Trên danh sách của Cao Vân Cừu, thực ra người trong Ngự Sử Đài mà đáng giá để nàng ấy nói chuyện cổ vũ không nhiều lắm, còn lại một nửa là hạng người ăn chay, một nửa còn lại là người gió chiều nào theo chiều đấy. Nhóm người trước thì sớm muộn gì cũng phải khai cách, nhóm sau thì cần cho bọn họ biết mình nên làm cái gì.
Dù vậy, Cao Vân Cừu cũng bận rộn đến tận cuối năm. Phương Giám là lần đầu tiên rời khỏi Tây Lâm, cũng là lần đầu tiên đón năm mới cùng Cao Vân Cừu.
“A Giám, nàng tới viết câu đối xuân đi.” Cao Vân Cừu kêu lên.
“Ta sao?” Phương Giám cảm thấy có chút kinh ngạc, “Đại nhân không tự mình viết sao?”
“A… Mệt mỏi, không muốn viết.” Cao Vân Cừu khó biểu hiện ra một bộ dáng lười biếng, bọc trong áo lông thú ôm lò sưởi, nhìn Cao Viên mang theo hạ nhân mà làm việc bận rộn.
Phương Giám nghe vậy lập tức trải giấy mực ra, chữ của nàng là do Cao Vân Cừu tự tay dạy dỗ, cũng không biết là do gần đèn thì sáng hay là do chính nàng cố ý bắt chước, mà phong cách chữ viết của nàng có chút tương tự với Cao Vân Cừu. Cao Vân Cừu cảm thấy hứng thú mà ở một bên nhìn.
Bên ngoài Tú Trúc đang treo đèn lồng, Cao Viên chỉ huy hạ nhân quét dọn, Cao Anh thì dẫn người vào trong phủ dọn đồ tết. Xa hơn nữa là tiếng pháo nổ, phố phường náo nhiệt, kinh thành bắt đầu có bầu không khí năm mới.
Ngày tết không có chuyện gì, Cao Vân Cừu lôi kéo Phương Giám từ chơi cờ đến ném bình rồi lại đến đánh bài, Phương Giám phát hiện ra mặc kệ là chơi cái gì Cao Vân Cừu đều rất am hiểu, Phương Giám cộng thêm Cao Viên và Cao Anh cùng những người hầu cận khác đều chơi không lại nàng ấy, nàng ấy đều thắng được một cách nhẹ nhàng. Cao Viên và Cao Anh liền kháng nghị nói đại nhân quá lợi hại nên không chơi nổi nữa, vì thế chơi mấy ván thì Cao Vân Cừu không chơi nữa, nhường cho các nàng chơi đùa.
Phương Giám chơi một hồi cũng lui ra, ngồi vào bên cạnh Cao Vân Cừu cùng nàng xem, Cao Vân Cừu coi nàng giống như trẻ con mà lấy một nắm đồ ăn vặt rồi đặt ở trong tay nàng, làm cho Phương Giám cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
Cao Vân Cừu híp mắt nhìn nhóm người hầu cận đang chơi đùa, nhìn đến lúc cao trào thoải mái thì cũng cười theo. Thực ra đa số thời gian thì nàng ấy đều là một người rất thân thiện, đối với hạ nhân cũng không hà khắc, Cao Viên và Cao Anh thậm chí là Tú Trúc ở trước mặt nàng ấy cũng không có sự phân biệt chủ nhân và nô lệ nghiêm ngặt như vậy.
Phương Giám len lén ngước mắt nhìn nàng ấy, lại không dám nhìn lâu, tầm mắt vừa chạm vào lại thu hồi cực nhanh, tuần hoàn lặp đi lặp lại mấy lần. Rất nhanh Cao Vân Cừu đã chú ý tới, cười cười nhìn nàng một cái, nói: “A Giám có chuyện gì muốn nói với ta sao?”
Phương Giám luẩn quẩn suy nghĩ chốc lát, đánh một tiếng trống làm tinh thần hăng hái lên nói: “Ngày hội Thượng Nguyên đại nhân có hẹn không?”
“Không có.” Cao Vân Cừu phất phất tay, lại cười, “Một người cô độc như ta thì ai sẽ hẹn ta đi ngắm đèn đêm Thượng Nguyên chứ?”
