Sở Lăng vẫn còn rất thưởng thức học tiếng Anh từ đơn, sở dĩ gọi là thưởng thức vì khi vừa mới bắt đầu, bởi vì không có căn bản, mỗi ngày đến lúc học tiếng Anh từ đơn giống như muốn giết cô vậy, rất khổ sở, nhưng từ từ thay đổi theo thời gian, nhớ được từ đơn càng lúc càng nhiều, càng học Sở Lăng càng cảm thấy dễ dàng, hơn nữa mỗi ngày Lục Diêu dạy kèm thêm một ít ngữ pháp, bây giờ Sở Lăng càng ngày càng thích học ngoại ngữ.
“Lăng Lăng, mình có việc phải ra ngoài một chút.” Lục Diêu nhận được một cuộc điện thoại, liền mặc ngay áo khoác trắng đi ra ngoài.
“Nhớ về sớm, mình chờ cậu trở về cùng nhau ngủ trưa.”
“Không cần chờ, có thể đến chiều mới trở về, mình muốn đi Sở giao dịch xem cổ phiếu của mình.” Lục Diêu nói xong liền đi.
Lục Diêu cũng không để ý Sở Lăng có tin tưởng hay không, đi thẳng ra khỏi phòng ngủ. Không có biện pháp, mới vừa rồi Sở Trinh Thám gọi điện đến, tìm được Diệp Nhiên mẹ của Sở Lăng rồi. Từ sau lần trước Lục Diêu ở bệnh viên gặp qua Diệp Nhiên thì không tìm được bà ấy nữa, bệnh viện nói là không có người này, Lục Diêu vốn muốn cùng Sở Lăng đi gặp bà ấy nhưng chỉ có thể bỏ qua, đành phải giao cho Sở Trinh Thàm đi tìm.
Mới vừa rồi trong điện thoại nói đã tìm được, nhưng giống như kết quả cũng không tốt.
Khi Lục Diêu chạy tới một căn biệt thự ở ngoại ô thành phố, trong lòng có dự cảm không ổn.
“Xin chào, tôi tìm Diệp Nhiên.” Lục Diêu nói với anh bảo vệ.
“Thưa cô, nơi này không có ai tên Diệp Nhiên.” Người bảo vệ khi nghe thấy cái tên này, ánh mắt lóe lên.
“Không thể nào, bà ấy gọi cho tôi nói bà ấy ở chỗ này.” Lục Diêu không bỏ sót ánh mắt lóe lên của bảo vệ.
“Kia….. vậy thì tôi cũng không biết……..”
Lúc này điện thoại ở trạm bảo vệ vang lên.
Người bảo vệ đi nghe điện thoại, “Được. Tôi đã hiểu.”
“Cô có thể đi vào.”
Mặc dù Lục Diêu không biết tại sao có thể đi vào, nhưng cũng hiểu được đối phương muốn mình vào trong.
Biệt thự rất lớn, rất yên tĩnh, người ở cũng không nhiều, ít nhất khi đang đi vào thì là vậy, nhưng những cỏ cây trong vườn hoa thì được chăm sóc rất tốt. Thấy cách đó không xa dưới tán cây có hai ghế nằm to, ánh mắt Lục Diêu lóe lên, lập tức xác định Diệp Nhiên đang ở chỗ này, hơn nữa sống không tệ.
Quả nhiên khi quẹo cua một cái liền thấy được người muốn tìm.
Diệp Nhiên mặc áo khoác bằng lụa màu trắng, nắm người một người phụ nữ khác, không biết đang nói cái gì, trên mặt không còn sự tuyệt vọng khi còn ở trong bệnh viện.
Lục Diêu nhìn thấy rõ ràng người phụ nữ kia khi nhìn về phía Diệp Nhiên ánh mắt rất cưng chìu.
“È hèm….. È hèm……” Hắng giọng.
Hai người nhìn lại. Lục Diêu mới phát hiện không đúng, vừa rồi không có nhìn đến ánh mắt của Diệp Nhiên nên không có phát hiện, ánh mắt của Diệp Nhiên có chút không đúng, ánh mắt của Diệp Nhiên quá trong suốt. Không phải là sự trong suốt sau khi nhìn thấu thế sự, mà là trong suốt ngây thơ như một thiếu nữ 17 18 tuổi. Ở trước mặt bà ấy, Lục Diêu có cảm giác bị nhìn thấu.
