*釜底抽薪: Rút củi đáy nồi: Chỉ sự giải quyết, xử lý vấn đề triệt để. Đây là kế thứ 19 trong 36 mưu kế của binh pháp Tôn Tử.
Chuyện cải cách Ngự Sử Đài vừa mới bắt đầu lên, còn không kịp dẫn tới tranh luận, đã bị một chuyện khác đè xuống.
Bệ hạ tuyên bố nàng ấy đã có thai.
Vệ Kỷ đầu tiên là báo cho chư vị chấp tể Chính Sự Đường, bất luận là hai vị Tả tướng và Hữu tướng hay là chư vị thượng thư đều sững sờ tại chỗ.
“Bệ hạ, lão thần lớn tuổi rồi, nghe không rõ, ngài có thể nói lại lần nữa không?”
“Trẫm nói, trẫm có thai ba tháng.” Vệ Kỷ lạnh nhạt đáp lại.
“Vậy xin hỏi là vị lang quân nào vào ở trong chủ cung?” Thái Thuyên hỏi một cách uyển chuyển.
“Sẽ không có người vào ở trong chủ cung.”
“Vậy… vậy… phụ thân đứa bé là ai?”
“Trẫm cũng không biết.” Vệ Kỷ vô cùng thản nhiên, “Thái khanh, trẫm nói thật với khanh vậy, trẫm không muốn đại hôn, cũng không muốn trong hậu cung có người. Nhưng trẫm cũng biết Đại Chu cần có người thừa tự, đứa nhỏ này tới vừa đúng lúc, không phải sao?”
“Nhưng… nhưng… sao có thể không có phụ thân chứ?”
Vệ Kỷ cười to: “Không có gia tộc của phụ thân không phải là vừa vặn sao, cũng không cần có mối họa về ngoại thích.”
Thái Thuyên còn muốn nói chuyện, mà Vệ Kỷ đã thu liễm ý cười, lạnh lùng nói: “Trẫm hi vọng các khanh có thể hiểu được, người thừa tự và thái tử là nền tảng của quốc gia, trẫm tự nhiên sẽ gánh vác chức trách, nhưng trẫm hoan hảo cùng ai là việc riêng của trẫm, cái này không cần các khanh tới quản.”
Thái Thuyên nhíu mày, lại hỏi: “Vậy việc phụ hệ không rõ thì không biết định đoạt đích thứ như thế nào?”
“Trẫm là mẫu thể, huyết mạch tách ra từ thân thể trẫm thì cần phân chia cao thấp gì, vừa vặn cũng có thể tránh được việc tranh giành đích thứ.”
Chuyện này Vệ Kỷ đã suy nghĩ cặn kẽ hồi lâu, khi nàng ấy còn bé đã thấy phụ thân và mẫu thân không hợp, phụ thân của nàng ấy bụng một bồ chữ nhưng lại bị vây khốn trong cung, vì u oán mà chết từ sớm, mà mẫu thân của nàng ấy mặc dù cũng rất yêu ông ấy nhưng rồi lại không thể không phòng bị ông ấy, bọn họ cứ như vậy mà vẫn luôn tổn thương lẫn nhau. Đối với việc này Vệ Kỷ cũng không hiểu, nàng ấy sống đến tuổi này còn chưa từng rung động với ai, đối với chuyện nam hoan nữ ái cũng không có hứng thú gì, dường như nàng ấy trời sinh đã tương đối lãnh đạm đối với những việc này.
Từ khi nàng ấy mười sáu tuổi, hàng năm đều có tấu chương khuyên nàng ấy mở rộng hậu cung sớm sinh con nối dõi, nàng ấy vẫn luôn kéo dài. Nhất là sau khi đăng cơ nàng ấy luôn cảm thấy mình bị người ta cản trở khắp nơi, chuyện bản thân có thể quyết định thì không muốn để người khác can thiệp. Nhưng như Cao Vân Cừu đã nói, triều thần quan tâm đến vấn đề người thừa tự, càng về sau càng khó đàn áp ý kiến của quần thần.
