Bệ hạ mừng Hoàng trưởng nữ, cả nước cùng chúc mừng. Trên triều đình cũng rất vui mừng, cũng ít chuyện rắc rối hơn. Đầu thai kì của Bệ hạ, những người làm loạn phản đối vấn đề danh phận của Hoàng trưởng nữ đều bị xử lý nghiêm khắc. Người bàn chính sự cũng ngầm đồng ý. Dù sao thì ở người mang thai, cơ thể như bị tra tấn, vui buồn bất thường, quần thần đều không dám ra đầu, sợ bị bệ hạ chán ghét mà vứt bỏ. Trời đất xui khiến, Vệ Kỷ cảm thấy toàn bộ triều đình sóng êm gió lặng mà nàng ấy đã không thấy từ lâu rồi.
Cao Vân Cừu tận dụng cơ hội này, sắp xếp các hoạt động cải cách của nàng cho Ngự Sử Đài, những vị lão thần đã quen gian trá bớt xén kia khổ không thể tả. Lữ Tụng Niên và phe phái của hắn ta cũng ẩn mình đi rất nhiều, phe bảo thủ và phe cách tân lại cũng duy trì cán cân thăng bằng một cách khéo léo.
Vệ Kỷ tu dưỡng một trận, lại bắt đầu quản lý. Vệ Chỉ ôm A Hi chơi đùa ở một bên, dù có nói gì cũng không chịu lại cho trưởng tỷ giúp đỡ. Nàng ấy cai quản triều chính thay Vệ Kỷ mấy tháng, người cũng gầy gò không ít. Hiện nay Vệ Kỷ đã không có chuyện gì, đương nhiên nàng ấy cũng không muốn tiếp tục chịu khổ thế này, Vệ Kỷ bảo nàng ấy giúp đỡ trông chừng đứa nhỏ, nàng ấy cũng có thể cùng chơi với đứa nhỏ.
Vệ Chỉ thường hay vào Hoàng cùng, Thôi Miêu bị trống vắng một chút. Nàng ấy cũng không giận, quay về Quốc Tử Giám chơi đùa cùng Phương Giám. Sách luận của Phương Giám viết càng ngày càng tốt, Thôi Miêu lật nhìn một chút, cảm thấy có chút lo lắng, trong lúc nào không biết hình như nàng ấy đã bị Phương Giám bỏ lại sau lưng rất xa rồi. Nàng ấy nhìn về phía Phương Giám đang cân nhắc câu chữ để viết văn, lưng eo nàng thẳng tắp, vẻ mặt tự nhiên, mỗi một chữ được viết xuống đều vô cùng rõ ràng, không có bất kì chút do dự nào. Thôi Miêu đợi đến nàng viết xong rồi hỏi: “Lâm Thâm, có phải sắp tới sinh nhật của muội rồi hay không?”
“Ừm?” Phương Giám tính toán trong lòng một chút, sinh nhật nàng vào tháng giêng, sắp qua năm rồi: “Hình như vậy.”
“Muội cũng không chờ mong sao? Hai mươi tuổi, xong lễ trưởng thành thì đã là người lớn rồi.” Thôi Miêu lớn hơn nàng hai tuổi, đã qua cái tuổi đó.
“Ta đã trưởng thành rồi, năm trúng cử kia, đại nhân đã tặng chữ cho ta rồi.” Phương Giám nghiêm túc đáp.
“Không giống nhau, lễ trưởng thành cơ mà.” Thôi Miêu nháy mắt mấy cái.
Phương Giám nghĩ ngợi, nàng đoán là khác nhau về cơ thể nên nói giải thích: “Hồi hương cũng không hẳn sẽ được làm lễ trưởng thành, lễ nghi rườm rà, nhà dân thường duy trì cuộc sống còn khó khăn, nào có nhiều tiền bạc và thời gian mà làm lễ trưởng thành cho con cái được đây. Nếu như là đang ở nhà, cha mẹ của ta cùng lắm cũng chỉ làm một bàn thức ăn ngon ăn mừng sinh nhật cho ta mà thôi.”
Phong tục của triều đình là sẽ không quan trọng việc làm sinh nhật cho trẻ con và người trẻ tuổi, phần lớn là làm thọ cho người già đã có tuổi. Nhưng lễ trưởng thành thì khác, nó chứng tỏ một đứa trẻ đã trở thành một người trưởng thành, từ đó hắn sẽ bị xem như một người độc lập trưởng thành để cư xử, cần nuôi sống chính mình, nhận trách nhiệm. Quan lại sẽ cử hành lễ trưởng thành long trọng cho con cái, tuyên bố cho bạn bè thân thích rằng đứa trẻ đã trưởng thành, mà ở quê thì phần lớn là nhà mình ăn mừng một chút.
“Thì ra là vậy.” Thôi Miêu đã hiểu ra: “Không sao, đến lúc đó ta sẽ đưa cho muội một món quà lớn để chúc mừng muội trưởng thành.”