Thấy hai người nhìn về phía mình, Lục Diêu không còn miên man suy nghĩ, ” Xin chào, tôi là Lục Diêu.”
“Xin chào, tôi là Diệp Nhiên, đây là khuê mật (thân như chị em) của tôi Lăng San.” Diệp Nhiên đi lên nhẹ nhàng giới thiệu, Lục Diêu cảm giác được cái người tên Lăng San đó khi nghe tên của mình mày rõ ràng nhíu một cái.
“Cô là bạn của con gái tên Sở Lăng của tôi phải không ?” Lời nói của Diệp Nhiên làm cho Lục Diêu kinh hãi, Lục Diêu thấy Diệp Nhiên xem mình hoàn toàn như người xa lạ thì cảm thấy chuyện này có chút không giống như mình tưởng tượng đơn giản như vậy, ít nhất là đối phương không nhớ được nhiều thứ, nhưng không nghĩ tới, đối phương còn nhớ rõ Sở Lăng.
Nhưng đối phương nói thêm một câu làm cho chân mày của Lục Diêu nhíu lại, “Tôi không nhớ gì cả, nói chính xác hơn là những việc sau 19 tuổi đã không còn nhớ, những chuyện sau đều là do Lăng Sa nhà Sở Trinh Thám điều tra được, nên tôi cũng biết đại khái về việc tôi có một người con gái.”
“Bà nói vậy là có ý gì ?” Lục Diêu mơ hồ hiểu được kế tiếp đối phương muốn nói gì, nhưng vẫn không nhịn đc hỏi một câu.
“Thời tiết bên ngoài đã lạnh, cậu vào nhà trước đi, mình có vài câu muốn nói với cô ấy.” Lăng San nãy giờ vẫn không lên tiếng đã mở miệng.
“Ừ, vậy mình vào trước.”
Chỉ còn lại hai người Lục Diêu và Lăng San trong vườn hoa.
“Cô là người đã gọi cuộc điện thoại kia ?”Lăng San mở miệng trước.
Lục Diêu kịp phản ứng, lần gặp mặt trước Diệp Nhiên có đưa cho Lục Diêu một tờ giấy nhỏ, ở giấy có một dãy số như là số điện thoại, khi trở về mình đã thử gọi nhưng không có ai nghe máy.
“Nếu là như vậy, tôi cũng nên cảm tạ cô, nếu như không nhờ cô, khi tôi trở về chỉ có thể nhìn thấy thân thể lạnh như băng của cô ấy.” Lăng San không nói khi mình tới, mạng của Diệp Nhiên như ngàn cân treo sợi tóc, nếu như không phải mình cắn răng vẫn không buông bỏ, thì Diệp Nhiên đã không thể ở nơi này.
“Tôi muốn biết tình trạng của bà ấy bây giờ như thế nào ?” Lục Diêu vào thẳng chủ đề.
“Lúc đó cô ấy đã không có hy vọng gì, bệnh u uất (trầm cảm) thời kỳ cuối. Hơn nữa cơ năng thân thể đã bại hư, cuối cùng chỉ còn lại bộ dáng như thế này. Chỉ có ký ức của hơn 18 năm trước.” Ánh mắt của Lăng San nhìn xa xăm.
“Vậy bà muốn làm gì ?” Lục Diêu không hỏi nhưng thứ khác, dù sao bây giờ năng lực của mình vẫn chưa đủ.
“Tôi còn phải làm gì, bây giờ ở quốc nội kỹ thuật về phương diện này căn bản không đủ, tôi cần phải đưa cô ấy đến Mỹ. Đây cũng là lý do vì sao tôi đồng ý gặp cô.”
“Có thể cho Sở Lăng gặp bà ấy một lần sao?”
Lăng San liếc mắt nhìn Lục Diêu, Lục Diêu cũng không có yếu thế trực tiếp nhìn lại.
