Huyện Tây Lâm thuộc về Hạc Châu, Tuần sát ngự sử Hạc Châu, Đới Diệu, là bạn cũ của Cao Vân Cừu, mấy ngày nay đúng lúc tuần tra tới Tây Lâm, liền đem bái thiếp đến thăm hỏi.
Phương Giám không ở đây, Cao Vân Cừu liền mời Đới Diệu đến thư phòng. Đới Diệu và Cao Vân Cừu rất hiểu nhau, cũng không phải là lần đầu tiên đến Cao gia, vừa vào cửa đã nhìn thấy thêm một cái bàn mới, hiếu kì hỏi: “Nhà của ngươi còn có con em khác sao? Là ai có đủ tư cách đi theo bên cạnh ngươi để ngươi dạy bảo vậy?”
Cao Vân Cừu ngồi vào bàn trà, nước trên lò than đã nóng, Cao Vân Cừu thành thục lấy nước pha trà, động tác mượt mà. Đới Diệu ngồi một bên, nhìn nàng ấy điểm trà.
“Người bên cạnh ta, đương nhiên là học trò của ta.” Cao Vân Cừu nhàn nhạt trả lời.
Đới Diệu kinh ngạc: “Là nhân tài phương nào mà lại có thể lọt vào mắt xanh của ngươi vậy?”
Cao Vân Cừu liếc nàng, đáp: “Chỉ là một tiểu học tử mà thôi, vẫn là một đồng sinh.”
“Đồng sinh? Là thần đồng sao?” Đới Diệu nhận lấy tách trà từ Cao Vân Cừu, tiếp tục thăm dò.
“Không phải. Chỉ là do duyên phận đưa đẩy nên tình cờ thu nhận mà thôi.” Cao Vân Cừu đứng dậy lấy ra từ chồng sách của Phương Giám một cuốn sách luận nàng viết cách đây không lâu đưa cho Đới Diệu xem.
“… Đây vẫn là một đồng sinh?” Đới Diệu dừng một chút vì ngạc nhiên, sau đó tiếp tục: “Ngươi muốn dạy ra một trạng nguyên có thể đỗ đầu cả ba kỳ thi sao?”
Cao Vân Cừu chỉ cười mà không trả lời.
“Bỏ đi, ta không hỏi nữa, sớm muộn gì cũng sẽ biết.” Đới Diệu chuyển chủ đề, nói: “Kỳ hiếu của ngươi sắp đến rồi phải không?”
“Tháng bảy năm sau, vẫn còn chút thời gian.”
“Bệ hạ của chúng ta có lẽ không đợi được nữa. Năm sau, sau khi kinh sát xong, có lẽ ta phải trở về kinh rồi.”
“Mưa gió cuối cùng cũng phải đến.”
Kỳ thi năm nay ở Hạc Châu diễn ra đặc biệt muộn, hầu như rơi vào những tháng mùa đông. Phương Giám được Cao Vân Cừu cho ăn uống nhiều, vận động nhiều, cơ thể cũng coi là khỏe mạnh, cho dù là lạnh đến không xòe tay ra được, cũng có thể làm tốt bài thi, chỉ có điều trở về bệnh một trận.
Phương Giám sốt đến thần trí mơ hồ, sốt cả ngày cuối cùng cũng hạ sốt. Buổi tối, Cao Vân Cừu đẩy cửa đi vào, Phương Giám vẫn đang ngủ, Cao Vân Cừu vươn tay sờ cái trán đẫm mồ hôi của nàng, lại theo vạt áo thăm dò phía dưới, sau lưng đều là mồ hôi. Vì thế nàng lấy khăn lại, đỡ Phương Giám dậy, cởi quần áo, từng chút một lau mồ hôi, sau đó thay cho nàng một chiếc áo khác, đắp mền lại cho nàng.
Lúc rút tay ra, Phương Giám nửa tỉnh nửa mê nắm lấy tay Cao Vân Cừu không muốn buông, Cao Vân Cừu suy nghĩ một lúc, cởi giày lên giường, ôm cả người Phương Giám vào lòng. Cơ thể của nàng ấy mang theo cảm giác mát mẻ, Phương Giám theo bản năng chui vào trong lòng nàng ấy.
