Thôi Miêu cưỡi ngựa về đến nhà, phụ thân nàng ấy còn chưa trở về, nàng ấy đưa dây cương ngựa giao cho quản gia đón tiếp, hỏi: “Mẫu thân đâu?”
“Đại nương tử, phu nhân biết hôm nay người trở về, đang chờ người dùng cơm.” Quản gia Thôi Hành cung kính nói.
“Biết rồi.” Thôi Miêu đáp một tiếng sải bước về nhà.
Vào đến sảnh đường đã thấy nữ quyến lớn nhỏ trong phủ đã ngồi đầy một bàn.
“A Tỷ đến rồi!” Muội muội út A Quỳ mới bốn năm tuổi, thấy nàng ấy vừa vào cửa liền trượt xuống ghế, lảo đảo chạy về phía nàng ấy.
Nàng ấy bế muội muội lên, thỉnh an mẫu thân Khương Thục, lại hướng thứ mẫu cùng các muội muội còn lại chào hỏi.
“Được rồi, mau thả nó xuống đi, nhìn con đổ mồ hôi kìa.” Mẫu thân nàng ấy oán trách nhìn nàng ấy một cái, lại nói, “Nếu con đã trở về, vậy thì bắt đầu khai tiệc đi.”
Gia đình nàng ấy cũng có điểm kỳ diệu, tiệc gia yến tất cả đều là do nữ quyến đảm nhiệm, đến một nam đinh cũng không có, nhóm thứ mẫu đều nghe theo mệnh lệnh của Khương Thục, trong bữa tiệc cũng rất là hòa thuận, không ai hỏi xem tung tích của nam chủ nhân đâu.
Dùng xong bữa tối, nhóm người hầu thu dọn bàn tiệc dâng trà lên, nhóm nữ quyến đều tự ngồi, Khương Thục ngồi ghế chủ vị, bắt đầu kiểm tra bài tập của bọn nhỏ. Nhà bọn họ có năm nữ nhi, Thôi Miêu là trưởng nữ năm nay hai mươi tuổi, những người còn lại từ bốn đến mười sáu tuổi được gửi đến các học đường khác nhau tùy theo độ tuổi và sự tiến bộ của bọn trẻ.
Phụ thân của các nàng là Thôi Ý Thành là cũng không quan tâm sự vụ lớn nhỏ trong phủ, mỗi ngày ngoại trừ thượng triều thì chính là ở bên ngoài uống rượu, Khương Thục còn giống chủ của gia đình này hơn ông ta.
Lúc còn trẻ Thôi Ý Thành một lòng muốn sinh con trai, thiếp thất được nghênh về phủ hết người này tới người khác, những nữ nhân nguyện ý làm thiếp ngày nay đều không có xuất thân cao quý, hoặc là trong nhà khó khăn hoặc là cùng đường tuyệt vọng thì mới làm thiếp. Khương Thục có Thôi Miêu, cũng không muốn lá mặt lá trái với Thôi Ý Thành, cũng không quan tâm đến việc ông ta đón bao nhiêu người về phủ, dù sao Thôi gia có tài sản cố định, vẫn có thể lo nổi chi phí cho ông ta. Ngược lại những nữ lang vào cửa của Thôi gia coi như là có một con đường sống. Khương Thục đối với việc quản gia đã quen với việc này nên nhân tiện an bài cuộc sống của các nàng.
Khương Thục đối xử tốt với các nàng nên các nàng cũng đáp lại lòng tốt và đối xử tốt với Khương Thục gấp bội, Khương Thục được hưởng sự chúc phúc của mọi người.
Khương Thục bắt đầu đặt câu hỏi, từ người nhỏ nhất A Quỳ, sau đó đến người thứ tư mười tuổi A Thạch, có người ngồi không yên, mấy thê thiếp nháy mắt ra hiệu bắt đầu nói chuyện từ xa.
Khương Thục nhìn thấy, khụ một tiếng nói: “Các ngươi đi trước đi.”