“Không được, coi như tôi đáp ứng, thì bây giờ Sở Lăng đối với cô ấy mà nói, chỉ là một cái tên thôi, căn bản không là gì cả.”
“Tại sao ?” Xem như cái gì cũng không nhớ đi, nhưng người bình thường khi biết mình còn một đứa con gái không phải sẽ rất cao hứng (vui vẻ) sao.
“Tại sao sao ? Cô sẽ tiếp nhận điểm nhơ do sai lầm của mình để lại sao?” Lăng San khinh miệt nhìn vè phía Lục Diêu.
Ánh mắt của Lục Diêu giống như thanh kiếm sắt bén đã ra khỏi vỏ bắn về phía Lăng San, “Bà có ý gì ?”
Lục Diêu không dễ dàng tha thứ bất luận kẻ nào nói xấu Sở Lăng ! Sở Lăng là nghịch lân của cô !
“Cô biết Diệp Nhiên tại sao lại cùng cha của Sở Lăng kết hôn không ?” Lăng San nói xong cũng cười tự giễu (tự chăm chọc mình), “Cô làm sao biết được, vốn là ngay cả tôi cũng không biết……”
Diệp Nhiên và Lăng San là khuê mật từ nhỏ đến lớn, từ nhỏ đã không có gì giấu nhau, tính cách của hai người cũng đặc biệt giống nhau.
Có một năm hai người trời xui đất khiến vào cùng một trang web, đó là trang web kết bạn. Hai người cũng không biết đó là trang web dành cho người đồng tính.
Bởi vì hai người là người ngoài, nên trong web nói cái gì hai người cũng không hiểu, khi vừa mới bắt đầu, hai người đều không nói chuyện gì nhiều, cho đến một lần không biết nói cái gì, hai người hàn huyên tâm sự, cũng không biết đối phương là ai, chỉ là cảm thấy đối phương tính tình thật hợp mình.
Không biết từ khi nào, Diệp Nhiên cảm thấy mình càng ngày càng thích người bạn chưa từng gặp mặt này, thậm chí còn không biết giới tính của người ta.
Đang bị vây trong loại tâm tình này, thì cha của Sở Lăng xuất hiện, nói ra rất rõ ràng tên trên website đó của Diệp Nhiên, còn tự xưng mình chính là người mà từ trước đến nay đã nói chuyện phiếm cùng.
Đến khi Lăng San biết tất cả chuyện này, Diệp Nhiên đã sắp cùng cha của Sở Lăng kết hôn. Lăng San dứt khoát quyết định xuất ngoại.
“Tôi vẫn nghĩ thay vì để cô ấy phải vì tôi mà chịu đựng ánh mắt của thế tục, không bằng để cho cô ấy có một cuộc sống bình thường hạnh phúc, không thể biết được kết quả sẽ thành như vậy !” Lăng San cuối cùng nói, “Dù sao bất kể cô nghĩ như thế nào, tôi đều sẽ đưa cô ấy đến Mỹ trị liệu, về phần Sở Lăng, tôi nghĩ cô sẽ chăm sóc Sở Lăng thật tốt.”
Lục Diêu im lặng. Cô không biết như vậy là đúng hay sai, cô rất ít xử lý chuyện tình cảm, cô xử lý qua duy nhất một lần cũng là lựa chọn sai lầm.
“……” Lục Diêu nhìn thấy Diệp Nhiên gương mặt tươi cười hướng bên này đi đến, tâm tình rất phức tạp, “Tôi đi trước.”
Lục Diêu muốn trở về hỏi Sở Lăng, cô không muốn lặp lại sai lầm của kiếp trước, cô muốn biết Sở Lăng rốt cuộc muốn cái gì.
Hơn nữa cô đối với Lăng San có một loại cảm giác gọi là đông bệnh tương liên (căn bệnh giống nhau), mình lúc đầu cũng là như vậy, buổi tối trước khi Sở Lăng tuyên bố đính hôn, mình và Sở Lăng uống rượu đến say mèm, nếu như trong buổi tối đó mình hỏi một câu liên quan đến scandal của hai người, có lẽ hôm sau Sở Lăng đã không đính hôn, đến bây giờ Lục Diêu vẫn còn phản phất nghe được âm thanh Sở Lăng ôm mình khóc to.
