“Haha haha, hôm nay mới biết ta đẹp sao?” Hôm nay tâm tình của Cao Vân Cừu rất tốt, trêu chọc nàng nói.
Phương Giám cười cười, chuyển đề tài hỏi: “Tiểu nương tử vừa rồi đi cùng đại nhân là ai vậy?”
“… Một vị kim chi ngọc diệp.”
“À.” Phương Giám đáp một tiếng không nói gì nữa, không khí trong xe rơi vào trầm mặc.
Cao Vân Cừu có chút nghi hoặc nghĩ nghĩ một chút rồi hỏi: “Hôm này nàng đi cùng Thôi Miêu sao? Sao không thấy nàng ấy đâu?”
“Bắt đầu khai tiệc thì đã không thấy tỷ ấy đi đâu rồi, mãi đến khi yến tiệc kết thúc cũng không tìm thấy đâu. Đại nhân biết Thôi Miêu sao?”
“Từng có duyên gặp mặt, mẫu thân của nàng ấy là một người rất tài giỏi.”
“Tài giỏi như thế nào?”
“Lúc còn nhỏ gia tôc bà ấy rơi vào cảnh sa sút, vì nuôi sống đệ muội mà phải gả cho tên ngu xuẩn Thôi Ý Thành kia, nhưng bà ấy có thể khiến cho cuộc sống càng ngày càng tốt hơn. Nàng có biết tửu lâu ở phố nam không?”
“Ta biết.”
“Một nửa trong số đó đều là sản nghiệp của bà ấy, mà không phải là sản nghiệp của Thôi gia.”
“Ừ….” Phương Giám lên tiếng rồi lại rơi vào trầm mặc.
Sự im lặng của hai người kéo dài đến tận khi về đến phủ. Cao Vân Cừu đi vào phòng ngủ, Phương Giám cũng đi theo.
Cao Vân Cừu dùng ánh mắt hoang mang nhìn nàng, nàng cũng không nói lời nào, im lặng không lên tiếng thay nàng ấy cởi áo chải đầu.
Thẳng đến khi Cao Vân Cừu ngồi xuống giường, nàng mới lại một lần nữa quỳ xuống bên chân nàng ấy, dựa vào đầu gối của nàng ấy, cả người đều viết hai chữ cô đơn.
Cao Vân Cừu sờ sờ vào lưng của nàng hỏi: “Làm sao vậy?”
Phương Giám vùi mặt vào đầu gối của nàng ấy rầu rĩ lên tiếng: “Đại nhân là đang chán ghét ta sao?”
Tay Cao Vân Cừu theo gò má nàng sờ đến hàm dưới, nhẹ giọng hỏi: “Sao nàng lại nói như vậy?”
“Đã lâu đại nhân không triệu ta… Lại có tiểu nương tử khác làm bạn…”
Phương Giám bị Cao Vân Cừu nắm lấy cằm bắt nàng ngẩng mặt lên, Phương Giám nhìn thấy ý cười trên mặt nàng ấy, trong lòng có chút lay động.
Cao Vân Cừu đặt ngón tay lên môi nàng, không chút để ý đùa bỡn môi sau đó thăm dò vào trong miệng nàng. Phương Giám ngoan ngoãn mở miệng ra, thừa nhận sự xâm nhập của nàng. Cao Vân Cừu dùng hai ngón tay chà xát rang nàng, nán lại trên răng một lúc.
Phương Giám ngoan ngoãn thu răng lại, ngậm lấy đầu ngón tay của nàng ấy. Cao Vân Cừu bỏ răng nanh lại khuấy động trong miệng nàng, bắt được lưỡi của nàng, trêu chọc khiêu khích thỉnh thoảng lại đẩy vào trong sâu một ít, làm khóe mắt của nàng nổi lên nước mắt sinh lý. Động tác đùa bỡn càng ngày càng lớn mật, Phương Giám cảm thấy có chút không ngậm được nữa, há miệng chảy nước miếng, chật vật vô cùng.
Cao Vân Cừu rút ngón tay ra, vỗ vỗ má nàng nói: “Cởi quần áo ra rồi nằm sấp lên trên giường.”
Phương Giám nghe vậy liền vâng lời làm theo, quần áo rơi xuống đất, trần trụi lên giường, bày xong tư thế quỳ rạp, vùi mặt vào đệm chăn.
Cao Vân Cừu cũng cởi quần áo, từ phía sau nàng đi lên, bắt được hai tay của nàng dùng dây cung trói lại ở phía sau, Phương Giám mất đi điểm tựa, toàn bộ phần thân trên của nàng đều bị chôn vùi trong đó.
“Đại nhân?”
“Ngoan một chút.”
Tay của Cao Vân Cừu trực tiếp chạm vào cửa hoa huyệt, cảm nhận được sự ẩm ướt của bàn tay mình, huyệt động nhạy cảm và yếu ớt kia mở ra rồi lại đóng lại, như thể nó đang mời chào nàng ấy vậy.
“Mới vậy mà đã ướt đẫm rồi?” Cao Vân Cừu thu hồi tay, sau đó đè mạnh lên hoa tâm.
