Tuy nói đã đến lúc hồi Kinh, nhưng đoàn xe vẫn di chuyển không nhanh lắm.
Trong xe ngựa, Cao Vân Cừu ôm chặt Phương Giám vào lòng. Nhìn vào thì thấy Phương Giám ăn mặc chỉnh tề, nhưng dưới vạt váy lại là đôi chân trần. Cao Vân Cừu một tay luồn vào dưới váy, tay kia từ phía sau ôm lấy eo nàng, ghì chặt nàng vào một góc. Đôi chân trần của Phương Giám quấn quanh eo của Cao Vân Cừu, đầu vùi vào vai nàng ấy, cắn vào mảnh vải trên vai của Cao Vân Cừu.
Xe ngựa di chuyển không nhanh, nhưng luôn có những lúc lắc lư, cơ thể của Phương Giám theo chuyển động của xe, lúc ra lúc vào nhưng không thể động đậy, không thoả mãn được nàng ấy.
“Vừa rồi học thuộc đến đâu rồi?” Đầu ngón tay Cao Vân Cừu khiêu khích động đậy, thân thể nữ tử đột nhiên căng thẳng, trong cổ họng phát ra một thanh âm bé nhỏ.
“Dân chi sinh, độ nhi thủ trưởng, xưng nhi thủ trọng, quyền nhi tác lợi*. Sau đó là gì?”
*Thương Quân sách – Một trong những tác phẩm tiêu biểu của Pháp gia thời Chiến Quốc
Phương Giám khó khăn chịu đựng, kiềm nén tiếng rên rỉ, thì thầm vào tai Cao Vân Cừu: “Minh quân… minh quân thận quan… tam giả… tắc quốc lập… và…”
“Sai rồi, phải là tắc quốc trị khả lập.” Cao Vân Cừu nhếch môi, theo đà lắc lư của khoang xe, ra vào mấy lần. Phương Giám lại cắn vào vai nàng ấy, cau mày, đôi mắt đỏ hoe. Cao Vân Cừu chẳng động bao lâu nữa, sau đó nhanh chóng dừng lại, không để ý đến Phương Giám đau đớn rên rỉ, lạnh lùng nói vào tai nàng: “Tiếp tục.”
“… tắc quốc trị khả lập… và… dân năng khả đắc…a…”
“Hôm nay không thuộc thì sẽ ở lại trên đó.” Giọng nói của Cao Vân Cừu tràn ngập ý cười, nhưng lời nói của nàng ấy lạnh lùng không gì sánh bằng.
Hô hấp của Phương Giám càng lúc càng nhanh, eo thắt lại.
Cao Vân Cừu vỗ nhẹ vào eo và mông của nàng: “Gấp gì chứ, tiếp tục đi.”
“Cốc cốc —” Có người gõ vào khung cửa sổ ngoài xe ngựa, Phương Giám đột nhiên túm lấy y phục của Cao Vân Cừu, vùi đầu vào sâu hơn, nàng cố gắng ngăn chặn âm thanh kỳ lạ bằng y phục trên vai Cao Vân Cừu, hạ thân không thể kiểm soát được mà co rút.
“Chuyện gì?” Cao Vân Cừu cảm nhận được hai bên khe nóng ẩm đang co rút từng cơn, ngón tay ác ý chuyển động, chọc vào chỗ nhạy cảm nhất của nàng. Hơi thở bên tai nàng ấy trở nên sâu hơn, những ngón tay túm y phục trở nên trắng bệch vì dùng sức quá mạnh, ngón chân quấn sau lưng Cao Vân Cừu duỗi ra.
“Đại nhân, chúng ta sắp đến quan dịch phía trước rồi, ngài có muốn dừng chân lại đây không?” Giọng nói của Cao Viên từ bên ngoài truyền đến.
“Đi thêm một lúc nữa đến thành kế tiếp đi.”
“… Nếu chúng ta đi thêm hai mươi dặm nữa, ta sợ trời sẽ tối mất.”
“Không sao, nhân lúc trời quang đãng, đi thêm một lúc nữa.”
“Vâng.” Cao Viên nhận được câu trả lời liền lui xuống.
Cao Vân Cừu vẫn tiếp tục, dùng tay còn lại lôi Phương Giám ra khỏi hõm cổ, Phương Giám nhíu mày, nhắm mắt lại. Cao Vân Cừu càng lúc càng lớn mật, thấy nàng sắp không thể kìm được phát ra âm thanh, Cao Vân Cừu cúi đầu dùng môi mình bịt kín tiếng rên rỉ của nàng.