Lúc Phương Giám mười tám tuổi đã trúng cử, được trưởng bối ban thưởng chữ. Một năm nọ vào sinh nhật, phụ mẫu cũng đã tổ chức ăn mừng cho nàng, nàng ngầm thừa nhận lúc ấy nàng đã trưởng thành, cũng sẽ không có bao nhiêu sự chờ mong đối với lễ trưởng thành giống như Thôi Miêu. Nhưng nàng vẫn nghiêm túc cảm tạ Thôi Miêu.
Qua năm chính là năm Vĩnh Hưng thứ mười một, chợt có một ngày, Cao Viên phái người đến truyền lời cho Phương Giám, nói Cao Vân Cừu bảo nàng hồi phủ vào buổi tối. Cao Vân Cừu rất ít khi cố ý gọi nàng trở về, Phương Giám có chút giật mình, sau khi nàng học xong thì trở về sớm. Khi đã trở về trong phủ, Cao Vân Cừu còn chưa hạ triều. Nàng từ từ đi tắm thay sang trang phục bình thường. Khi nàng về lại nhà chính, Cao Vân Cừu đã trở về rồi.
“Đại nhân, ngài gọi ta?” Phương Giám đi tới hành lễ, hỏi.
Nhìn Cao Vân Cừu có vẻ tâm trạng rất tốt, phất phất tay nói: “Không có chuyện gì, không vội, đến đây cùng ăn cơm đi.”
Phương Giám đi theo Cao Vân Cừu tiến vào phòng, Cao Viên đã chuẩn bị xong một bàn thức ăn.
“Đại nhân?” Phương Giám thấy có chút kỳ lạ: “Hôm nay có chuyện gì vui sao?”
Cao Vân Cừu ngạc nhiên nhìn nàng một cái: “Chính nàng còn không nhớ rõ sao? Hôm nay là sinh nhật của nàng đấy.”
Trong đầu Phương Giám trống rỗng, sững sờ ngay tại chỗ.
“Sững sờ cái gì, tới ngồi đi.” Cao Vân Cừu vẫy tay với nàng: “Hôm nay có thể uống nhiều hai chén, sau này đã là người trưởng thành rồi.”
“Đại nhân…” Phương Giám ngồi ở bên cạnh nàng ấy, nghe Cao Vân Cừu nhẹ lời nói chuyện cùng nàng, chóng mặt như trên mây. Chính nàng đều chưa từng nhớ kỹ chuyện này, Cao Vân Cừu đã thay nàng nhớ kỹ rồi.
Cao Vân Cừu uống nhiều hơn hai chén rượu, có chút hơi say rượu, nhìn Phương Giám có dáng vẻ tuấn tú, trong lòng tự nhiên sinh ra sự vui sướng, nàng ấy có vẻ đột nhiên hiểu được sự thỏa mãn và kiêu ngạo đối với người có nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn.
Dùng cơm xong, Cao Vân Cừu có chút lảo đảo, Phương Giám giúp đỡ nàng ấy đi về hướng phòng ngủ. Cao Viên đã sớm chuẩn bị nước nóng xong xuôi, Phương Giám giúp nàng ấy cởi quần áo, để cho nàng ấy ngâm ở trong nước.
“A Giám, đừng vội vàng, nàng chờ ta một lát.” Cao Vân Cừu tỉnh táo lại một chút, nàng ấy lên tiếng ở trong hơi nước.
“Được.” Phương Giám nghĩ ngợi một chút, nàng vào trong phòng ngủ đợi nàng ấy.
Cao Vân Cừu nhanh chóng tắm rửa qua, lấy quần áo, lại xông hương một chút, tinh thần sảng khoái. Ngược lại là Phương Giám đã cởi quần áo bình thường bên ngoài ra, chỉ mặc quần áo trong đợi nàng ấy.
Cao Vân Cừu có chút dở khóc dở cười: “Ta cũng không phải có ý này, mặc quần áo lại vào đi.”
Phương Giám xấu hổ đỏ mặt, nàng đi xuyên qua cánh cửa ở giữa kia, về phòng ngủ của mình. Lúc đi ra thấy Cao Vân Cừu đang ở bên ngoài đợi nàng.
“Tới nơi này.” Cao Vân Cừu ngoắc tay với nàng. Nàng ấy ăn mặc chỉnh tề, đang ngồi ở chủ vị, Phương Giám đi đến trước mặt nàng ấy.
“Quỳ ở chỗ này.” Cao Vân Cừu chỉ chỉ mặt đất trước mặt.
Phương Giám nghe vậy thì làm theo, giương mắt nhìn nàng ấy, đôi mắt phát sáng lấp lánh, như sao như thần.
Cao Vân Cừu cười, nhổ trâm ngọc buộc tóc trên đầu nàng xuống, tóc đen mềm mại xõa tung xuống, rối tung ở bên trên đầu vai. Cao Vân Cừu sửa sang tóc của nàng, lại giơ tay lấy cây lược gỗ trên bàn, buộc tóc lại giúp nàng một lần nữa.
