Ngày hôm sau tỉnh dậy, Phương Giám nhìn hoa văn trên trần giường ngây ngốc rất lâu, ký ức của nàng có hơi mơ hồ, không nhớ được cuối cùng làm sao đến được đây.
Gian phòng này rất lớn, bày trí trang nhã lại cao quý, chắc là khách phòng* của Cao phủ nhỉ.
*phòng dành cho khách.
Nàng thử động đậy thân thể một chút, không muốn để cả người mỏi yếu vô lực, mới nhổm lên được một chút lại ngã trở về. Cơ thể ngược lại mát mẻ sạch sẽ, cũng thay sang bộ y phục sạch.
Người ở gian ngoài nghe thấy động tĩnh liền đẩy cửa tiến vào.
“Ai?” Phương Giám nắm chặt góc chăn, trong lòng có chút hoảng loạn.
Người vào là một cô nương, nhìn y phục trang sức là người hầu trong phủ.
“Tiểu nương tử.” Người đến thấy nàng cảnh giác, đứng ở đằng xa, cười nói: “Ta là Tú Trúc, đại nhân bảo ta đến hầu hạ người, về sau có việc gì người sai bảo ta là được.”
Tú Trúc là một cô nương vui vẻ hoạt bát, tuổi trạc Phương Giám
Phương Giám hơi yên tâm, hỏi: “Tú Trúc, ngươi có biết đêm qua là ai mang ta về đây không? Lại là ai giúp ta…” Mặt nàng đỏ lên, có chút nói không thành lời.
Tú Trúc hiểu ý cười cười, nói: “Là đại nhân bế người về đây, lau rửa thay y phục cũng là chính tay đại nhân làm.”
Phương Giám triệt để đỏ hết cả mặt.
Tú Trúc ân cần giải thích cho nàng: “Nơi này là nội trạch của Cao phủ, bên cạnh chính là gian phòng của đại nhân. Đại nhân nói rồi, hôm nay cho người một ngày nghỉ, giờ Mão ngày mai đến thư phòng đúng giờ.”
Tú Trúc không thường vào trong phòng, nói là gia phong Cao gia ngày thường làm việc không cần người giúp, để tránh việc con cháu được chiều quen mà vô dụng. Ngược lại khiến Phương Giám yên tâm một chút, nàng xuất thân thứ dân, không thể quen được việc gì cũng có người hầu hạ. Trên người không thoải mái, trong lòng cũng thấy không chân thật, nàng ở trong phòng phát ngốc cả ngày, rảnh rỗi thì đọc thầm bài học một chút.
Đến đêm xuống, bên cạnh có chút tiếng động. Cả ngày nay nàng quan sát gian phòng này, thứ ngăn cách phòng nàng với phòng Cao Vân Cù không phải là bức tường, mà là cửa. Nàng không dám đẩy thử, nhưng biết rằng chỉ cần Cao Vân Cù muốn, nàng ấy có thể đến bất cứ lúc nào. Bởi vì nghe thấy âm thanh, nàng liền bắt đầu căng thẳng, may là Cao Vân Cù cũng không muốn làm gì, thắp đèn xong rất nhanh đã tắt đi, mọi thứ rơi vào tĩnh lặng. Phương Giám nằm trên giường, dựng hai tai nghe ngóng, cũng không nghe được gì cả, không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi, trong mơ đều là Cao Vân Cù, nửa mơ nửa tỉnh, ngủ cực kỳ không yên giấc. Sáng sớm khi bị Tú Trúc đánh thức thì phát hiện cả thân mình đều là mồ hôi.
Thư phòng vẫn là gian phòng hôm đó. Tú Trúc dẫn nàng đến trước cửa thì dừng lại, ra hiệu ý bảo nàng tự tiến vào. Nàng bèn đẩy cửa đi vào trong.
Hai lần trước trong lòng thấp thỏm không nhìn kĩ, hôm nay nhìn thử, gian thư phòng rộng lớn này có một nửa là giá sách, được chất đầy sách vở, còn nhiều hơn số sách mà nàng cũng không dám nằm mơ. Thư tịch quý giá, sách của nàng đa phần đều là mượn từng cuốn từ tiệm sách hoặc đồng học chép lại mà có, ngày tháng tích lũy chẳng qua chỉ chất được vỏn vẹn một chồng thư tịch nhỏ.