“A nương…” Phương Giám lúc ngủ mơ vẫn không yên ổn, thì thào kêu lên.
Cao Vân Cừu nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, trấn an nàng.
“Đại nhân…” Phương Giám lại kêu lên.
Cao Vân Cừu đột nhiên cứng đờ, nghe Phương Giám gọi vài tiếng, mới tiếp tục đặt tay vuốt ve lưng nàng: “… Ta ở đây.”
…
Lúc Phương Giám tỉnh lại, gió lạnh đã bớt đi một nửa, vừa mới khỏe lại được mấy ngày, tiếp tục tháng ngày mỗi ngày mỗi giờ tiếp tục đọc sách dùi mài kinh sử.
Vài ngày sau, viện thí công bố kết quả. Tiểu đồng từ lúc vào cửa đã la to: “Đỗ rồi, đỗ rồi, tiểu nương tử đỗ đầu!”
“Chúc mừng đại nhân, chúc mừng tiểu nương tử.” Cao Viên nghe tiếng la, cười híp mắt nhìn Cao Vân Cừu nói.
“Chúc mừng? Đây còn không phải là nằm trong dự liệu sao?” Cao Vân Cừu bình thản nói, nhưng không ngăn được ý cười lan rộng trên khóe miệng.
Phương Giám rốt cuộc vẫn còn trẻ tuổi, cho dù cố gắng che giấu, vẫn không ngăn được vẻ mặt vui mừng, nàng lấy lại bình tĩnh, khom người hành lễ với Cao Vân Cừu: “Tạ ơn đại nhân dốc lòng bồi dưỡng.”
Cao Vân Cừu nhướng mày: “Vẫn còn sớm để nói lời này mà. Đi thôi, cho ngươi nghỉ hai ngày về nhà tổ chức tiệc mừng.”
Tú tài mới mười bảy tuổi, nhân vật lớn nhỏ trong huyện vì thế đều coi trọng nàng ít nhiều, phú thương đại hộ ban đầu cao tới nỗi nàng không thể với tới vậy nhưng cũng vội vàng chúc mừng nàng, lần đầu tiên cho nàng cảm nhận được ý nghĩa của công danh.
Nàng không bị chuốc đến đầu óc choáng váng, ở nhà nghỉ ngơi hai ngày liền trở về Cao gia. Cao Vân Cừu ở thư phòng đợi nàng: “Cảm thấy thế nào?” Cao Vân Cừu đang vẽ một bức tranh, cúi người, khi hỏi thì đầu cũng không ngẩng lên nhìn lấy một cái.
“Rất tốt. Những người trước đây cảm thấy xa không thể với tới cũng tới chúc mừng, làm nô tì cảm thấy như ở trên mây. Nhưng nô tì luôn có cảm giác không chân thật.” Phương Giám kính cẩn đứng một bên mài mực cho nàng ấy, đáp.
“Không tệ, có tiến bộ rồi. Vậy ngươi nói xem, bọn họ vì sao phải tâng bốc ngươi?”
“Chỉ là nô tì còn trẻ, kỳ thi hương và kỳ thi xuân cơ hội sẽ lớn hơn một chút.”
Cao Vân Cừu thẳng người lên, nhìn nàng nói: “Đây chính là quyền lực, ngươi chẳng qua chỉ là nửa chân cọ tới ngưỡng cửa, đã có người muốn đầu tư vào ngươi, ngươi thành công rồi thì ngươi có ân có tình với bọn họ, ít nhiều sẽ có trách nhiệm với họ, ngươi không thành công bọn họ cũng chỉ là hao tổn chút mặt mũi. Hiểu chưa, thói đời này là do quyền lực chi phối.”
“Vậy nô tì nỗ lực học tập có nắm được quyền lực không?”
Cao Vân Cừu cười lên: “Đó chẳng qua là sờ được một góc của quyền lực mà thôi. Ngươi còn có nhiều cái phải học, cứ từ từ.”
