- Hoa Trên Mây
- Trong Bùn Lầy Hoa Cũng Nở
- Chương 4 (H): Chưa từng gặp kẻ có tiền nào như vậy
Chương 4: Chưa từng gặp kẻ có tiền nào như vậy
Văn tiểu thư không hề có ý định hẹn trước, thấy nhớ thì chạy đến dưới lầu nhà người ta đứng, rõ ràng biết nàng đang ở nhà nhưng không gửi tin nhắn mà cũng chẳng lên lầu tìm nàng, cứ đứng đó chờ nàng tâm linh tương thông chạy xuống đón mình.
Nhắc đến cũng lạ, hai người mới gặp có ba lần mà giống như đã yêu đương nhiều năm. Khi đang ở trong nhà tắm, Từ Lộ luôn cảm thấy có gì đó không đúng, vừa xuống lầu thì nhìn thấy người nào đó đang tiến tới bắt chuyện với một người phụ nữ xinh đẹp đang dựa vào cột đèn hút thuốc, theo lý mà nói thì nàng không nên quan tâm đến chuyện này, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hơi khó chịu, vậy nên đã lê bước đến bên cạnh kéo người vào trong lồng ngực cưỡng hôn. Người đàn ông thấy vậy liền nói mấy lời dơ bẩn, sau đó trừng mắt lườm hai người một cái rồi giận dữ rời đi.
Ngủ rất nhiều lần, ban đêm thì lại làm tình điên cuồng, cái giá phải trả là hôm sau cả người Từ Lộ đau nhức không thôi. Văn tiểu thư tựa đầu vào vai nàng, cọ lên mặt nàng, đầu ngón tay tinh tế miêu tả cơ thể người đang ngủ say. Từ Lộ bị làm phiền đến mức nhíu mày lại, phất tay muốn xua đuổi cảm giác khó chịu này đi, nhưng ngay sau đó đã bị hôn vài cái lên mặt.
Văn Vịnh Sam rất thích nốt ruồi trên má nàng, vì như vậy khiến nàng trông đáng yêu hơn. Không ngừng hôn, vô cùng thỏa mãn.
Văn tiểu thư lấy bao ngón tay ở đầu giường mang vào, sau đó lặng lẽ đẩy hai chân của nàng ra, ở giữa chừa lại khe hở đủ lớn để lòng bàn tay của cô chui vào. Ngón tay đầu tiên tiến vào, đưa đẩy nhẹ nhàng, mãi đến khi Từ Lộ mất kiên nhẫn rầm rì mấy tiếng, mắt chưa mở đã dơ tay đẩy cô, trong miệng lẩm bẩm đừng làm vậy.
Mặc dù nói đừng, nhưng khi nơi đó bị người ta trêu đùa, cắm vào sâu hơn một chút sẽ nghe thấy tiếng rên rỉ mềm mại của nàng, không biết cuối cùng là muốn hay là không. Lúc này, kẻ tham lam kia đang đè lên người nàng, hai ngón tay chụm lại tiến vào, tiết tấu sờ nắn này khiến nàng cảm thấy vô cùng thoải mái, đẩy vào từng chút một, lúc nhẹ lúc nặng.
Cơn buồn ngủ đang đánh nhau với cơ thể mềm nhũn lúc vừa thức dậy của nàng, vậy nên Từ Lộ chỉ có thể để mặc người khác bắt nạt, một tay đặt lên bả vai của đối phương, tay còn lại nắm chặt ga trải giường dưới thân. Cơ thể đã được tắm rửa sạch sẽ vẫn còn chút dư âm tối qua, mới sờ soạng vài lần đã trở nên ướt đẫm, Từ Lộ miễn cưỡng mở mắt, giọng nói khàn khàn, đẩy người phụ nữ đang đè lên người mình ra.
“Nhẹ một chút…”
Văn Vịnh Sam rất thích giọng nói mềm mại từ chối của nàng lúc vừa tỉnh dậy, vừa đáng yêu lại vừa chân thật, khác xa với lần đầu làm chuyện này, cô không nhịn được mà làm loạn thêm một chút, người nằm dưới thân nức nở vài tiếng, đôi mắt ngái ngủ nhưng lại ngấn nước nhìn cô, giống như những giọt nước mắt đêm qua vẫn còn chưa khô.