Bên cửa sổ là thư án của Cao Vân Cù, hôm qua còn ở bên đấy… Phương Giám không dám nhìn tiếp, vội dời tầm nhìn đi. Bên hông được đặt thêm một thư án nhỏ hơn, bút mực giấy nghiên đều có đủ, trên đó còn có một chồng sách cao cao.
“Ồ? Đến rồi à?” Cao Vân Cù bước đến từ sau lưng nàng, vòng qua nàng tự mình đi đến bàn nhỏ kia: “Qua đây.”
Phương Giám không quan tâm chuyện xấu hổ nữa, theo sau vài bước.
Cao Vân Cù vỗ vỗ sách trên bàn nhỏ, nói: “Đây là thư án của ngươi, việc học của người sẽ do ta sắp xếp. Bao nhiêu đây, trong tháng này ngươi phải xem hết.”
Phương Giám lật sách ấy ra, có chút kinh ngạc khi phát hiện đa phần đều là sách sử và tạp ký*
*sách lịch sử và sách ghi lại chuyện vặt, cảm tưởng, thời tiết…
Tiên sinh ở học viện chủ yếu dạy nàng về trị kinh*, không liên quan đến thứ khác nhiều lắm.
*nghiên cứu về tứ thư ngũ kinh.
Cao Vân Cù ngồi lại trên ghế Thái sư của mình, nhìn thấy sự ngạc nhiên trên mặt Phương Giám, cười nói: “Sao? Có phải muốn hỏi vì sao khoa thi sắp đến rồi, lại phải đọc mấy loại sách hỗn tạp này không?”
Phương Giám ngoan ngoãn gật đầu.
Cao Vân Cù nói: “Ngươi biết vì sao tiên sinh ở học viên cả đời chỉ có thể dừng bước ở tú tài, còn ta có thể liệt vào Tam Đỉnh Giáp* không?”
*Bao gồm Trạng Nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa.
Phương Giám kính cẩn thỉnh giáo nàng ấy: “Tại sao vậy?”
Cao Vân Cù dùng đầu ngón tay chỉ lên bàn sách, lại chỉ giá sách ở khắp phòng: “Bởi vì những thứ này. Mười tám tuổi ta đã đọc hết tất cả sách ở đây.”
Phương Giám hơi ngờ ngợ những vẫn nửa hiểu nửa không. Nhưng Cao Vân Cù lại không tiếp tục nói nữa.
“Được rồi, đi đọc sách của ngươi đi, theo không kịp còn bị đánh gậy đó.” Cao Vân Cù cầm công văn lên,
Phương Giám ngồi xuống thư án của mình, vẫn chưa bắt đầu đọc sách, ngẩng đầu nhìn thấy bức tưởng đối diện treo một bức tranh dọc.
Bên tai Phương Giám có tiếng nổ ẩm, mặt bỏ bừng lên, từ mặt lan xuống cổ. Tất nhiên nàng còn nhớ bức tự đó.
Không biết từ khi nào Cao Vân Cù đã đi ra sau lưng nàng, giọng nói ôn nhuận dán vào vành tai nàng: “Chính tay ta dán đó.”
“Nhìn. Để nhớ.”
Cao Vân Cù là danh sư hiếm gặp, trăm mối suy khó hiểu không lời giải đáp chỉ cần qua vài câu chỉ điểm của nàng ấy mà sáng tỏ thông suốt. Nhưng nàng ấy cũng là một tiên sinh nghiêm khắc nhất. Chữ viết không tốt thì viết lại một trăm rồi một trăm lần, sách đọc không thuộc được thì quỳ ở đình viện đến khi nào thuộc được mới thôi, lúc không đáp được bài kiểm tra thì bị thước khẽ vào tay, là đánh thật đau thật.
Phương Giám thích nghi rất nhanh. Nàng là ngọn cỏ mọc ra từ khe đá, tham lam hấp thu tất cả chất dinh dưỡng, vẫy vùng để được vươn ra bên ngoài, không gì có thể khiến nàng đổ rạp được.
