Chương 3: Chị gái à, cùng làm đi
Bay trên không trung hơn một tuần, Văn Vịnh Sam bận đến mức không có thời gian để thư giãn, sau khi hạ cánh, nhìn dòng người hỗn loạn ở sân bay mà trong lòng cô cảm thấy hơi mất mát. Những người đi lướt ngang qua không cùng hai ba người bạn tốt trò chuyện thì chính là một cặp đôi đi chung với nhau, thậm chí có cặp lâu ngày không gặp đứng ôm hôn thắm thiết. Cô nhớ tới cái đêm hôm đó, cánh môi mềm mại của Từ Lộ chạm vào môi mình, cô vừa vuốt ve cần cổ của Từ Lộ vừa an ủi nàng, lực tay nhẹ nhàng giống như đang dỗ một con mèo. Ai ngờ cô gái này lại mẫn cảm như vậy, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ, mềm nhũn nằm dựa vào lồng ngực của nàng thở hổn hển.
Cô ngồi vào xe rồi báo địa chỉ khách sạn, tài xế liền lái xe đến địa điểm cần đến. Văn Vịnh Sam nhắm mắt nghỉ ngơi ở ghế sau, dáng vẻ ngoan ngoãn của Từ Lộ trong đêm hôm đó lại hiện lên trong tâm trí cô, đối phương nhìn cô bằng đôi mắt ngấn nước, mang theo vài phần ngây thơ vô số tội, như vậy người khác có thể không động tâm được sao. Cô nhớ mình đã kéo chăn ra rồi quấn chặt lấy nàng, hành động này khiến Từ Lộ cảm thấy không hài lòng, nàng bĩu môi nói như vậy không khác gì cái bánh chưng, sau khi làm loạn chán rồi thì cái bánh chưng vươn tay ra ôm cô chìm vào giấc ngủ.
Hôm đó, khi cô tỉnh dậy thì Từ Lộ đã rời đi rồi, nàng để lại một tấm danh thiếp bên cạnh gối của mình. Cô vừa cầm lên đã thấy dòng chữ thanh tú ở trên đó, giống như lời khen từ tận đáy lòng của Từ Lộ. “Cô đúng là người tốt.” Cô cầm tấm danh thiếp nhìn qua nhìn lại, trong đầu tưởng tượng ra cảnh cô gái nhẹ nhàng đứng dậy đi chân trần quanh đây một vòng cũng không tìm được cây bút, cuối cùng phải chạy đến phòng để quần áo lấy cây bút máy trong túi của cô. Những lời này có lẽ được nàng cúi người viết ở chiếc bàn cách đó không xa, hoặc tùy ý đặt lên tường viết.
Lần thứ ba nhìn thấy Từ Lộ là Văn Vịnh Sam tự tìm tới cửa, nói là tới tìm, nhưng khi tắm rửa thay quần áo xong, cô không tài nào ngủ được, trong đầu không ngừng nghĩ tới địa chỉ nhà nàng, cuối cùng đành thong thả chạy tới dưới lầu chung cư nhà nàng đứng hút thuốc. Mùi khói bạc hà lượn lờ trong không khí, gió thổi qua liền tan đi, khi điếu thuốc thứ hai sắp tàn, cô nhìn thấy Từ Lộ đang xách túi lớn túi nhỏ đi về phía này, đồ trong túi có hơi nặng, vậy nên nàng tập trung chú ý đi đường chứ không để ý cô đang đứng ở phía xa.
Văn Vịnh Sam mỉm cười nhìn bóng dáng xiêu vẹo của Từ Lộ, nàng mặc một chiếc áo phông rộng thùng thình, chân đi dép xỏ ngón, mái tóc dài được buộc đơn giản ở sau đầu, hoàn toàn khác với hai lần nhìn thấy nàng trước đó, lúc này nhìn nàng mộc mạc và chân thật hơn, có lẽ đây mới chính là dáng vẻ của cuộc sống.
Mẩu thuốc lá bị vứt vào thùng rác bên đường, Văn Vịnh Sam tiến lên vài bước gọi nàng lại, từ biểu cảm kinh ngạc trên mặt đối phương có thể nhìn ra nàng rất bất ngờ. Từ Lộ không hỏi cô tại sao lại xuất hiện ở chỗ này, nhưng từ ánh mắt có thể đoán ra chất lượng giấc ngủ gần đây của cô hơi kém. Khi nhận lấy một túi đồ trong tay nàng, Văn Vịnh Sam cười nói: “Cô quả thật không coi tôi là người ngoài.”
Từ Lộ cũng không phản bác, nàng dẫn cô lên lầu, vừa mở cửa, còn chưa kịp bật đèn, Văn tiểu thư đã vội vàng đè nàng lên cửa cưỡng hôn, đồ vật trong túi mua hàng rơi đầy đất, nhưng chẳng ai để ý. Văn Vịnh Sam rất gấp, vội đến mức không chờ vào giường đã thò tay vào áo cô, vòng ra đằng sau cởi móc áo lót. Nhưng dù gấp đến đâu thì dạ dày vẫn là quan trọng nhất, tiếng ọc ọc vang lên, Từ Lộ sửng sốt đẩy người đang ôm chặt mình ra, hai tay che mắt đối phương lại rồi bật đèn.