Phương Giám nghe vậy ánh mắt sáng lên, cố lấy dũng khí nói: “Vậy…. Vậy đại nhân nguyện ý đi cùng ta không?”
“Hả? A Giám không ở cùng với bạn đồng môn của nàng sao?”
“… Có lẽ Tân Manh có người bầu bạn rồi…” Phương Giám suy nghĩ một lát, cắn răng một cái nói, “Ta muốn đi cùng đại nhân.”
“Ta sao?” Cao Vân Cừu nghĩ nghĩ, “Được rồi, ta dẫn nàng đi, có lẽ A Giám chưa từng thấy chợ đèn kinh thành đúng không.”
Phương Giám quả thật là chưa từng nhìn thấy chợ đèn ở kinh thành, năm trước lúc còn ở Tây Lâm nàng cũng cùng cha mẹ hoặc bạn đồng môn đi xem đèn, nhưng thị trấn nào sánh được với kinh thành chứ? Dòng người như dệt cửi, ngựa xe như nước, cây cối hoa lá rực rỡ, ánh đèn lung linh. Chỗ khác biệt nhất chính là người bên cạnh nàng, là bộ dáng nàng ấy cầm lò sưởi nhàn nhã lững thững kể mọi chuyện, là nụ cười của nàng ấy khi nhẹ nhàng đoán trúng câu đố đèn và đạt được đèn hoa đăng rồi đưa qua cho nàng, là cánh tay nàng ấy ôm vai mình rồi lại buông ra khi dòng xe cộ đi qua, là chút xúc cảm ấm áp khi nàng ấy đưa tay cầm cổ tay mình trong đám đông.
“Đừng đi lạc.” Nàng nghe thấy người nọ nói như vậy.
Trái tim Phương Giám giống như bị siết chặt lại, chua xót đến mức khiến người ta muốn rơi lệ.
Đại nhân, đừng đối tốt với ta như vậy.
Đại nhân, hình như ta có một chút thích ngài.
Đại nhân, đối với ngài thì ta rốt cuộc là cái gì đây?
“Sao lại khóc? Nhớ nhà sao?” Các nàng đang đưa lưng về phía đám đông, đi tới một đình đài bên bờ hồ, tiếng ồn ào càng lúc càng xa, Cao Vân Cừu quay đầu lại nhìn thấy nước mắt trên mặt Phương Giám.
“Không có. Ta cũng không biết.” Phương Giám nghe vậy sờ sờ gương mặt của mình, có chút mê mang.
Cao Vân Cừu dịu dàng mà lau nước mắt cho nàng: “Đã là người lớn rồi, sao còn giống như một đứa trẻ vậy?”
Phương Giám không dám đem tâm sự nói ra khỏi miệng, liền càn rỡ mà ôm lấy nàng ấy ở trong sự ôn nhu của đối phương, chôn mặt vào đầu vai của nàng ấy, cho dù chỉ là một lát, cho dù bị coi là đứa trẻ, nàng cũng muốn tận tình mà hấp thu sự ấm áp cùng thỏa mãn thời khắc này.
Tư duy của Cao Vân Cừu chậm lại một chút, các nàng cực ít có được cái ôm không chứa tình dục như vậy, Phương Giám cũng là người có tính cách kiên cường độc lập, hiếm khi cần nàng ấy quan tâm. Nàng ấy chần chờ một chút, giơ tay khẽ vuốt lưng nàng, tỏ vẻ trấn an.
Rốt cuộc thì vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Trăng treo trên cành liễu, nước chảy róc rách, xa xa là tiếng sáo phượng cùng điệu múa cá rồng, trong pháo hoa rực rỡ đầy trời này, là ai đã giấu đi tâm sự tuổi trẻ của mình, là hai trái tim của ai dán cực gần lại cách cực xa.
Phương Giám giấu diếm tâm sự của nàng vô cùng tốt, nàng chưa bao giờ quên chuyện mà Cao Vân Cừu đã từng yêu cầu nàng ghi nhớ kỹ, tự nhiên cũng không dám để cho Cao Vân Cừu biết. Cao Vân Cừu cực kỳ bận rộn, cũng không có tâm tư để chăm sóc nàng, thời gian kiểm tra bài tập của nàng cũng đã ít đi. Phương Giám liền vùi đầu làm bài, ý đồ dùng sư bận rộn để che giấu tâm sự của mình.