Khi Phương Giám trượt xuống khỏi Cao Vân Cừu, toàn thân nàng mềm nhũn, không quỳ vững nên ngã gục dưới chân Cao Vân Cừu. Nàng ấy đưa tay ra thương tiếc, nhưng nàng vô thức quay đầu tránh né.
Cao Vân Cừu bật cười: “Sợ?”
“Ta không dám…” Giọng của Phương Giám có chút khàn khàn.
Cao Vân Cừu đưa tay nhẹ nhàng đặt lên đầu nàng: “Sợ là đúng rồi.”
Ở bên này Cao Vân Cừu ung dung lên Kinh, nhưng tại một nơi khác đã xảy ra rắc rối lớn.
*
Khi Vệ Kỷ trở về tẩm điện, nàng ta đã lật đổ một chiếc bàn nhỏ.
“Bệ hạ, bệ hạ đừng tức giận…” Đại giám đi theo phía sau khuyên nhủ.
“Lão tặc vô liêm sỉ, đúng là ức hiếp trẫm quá đáng!” Vệ Kỷ cầm lấy chén trà thảo mộc được đại giám đưa tới, uống mấy ngụm.
Đại giám đứng sang một bên, lo lắng nhìn Vệ Kỷ, người hầu rảo bước đến nói nhỏ vào tai Đại giám điều gì đó, nàng ta mừng rỡ nói với Vệ Kỷ: “Bệ hạ, Đại công chúa đến rồi.”
“Gọi con bé vào.” Vệ Kỷ bình tĩnh lại.
Đại công chúa Vệ Chỉ vừa bước vào, liền tò mò hỏi: “Đại tỷ, ai chọc tỷ tức giận như vậy?”
Vệ Chỉ là một người nhàn rỗi trong hoàng tộc, không nắm giữ chức vụ thực tế nào nên rất ít khi thượng triều, đương nhiên không biết chuyện gì đã xảy ra trong điện Tử Thần.
“Aiss-” Vệ Chỉ vẫy tay với Vệ Kỷ, “Lão thất phu Hàn Trọng Tư không bằng không chứng mà lại dám luận tội Hộ bộ thị lang Thi Ngôn, vạch tội không thành liền nằm ỳ ở nhà không thượng triều. Nói gì mà không ở cùng một triều với nịnh thần. Đúng là vừa đánh trống vừa la làng.”
“Ngự sử đại phu Hàn Trọng Tư? Nếu ta nhớ không lầm thì ông ta đã hơn sáu mươi tuổi rồi phải không? Tại sao phải nhúng tay vào vũng bùn này làm con tốt cho Tát Đảng?”
Tiên đế chỉ có hai cô con gái là Vệ Kỷ và Vệ Chỉ. Hai tỷ muội có tình cảm rất tốt, sau khi đóng cửa lại, nói chuyện tuỳ ý như thế đã quen rồi.
“Ha, không phải chỉ vì danh tiếng sau khi chết sao, ông ta muốn chết vẻ vang, muốn được chôn cất dưới cái danh trung thành ấy mà.” Vệ Kỷ chế nhạo, “Trẫm còn hận không thể để lão ta đừng trở lại, vừa hay trống một vị trí có thể để cho Cao khanh.”
“Điều đó không thể được, người đã sáu mươi tuổi rồi, bất kể là đánh hay trừng phạt cũng sẽ hủy hoại danh tiếng của đại tỷ.”
“Nhìn xem, ngay cả muội cũng biết. Bọn chúng là đang ép buộc trẫm.” Vệ Kỷ sờ đỉnh đầu mềm mại của tiểu muội.
Nhắc tới Ngự sử đài, Vệ Chỉ cũng rất tức giận: “Hàn Trọng Tư đó ở Ngự sử đài mấy năm nay đã huỷ hoại tập tục của Đài Gián rồi, rảnh rỗi chẳng có việc gì làm lại đi tố cáo ta xa hoa lãng phí, ta là một đứa nhàn rỗi trong hoàng tộc, không hưởng lạc thì phải thế nào nữa, ta có lương thực và tài sản của riêng mình, cũng chẳng tiêu tiền trong quốc khố.”
“Trước đây Cao khanh đã khuyên trẫm phải quản lý thật chặt mồm mép của Ngôn quan, nhưng khi đó trẫm không biết Cao khanh có ý gì, chỉ chăm chăm vào những vị trí quan trọng của Lục bộ. Hầu hết người của Hiến Đài ngự sử* đều là người của Tát Đảng, bây giờ thì đã biết đuôi to khó vẫy** rồi đó.” Vệ Kỷ cười khổ.
*cơ quan chuyên về hiến pháp luật lệ
**chỉ những tổ chức mạnh ở dưới yếu ở trên, vô tổ chức nên quản lý không hiệu quả
Nói đến Cao Vân Cừu, Vệ Chỉ cũng có chút ấn tượng: “Tiểu Cao đại nhân xả tang trở về chưa?”