“Cô… Ô… Mau đưa tiền đây…”
Từ Lộ vẫn luôn nhắc cô chuyện trả tiền, nhưng Văn Vịnh Sam cũng không buồn bực, chỉ dỗ dành nàng nói chắc chắn sẽ đưa, một bên lại thay đổi tư thế để tiến vào sâu hơn… Khi nào có thể dịu dàng thì dịu dàng, còn nếu vội vã thì không thể không nhanh hơn một chút, tóm lại hành hạ một hồi mới bằng lòng rời đi.
Văn Vịnh Sam lấy một tờ giấy ghi chú ra, viết hai chữ “giấy nợ” lên đó và ký tên, sau đó bỏ vào chiếc túi vẫn yên vị như lúc đầu. Trong túi có vô số tờ giấy nợ với đủ các màu sắc, cô mỉm cười kéo khoá túi lại, sau đó thay quần áo, rồi hôn lên tấm lưng trắng nõn của chú mèo lười biếng nằm trên giường, đang định rời đi thì nghe được giọng nói của mèo lười phía sau truyền tới: “Lại viết giấy nợ nữa à.”
Giọng nói có chút ghét bỏ, nhưng Văn Vịnh Sam có thể nghe ra âm thanh của nàng ngọt như mật.
Một lần khác, Văn Vịnh Sam vì công việc xã giao mà uống thêm vài ly, cô vẫn nhớ rõ số điện thoại của Từ Lộ, sau khi gọi qua liền không ngừng kêu Lộ Lộ, vốn không phải là tiếng phổ thông tiêu chuẩn nhưng lại vô cùng rõ ràng, êm tai. Thấy trời đã gần sáng mà cô vẫn chưa về khách sạn, Từ Lộ lập tức thay quần áo, kéo cô ra khỏi nhà vệ sinh của sảnh tiệc rồi lẻn đi bằng cửa sau. Trong lúc chờ xe, Từ Lộ khoác áo khoác lên người cô, sau đó đội mũ áo khoác luôn giúp cô, ai biết kẻ có tiền này có bị chụp lén như những minh tinh khác hay không.
Vì quá say nên Văn Vịnh Sam không ồn ào cũng chẳng làm loạn, chỉ yên tĩnh nhẹ nhàng nắm tay Từ Lộ, đây là lần đầu tiên Từ Lộ nhìn thấy cô uống nhiều như vậy, rõ ràng cô có một khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp, rốt cuộc tại sao khi uống say nhìn lại ngu ngốc như vậy?
Khi Từ Lộ đi hết phòng tắm này đến phòng tắm khác để tìm cô, nàng cảm thấy vô cùng lo lắng, cuối cùng nhìn thấy một người phụ nữ say rượu đang ngồi trong phòng, ngơ ngác ngồi trên bồn cầu, dựa vào tấm ngăn mơ màng sắp ngủ, trong miệng còn nhắc Lộ Lộ mãi. Từ Lộ hỏi cô, Lộ Lộ là ai. Văn Vịnh Sam như nghĩ tới cái gì đó, cô nhếch miệng cười, mí mắt còn chưa kịp mở, dịu dàng trả lời nàng: “Lộ Lộ, xinh đẹp.” Khiến Từ Lộ vừa tức giận vừa buồn cười.
Sau khi về đến nhà, việc đầu tiên Từ Lộ làm chính là hôn cô, mùi rượu hòa cùng hương nước hoa trên người Văn Vịnh Sam khiến nàng mê đắm. Vừa cởi áo khoác ra, còn mỗi một chiếc áo hai dây mỏng manh, Từ Lộ hôn lên môi cô, bàn tay phủ lên ngực cô không ngừng xoa bóp, tay kia kéo chiếc áo hai dây đã tụt đến vai của cô xuống, cả người đỏ bừng giống như người ta cần cứ lấy. Nàng hôn lên nốt ruồi trên ngực Văn Vịnh Sam, sau đó vươn đầu lưỡi khẽ liếm, thấy cô không từ chối thì tiến đến cạnh tai cô, hôn lên đó, sau đó thấp giọng hỏi: “Có biết tôi là ai không?”