Vì thế Vệ Kỷ đã nghĩ ra một biện pháp rút củi dưới đáy nồi, nàng ấy ra lệnh đại giám thay nàng ấy tìm kiếm một vài sĩ tử trẻ tuổi xuất thân gia thế trong sạch, tướng mạo anh tuấn lại có thân thể khỏe mạnh, giả làm nữ lang thế gia tìm khách mời nhập màn, bịt mắt bọn họ đưa vào làm chuyện cá nước thân mật, hoan hảo xong lại đưa bọn họ ra ngoài. Đối với những sĩ tử này mà nói thì giống như một giấc mộng hoàng lương*. Nàng nói với Thái Thuyên rằng mình không biết phụ thân đứa nhỏ là ai, quả thật là nàng không biết, tất cả ghi chép đều bị đại giám tiêu hủy, nàng ấy thậm chí không biết mình mang thai khi nào.
*黄粱一梦: Hoàng lương nhất mộng: một giấc mộng hoàng lương: Ý của câu thành ngữ này dùng để ví với sự mơ tưởng viển vông và những ước mong không thể thực hiện được.
Thái độ của nàng ấy kiên quyết, đám chấp tể không có cách nào với nàng ấy, dù sao cũng đã mang thai hoàng tự rồi, vậy cũng chỉ có thể để đứa bé này sinh ra được thuận lý thành chương.
Chuyện này bắt đầu dần dần khuếch tán ra từ Chính Sự Đường, dẫn tới sóng to gió lớn. Văn võ cả triều điên cuồng dâng tấu chương nói việc này không hợp lễ nghĩa. Lần này Chính Sự Đường đứng chung chỗ với bệ hạ, cùng nhau đàn áp những ý kiến phản đối này, đánh mấy người, phạt mấy người, giáng chức mấy người.
Lúc Cao Vân Cừu nghe nói chuyện này cũng ngẩn ra, trong tháng mười bệ hạ nói trong lòng nàng ấy hiểu rõ, Cao Vân Cừu thật sự không nghĩ tới lại hiểu rõ như vậy. Nhưng nghĩ kỹ thì thấy cũng không có vấn đề gì, triều đình chỉ muốn một người thừa tự mà thôi.
Hà Tất Thời lén lút tới phòng trực của nàng ấy xin gặp, bà ta là một trong những Ngự sử năm trước thượng tấu xin bệ hạ mở rộng hậu cung.
“Đại nhân, việc này ngài thấy thế nào?” Trên mặt Hà Tất Thời có chút phức tạp.
Cao Vân Cừu rót cho bà ta một chén trà: “Hà Ngự sử thấy thế nào?”
“Trước đây hạ quan xin bệ hạ mở rộng hậu cung vốn cũng là vì để hoàng gia sớm ngày khai chi tán diệp, hiện giờ bệ hạ đã có thai, nhưng vì sao hạ quan luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng?”
“Hà Ngự sử cũng giống như những người kia cho rằng hoàng tự cần có phụ thân?” Cao Vân Cừu hỏi.
“Theo lễ là nên như thế, không có phụ thì lấy đâu ra con đây?”
“Có một chỗ Hà Ngự sử nghĩ sai rồi.”
“Kính xin đại nhân chỉ giáo.”
“Phải là không có mẫu thì lấy đâu ra con cái.” Cao Vân Cừu nhấn mạnh vào chữ “mẫu”.
Hà Tất Thời cũng là nữ quan, trong nhà cũng có phu lang và có thị quân, con cái đều theo họ bà ta, suy nghĩ một chút đã hiểu được ý ngoài đề của Cao Vân Cừu: “Tạ đại nhân chỉ giáo, hạ quan hiểu rồi.”
Ban đêm, Phương Giám cũng hỏi Cao Vân Cừu việc này.
“Đại nhân, ta không rõ, bệ hạ có thai không phải là chuyện tốt sao? Vì sao lại có nhiều người có dị nghị như vậy?” Phương Giám vừa thay Cao Vân Cừu sao chép văn thư, vừa hỏi, “Quốc Tử Giám cũng có rất nhiều tiên sinh cùng học sinh lòng đầy căm phẫn, nói muốn đi Ngọ Môn dâng thư.”
