Lại nói, Từ Lộ cũng khá nổi tiếng trong cái giới nhỏ hẹp này, dù sao thì người làm trong ngành này cũng phải chấp nhận vùi lòng tự trọng của mình xuống bùn, mặc cho người khác dẫm đạp. Nhưng Từ Lộ không giống như vậy, nàng quá cá tính, suy cho cùng bước vào một nơi quỷ quái như vậy vẫn nên vứt bỏ tôn nghiêm. Hay nói đúng hơn là nàng vô cùng lợi hại, có lẽ nàng là người duy nhất có thể đưa ra quyết định và lựa chọn khách hàng trong cái giới này.
Cũng giống như hái hoa, Từ Lộ chọn người tuy kỳ lạ, nhưng cũng chỉ cần ba điểm: Thứ nhất cho dù là nam hay nữ thì đều phải xinh gái đẹp trai; thứ hai cả nam và nữ đều phải mang đồ bảo hộ, hơn nữa không nhận thêm những ca khẩu giao nhũ giao, cho bao nhiêu tiền đi chăng nữa cũng không được; cuối cùng là chỉ nhận tiền mặt.
Trước khi làm phải đồng ý trước đã, dù sao nàng cũng ra cái giá rất đắt, những người tới tìm đa phần là những người giàu có địa vị. Sở thích của kẻ có tiền không phải nhìn người ta cúi đầu đầu hàng, mà là xem người đó bị ép buộc đến cuối cùng phải đầu hàng, lúc đó họ mới cảm thấy vui vẻ, hay nói tóm gọn lại chính là biến thái.
Một người đàn ông nhìn nghiêm túc chính trực cũng không phải dạng gì tốt đẹp, khi hắn ta hứng lên sẽ bắt người con gái làm những điều mà cô ấy không muốn, mà những người bị đẩy vào bước đường cùng sẽ không màng tất cả mà đánh chửi nhau, giống như con mèo bị dẫm phải đuôi, lúc đó cho dù là Thiên Vương lão tử có tới đưa tiền cũng vô dụng, không đồng ý chính là không đồng ý. Mặc dù Từ Lộ tập thể thao quanh năm, cũng gọi là có tí cơ bắp, nhưng so với thân hình cao lớn của đàn ông thì nàng vẫn chả là cái thá gì, vậy nên bị đánh đến mặt mũi bầm dập cũng không có gì lạ.
Đàn ông ấy mà, hèn như nhau cả, sau khi tức giận đánh người xong lại xin lỗi nàng, còn nói hắn ta chưa bao giờ đánh phụ nữ, khi đó chỉ là nhất thời mất kiểm soát, vừa rời giường vén quần lên cái là ra vẻ tinh anh, cũng mặc kệ vẻ mặt cười nhạo khinh bỉ của người bị đánh đến mức ngã lên giường – Từ Lộ, nếu có tâm thì thỉnh thoảng sẽ ném mấy xấp tiền ra vẻ mình lương thiện, còn vô tâm thì trước khi đi phải mắng nàng mấy câu con điếm hèn hạ, nàng mắt điếc tai ngơ, coi mấy lời đó như chó sủa.
Cũng có những người ngủ xong vẫn vô cớ chạy tới tặng hoa, mời đi ăn và xem phim điện ảnh. Hoa thì bị ném vào thùng rác, số điện thoại kéo vào danh sách đen, còn vé xem phim thì bị khói thuốc trong tay đốt thành tro bụi. Nói dễ nghe hơn một chút thì cuối cùng vẫn chỉ coi nàng như một món đồ chơi, tốn chút tiền là có thể tuỳ tiện đi chơi gái.
Khi Văn Vịnh San nhìn thấy nàng ở nơi này, cô còn tưởng rằng thiên kim tiểu thư nhà nào đó tới mua vui, hai ly rượu chạm vào nhau phát ra tiếng cạch vô cùng rõ ràng, lúc này bạn bè xung quanh cũng đưa mắt nhìn theo.
Không đợi người ta hỏi chuyện, đám bạn của cô đã cười phá lên, trêu ghẹo liệu có phải cô đã phải lòng người ta rồi không. Văn Vịnh San nhấp một ngụm rượu, chỉ nói là thấy nàng xinh đẹp, muốn làm quen, nhưng lại không biết nàng là thiên kim tiểu thư nhà nào. Cô hạ giọng, nhưng những người xung quanh nghe được đều để lộ nụ cười kỳ lạ.
Văn Vịnh Sam không biết Từ Lộ cũng chẳng có gì lạ, bậc cha chú của cô đều phát triển ở tại Hồng Kông, nếu không phải vì công việc kinh doanh yêu cầu mở rộng nhân mạch thì nàng cũng sẽ không làm quen với mấy người này ở đại lục.