Các nữ nhân như được đại xá, đứng lên lui tới đi ra ngoài, còn không quên chào hỏi Khương Thục: “A Thục, hôm nay chúng ta đánh bài, người nhớ tới nha.”
“Được được.” Khương Thục cười cười với các nàng, quay đầu lại nghiêm mặt nhìn về phía A Thạch, A Thạch sợ tới mức run lên.
Thôi Miêu kiên nhẫn đợi các muội muội trả lời câu hỏi xong, đứng thành một hàng với vẻ mặt buồn bã.
Khương Thục quay sang Thôi Miêu hỏi: “A Miêu ở Quốc Tử Giám thế nào?”
“A nương, mọi chuyện vẫn như thường, người yên tâm đi.” Thôi Miêu thân mật nói với mẫu thân, “Tẩm xá của con có bạn cùng phòng mới tới, tên là Phương Giám, là họ hàng xa của Ngự Sử Trung Thừa Cao Vân Cừu Cao đại nhân.”
“Cao đại nhân?” Khương Thục nhướng mày, “Vị Điện Thượng Hổ kia sao? Thú vị đấy. Vị tiểu hữu này thế nào?”
“Lâm Thâm rất ưu tú, mới mười tám tuổi đã là Giải Nguyên Hạc Châu, muội ấy cũng rất xuất sắc trong việc học tập, các tiên sinh cũng rất thích muôi ấy. Chỉ có điều muội ấy nhìn còn có chút ngây thơ, đối với chuyện giao tiếp nửa hiểu nửa không.”
“Đây có lẽ là nguyên nhân tại sao Cao đại nhân đưa cô nương ấy tới Quốc Tử Giám, được Giải Nguyên năm mười tám tuổi sớm muộn gì cũng phải trở thành quan lại. con nên kết bạn với cô nương ấy nhiều hơn, dẫn cô nương ấy đi chơi nhiều một chút, kết thiện duyên với Cao đại nhân luôn là điều tốt.”
“Vâng vâng, con cũng nghĩ như vậy.”
“Được rồi, đi hết đi. Ta cũng muốn đi đánh bài.” Khương Thục phất phất tay, để cho bọn nhỏ giải tán.
Ra khỏi cửa, tam muội A Uẩn liền treo lên người Thôi Miêu, tò mò hỏi: “Có phải vị Điện Thượng Hổ kia rất hung dữ phải không, tỷ làm bạn cùng phòng hẳn là rất thảm đi?”
“Nói cái gì vậy, muội cho rằng ai cũng đọc sách không vào như muội sao?” Thôi Miêu cười kéo cô bé từ trên lưng xuống, “Bạn cùng phòng của tỷ rất lợi hại.”
Lúc này Phương Giám cũng không thể nói là thảm, nhưng cũng không tính là tốt. Thay đổi thường xuyên dùng cơm, Phương Giám vẫn như thường lệ đọc sách viết chữ ở thư phòng. Cao Vân Cừu không biết hứng thú từ đâu tới, bắt nàng đặt ở trên thư án, cởi áo trên của nàng ra, lộ ra toàn bộ sống lưng.
Cao Vân Cừu cúi người nhẹ hôn lên da thịt nhẵn nhụi, hôn dọc theo cột sống từ đốt sống cổ đến đốt sống đuôi, cảm thụ được thân thể dưới môi run rẩy. Đùa bỡn trong chốc lát lại ngừng tay, lấy một cây bút rồi đổ đầy mực, chấm đầu bút vào mực, rồi đều đặn vẽ những đường cong trên lưng Phương Giám.
Đầu bút lạnh lẽo khiến Phương Giám bất giác siết chặt làn da của mình, lông dê trên đầu bút nhẹ nhàng đảo qua thân thể mẫn cảm của nàng, ngứa ngáy lại khó nhịn, vai lưng căng thẳng, sau đó liền bị Cao Vân Cừu vỗ vỗ mông: “Thả lỏng một chút.”
Phương Giám hít sâu một hơi, cố gắng thả lỏng.