Cao Vân Cừu hỏi ngược lại nàng: “Nói theo cách của nàng, vậy thì bọn họ giống nhau chỗ nào?”
“A? Giống nhau? Đều là người bảo thủ?” Phương Giám nghĩ nghĩ, nhưng lại không nghĩ ra.
Cao Vân Cừu mỉm cười chỉ điểm: “Nàng nhìn kỹ xem, có phải là nam tử hay không.”
“A, hình như là… Nhưng vì sao?”
“A Giám, nàng nên biết, từ khi nữ đế lâm triều tới nay, nữ quan nữ tướng nữ tước thì tầng tầng lớp lớp, dân gian cũng có rất nhiều nữ gia chủ, dân phong khai sang rộng mở, mới có ta và nàng ngày hôm nay.”
“Ừm, ta biết.” Phương Giám nghe rất chăm chú.
“Nhưng nàng có biết hay không, có bao nhiêu phu lang ở rể nhà người ta, đợi nữ gia chủ qua đời liền bắt đầu ngầm chiếm gia nghiệp, con cháu cũng đổi theo họ phụ?”
“Hả? Cái này không hợp lễ pháp à?”
“Ha ha.” Cao Vân Cừu nở nụ cười, “A Giám, nàng phải biết rằng hơn mười năm trước, lễ pháp là do nam nhân viết, cũng chỉ viết chuyện của nam nhân. Cho dù đến bây giờ, cũng còn có người cảm thấy chúng ta là tẫn kê tư thần*.
*牝鸡司晨: tẫn kê tư thần: hay còn đọc là tẫn kê ti thần, nghĩa đen là gà mái gáy vào sáng sớm giống như gà trống, ý nói gà mái mà đi báo sáng. Nghĩa bóng là việc của đàn ông mà phụ nữ làm thay.
“Vậy ta biết rồi, hành động này của bệ hạ không khác gì rút củi dưới đáy nồi, tương đương với công khai thông báo với thế nhân rằng mẫu hệ mới là chính đạo huyết mạch kế thừa, phụ hệ ngược lại là có cũng được mà không có cũng không sao.”
“A Giám thông minh.”
“Nhưng trong chư vị đại nhân Chính Sự Đường cũng có nam tử, vì sao bọn họ cũng muốn giúp đỡ bệ hạ?”
“Đây chính là chỗ cao minh của bệ hạ. Đối với chư vị đại nhân mà nói, trước khi coi mình là nam hay nữ, thì bọn họ coi mình là chấp tể, mà việc trữ quân vận nước quan trọng hơn sự khác biệt giữa nam và nữ rất nhiều.
Từ sau khi có thai, Vệ Kỷ dễ mệt mỏi hơn bình thường, nàng ấy vừa mới tiễn Vệ Chỉ đi.
Tiểu muội muội của nàng ấy vừa nhận được thư lập tức vào trong cung, lo lắng vô cùng, ngược lại là để cho Vệ Kỷ phải an ủi nàng ấy. Nói mấy câu nói an ủi nàng ấy, lại khích lệ nàng ấy mau mau trưởng thành, khiến cho Vệ Chỉ mang theo sự chờ mong đối với đứa bé sơ sinh và sự khủng hoảng trách nhiệm trọng đại mà trở về rồi.
Vệ Kỷ ngồi ở phía sau thư án rộng lớn, nhìn nàng ấy lui ra ngoài, thở ra một hơi, đưa tay xoa xoa mi tâm.
Một đôi tay bưng chén trà đặt lên tay Vệ Kỷ. Đó không phải là bàn tay đại giám đã bắt đầu trở nên già nua thô ráp. Vệ Kỷ buông tay ngẩng đầu nhìn, bên cạnh là một cung nhân mới, ước chừng đã ở tuổi nhi lập chi niên*, không được coi là tuổi trẻ, khóe mắt đã có chút nếp nhăn nhỏ, lại càng lộ vẻ đoan trang trầm ổn. Vệ Kỷ tỉ mỉ đánh giá nàng ấy, nàng ấy cũng buông tay rồi cung kính đứng lên đế vương đánh giá mình.