Văn Vịnh Sam mơ màng mở mắt, đột nhiên cô ngồi thẳng dậy, hôn lên má nàng một cái, sau đó mỉm cười gọi tên nàng. Từ Lộ bị nụ cười này của cô mê hoặc, giống như ai đó đã gửi một làn gió xuân đến thế giới của nàng, đột nhiên thế giới tràn ngập hoa nở.
Dục vọng chính là cảnh tượng huy hoàng nhất trên đời này, Từ Lộ cúi xuống hôn lên mắt cô, cơ thể dần lùi xuống, hôn lên từng tấc da thịt mịn màng, cho đến khi tay chạm vào phần đùi của cô, cả người liền cứng đờ. Từ Lộ thở dài, nhéo nhẹ một cái lên chóp mũi của người dưới thân. “Lần này buông tha cho cô đó.”
Buông tha nhưng không có nghĩa là dục vọng có thể tan hết, Từ Lộ dùng nước rửa tay đặt trên đầu giường chà xát hai tay của cô, sau đó cẩn thận dùng khăn giấy ướt lau sạch từng ngón tay xinh đẹp. Từ Lộ cởi quần áo trên người cô ra, sau đó ngồi lên bụng của cô cọ cọ, nàng nắm tay cô kéo xuống dưới, vừa chạm vào chỗ đó, Văn Vịnh Sam vội vàng rút tay lại. “Đeo bao vào đã.”
Từ Lộ cắn môi dưới nhìn cô, trong mắt đã sớm xuất hiện một tầng sương mù, còn chưa tỉnh ngủ đã muốn đeo bao, nếu chê nàng bẩn như vậy thì cần gì phải khiêu khích nàng. Giống như muốn tranh cao thấp với cô, Từ Lộ khẽ nắm tay dỗ dành cô, ngay cả giọng nói cũng mang theo chút nức nở: “Lần này không đeo được không?”
Văn Vịnh Sam lắc đầu, chẳng nói chẳng rằng, thậm chí còn giấu hai tay ra sau lưng. Từ Lộ dùng rất nhiều sức mới kéo được tay của cô ra, sau đó dùng sức đẩy xuống dưới, nước mắt rơi xuống làn da trên ngực cô, thấp giọng khóc nức nở. Bàn tay trắng nõn bị đẩy vào chỗ trơn trượt, Từ Lộ nức nở ngồi thẳng dậy, phun ra nuốt vào. Văn Vịnh Sam choáng váng đến mức vội vàng muốn rút tay về, nhưng bị một người tỉnh táo như Từ Lộ khống chế, cô không tránh thoát nổi, một lát sau liền rơi nước mắt, khóc lóc không ngừng nói xin lỗi Lộ Lộ, Lộ Lộ à xin lỗi, sau đó nói cái gì mà không nhất định phải đeo bao, Lộ Lộ không thích dùng bao, Lộ Lộ sẽ không vui.
Từ Lộ vừa nghe vừa dần nín khóc, không lâu sau đó lại khóc lớn hơn. Nàng thả lỏng tay ra, Văn Vịnh Sam liền túm lại, thấy nàng khóc thảm như vậy, cô bèn kéo nàng vào lòng mình, an ủi: “Xin lỗi…. Lộ Lộ, xin lỗi… Tôi sẽ không đeo, lần sau sẽ không đeo, Lộ Lộ đừng khóc…”
Từ Lộ khóc ướt ngực Văn Vịnh Sam, cả đêm vẫn luôn rơi lệ, Văn Vịnh Sam yên lặng an ủi nàng, vỗ nhẹ lên lưng nàng, nhưng không ngờ bản thân lại ngủ trước, ngay cả nước mắt ở khóe mắt cũng chưa kịp lau. Từ Lộ đỏ mắt ôm chặt lấy cô, ngón tay lau nước mắt giúp cô, rầu rĩ nằm trong ngực cô lẩm bẩm: “Chưa từng gặp kẻ có tiền nào như vậy.”