Một người đàn ông có dáng vẻ nghiêm túc làm chung công ty mở một chai rượu, vừa rót vừa cười toe toét nói những câu nhảm nhí, chẳng hạn như muốn làm quen rất đơn giản, chỉ sợ đưa chút tiền là có thể mở rộng chân ra ngay, loại phụ nữ này chỉ làm bẩn mắt tiểu thư, hay là… Lên giường.
Văn tiểu thư có ngoại hình ưa nhìn, trang điểm nhẹ nhàng thanh nhã giống như đóa hoa lạnh lùng xa cách, khí chất tỏa ra khiến người sống chớ lại gần. Giờ phút này, sau khi nghe xong những lời bẩn thỉu phát ra từ miệng của người đàn ông kia, cô vốn lên bật cười giống như những người khác, như vậy mới không ra vẻ làm bộ làm tịch khó gần, kiểu người này mới tồn tại được ở giới làm ăn. Nhưng cô cũng là một người phụ nữ, nghe người khác chế nhạo thậm chí là chửi bới sỉ nhục một người cùng phái ở trước mặt như vậy, cô cười không nổi.
Mua và bán, đều là vứt bỏ mọi thứ vì tiền tài, có gì khác nhau à?
Bàn tay nắm lấy ly rượu hơi siết chặt, sau khi nghĩ kỹ lại, cô thấy trong trường hợp này không nên xảy ra tranh cãi với người khác. Vậy nên cô đặt cái ly xuống, lạnh lùng lườm người đàn ông kia một cái, sau đó nhỏ giọng nói vài câu với mấy người bạn thân thiết ở bên cạnh, cuối cùng đứng dậy rời đi chỗ khác.
Cô lấy một ly rượu trong quầy bar rồi trốn vào trong góc, Văn Vịnh Sam đánh giá chỗ này, diện tích không quá lớn, nhưng vị trí không tệ, nhỏ mà đẹp, náo nhiệt nhưng không ầm ĩ, ai nấy đều có uy tín và danh dự, không đến mức tự nhiên đâm ngang ở chỗ này. Cô liếc nhìn Từ Lộ đang đứng bên kia, mặc dù nơi này không sáng lắm nhưng cô luôn cảm thấy ánh mắt của mình bị người chói mắt nhất toàn trường này hấp dẫn.
Thật trùng hợp, nhưng cũng rất đáng tiếc, cô nhìn thấy Từ Lộ đang hôn một người phụ nữ khác, hình như nàng không hài lòng với nụ hôn này lắm, nếu không tại sao lại nhăn mặt nhăn mũi dữ vậy.
Văn Vịnh Sam chống cằm vừa uống rượu vừa nhìn qua bên đó, dáng vẻ dần dần thả lỏng rồi đắm chìm vào nụ hôn của Từ Lộ giống như một chú mèo cào lên trái tim của cô.
Đầu óc vốn đang choáng váng vì rượu, đúng lúc lại bị ba chữ “Muốn hôn nàng” phát ra từ tận đáy lòng khiến cô càng thêm mơ màng. Cô thầm nghĩ không biết mình có nên trực tiếp đi qua giành lấy Từ Lộ từ vòng tay của người phụ nữ kia, sau đó cưỡng hôn nàng mặc kệ nàng có đồng ý hay không, hoặc chạy tới hỏi nàng xem mình có đủ tư cách làm khách hàng mới của nàng hay không? Nghĩ đến đây, Văn Vịnh Sam lập tức tỉnh táo lại, thậm chí còn muốn tát bản thân mình một cái, cô có suy nghĩ và những lời lẽ bậy bạ gì vậy, còn dơ bẩn hơn cả việc ném tiền vào mặt nàng.
Sau khi bình tĩnh lại, Văn Vịnh Sam nhìn nửa ly rượu còn lại ở trước mặt, cô dơ tay đẩy nó ra xa, không muốn uống thêm nữa. Nhưng vừa ngẩng đầu lại phát hiện Từ Lộ đang đắm chìm trong nụ hôn đột nhiên mở to mắt, vẻ mặt ngả ngớn. Trong lòng Văn Vịnh Sam hơi lo lắng, cô biết mình đã lọt vào tầm mắt của nàng xuyên qua đám người, mặc dù cô không cố tình trốn tránh nhưng lại âm thầm giống như kẻ cuồng dâm đứng trong bóng tối nhìn nàng hồi lâu, cảm giác chột dạ chợt xuất hiện. Nhưng hai giây sau, Văn Vịnh Sam đã chấp nhận sự thật là nàng để ý tới mình, cô cũng không né tránh nữa, thoải mái hào phóng đối diện với tầm mắt của nàng, nghiêm túc nhìn nàng hôn người khác, thậm chí còn dơ tay lấy nửa ly rượu kia về, dơ tay mời nàng ở cách đó không xa.