Nhìn qua kẽ tay thấy Từ Lộ lại quay lưng cài móc áo lót lại, Văn tiểu thư lúc này cũng xấu hổ đến đỏ cả mặt, vì thế vội vàng giúp nàng nhặt những món đồ rơi ở dưới đất lên. Từ Lộ liếm liếm khoé miệng, nụ hôn mang theo mùi bạc bà nhàn nhạt lại nồng nhiệt khiến dục vọng trong người nàng tăng vọt, nàng ho nhẹ một tiếng, sau đó nói cảm ơn rồi tiếp nhận món đồ trong tay Văn Vịnh Sam: “Cô ra sô pha ngồi đi, để tôi làm vài món gì đó cho cô ăn.”
Văn Vịnh Sam đánh giá chỗ ở của Từ Lộ, là một căn hộ có hai phòng ngủ sạch sẽ ngăn nắp, không gian rộng rãi. Được sự cho phép của Từ Lộ, cô đi quanh nhà một vòng, đồ đạc trong nhà không tính là nhiều, nhưng có thể nhận ra chúng đều được chủ nhân cẩn thận chọn lựa, có một chiếc bàn vuông nhỏ đặt rất nhiều nến thơm, cô dừng bước ở chỗ này, Từ Lộ như nhìn thấy cô đang đứng nhìn, vội nói: “Nếu muốn thì thắp một ngọn đi.”
Văn Vịnh Sam cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì, cuối cùng cô chọn một nhãn hiệu mà mình quen thuộc nhất, sau đó cầm lấy một chiếc bật lửa trên khay bên cạnh, mở ra châm bấc. Mùi thơm nhẹ nhàng lan tỏa, cô hít một hơi để kìm nén cảm xúc kỳ lạ trong lòng. Cô bước đến trước cửa một căn phòng, nhưng không vặn được tay nắm cửa, Từ Lộ đã khoá phòng này lại, cô cảm thấy hơi lạ nhưng không dám hỏi thẳng Từ Lộ. Khi được gọi ra ăn cơm, Văn Vịnh Sam cứ nghĩ nàng chỉ làm cho mình một bát mì đơn giản, nhưng không ngờ lại là lẩu, dê bò thịt rau dưa nấm đều đủ cả, ngay cả gia vị cũng có.
Hơi nóng khiến cơ thể đổ mồ hôi, khi Từ Lộ đứng dậy đi uống nước, Văn Vịnh Sam đã lén chấm trộm bát nước chấm của nàng, kết quả bị cay đến mức phải dùng tay quạt gió, khi Từ Lộ quay lại thì nhìn thấy vẻ mặt Văn tiểu thư đỏ bừng tới tận mang tai, đang thè lưỡi giống như một con cún con. Nàng mỉm cười quay đầu ngậm lấy phần đầu lưỡi bị lộ ra bên ngoài, vừa uống xong đồ lạnh nên khoang miệng vẫn còn hơi lạnh, nhờ vậy mà đầu lưỡi cũng bớt nóng đi nhiều, cảm nhận được Từ Lộ đang dịu dàng mút lưỡi giúp mình giảm cay, Văn Vịnh Sam nắm lấy vạt áo của nàng nhắm mắt lại. Sau khi nụ hôn kết thúc, Từ Lộ lại đưa đồ uống cho cô, sau đó lặng lẽ thu dọn đống lộn xộn.
Trong lòng hiểu rõ mà không nói ra mối quan hệ âm thầm hỗn độn đó, ghế sô pha không quá rộng nhưng vừa đủ chỗ cho hai người, nội dung của bộ phim điện ảnh lúc nãy là gì cũng không ai nhớ rõ, Từ Lộ chỉ biết Văn Vịnh Sam ôm
lấy mình, trên người cô có mùi sữa tắm giống hệt nàng, nàng nổi lên ý định muốn trêu đùa. Trong bóng tối, nàng đặt tay lên mu bàn tay đối phương, cố ý trêu chọc, đồng thời mở lòng bàn tay ra dùng đầu ngón tay gãi nhẹ mấy cái. Hơi thở của Văn Vịnh Sam trở nên rối loạn, Từ Lộ cong môi cười trộm, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
Sau nhiều lần bị làm phiền, hình như Văn Vịnh Sam đã thực sự tức giận, cô đẩy Từ Lộ ra, kêu nàng ngoan ngoãn nằm xuống, còn mình cúi người hôn nàng.
Từ Lộ ngẩng đầu ôm người đang đè lên cơ thể của mình, tiếp nhận những nụ hôn nhỏ vụn không quá dịu dàng của cô. Mùi nến thơm tràn vào khoang mũi, Từ Lộ quay đầu nhìn ngọn nến vẫn đang cháy, hai tay bị Văn Vịnh Sam khống chế đặt lên trên đỉnh đầu, cách một lớp áo ngủ, núm vú bị cắn xé, nàng rên rỉ thành tiếng muốn trên người nhẹ hơn một chút nhưng đối phương không mấy quan tâm.