“Lâm Thâm, Cao đại nhận thêm môn học cho muội sao? Hình như hôm nay muội vô cùng bận rộn?” Thôi Miêu nhìn vẻ đầu huyền lương chùy thứ cổ* của nàng thì vô cùng bối rối.
*头悬梁锥刺股: đầu huyền lương chùy thứ cổ: nghĩa là treo đầu trên xà nhà, đâm dùi vào mông. Ý chỉ sự chăm chỉ học hành đến mức cột tóc vào xà nhà, dùng đùi đâm mông để tránh ngủ khi học.
“Không có, chỉ là trong lòng cảm thấy có chút rảnh rỗi, luôn muốn tìm chút việc làm.” Phương Giám trả lời.
Gần đây Thôi Miêu rất hăng hái, nàng ấy thường xuyên đi phủ trưởng công chúa, đó chính là thời điểm gắn bó như keo như sơn. Phục hồi lại tinh thần mới cảm thấy Phương Giám có chút không đúng.
Phương Giám thấy tâm tình nàng ấy khá tốt, hỏi: “Tân Manh có ý trung nhân hay không?”
Thôi Miêu nghe vậy nhếch môi nở nụ cười: “Có rõ ràng như vậy sao?”
“Đúng nha, luôn luôn cười, đang viết bài tập liền sẽ cười rộ lên, còn luôn chạy ra ngoài, lúc trở về còn có thể ngâm nga tiểu khúc…”
“Được rồi được rồi, muội đừng nói nữa, khụ. Về sau ta sẽ khắc chế một chút.”
“Tân Manh, thích một người có cảm giác như thế nào?” Phương Giám chống cằm hỏi.
“Thích một người, chính là trong lòng luôn nghĩ đến người ấy, luôn muốn người ấy vui vẻ, luôn muốn ở một chỗ, luôn muốn thân mật với người ấy.” Thôi Miêu nghĩ lại một chút, khuôn mặt cũng nhu hòa hơn một chút, nụ cười trên khóe miệng cũng không ngừng được, “A, chờ một chút, Lâm Thâm có người mình thích sao?”
Phương Giám không trả lời nàng ấy, tiếp tục hỏi: “Vậy nếu như tỷ cùng nàng ấy chênh lệch khá lớn, thì nên làm như thế nào đây?”
Thôi Miêu không cười nữa, sự chênh lệch giữa nàng ấy và Vệ Chỉ sao lại không lớn chứ. Nàng ấy suy nghĩ một chút, kiên định mà nói: “Vậy ta sẽ đi nhanh một chút, sớm ngày sánh vai với nàng ấy.”
Phương Giám hình như có chút sáng tỏ.
Nàng tốn nhiều tinh lực gấp mấy lần để đi hoàn thành bài tập của Cao Vân Cừu, đi giao tiếp với những người khác nhau, đi thăm dò đi hỏi thăm, từng chút từng chút mà chắp vá ra bộ dáng của triều đình Đại Chu. Nàng học cách đọc hiểu tâm tư người khác, từ thứ dân đến thư sinh rồi đến quan hiển quý. Cao Vân Cừu cảm thấy vui mừng với sự thông suốt của nàng, bắt đầu đưa nàng ra ngoài tiếp xúc nhiều hơn. Trong thư phòng kia, Cao Vân Cừu đã kể cho nàng nghe về người và việc trong triều, cũng sẽ nhờ nàng hỗ trợ sửa sang lại văn thư hoặc xử lý việc vặt. Sau đó nàng lại mang theo những thứ học được đi thảo luận cùng Thôi Miêu, Thôi Miêu cũng sẽ chia sẻ với nàng về những tin tức nàng ấy biết được từ mẫu thân hoặc Vệ, hai tiểu tỷ muội ở trong tẩm xá của Quốc Tử Giám phân tích những vấn đề thời thế, ngồi luận giang sơn.
Các nàng còn quá trẻ, nhưng cũng chính bởi vì tuổi trẻ, các nàng còn có khả năng vô hạn.