“Chắc là đang trên đường.”
*
Khi đoàn xe của Cao Vân Cừu khiêm tốn tiến vào Kinh thành, sự việc của Hàn Trọng Tư đã gây xôn xao đến cực điểm, không biết là ai tung tin, có những người kể chuyện trong các quán trà ngói lớn nhỏ nói về việc Hàn Trọng Tư gài bẫy quan liêu ở Lục bộ nên mới không thượng triều để né tránh… đúng là chỉ có tiểu nhân mới làm thế.
“Hàn Trọng Tư đã sáu mươi rồi, ở cái tuổi này phần lớn mọi người đã an hưởng tuổi già. Các vị nghĩ mà xem, chuyện này giống như va vào một lão già tóc bạc trên đường vậy, lão ta không phân phải trái trắng đen mà nói rằng các vị đụng phải lão, nằm dài trên đường giả chết đòi bồi thường. Các vị có thể làm gì? Đánh lão hay mắng lão? Nếu lão ta đi đời nhà ma, vậy các vị thật sự giải thích sao cũng không rõ ràng được. Hàn Trọng Tư này đường đường là Tam phẩm Ngự sử đại phu mà lại hành động như dân đen ở thôn quê vậy, khiến con người ta thực sự không biết phải nói gì.”
Bị người đời lời ra tiếng vào, Hàn Trọng Tư tức giận đến mức ở nhà viết ba phần tấu chương xin được từ quan sớm. Vệ Kỷ vui sướng trong lòng, nhưng lại không thể thuận theo trái tim mà chuẩn cho ông ta từ quan, chỉ có thể nhịn xuống làm ra vẻ muốn giữ ông ta lại.
“Đại giám, đi tra xem ai đã thay mặt trẫm truyền ra tin tức ác độc này thế.”
“Nô đã tra qua rồi ạ,” Đại giám ghé sát tai nàng ta, “Là đại công chúa.”
“A Chỉ? Con bé đúng là có cách mà. Vài ngày nữa viện của con bé sẽ hoàn thành, ban thêm chút đồ sang, chọn những món mà con bé thích.”
“Vâng.”
Nhưng bất kể là Vệ Chỉ hay Vệ Kỷ cũng không ngờ rằng chuyện này vậy mà lại xảy biến cố.
Sáng ngày đầu tiên của tháng chín, khi thượng triều, Hộ bộ đã cử Cấp sự trung Chu Hối ra khởi tấu, nói Ngôn quan vạch tội bá quan trong triều, vốn đã dâng tấu về việc này, nhưng bây giờ lại bị dân chúng chế giễu, tôn nghiêm của Đài Gián đã mất, bản thân nàng ta cũng không còn mặt mũi để giữ chức ngôn quan nữa nên đã thỉnh cầu bãi quan. Kể từ khi nàng ta bắt đầu, các quan viên của Ngự sử đài đều quỳ xuống xin bãi quan, áo bào màu xanh màu đỏ đều quỳ đầy trên mặt đất.
Vệ Kỷ ngồi cao trên ngai vàng, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng bối rối, không hiểu sao lại đi đến bước đường này. Nàng ta nhìn bá quan mặc áo bào tím ngồi ở hàng quan chức đầu tiên, Tác Thuyên giả vờ già yếu, nhắm mắt cúi đầu, thân cận của nàng ta là Hộ bộ thượng thư Phạm Ánh lắc đầu nhìn nàng ta, ám chỉ rằng sẽ trì hoãn hành động của mình.
Vệ Kỷ vội vàng cho bãi triều, trở về cung thất, đóng cửa lại, lại lật một cái bàn khác.
Cao Vân Cừu chưa vào thành đã nhận được tình báo suốt chặng đường, cũng nắm được mọi chuyện xảy ra trong Kinh. Sau khi ổn định chỗ ở trong phủ, liền gửi một tấm thẻ vào cung xin gặp mặt. Vệ Kỷ nóng lòng gọi nàng ấy đến yết kiến.
“Thần Cao Vân Cừu, cung thỉnh Bệ hạ thánh an.” Cao Vân Cừu vẫn chưa phục chức nên không mặc quan phục, chiếc váy màu sáng mà nàng ấy mặc hôm nay mang lại một phong thái tao nhã.
Khi Vệ Kỷ nhìn thấy nàng ấy đến, nàng ta đứng dậy nghênh tiếp: “Cao khanh bình thân, phải giữ sức khoẻ thật tốt.”
Hỏi han vài câu xong dần đi vào vấn đề chính.