Khi Từ Lộ bị người khác mang đi, Văn Vịnh Sam vẫn ngồi yên trên ghế, thậm chí không có dấu hiệu nhúc nhích, bầu không khí ái muội tràn ngập mùi rượu cũng tan dần sau khi Từ Lộ rời đi, trong lòng cô biết động tâm trong khoảnh khắc chẳng có ý nghĩa gì, đêm nay qua rồi gặp lại hay không cũng không biết được.
Cô đã qua cái tuổi vừa gặp đã yêu, nhưng lại thường xuyên thấy sắc mà nảy lòng tham. Khi đưa đối tượng tình một đêm tới khách sạn rồi đè xuống dưới, gò má của Văn Vịnh Sam trở nên ửng đỏ, hai mắt dần mờ đi, gương mặt này dần dần chồng lên khuôn mặt ngả ngớn dụ hoặc đó, nếu ra tay mạnh một chút còn nghe được tiếng rên rỉ của người phụ nữ, cô chợt nhớ ra mình vẫn chưa nghe thấy giọng Từ Lộ bao giờ, không biết khi nàng nói sẽ như thế nào, từ vẻ ngoài có thể hình dung được giọng nói của nàng vô cùng ngọt ngào mang theo chút quyến rũ, hoặc là kiêu ngạo và lười biếng.
Tóm lại không nên để người phụ nữ dưới thân này hét to, cô cảm thấy hơi ồn nên đã lấy gối đầu đè lên mặt tình một đêm kia: “Suỵt.” Đêm nay cô tưởng tượng mình làm tình cùng Từ Lộ không biết bao nhiêu lần, thậm chí trong quá trình làm cô còn nghĩ thầm không biết khi Từ Lộ làm với người kia có phải cũng nghĩ tới mình hay không?
Làm tình tìm kiếm niềm vui, sau khi kết thúc thì chẳng còn gì cả. Đối tượng tình một đêm được Văn Vịnh Sam an ủi, sau khi qua cửa hàng đồ hiệu chọn một chiếc túi mà mình thích thì không còn nhắc đến chuyện xảy ra đêm qua nữa, vui vẻ chào tạm biệt Văn tiểu thư, sau đó xách chiến lợi phẩm để chuẩn bị tấn công người tiếp theo.
Thời buổi này ngủ với ai không quan trọng, nhưng ngủ với mỹ nữ mới không lãng phí. Sau khi tiễn người rời đi, Văn Vịnh Sam trở lại khách sạn thu dọn hành lý định buổi tối mua vé máy bay trở lại Hồng Kông, ở bên ngoài lâu như vậy cũng nên trở về báo cáo một tiếng.
Máy bay cất cánh không lâu cô đã nằm mơ, mơ thấy Từ Lộ được mình đưa đến một phòng trà kiểu Nhật, phòng trà này là nơi cô thường xuyên tới, vậy nên biết rất rõ. Trong giấc mơ, Từ Lộ trang điểm vô cùng xinh đẹp, váy hai dây đen bó sát người, phần dây ở hai bên vai thắt thành hình nơ con bướm, một đoạn tóc nhỏ được búi thành hai củ tỏi nhìn rất đáng yêu, trên đó có hai cái kẹp hình con bướm đen. Hình như nàng trang điểm cẩn thận như vậy là vì cô, khuôn mặt vốn đã tinh xảo giờ make up thêm vào càng thêm quyến rũ, chỗ khóe mắt còn cố ý vẽ thêm cái nốt ruồi, nhìn càng thêm xinh đẹp.
Điều khiến Văn Vịnh Sam ấn tượng nhất chính là chiếc choker trên cổ nàng, thậm chí cô còn mơ thấy hình ảnh mình kéo nàng đến trước mặt cùng hôn môi, sau đó có lẽ là do máy bay xóc nảy, cô nửa tỉnh nửa mê, muốn nhớ lại tình tiết cụ thể, nhưng không tài nào dậy nổi, chỉ nhớ rõ Từ Lộ bị mình dùng bịt mắt màu đen che mắt lại, còng tay vào trên chiếc ghế ở trong phòng trà, mà mình thì giống như một tên biến thái trong truyện nào đó, không chỉ tuỳ hứng thưởng thức vẻ đẹp mỹ lệ của nàng, mà còn quỳ gối trước mặt liếm chỗ đó giúp nàng…
Cuối cùng, Từ Lộ không nói lời nào, cô cũng vậy, từ đầu đến cuối đều như một bộ phim không tiếng. Văn Vịnh Sam nghe đài cabin, biến máy bay sắp đáp xuống mặt đất, cô xoa cổ, nhắm mắt hít một hơi thật sâu, không phải cô chưa nằm mơ giống kiểu vậy bao giờ, nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp chuyện này với một người phụ nữ mình mới gặp lần đầu trong đời.
Iris Hạ
Tác giả là fan Phong Thanh hở?
matngot
Phong Thanh là gì vậy bạn