Khi đó mình suy nghĩ cái gì ? Danh tiếng ? Ánh mắt của người khác ? Không phải như vậy, khi đó, trong lòng chỉ nghĩ nếu như Sở Lăng ở bên cạnh mình, tiền đồ mà cô ấy phấn đấu nhiều năm liền đổ sống đổ bể, còn phải giống mình bị khinh thường, bị người mắng là biến thái. Khi đó mình chỉ nghĩ người đàn ông kia có thể cho cô ấy hạnh phúc, nhưng mà cái hạnh phúc đó là do mình xác định chứ không phải là như vậy.
Lúc đó nếu mình hỏi đến suy nghĩ của Sở Lăng, có thể mọi chuyện sẽ không giống như vậy, nhưng mà Sở Lăng sẽ nghĩ như thế nào ?
Sau khi Lục Diêu rời khỏi, Lăng San ông Diệp Nhiên đang lảo đảo muốn ngã vào ngực. Ánh mắt thống khổ, “Cậu cần gì phải làm như vậy chứ ?”
Sắc mặt của Diệp Nhiên tái nhợt, nhưng lại cười rực rỡ, “Vậy cậu nói cho mình biết cậu cần gì phải làm như vậy ?” cười cười, nước mắt đã chảy ra.
“Cậu đừng nói chuyện, mình sẽ gọi xe cấp cứu đến ngay.” Lăng San thấy khóe miệng của Diệp Nhiên đã bắt đầu xuất hiện vết máu.
“Nếu như không nói, mình sợ sau này cũng sẽ không còn cơ hội. Cậu còn nhớ năm đó cậu hỏi mình, có nguyện ý cùng cậu đi Mỹ không. Khi đó, mình muốn nói, mình nguyện ý, nhưng cậu không có nghe cậu trả lời thì đã đi rồi. Mình tìm cậu rất lâu.”
“Cậu….. cậu nghĩ như vậy……”
“Mình đã nghe được cuộc nói chuyện của hai người……”
“Cậu đừng nói, đều là lỗi của mình, mình đưa cậu đến bệnh viện……” Vừa nói liền ôm lấy Diệp Nhiên.
“Từ trước mình vẫn thiếu cậu một câu nói, mình……yêu cậu…….”
Nghe được câu nói hữu khí vô lực (giọng nói yếu ớt không có lực) kia, nước mắt của Lăng San đã rơi xuống, “Mình đưa cậu đi bệnh viện !”
“Không cần, cậu hãy nghe mình nói hết, sau khi kết hôn mình mới biết người kia là cậu, lúc ấy mình rất muốn ly hôn, nhưng lại có Sở Lăng, mình đã suy nghĩ đến phá thai, kết quả…… khục ….khục…..Lăng San, mình cầu xin cậu một chuyện, mình nợ Sở Lăng quá nhiều, cậu đừng gây phiền phức cho đứa nhỏ ấy……..”
“Cậu đừng nói nữa !”Lăng San ôm Diệp Nhiên chạy nhanh ra cửa.
“Xe ! ! !”
Lúc này Lăng San mới phát giác có chút không đúng, tay của Diệp Nhiên vốn là để ở cổ mình đã thả lỏng xuống.
Cả người Lăng San giống như bị sét đánh, đứng yên tại chỗ.
Lăng San từ từ quay đầu lại, ôm Diệp Nhiên đi vào lại biệt thự.
Năm đó, mình không dám nghe câu trả lời của cậu, nghĩ đến hôm sau cậu sẽ kết hôn, khẳng định cậu sẽ không muốn đi theo mình.
Mười mấy năm qua, mình cô đơn ở nước Mỹ, vẫn không dám hỏi thăm tin tức của cậu, mình nghĩ cậu nhất định đang sống rất hạnh phúc.
Bây giờ cậu nói cho mình biết cậu yêu mình, như vậy lần này mình nguyện ý đi theo cậu. Giống như năm đó cậu nguyện ý đi theo mình.