Cao Vân Cừu cũng có kinh nghiệm vẽ tranh, vừa vẽ vừa nói chuyện với Phương Giám, nhưng Phương Giám nghe được vài câu cũng không biết nàng ấy nói gì.
Không biết qua bao lâu, Cao Vân Cừu ngừng bút, có chút hứng thú thưởng thức tác phẩm của mình.
Đó là một bộ trúc thạch đồ, quanh eo có những tảng đá lởm chởm và kỳ lạ, thân trúc vắt ngang vai và lưng, cành trúc giống như cánh cung, lá trúc giống như thanh kiếm, toát ra vẻ kiêu hãnh.
Nàng ấy lần nữa cúi người, tay dọc theo thắt lưng quần sờ vào, lướt qua mông vểnh, thăm dò xuống phía dưới.
“Ướt rồi.”
Phương Giám run rẩy, đóa hoa kia co rúm lại, cắn vào đầu ngón tay đang dò xét.
Trong lúc va chạm, cành trúc chập chờn, lá trúc run rẩy, sống động như thật. Ánh trăng ngoài cửa sổ như nước, bóng cây thưa thớt, trong phòng ánh nến chập chờn, hương thơm thoang thoảng bay bổng.
Một ngày nghỉ trôi qua cực nhanh, lại quay về Quốc Tử Giám, Phương Giám không còn vùi đầu vào đọc sách nữa, trên thực tế tiến độ bài tập của các tiên sinh ở Quốc Tử Giám không bằng Cao Vân Cừu dạy cho nàng. Cao Vân Cừu giảm bớt việc học cho nàng, muốn nàng ngẩng đầu lên nhìn, nàng có hiểu một chút, nhưng lại không hiểu rõ nên bắt đầu từ đâu, vì thế nàng nhìn về phía Thôi Miêu.
“Tân Manh, tỷ có biết học trò trong Quốc Tử Giám xuất thân như thế nào không?”
Thôi Miêu đặt bút xuống, ngạc nhiên nói: “Lâm Thâm cũng có hứng thú với người khác sao?”
Phương Giám có chút ngượng ngùng nói: “Đại nhân nói ta cần phải học vài thứ bên ngoài sách vở.”
“Ha ha, cái này ta rất am hiểu nha, ta tới dạy muội, thù lao là muội dạy ta tính toán được không?”
“Được.” Phương Giám gật đầu.
“Quốc Tử Giám tổng cộng có hơn trăm học trò, nhiều nhất chính là con cháu quan lại như ta, cha mẹ từ quan chức ngũ phẩm trở lên có thể được tiến cử vào danh ngạch, không hạn chế công danh. Tiếp theo là cống sinh*, học trò từ các nơi đều có thể đến tham gia dự thi, người có thành tích ưu tú sẽ được nhận vào học, nhưng đường xá đến Thượng Kinh xa xôi, những người đến dự thi không nhiều. Tiếp theo là bạt cống sinh*, tất cả các châu và quan lại triều đình từ ngũ phẩm trở lên đều có thể đề cử những học trò xuất sắc, bất kể thân phận địa vị là gì. Muội chính là loại này.”
*Cống sinh tức là chỉ những người đã đi thi và đỗ kỳ thi hương cống.
*Bạt cống sinh tức là chỉ những người học trò giỏi ở các địa phương được tiến cử lên kinh đô theo học.
“Đúng là như thế sao? Ta còn tưởng rằng chỉ có con cháu thế gia mới có thể nhập học.” Phương Giám chăm chú nghe.
“Trên thực tế quả thật hầu hết đều là con cháu quan lại, những học trò là cống sinh thì đều xuất thân từ những phú hộ trong kinh, bạt cống sinh lại càng hiếm hơn.”
“Tại sao lại thế này?”