“Sự việc của Hàn Trọng Tư vốn là do Tín Dương thấy bất bình thay trẫm mà hành động liều lĩnh, nhưng sao lại thành như thế này?” Tín Dương là phong hiệu của Vệ Chỉ.
Vệ Kỷ nghiến răng, thầm oán giận trong lòng: “Cao khanh không có ở đây, không biết lúc thượng triều trẫm đã nhếch nhác ra sao đâu.”
“Bệ hạ đúng là hơi vội rồi.” Cao Vân Cừu nói.
“Đều do trẫm cả, hôm nay mới biết kế sách ngày đó của Cao khanh là lời vàng ý ngọc.” Vệ Kỷ cười khổ.
“Sự lợi hại của dân chúng, Tát Đảng đã nếm được rồi, giờ bảo bọn chúng nhổ ra chắc chắn sẽ tổn thất rất lớn. Bệ hạ đã chuẩn bị ổn thỏa rồi chứ?”
“Bây giờ không còn cách nào khác, Ngự sử đài phải thả người vào, vốn dĩ trẫm muốn tiến cử ngươi làm Ngự sử đại phu, nhưng bị Tác Thuyên từ chối.” Vệ Kỷ nhắc đến chuyện này liền cảm thấy xấu hổ, “E là phải để Cao khanh chịu ủy khuất làm Ngự sử trung thừa trước.”
“Không sao, thần còn trẻ, vốn dĩ không thể tùy tiện đảm nhận chức vụ cao được. Chỉ e rằng chức Ngự sử trung thừa này cũng chẳng dễ lấy được.”
…
Vừa trở lại Kinh thành, có rất nhiều việc đang chờ Cao Vân Cừu xử lý, hôm nay đi dự yến tiệc, ngày mai đến thăm viếng, ngày kia lại phải đi gặp mặt uống trà, bận đến mức chân không chạm đất.
Hôm nay nàng ấy đến phủ đại công chúa Tín Dương ngắm hoa cúc, cùng đại công chúa bàn bạc chuyện dân gian, dẫn dắt nàng ta vài câu. Đại công chúa là người thích hành động theo cảm tính, trong lúc vui vẻ nhất thời uống cùng Cao Vân Cừu uống thêm mấy ly.
Về đến phủ, nàng ấy đã có chút say, xoa xoa trán đi vào phòng, gõ cửa gọi Phương Giám qua.
Phương Giám dìu nàng ấy, nhẹ nhàng cởi quần áo cho nàng ấy.
“A Giám.”
“Đại nhân?”
“Ta đã tìm được một chỗ phù hợp với ngươi.”
Trái tim của Phương Giám đập thình thịch, ngước mắt lên nhìn Cao Vân Cừu, ánh mắt mang tia hoảng sợ.
Cao Vân Cừu không nhìn ra, chỉ sờ gáy nàng, nói: “Ta bận quá, không thể chăm sóc ngươi được. Nửa tháng tới, ngươi đến Quốc tử giám, A Viên sẽ sắp xếp cho ngươi.”
Phương Giám thở phào nhẹ nhõm: “Được, ta nghe theo đại nhân.”
Cao Vân Cừu bế nàng lên giường, ôm nàng vào lòng, nhưng không làm gì cả. Nàng ấy khép hờ mắt, nói: “Phải làm bài tập, cứ mười ngày ta sẽ kiểm tra một lần… ừm… đã học thuộc Thương Quân thư chưa? Đọc cho ta nghe xem.”
“Ta thuộc rồi… Thánh nhân chi vi quốc dã, nhất thưởng, nhất hình, nhất giáo…” Phương Giám dựa vào nàng ấy, thấp giọng đọc. Một lúc sau, nàng nghe thấy tiếng thở đều đặn của Cao Vân Cừu từ phía sau.
—————————————————————————
*Quan chức hơi lộn xộn, Ngôn quan chỉ có một Ngự sử đài, phân thành Ngự sử và sáu cấp sự trung, chức quan lớn nhất là Ngự sử đại phu, sau đó là Ngự sử trung thừa. Đài Gián và Hiến Đài là nói về Ngự sử đài.
*Phục sức cũng rất loạn, những món xa sỉ thứ nào cũng có, vì nam nữ bình đẳng nên trang phục cũng không phân biệt nam nữ. Quan phục chính thức có thể tham khảo Hạc Lệ Hoa Đình, tác giả khá thích phong cách đó.
*Màu sắc của quan phục được định sẵn: áo bào tím cấp một và cấp hai, áo choàng đỏ cấp ba và cấp bốn, áo bào xanh lục cấp năm và cấp sáu, áo bào xanh dương cấp bảy và cấp tám.
*Ngôn quan bãi công, tham khảo tranh chấp của Phổ Nghi thời Bắc Tống.