng đầy giá sách, có hai cái bàn một lớn một nhỏ.
Trên bàn sách của Cao Vân Cừu chất đầy văn thư, nhìn ra được là gần đây rất bận rộn, nàng ấy ngồi ở trên ghế, xoa xoa mi tâm, trên mặt có chút mệt mỏi. Trong lòng Phương Giám cảm thấy có chút chua xót, đại nhân đã bận rộn như vậy còn phải bận tâm vì chuyện của nàng, vậy thật sự là không nên.
Cao Vân Cừu nhìn nàng một cái, nở nụ cười: “Qua đây, lại đây đi.” Nàng ấy chỉ chỉ vào mặt đất bên chân, trong giọng nói cũng không có ý trách cứ.
Phương Giám nhu thuận mà quỳ xuống bên chân nàng ấy, cúi đầu, đưa đầu đến bên tay Cao Vân Cừu. Cao Vân Cừu sờ sờ gáy của nàng, rút trâm ngọc mà nàng dùng để cài tóc ra, để tóc rơi lả tả. Bàn tay xuyên qua tóc đen, rồi rơi xuống cổ, nhẹ nhàng xoa bóp hai cái, lại theo chỗ đó mà luồn vào chạm nhẹ vào da đầu. Phương Giám trông như một con chó nhỏ bị vuốt ve, chỉ vuốt ve vài cái liền muốn hoàn toàn bày ra một mặt mềm mại yếu ớt nhất của mình cho nàng ấy xem.
Đầu ngón tay Cao Vân Cừu lướt qua phần da thịt sau tai, vuốt ve qua lại, ánh mắt Phương Giám dần dần trở nên mê ly, gần như là mềm nhũn chân.
Nhưng không ngờ Cao Vân Cừu đột nhiên đặt câu hỏi: “A Giám, việc học ở Quốc Tử Giám đối với nàng mà nói có phải là có chút đơn giản quá không?”
Phương Giám rùng mình, tỉnh táo lại, cân nhắc đáp: “Hơi… hơi chút.”
“Ngược lại là ta sơ suất.” Cao Vân Cừu dừng một chút, lại hỏi, “Trước đó vài ngày nàng có biết chuyện Ngự Sử Đài bãi quan không?”
“Ừm… đã có một số thảo luận với các bạn đồng môn.”
“Vậy A Giám thấy thế nào?”
“Ngự Sử Đài có sai, nên sửa chữa ngay.” Đôi mắt người trẻ tuổi sạch sẽ, mọi suy nghĩ cũng đơn giản.
Cao Vân Cừu nghe vậy lại cười, vỗ vỗ đỉnh đầu của nàng, tìm một quyển văn thư ở trên bàn đưa cho nàng: “Đạo lý quả thật như thế, nhưng thực tế để làm thì lại có muôn vàn khó khăn.”
“Đại nhân, đây là?”
“Là danh sách và lý lịch của quan viên Ngự Sử Đài. Giai đoạn tiếp theo của việc học là, hiểu rõ việc bãi quan Ngự Sử Đài xảy ra như thế nào. Nàng có thể đi hỏi Thôi Miêu, hỏi những bạn đồng môn khác của nàng, chỗ nào không rõ cũng có thể hỏi ta, nhưng những thứ ở đây đều không được mang ra ngoài.”
Phương Giám gật đầu, cúi đầu xem tư liệu. Cao Vân Cừu hoạt động cổ tay một chút, bắt đầu bận rộn chuyện của mình. Rất lâu sau, nàng ấy sắp xếp xong một đống tài liệu, buông bút thở phào nhẹ nhõm. Nàng ấy nhìn về phía Phương Giám. Cô nương ngoan ngoãn khéo léo quỳ ở nơi đó mà cầm quyển sách đang xem rất cẩn thận, sợi tóc trượt xuống che tầm mắt, làm cho nàng giơ tay vén ra sau tai, lộ ra vành tai trắng nõn.
Cao Vân Cừu vươn tay đặt ở trên tai của nàng, xương tai mềm mại, lúc xoa bóp lại có chút cảm giác khác, chỉ là vân vê một lát đã đỏ ửng hết lên. Phương Giám cứng đờ cả thân thể, dò xét mà nhìn nàng ấy một cái, ngừng thở không dám nói chuyện.
“Không có chuyện gì, tiếp tục xem đi.”
Phương Giám thu liễm tâm tư lại, tiếp tục xem tiếp. Nhưng bàn tay kia cũng không lặng lẽ hoạt động, mà ngược lại là tiếp tục di chuyển từ xương tai về phía sau tai rồi đến cổ, mạch máu ở cổ đập mạnh, bại lộ tâm ý của nàng. Tay Cao Vân Cừu men theo độ cong của hàm dưới, nhẹ nhàng vuốt ve thịt non dưới hàm, thỉnh thoảng lại dùng khớp ngón tay nhẹ nhàng chạm vào cổ họng. Nơi yếu ớt mềm mại bị người khác nắm trong tay, khiến cho Phương Giám không khỏi nhớ tới cảm giác hít thở không thông khi bị Cao Vân Cừu bóp chặt cổ họng, nàng bắt đầu có chút phát run. Cao Vân Cừu cảm nhận được nàng đang khẩn trương mà nuốt xuống, giống như con mèo đang đùa giỡn con chuột trong tay, buông ra rồi lại cầm lên, rời xa rồi lại tới gần, đầu ngón tay cọ xát thịt mềm bên cổ, làm nàng phát run. Phương Giám cơ hồ sắp cầm sách không vững, hô hấp dần trở nên trầm hơn. Có lẽ là vì e ngại, thân thể run rẩy, lồng ngực như đánh trống reo hò, nhưng vì cái gì mà nàng lại càng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô? E ngại cùng động tình cùng nhau nắm chặt trái tim của nàng, làm nàng cảm thấy thần hồn điên đảo.
Nàng xấu hổ mà phát hiện ra rằng, chẳng qua chỉ là bị Cao Vân Cừu vuốt ve cổ họng, nàng đã mềm nhũn cả chân. Giữa hai chân ẩm ướt dính dính rõ ràng chỉ có chính nàng biết, cũng giống như là đã bị lột sạch sẽ ở trong ánh mắt của Cao Vân Cừu. Nàng khó nhịn mà giật giật chân, nâng đầu gối lên, lại bị Cao Vân Cừu ấn tại chỗ, nàng nâng ánh mắt mê ly lên nhìn Cao Vân Cừu, chỉ nhìn thấy khóe miệng Cao Vân Cừu mỉm cười.
“Ưm…” Phương Giám không nhịn được sự trêu chọc, bất giác mà từ cổ họng tràn ra tiếng rên rỉ, thân thể cũng không khỏi dựa vào người Cao Vân Cừu.
Nhưng Cao Vân Cừu đột nhiên rút tay ra, đứng lên, đi ra ngoài.
Phương Giám mờ mịt ngẩng đầu nhìn nàng ấy.
“Quỳ ở chỗ này đến bình minh.” Cao Vân Cừu nói xong, đi ra ngoài.
Cửa thư phòng đóng lại, Phương Giám nhắm hai mắt lại.
Nàng đã hiểu rõ, đây là sự trừng phạt đến muộn.