“Cũng không nhất định các nơi phải đề cử bạt cống sinh, rất nhiều địa phương không quá coi trọng điều này, vả lại nếu người được đưa tới bị mê hoặc bởi sự giàu có của kinh thành, thành tích học tập của họ sẽ kém, người đề cử cũng cảm thấy mất mặt. Sao không để cho bọn họ tham gia dự thi ở địa phương.” Thôi Miêu uống ngụm nước trà, lại nói, “Hôm nay mấy vị bạt cống sinh ở thượng viện đang chuẩn bị chờ tháng hai kỳ thi xuân đây. A, đúng rồi, Lâm Thâm, muội có muốn dự thi không?”
Phương Giám lắc đầu: “Không đi, đại nhân bảo ta chờ kỳ thi tiếp theo.”
“Vậy thì đúng lúc, ta cũng định để kỳ sau dự thi, không chừng chúng ta còn có thể học cùng năm.”
“Nếu có thể thành công trong lần đầu tiên, đó tự nhiên là chuyện tốt nhất.”
Rõ ràng Phương Giám cũng không vội vã muốn dự thi, Thôi Miêu liền yên tâm, nàng ấy vốn tưởng rằng Phương Giám vùi đầu đọc sách là muốn tham gia kỳ thi xuân tháng hai, lo lắng quấy nhiễu nàng học tập, cũng không dám cùng nàng chơi đùa, bây giờ thấy thả lỏng hơn rất nhiều, sau khi tan học liền mang theo Phương Giám đi lại trong kinh thành, từ quán trà tửu lâu đi dạo đến ngõa tứ câu lan*, từ cửa hàng trên đường đến sân đua ngựa.
*Câu lan là nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên Trung Quốc.
Lúc đầu trong lòng Phương Giám có chút bất an, nói với Cao Vân Cừu một tiếng, Cao Vân Cừu ngược lại có chút vui vẻ, lệnh Cao Viên chuẩn bị cho nàng tiền bạc, dạy nàng đi học cách tiêu tiền.
Thêm vào đó Cao Vân Cừu càng ngày càng bận rộn, thường là đêm khuya mới trở về, thời điểm gọi nàng đến gặp càng ít đi, phần lớn thời gian nàng đi theo Thôi Miêu ra ngoài chơi. Thôi Miêu là một người cái gì cũng biết, trên dưới Quốc Tử Giám không có người nào là nàng ấy không biết, hoạt bát nhưng không bướng bỉnh, các sư trưởng cũng rất thích nàng ấy, lại lớn lên ở kinh thành, nơi nào có náo nhiệt thì nàng ấy đều biết hết. Phương Giám đi theo nàng ấy không bao lâu thì cũng trở nên thân thiết với các bạn học khác hơn.
Vào tháng mười trời càng ngày càng lạnh. Có một ngày Thôi Miêu đột nhiên hỏi nàng: “Cuối tháng này phủ trưởng công chúa tổ chức tiệc tân gia, muội có đi không?”
“Trưởng công chúa?”
“Trưởng công chúa điện hạ không đảm nhiệm chức vụ thực tế nào ở trong triều, thích nhất là vui chơi náo nhiệt, thường xuyên tổ chức yến hội, mời các tiểu nương tử, các tiểu lang quân trong kinh, còn có những thư sinh trẻ tuổi đến tham dự.” Thôi Miêu giải thích, “Muội là hậu bối của Cao đại nhân, chắc cũng có thiệp mời. Nếu không có, đến lúc đó ta cũng có thể dẫn muội vào.”
“Làm phiền Tân Manh rồi.”
Thôi Miêu nháy mắt mấy cái với nàng: “Năm nay trưởng công chúa hai mươi tuổi, chưa thành hôn, nghe nói trong yến hội được ngài ấy nhìn trúng, sẽ có cơ hội được làm khách của ngài ấy.”
“Hả? Tân Manh cũng có ý làm khách sao? Nhưng tỷ cũng là nữ lang mà?”
“Hì hì, Lâm Thâm vẫn còn chưa sõi sự đời, không tiện nói với muội. Đợi có cơ hội tỷ tỷ dẫn muội đi mở mang kiến thức.”
Phương Giám bị nàng ấy gọi là chưa sõi sự đời mà đỏ hết cả mặt, nghe thấy lời chê cười của Thôi Miêu cũng không dám phản bác.