Đêm hôm đó, Cao Vân Cừu ít khi dịu dàng, Phương Giám cảm thấy mình giống như bị bao vây vào trong dòng nước, bị dòng nước nhu hòa cọ rửa an ủi, ngây ngất.
Đây có lẽ là phần thưởng, nàng nghĩ vậy.
…
Xuân đến, Cao Vân Cừu thêm lớp học võ cho Phương Giám.
“Cũng không phải chỉ ngươi có thể đánh được bao nhiêu, cùng lắm là luyện gân cốt, kỳ thi xuân vào tháng hai, không có khí lực tốt khó có thể chịu đựng được. Mặt khác, bắn cung vẫn phải nên học.” Lúc nói lời này Cao Vân Cừu tự mình lấy ra một cây cung, giương cung kéo tên, liền thấy mũi tên như sao băng bay ra, trúng ngay hồng tâm.
Nàng ấy đưa cung cho Phương Giám, Phương Giám thấy nàng ấy kéo cung tên thật nhẹ nhàng, nhưng đến tay bản thân lại tốn thật nhiều lực, mới kéo ra không bao lâu cánh tay đã run lên. Mắt thấy muốn buông tay, Cao Vân Cừu ở sát phía sau vươn tay qua, nắm lấy tay nàng, thay nàng kéo cung.
“Kéo cung tên không dễ làm bản thân bị thương, phải lắp tên vào chứ.” Giọng nói của Cao Vân Cừu sát bên tai Phương Giám làm cho nàng thấy có chút nhột.
Nàng ấy để tay Phương Giám chậm rãi đem cung trở về chỗ cũ, lại bỏ lên một mũi tên, giúp nàng điều chỉnh tư thế, giúp nàng kéo cung, sau đó buông lỏng tay ra, lui trở về, cười nhìn Phương Giám khống chế không được cung, run rẩy không ngừng.
“Không nên ngắm mãi, kéo càng lâu thì càng run dữ dội.” Phương Giám nghe vậy buông lỏng ngón tay nắm mũi tên ra, mũi tên bắn ra đương nhiên lệch khỏi bia ngắm mười vạn tám ngàn dặm.
“Thả lỏng vai. Đừng dùng mắt ngắm, nhìn càng kỹ, tư thế càng sai, tư thế tự nhiên cũng không chuẩn. Tập trung vào bản thân.”
…
Ngoại trừ bắn tên, đánh quyền và cưỡi ngựa đều do Cao Viên dạy. Nàng giống như cái tên Cao Viên của nàng, sở hữu một khuôn mặt tròn hòa ái dễ gần, trên mặt luôn mang theo nụ cười.
Nàng ta là trợ thủ đắc lực của Cao Vân Cừu, Phương Giám ở thư phòng đọc sách thường nhìn thấy nàng ta ra ra vào vào, bọn họ nói chuyện cũng không quá đề phòng Phương Giám, chỉ có điều Phương Giám dù có nghe cũng không hiểu lời bọn họ nói. Mỗi lần như vậy Phương Giám sẽ cảm thấy mình trưởng thành quá chậm.
“Cao Tổng quản.”
“Tiểu nương tử gọi ta là A Viên là được.” Cao Viên cười híp mắt, nói.
“A Viên cho ta hỏi, đại nhân cũng từng học những thứ này sao?”
“Đương nhiên, đại nhân không chỉ văn võ song toàn, mà còn tinh thông cầm kỳ thư họa.”
Phương Giám hơi sửng sốt, nàng nghe nói Cao Vân Cừu hai mươi tuổi đã đỗ Thám Hoa, Nhược Quan bằng tuổi nhưng lại không bằng, nàng và Cao Vân Cừu quả thực là khác nhau một trời một vực.
Cao Viên hình như vừa nhìn cũng hiểu biểu cảm của nàng: “Đại nhân bẩm sinh đã sở hữu trí tuệ phi thường, học cái gì cũng cực nhanh.”
“Được rồi, tiểu nương tử nghỉ ngơi đủ lâu rồi, nên tiếp tục rồi.”