*而立之年: nhi lập chi niên: tuổi xây dựng sự nghiệp, chỉ 30 tuổi.
Vệ Kỷ nhìn một hồi rồi chuyển sang đại giám, dùng ánh mắt ra hiệu.
Đại giám nói: “Bệ hạ, đây là A Trịnh, cung nhân mới tới, nàng ấy từng sinh con, thần đã chọn nàng ấy đến hầu hạ ngài.”
Vệ Kỷ nghe vậy cảm thấy có chút nghi hoặc, cung nhân, thị nữ, nữ quan đều bị cấm không được phép giao tiếp với bên ngoài, bởi vậy đa số đều dùng nữ lang vị thành niên trẻ tuổi, “Con của ngươi đâu?”
“Bẩm bệ hạ, nuôi đến sáu tuổi thì chết rồi.” A Trịnh cụp mắt đáp, nhìn không ra dao động.
“Vậy phu lang của ngươi đâu?”
“Trước đó đã qua đời rồi.”
“Ồ…” Vệ Kỷ cảm thấy có chút hứng thú, “Vì sao lại vào cung?”
“Bệ hạ, nô tỳ trước mất cha mẹ, sau lại mất phu lang, ấu nữ cũng mất, thế nhân đều nói tiểu thần mệnh số quá cứng, người người tránh không kịp. May mà gặp được chiêu mộ trong cung, cũng may bệ hạ không ghét bỏ, tiểu thần mới có đường sống.”
“A” Vệ Kỷ cười nhạo một tiếng, “Sinh tử của con người đều có mệnh số, liên quan gì đến người khác. Trở ngại vừa nói là hư vô mờ mịt, nếu có trở ngại, trẫm cô độc một mình, coi như là thiên hạ đệ nhất đại hại.”
“Bệ hạ!” Đại giám cùng A Trịnh nghe vậy thì thấy kinh hãi, vội quỳ xuống cầu xin Vệ Kỷ thu hồi lời nói vừa rồi.
“Thôi, đứng lên đi.” Vệ Kỷ lắc đầu, chuyển đề tài, “Trước đây nhậm chức ở đâu?”
Đại giám đáp: “Ở điện Văn Hoa của Tàng Thư các.”
“Ồ? Biết chữ?”
“Học qua vài năm.” A Trịnh đáp lời.
“Rất tốt, lại đây thay trẫm đọc tấu chương đi, trẫm có chút mệt mỏi.”
A Trịnh là một nữ nhân thành thục, hoàn toàn không giống những tiểu nữ lang nhảy nhót trước điện, mỗi một cử chỉ hành động đều mang theo phong vận thành thục, nàng ấy lớn tuổi một chút, lại không nghiêm khắc như đại giám, tiểu cung nhân đều thích chơi đùa bên cạnh nàng ấy.
Vệ Kỷ trước đây cũng không quan tâm cung nhân bên cạnh, nàng ấy có việc muốn làm thì sai sử đại giám, đại giám luôn có thể biết nên an bài sự tình cho ai, phải làm như thế nào. Nhưng không biết có phải do tâm tư tinh tế trong lúc mang thai hay không, hiện tại lúc nghỉ ngơi nàng ấy thường thường sẽ chú ý cung nhân bên cạnh. Nàng ấy đối nội cũng không nghiêm khắc, cung nhân trẻ tuổi ở xa xa chơi đùa tươi cười nàng ấy cũng không cấm, có đôi khi nàng ấy cũng sẽ ở bên cửa sổ nhìn nhan sắc tươi trẻ ở xa xa.
Hoạt bát, nhảy nhót, linh động, là bộ dáng của nữ lang trẻ tuổi, là bộ dáng hoàn toàn khác biệt với nàng ấy.
A Trịnh và các nàng cũng không giống nhau. Đại giám chưa từng kết hôn, đối với Vệ Kỷ lại vô cùng để ý, đặc biệt chọn A Trịnh đến hầu hạ bên cạnh nàng ấy. Lúc rảnh rỗi Vệ Kỷ luôn thích nhìn nàng ấy, nhìn khuôn mặt ôn hòa của nàng ấy, nhìn thân hình đẫy đà của nàng ấy, nhìn nàng ấy cẩn thận làm việc, nhìn nàng ấy ôn nhu nói chuyện với tiểu cung nhân, cũng nhìn bộ dáng chuyên tâm của nàng ấy khi đọc tấu chương.