Vết thương trên người nàng đã sắp lành, Văn Vịnh Sam hôn lên vùng bụng của nàng, nàng lắc mông phối hợp cởi bộ đồ ngủ ra. Bàn tay của Văn Vịnh Sam lướt khắp người nàng, khi sờ vào phần giữa hai chân, Từ Lộ ngoan ngoãn mở chân ra.
Không hề có cảm giác xâm nhập giống như tưởng tượng, Từ Lộ hé mắt, chỉ thấy Văn Vịnh Sam đang kiếm thứ gì đó trong túi, chờ tới khi nàng chạm vào lần nữa, Từ Lộ cảm nhận được sự đụng chạm khác xa nhau, giống như bị ngăn chặn bởi thứ gì đó.
Khi Văn Vịnh Sam tiến vào, Từ Lộ lại yên lặng nhắm mắt lại.
Xem đi, vẫn là sợ bẩn.
Nàng đón ý nói hùa với va chạm của Văn Vịnh Sam, nhấc hai chân lên quấn lấy vòng eo của đối phương, vẻ mặt ngả ngớn lại gợi cảm, đồng thời vòng tay qua cổ Văn Vịnh Sam, thì thầm vào tai cô vài lời dâm dục. Văn Vịnh Sam cau mày, cô không muốn nghe Từ Lộ khen ngợi kỹ thuật của mình, nhưng nhìn vẻ mặt của nàng, ngay cả khi vui vẻ cũng rất giả tạo.
“Từ Lộ…”
Văn Vịnh Sam vùi đầu vào cổ nàng, ngửi mùi hương trên tóc nàng, sau đó nhỏ giọng gọi nàng.
Từ Lộ ở dưới thân mở rộng hai chân ra, mỉm cười khẽ dụ dỗ: “Chị gái à, cùng làm đi.”
Khi Từ Lộ tỉnh lại, trong nhà đã không còn ai, nàng quấn nửa chiếc khăn tắm, dựa vào cửa sổ hút thuốc, thậm chí không thèm lau nước mắt trên mặt.
Đêm qua Văn Vịnh Sam quá tàn nhẫn.
Chiếc túi mới nhất của một nhãn hiệu cao cấp có giá xa xỉ được đặt ở đầu giường, đây là chiếc mà tối qua Văn Vịnh Sam đeo.Từ Lộ không ngừng nhìn vào chiếc túi kia, nhưng không dám mở ra, nàng sợ, sợ nhìn thấy thứ trong túi đúng y hệt với suy nghĩ của mình, cảm giác có thứ gì đó cản trở tối qua lại hiện lên trong đầu nàng. Đương nhiên sau khi hút xong ba điếu thuốc, nàng vẫn kéo khoá túi ra. Không hề có một đống tiền mặt tràn đầy sự châm chọc như trong tưởng tượng của nàng, trong túi trống rỗng chỉ có một tờ giấy, bên trên viết hai chữ: Giấy nợ.
Bên dưới viết: Văn Vịnh Sam.
Khi hút đến điếu thuốc thứ tư, vì hít quá mạnh nên nàng thấy hơi choáng váng, hơn nữa còn buồn nôn. Nàng vội vàng dập tắt điếu thuốc, chạy vào WC ôm bồn cầu nôn khan, nhưng chẳng nôn ra được thứ gì cả. Khi tắm rửa trong đầu nàng hiện lên rất nhiều hình ảnh, hai người mới gặp nhau ba lần, nhưng lại có cảm giác như quen biết từ kiếp trước. Nàng lại nghĩ tới tờ giấy trong chiếc túi xách kia.
Giấy nợ, chẳng lẽ cô ấy không đến tìm mình nữa sao?
Giấy nợ là tiền hả?
Vậy bao nhiêu tiền?
Không phải tiền thì là cái gì?
Suy nghĩ nhiều đau hết cả đầu, nàng không muốn nghĩ nữa, vội vàng tắm cho xong rồi ngủ một giấc.
Ngủ một mạch đến tối mới tỉnh lại, Từ Lộ lấy điện thoại di động ra tìm số điện thoại mà Văn Vịnh Sam đã viết trên tờ danh thiếp ngày đó, sau đó gửi số tài khoản của mình qua. Ba phút sau, nàng nhận được một tin nhắn, số tiền không lớn, có số lẻ phía sau. Ngay sau đó là tin nhắn: Phí ăn lẩu đã được thanh toán dựa theo đúng giá thị trường.
Một lát sau, lại có một tin nhắn mới: Cầm giấy nợ đi, lần sau cho cô.
Từ Lộ nằm trên giường nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại hồi lâu, cuối cùng trả lời một câu: Lần sau hy vọng cô sẽ hẹn trước.
Sau khi gửi đi lại bổ sung thêm một tin: “Cô quả là người tốt.”