Cao Viên đi theo Cao Vân Cừu học được lòng dạ hiểm độc cứng rắn cha truyền con nối, mài giũa Phương Giám cũng không chút lưu tình. An bài mỗi ngày của nàng đổi thành từ giờ mão học võ hai giờ, sau đó lại đến thư phòng đọc sách, còn có cứ mười ngày sẽ có vài ngày Cao Vân Cừu sẽ gọi nàng qua làm chuyện vu sơn vân vũ. Lúc không đọc thuộc hết sách, Cao Vân Cừu sẽ không phạt nàng quỳ nữa, đổi thành phạt nàng đứng tấn hoặc là trồng cây chuối, nhờ vậy mà Phương Giám học tập tiến bộ nhanh chóng.
Cao Vân Cừu đặc biệt thích vòng eo và đùi săn chắc của nàng. Lúc hành sự thường nhéo chân nàng, đặt cả người nàng ở dưới giường, sau khi xong việc thì thích ôm nàng vào lòng từ phía sau, xoa bóp bụng dưới mềm mại của nàng, cũng thích nhìn nàng lắc lư cái eo mềm dẻo của bản thân, lộ ra thần sắc mê loạn.
…
Tháng bảy Cao gia ngoại trừ hiếu ra, Cao Viên mang theo hạ nhân ở bên ngoài đốt pháo, tiếng pháo vô cùng náo nhiệt.
Thời tiết dần nóng lên, thư phòng mở cửa sổ, Phương Giám cũng thay áo mỏng, hôm nay là váy xanh nhạt, nhìn như là một gốc cây hành tây non nớt. Cây hành tây nhỏ này hôm nay có chút không tập trung, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Cao Vân Cừu một cái.
“A Giám.” Cao Vân Cừu thu hết hành động của nàng vào đáy mắt. Tùy ý chơi đùa con dấu, thờ ơ mở miệng, hỏi: “Viết xong chưa?”
“Chưa….vẫn chưa…” Phương Giám siết chặt cán bút, cúi đầu tiếp tục viết.
Cao Vân Cừu cười một tiếng, bỏ qua cho nàng: “Có chuyện muốn hỏi ta à?”
Phương Giám có chút căng thẳng, cổ họng nghẹn ngào, suy nghĩ một chút mới nói: “Đại nhân ngoài việc hiếu ra, có nên quay về kinh không?”
“Chuyện sớm muộn mà thôi.”
Phương Giám nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra, kiên định hỏi: “Đại nhân sẽ dẫn nô tỳ đi cùng chứ?”
Cao Vân Cừu lại cười: “Ngươi muốn đi cùng ta?”
Phương Giám gật đầu.
“Lấy thân phận gì?”
Trái tim Phương Giám bị đâm một cái. Đúng vậy, nàng với Cao Vân Cừu tính là của nhau chứ?
Cũng may Cao Vân Cừu lại lên tiếng nói đỡ thay cho sự lúng túng của nàng: “Được rồi, ta cho ngươi một cơ hội. Ta đợi ngươi một tháng, nếu đỗ kỳ thi hương tháng tám này, ta sẽ cùng ngươi vào kinh.”
Phương Giám nhận được lời hứa của nàng, đôi mắt lập tức sáng lên, viết sách luận càng hăng hái.
Ban đêm, Cao Vân Cừu để Phương Giám trở về sớm, bản thân thắp đèn tiếp tục xem văn thư, cách ngày hồi kinh không còn xa, rất nhiều chuyện nàng ấy phải sớm có sự chuẩn bị.
Cao Viên bưng canh sâm đi vào, đặt ở bên tay nàng ấy: “Nghỉ ngơi một chút thôi đại nhân.”
“A Viên, trong kinh sắp xếp ổn thỏa chưa?” Cao Vân Cừu nhận lấy canh sâm, nhìn nàng ta, hỏi.
“Đại nhân yên tâm, trong nhà vẫn luôn có lão Phó trông coi, ta cũng sai A Anh đi trước chuẩn bị. Tất cả bố trí đều đồng nhất với nơi này.”
“Tốt, hãy nhớ chuyện của A Giám, tất cả tôi tớ hai bên đều phải quở trách một lần.”
“Vâng, ta nhớ rồi.”