“Bệ hạ? Bệ hạ?” A Trịnh nhỏ giọng đánh thức Vệ Kỷ.
“Hả? Trẫm ngủ rồi sao?” Thân thể Vệ Kỷ dần trở nên nặng nề hơn, cũng dần dần ham ngủ hơn.
“Bệ hạ mệt mỏi thì lên giường nghỉ ngơi một lát đi.” A Trịnh ôn nhu nói.
Vệ Kỷ đáp ứng, A Trịnh cẩn thận đỡ nàng ấy, đưa nàng ấy lên giường nằm.
“A Trịnh” Vệ Kỷ nằm xuống ngược lại cũng không buồn ngủ, “Nữ tử mang thai đều gian nan như vậy sao?”
Những ngày này Vệ Kỷ cũng không thể coi là thuận lợi, nôn mửa, chán ăn, ham ngủ, mệt nhọc, đồng thời còn phải xem xét chuyện trong triều. Tuy nói chư vị chấp tể Chính Sự Đường thay nàng ấy tiếp nhận không ít sự vụ, Vệ Chỉ cũng thường ở bên cạnh nàng ấy đọc chiết tử viết phúc đáp, nhưng vẫn có rất nhiều đại sự chờ nàng ấy quyết sách.
“Bệ hạ, nữ tử trong thiên hạ đa số là như thế, đều là mẫu thân trả giá huyết lệ, mới nghênh đón đứa bé ra đời.” A Trịnh ngồi trên bậc thềm dưới giường nàng ấy, cách màn vải đáp lại câu hỏi của nàng ấy.
Vệ Kỷ sờ sờ bụng mình, nơi đó có một sinh mệnh đang tồn tại. Có gì đó rất kỳ diệu. Trước khi nàng ấy có thai thì tất cả những gì nàng ấy suy nghĩ đều là chuyện thừa tự, là trách nhiệm, là vận nước. Mà cho đến giờ phút này, nàng ấy mới hoảng hốt mà nhận ra rằng, điều này có nghĩa là nàng ấy sắp trở thành một người mẫu thân, sẽ có một sinh mệnh huyết mạch tương liên với nàng ấy, là từ trong huyết mạch của nàng ấy mà lấy ra một phần truyền thừa.
“A Trịnh” Vệ Kỷ nghiêng đầu, cách tấm lụa mỏng nhìn về phía gò má mơ hồ của A Trịnh, “Ngươi còn nhớ con mình không?”
“Đương nhiên.” Trên mặt A Trịnh hiện lên một chút dịu dàng, lại trầm xuống, “Sinh mệnh nhỏ yếu như vậy từ khi sinh ra trong bụng mình, thấm đầy máu của nô tỳ, nước mắt của nô tỳ, sự đau đớn của nô tỳ, bảo nô tỳ làm sao có thể không yêu đứa bé được chứ.”
“Xin lỗi, A Trịnh.” Vệ Kỷ nhìn vẻ mặt của nàng ấy, đột nhiên cảm thấy có chút đau thương, nàng ấy không tự chủ được mà nói ra lời không phù hợp với thân phận đế vương.
“Không sao, bệ hạ, đã qua rất lâu rồi.” A Trịnh nở nụ cười, “Đến nay nô tỳ vẫn cảm tạ đứa bé nguyện ý đầu thai ở trong bụng nô tỳ, nguyện ý cho nô tỳ một đoạn hồi ức tốt đẹp. Cho dù nô tỳ không bảo vệ tốt đứa bé, không thể để đứa bé trưởng thành.”
“Là nữ hài sao?”
“Ừm, một nữ hài nhỏ bé rất đẹp, rất hoạt bát.”
“Thật tốt, ta cũng muốn một tiểu nữ lang.” Không biết có phải là sơ sẩy hay không, Vệ Kỷ không dùng tự xưng của đế vương, nàng ấy nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.