“Ưm…” Phương Giám cảm thấy đau đớn, tránh né một lúc, lại bị Cao Vân Cừu đè thắt lưng lại, lại rút ra đút vào vài cái nữa, Phương Giám nhỏ giọng nức nở cũng không dám cầu xin sự thương xót. Là đau, Cao Vân Cừu xuống tay cũng không lưu tình, nhưng vì sao hạ thân lại tràn ra càng nhiều xuân thủy, trong lòng cũng càng ngày càng trống rỗng, như thể trong cơ thể có một lỗ hổng chưa được thỏa mãn, đang tuyệt vọng chờ đợi ai đó lấp đầy.
“Ta vốn định bảo nàng thư giãn mấy ngày, nhưng nàng thì ngược lại ngày ngày nghĩ muốn ta làm nàng. A Giám, nàng có biết xấu hổ không?” Thanh âm Cao Vân Cừu mang theo trêu đùa chứ không hề lạnh lùng, Phương Giám biết được suy nghĩ của nàng ấy thấy rất vui mừng, liền lắc lư vòng eo cọ xát nàng ấy, khẩn cầu nàng ấy rủ lòng thương xót.
Nhưng Cao Vân Cừu không cho nàng cảm nhận được một hồi vui vẻ sống động nhất. Có thứ gì đó ấm lạnh cứng rắn chống lên miệng huyệt, Phương Giám hoảng sợ cố gắng muốn thoát đi, nhưng lại bị Cao Vân Cừu bắt được bàn tay bị trói ở phía sau kéo trở về. Thứ kia không thể nghi ngờ đâm vào chỗ sâu, Phương Giám phát ra tiếng rên rỉ vừa thỏa mãn vừa khó nhịn.
Vật kia không lớn, hoa huyệt của nàng lại đủ ẩm ướt cũng không có làm cho nàng đau. Cao Vân Cừu thấy nàng đã thích ứng được một chút, lại đem hai ngón tay đẩy vào đi tìm vật kia. Khuấy động ngón tay, chọc chọc đồ vật, Phương Giám bị khoái cảm làm cho đầu óc choáng váng, trong mắt tỏa ra bạch quang, phát ra một tiếng kêu van cầu xin.
Những ngón tay của Cao Vân Cừu bị xuân thủy cuồn cuộn xô đẩy, lại vững vàng ngăn chặn lối ra, cười ghé sát vào tai nàng hỏi: “A Giám đoán thử xem là cái gì?”
Hoa kính cố gắng co rút lại, kẹp lấy ngón tay của nàng ấy, cố gắng đo lường kích thước và hình dạng của vật xâm nhập, khớp ngón tay bị nuốt chửng, mềm mại đến mức khiến Cao Vân Cừu cảm thấy vui vẻ. Nàng ấy kiên nhẫn chờ đợi đáp án của Phương Giám, thỉnh thoảng xấu xa chọc ngoáy một chút, bảo Phương Giám phun ra những câu chữ mơ hồ.
“Đại nhân… A…”
“Nào, đoán thử xem.”
“Ô… Là… Là… Con dấu?”
“A, đáp đúng rồi, A Giám thật sự là thông minh.” Cao Vân Cừu nở nụ cười, hai ngón tay kẹp lấy ấn thạch bóng loáng kia kéo ra ngoài một chút, lại nặng nề đẩy trở về.
“A a…”
“Là một viên điền hoàng nguyên thạch thượng hạng, đã được loại bỏ các cạnh và góc để mô phỏng một loại đá mịn và lạ, được đánh bóng cho đến khi mịn nhưng vẫn thô như đá núi, lại do đích thân ta tự tay mài dũa. Nàng có thích không?”
“Ô ô…”
“Xem ra A Giám thích, ăn được sâu như vậy…”
“… Đại nhân… Cầu ngài…”
“Ngoan, thả nó ra đi.”
“A a a…” Phương Giám hoàn toàn mất đi thần trí, thủy triều mãnh liệt dâng lên, hết lần này đến lần khác cuốn trôi ấn thạch, đẩy ngón tay của Cao Vân Cừu.
“Thật ngoan. A Giám nhu thuận như vậy, sao ta có thể chán ghét nàng được chứ.” Cao Vân Cừu rút ngón tay ra, giúp nàng cởi trói buộc, ôm nàng ở trong ngực cảm thụ nàng không thể khống chế mà nhẹ nhàng co quắp lại, ở bên tai nàng dỗ dành, “Vậy ngày mai lấy ấn thạch ra làm nhàn chương* cho A Giám được không?”
*闲章: ý chỉ con dấu không có giá trị pháp lý.
“Đại nhân?” Phương Giám hiểu được lời nói của nàng ấy, ngày mai, nàng thấy hoảng sợ, nắm lấy cổ tay Cao Vân Cừu, nhìn nàng ấy với ánh mắt cầu xin.
Cao Vân Cừu hôn lên má nàng, xoay người đè lên, dùng đầu gối đẩy giữa hai chân của nàng ra, ấn thạch kia liền đi vào bên trong sâu hơn, khiến Phương Giám vô cùng đau đớn.
“Đại nhân, đại nhân, xin ngài hãy lấy nó ra cho ta…” Nàng ngậm miệng khóc nức nở cầu xin.
“Cái này phải xem A Giám có thể lấy lòng ta hay không…”
Bóng đêm thâm trầm, ánh nến cháy mãi không thôi, là dâm từ lãng ngữ của ai kêu khiến cho trăng sáng đều thu vào mây?