Cũng bao gồm việc ở trên sạp giường ban đêm.
Cánh cửa ngăn cách giữa hai gian phòng cứ như một sợi dây cấm kỵ. Ban ngày bọn là tiên sinh với học sinh, đến khi đêm xuống nàng chính là một chú chim sẻ của nàng ấy, sống chết khóc cười đều bị nắm trong lòng bàn tay.
Lúc ban đầu nàng còn có chút sợ hãi, một cơn gió thổi một ngọn cỏ lay cách một cánh cửa đều khiến tim nàng thít chặt. Dần dà, sau này nàng cũng đã thích ứng rồi. Cao Vân Cù ở bên kia đập nhẹ vào cánh cửa, nàng sẽ tự mình mở cửa đi sang bên đấy.
Cao Vân Cù nới lỏng trung y, tuỳ ý ngồi ở đầu giường. Trông thấy nàng đến, vẫy tay với nàng: “Đến đây.”
Nàng liền đến gần hơn.
Cao Vân Cù đứng dậy đi một vòng quanh nàng, rất nhẹ nhàng buông xuống một chữ: “Cởi.”
Hơi thở của nàng rất gần nàng ấy, nàng còn ngửi được mùi huân hương* trên người Cao Vân Cù, nàng như một con rối, bị giọng của Cao Vân Cù sai sử, cứng nhắc mà trút bỏ y phục trên người.
*khói xông từ các loại vật liệu làm thơm như đàn hương…
Ánh nến rõ như ban ngày, thân thể xích loã non mềm xanh xao đứng giữa gian phòng, vị lớn tuổi kia cứ như đang thưởng thức một món đồ sứ tốt hay một viên ngọc thạch, cực kỳ hứng thú mà đánh giá nàng. Dưới ánh mắt trần trụi của nàng ấy, thiếu nữ quẫn bách mà bấu chặt đầu ngón chân.
“Có chút gầy. Ăn nhiều một chút, như vậy không đỡ nổi quan bào.” Cao Vân Cù vừa nói, vừa đem nàng bế ngang lại. Đột nhiên bị đưa lên cao, phản xạ có điều kiện của nàng chính là ôm chặt cổ Cao Vân Cù.
Cao Vân Cù đặt nàng lên giường, nghiêng mình phủ người lên, nắm lấy hai tay nàng ấn xuống đầu giường.
Ban ngày vừa bị khẽ thước, có chút đau, Phương Giám hơi chau mày, không muốn lại bị Cao Vân Cù nhìn thấy. Cao Vân Cù ngồi dậy, buông cổ tay nàng ra, sờ sờ bàn tay nàng, cười nói: “Đau không?”
“Không, không đau…” Phương Giám ngập ngừng đáp.
“Không đau?” Trong mắt Cao Vân Cù mang theo ý cười, tăng thêm lực ở tay vặn miết một cái, khiến cho thiếu nữ giật mình hoảng hốt.
“Có đau…”Phương Giám bị nàng ấy ấn mà đỏ cả khoé mắt, Cao Vân Cù nhìn nàng, trong lòng lay động, buông tay nàng ra, sáp đến gần hôn lên góc mắt nàng.
Từng nụ hôn dày đặt từ khoé mắt trượt đến khoé môi, rồi ngậm lấy cánh môi nàng, linh hoạt mà liếm lấy. Tay thì tự kéo y phục của mình xuống, áp vào cơ thể xích loã trong lòng, làn da ấm nóng dán chặt vào nhau, kéo nhiệt độ lên càng cao hơn, lan ra khắp lồng ngực trống trải.
Phương Giám nâng tay ôm lấy nữ nhân bên trên, nàng đã biết được sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, nàng giống như một chiếc thuyền lá không có dây buộc trôi theo dòng nước mặc người chơi đùa, sạp giường phát ra tiếng cọt kẹt, linh hồn dường như muốn bị xô ra khỏi thân xác, nàng như người bị đuối nước vớ được khúc gỗ mà ôm chặt Cao Vân Cù, là thứ chân thật duy nhất trong tất cả hư vô của nàng.