Phương Giám hiểu ra được cái gì.
Động tác Cao Vân Cừu nhẹ nhàng, cũng không làm đau nàng chút nào, khóe miệng nàng ấy vẫn luôn mỉm cười, dáng vẻ rất là vui vẻ. Các nàng cách nhau rất gần, Phương Giám ngửi thấy trên người nàng ấy có mùi thơm nhàn nhạt, Phương Giám khép hờ ngắm mắt, cảm nhân ngón tay của nàng ấy vuốt qua từng kẽ tóc, thi thoảng chạm đến da đầu, khiến cho nàng có chút ngứa.
Cao Vân Cừu nhìn người thiếu nữ trước mặt, dáng vẻ cúi đầu phục tùng. Người thiếu nữ ngày xưa vô cùng khốn khổ chật vật trong cơn mưa ở bên người nàng, trưởng thành lên một chút thành dáng vẻ ngày hôm nay, có chút giống một khối ngọc thô trải qua vô số lần mài dũa, bắt đầu có một chút ánh sáng nhạt của bảo ngọc. Nàng ấy chậm rãi buộc tóc cho Phương Giám xong xuôi, buộc từng sợi vào cùng một chỗ, cẩn thận buộc lên đỉnh đầu, tóc con ít ỏi cũng bị vuốt xuống cẩn thận. Nàng ấy nhìn xem tay nghề của mình, hài lòng gật đầu, sau đó lấy từ trong hộp trên bàn ra một mũ ngọc quan, đeo lên cho Phương Giám.
“Ngày lành tháng tốt, bắt đầu thêm tuổi. Vứt bỏ ước nguyện xưa cũ, thuận lợi thành công của nàng. Thêm tuổi thêm điềm lành, mang lại phúc lành.” Giọng nói dịu dàng của Cao Vân Cừu cũng không bởi vì say rượu mà hỗn loạn, mỗi một chữ đều rõ ràng, vô cùng trịnh trọng.
Không có tân khách, không có yến tiệc trang trọng, không người chứng kiến, thậm chí cũng không phải quá trình lễ trưởng thành chính thức. Nhưng vào giờ phút này, Cao Vân Cừu trịnh trọng nói lên lời chúc phúc của nàng ấy. Có quân tử, có chí thì nên, đẽo gọt đẽo gọt, mãi trưởng thành.
Phương Giám nghe được trong lời nàng ấy nói có sự động viên và mong đợi, nàng nhanh chóng đỏ cả vành mắt, đứng người lên, lui lại hai bước, trịnh trọng chắp tay hành đại lễ long trọng nhất.
Cao Vân Cừu nhận lễ, lại đứng dậy đáp lễ nàng, sau đó mỉm cười gọi nàng: “Đến đây, uống cùng ta một chút.”
“Đại nhân, ngài thật sự rất vui sao?” Phương Giám ngồi đối diện nàng ấy, Cao Vân Cừu đã tự mình uống.
“Đương nhiên, đương nhiên.” Cao Vân Cừu thoải mái nói đáp lại: “Trong đình có viên ngọc quý, làm sao người ta lại không mừng rỡ được.”
Phương Giám nhếch khóe môi lên, cười đến nỗi có chút ngượng ngùng, Cao Vân Cừu rất ít khi thẳng thắn khen nàng như vậy. Trái tim của nàng giống như bị nước ấm ngâm qua vậy, mềm mại, ấm áp, muốn tới gần nàng ấy.
Nàng cầm lấy bầu rượu, đứng ở một bên hầu hạ rót rượu cho Cao Vân Cừu. Thật ra Cao Vân Cừu cũng không giỏi uống, uống mấy chén vào trong bụng thì có chút choáng váng. Phương Giám nhìn thấy nàng ấy buồn ngủ thì chủ động đỡ nàng ấy lên giường, giúp nàng ấy cởi giày cởi áo, khi làm xong quay đầu trở lại thì Cao Vân Cừu đã ngủ rồi. Phương Giám giúp nàng ấy đắp chăn, sau đó ngồi ở một bên mép giường, lẳng lặng mà nhìn xem gương mặt Cao Vân Cừu khi ngủ.
Rất rất lâu sau, nàng ngồi thẳng lên, tiến tới nhẹ nhàng hôn một chút lên môi người trong lòng. Giống như đường như mật, ngọt đến mức trái tim muốn tan chảy, lo lắng đến mức tay chân mềm nhũn. Vừa chạm vào thì nhanh chóng cách xa ra, nàng liếm liếm môi của mình, cười khẽ không gây ra tiếng, sự hân hoan và vui sướng vô tận lấp kín trong lòng nàng.
Đại nhân, hôm nay là sinh nhật ta, không hỏi mà làm, xem như lời chúc mừng, có lẽ ngài sẽ không trách nhỉ.