Nàng vẫn dùng lòng bàn tay nóng rát chạm vào vai lưng Cao Vân Cù, nơi chạm tay có khớp xương hơi nhô ra. “Ngài ấy cũng rất mảnh khảnh…” nàng nghĩ vây, sau đó lập tức bị kéo vào vòng nước xoáy, nàng cắn chặt răng, cố ngăn lại khoái cảm đang tập kích, không để âm thanh xấu hổ nào được lọt ra.
Nhưng Cao Vân Cù dùng lưỡi cạy mở môi miệng đang cắn chặt của nàng, như là một cánh cửa bị mở ra, mấy âm thanh đáng xấu hổ nhất liền không thể ngăn lại được nữa, toàn bộ được giải phóng ra ngoài.
“Đừng nhịn, lên tiếng đi, ta thích.” Giọng nói trầm khàn của Cao Vân Cù hạ xuống vành tai, cám dỗ nàng rơi vào trầm luân.
“Đại nhân, đại nhân…” Lúc sắp đạt đến đỉnh, Cao Vân Cù rút tay lại, Phương Giám khó chịu mà vặn uốn thân người, vụng về chạm lấy tay nàng ấy, cầu xin nàng ấy thương hại, câu chữ vụn vặt từng chút.
“Đứa trẻ ngoan..” Cao Vân Cù ấn chặt nàng, khoé miệng kéo lên, ngón tay thúc vào vừa sâu vừa mạnh, dẫn đến từng trận rên rỉ kiều mị, đưa nàng đạt đến đỉnh.
Cao Vân Cù rút tay ra, đem thiếu nữ vẫn còn đang run rẩy ôm vào lòng mình, nhẹ nhàng vỗ về vai lưng nàng, giúp nàng hồi phục lại sau dư vị cao trào.
Nàng ấy phát hiện nàng ấy yêu thích vật cưng này hơn tưởng tưởng của mình, yêu thích nàng biết thân phận hiểu tiến thoái, yêu thích dáng vẻ từng li từng tí lấy lòng của nàng, cũng yêu thích sống lưng mảnh mai lại thẳng tắp của nàng, yêu thích ngọn lửa cùng dã tâm trong đôi mắt nàng, còn có sự oán hận cùng nghiêm túc mà bản thân nàng cũng không nhận ra.
Nàng ấy vẫn luôn không có ai bên cạnh, đến độ tuổi này ngược lại cũng có chút bức bối, Phương Giám xem như vừa hay là một vị thuốc tốt, khiến nàng muốn ngừng cũng không được.
Phương Giám nằm cuộn trong lòng nàng ấy, gấp gáp thở từng hơi để bình tĩnh lại, thần trí tỉnh táo hơn một chút, từ trong lòng ngẩng đâu lên, rụt rè nheo mắt nhìn nàng ấy. Cao Vân Cù bắt được ánh mắt như của con thú nhỏ, cười nói: “Muốn nói gì cứ nói.” “Đại nhân, người… không phải vẫn đang để tang sao?” Lời này Phương Giám đã nhịn trong lòng rất lâu rồi.
“Hà,” Cao Vân Cù cười lạnh một tiếng, “Lão thất phu đó cũng đáng để ta để tang cho ông ta…”
Phụ thân nàng ấy ở rể Cao gia, ngoại trừ gương mặt được xem ưa nhìn, cũng không còn ưu điểm nào khác. Ông ta dựa vào Cao gia mà sống cả đời sung sướng, lại xích mích vài ba câu với người ngoài mà dâng lên tự tôn của nam nhân, gia nhập bang hội chó má rêu rao phục cổ gì đấy, bán đứng Cao gia, suýt chút nữa khiến cả nhà Cao gia diệt vong. Cao Vân Cù có hận ông ta cũng không kịp, nếu không vì lễ nghĩa danh vọng, thậm chí nàng ấy còn không muốn quay về để tang nữa.
Cao Vân Cù vẫn mê man trong chuyện quá khứ, lúc thoát ra khỏi ký ức quay trở về, thiếu nữ trong lòng không chống đỡ nổi cơn buồn ngủ đã ngủ thiếp đi. Nàng ấy nhìn Phương Giám một hồi, vỗ vỗ lưng nàng, đắp chăn cho nàng, ôm lấy nàng rồi cũng nhắm mắt lại.