Diệp Nhiên đã không còn nhớ rõ hôm đó là ngày nào.
Có thể bởi vì cơ năng của thân thể đã bại hư, cũng có thể là do trong lòng càng ngày càng tuyệt vọng. Sống cũng chỉ vì một mục đích, chính là chờ, chờ Sở Lăng trưởng thành.
Ban đầu lúc cha mẹ qua đời, cổ phần trong tay mình lập tức chuyển qua cho Sở Lăng, sở dĩ làm như vậy cũng bởi vì đã biết mặt thật của tên cầm thú đó, khi đó, nếu mình không làm như vậy, mình sẽ giống như cha mẹ xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, như vậy cổ phần trong tay mình sẽ bị người thừa kế thứ nhất – cha của Sở Lăng lấy đi, nếu như vậy, cuộc sống sau này của Sở Lăng sẽ không có ngày tốt.
Từ từ, buổi tối Diệp Nhiên bắt đầu nằm mơ. Không còn lấy nhân xưng ngôi thứ nhất (“tôi”-bản thân) xuất hiện nữa, mà giống như một người đứng xem, quan sát một Diệp Nhiên khác khi còn sống. Một lần lại một lần. Cuối cùng khi tỉnh lại lệ đã rơi đầy mặt.
Ban đầu cái chuyện xưa đó không đơn giản chỉ là là Khổng Tước nữ yêu Phượng Hoàng nam.
Diệp Nhiên che mắt. Lăng San…..
Quả nhiên cái tên này mới là ma chú trong lòng mình. Chỉ cần có liên quan đến hai chữ này cũng đã làm cho mình rơi lệ.
Rõ ràng đã mất đi tự do của bản thân, bị biến thành bệnh nhân tâm thần nhốt ở bệnh viện. Cuộc sống sau này của Sở Lăng mình cũng không thể xen vào, nhưng mình vẫn không nỡ rời đi cái thế giới này. Bởi vì cái thế giới này vẫn còn một người đang ở. Không muốn cầu nhiều lắm, chỉ cần khi còn sống được gặp lại một lần.
Khi Lăng San tới nơi, Diệp Nhiên vẫn còn trong cơn ác mộng. Vách tường màu trắng, drap giường màu trắng, người trên giường cuộn thành một đoàn, phá lệ chói mắt.
Lúc Lăng San đi vào, trong miệng Diệp Nhiên còn không ngừng lẩm bẩm, “Đừng………. đừng khổ sở…….. Đừng…….”
Nước mắt của Diệp Nhiên làm đau lòng Lăng San. Lăng San run rẩy đưa tay ra chạm vào mặt Diệp Nhiên, vì bị nhốt trong phòng bệnh thật lâu gương mặt rất tái nhợt, Lăng San nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Diệp Nhiên, động tác cẩn thận, phảng phất như đối phương là một bọt bong bóng có màu sắc rực rỡ, không cẩn thận sẽ bể nát.
Đôi mắt đang nhắm này, khi mở ra lại xinh đẹp như vậy. Mình nhắm mắt lại, có thể nhớ tới đối phương chạy trốn dưới bầu trời trong xanh, trong làn mây trắng xóa, khi quay người lại hướng về mình cười lộ ra sắc thái mê người.
Lông mi khẻ nhúc nhích, sau đó ánh mắt từ từ mở ra, khi nhìn đến người trước mắt, tròng mắt vốn là ảm đạm xuất hiện ánh sáng, đôi môi cong lên một độ cong thật lớn, “Lăng San………”
Danh từ này giống như một liều thuốc kích thích, nước mắt của Diệp Nhiên lập tức rớt xuống.
Bây giờ Lăng San không còn cố kỵ gì nữa, trực tiếp đem Diệp Nhiên ôm vào ngực, “Cậu khóc cái gì ? Mình đã ở đây.” Vừa nói trong mắt cũng đã đỏ.
“……” Diệp Nhiên cũng không nói gì nữa, vùi đầu vào ngực Lăng San khóc lớn. Giống như muốn đem ủy khuất của nhiều năm qua toàn bộ khóc ra hết.
Lăng San đành lấy tư thế ôm công chúa ôm lấy Diệp Nhiên, “Ngoan, đừng khóc nữa, chúng ta về nhà.”
Sau khi ôm lấy, Lăng San lại đau lòng hơn, quá gầy. Có thể tưởng tượng những năm này Diệp Nhiên sống như thế nào.
Bởi vì Diệp Nhiên vẫn một mực ôm cổ của mình không buông, cho nên Lăng San đành cùng Diệp Nhiên ngồi băng ghế sau, sau đó gọi người đến lái xe.
Đại khái qua hơn một tháng, ngoại trừ lần đầu tiên Diệp Nhiên kêu một tiếng Lăng San, một câu cũng không nói. Mỗi ngày Lăng San đều ở bên cạnh Diệp Nhiên, không phiền không chán một lần lại một lần nói những chuyện lý thú của hai người từ nhỏ đến lớn. Nhưng mà Diệp Nhiên một chút cũng không phản ứng.
Cho đến một ngày, Lăng San nói với thủ hạ của mình một câu, “Đi thám thính một chút, tình huống bây giờ của Sở Lăng.”
Kết quả bị Diệp Nhiên nằm phơi nắng cách đó không xa nghe được, Diệp Nhiên ngơ ngác lập lại một lần, “Sở Lăng……”
Nghe được giọng nói của Diệp Nhiên, Lăng San mừng như điên. Dù là gọi tên Sở Lăng, cô cũng không ngại, chỉ cần Diệp Nhiên có thể mở miệng nói chuyện !
“Đi thám thính cuộc sống từ nhỏ đến lớn của Sở Lăng !” Lăng San gọi điện thoại cho thám tử tư riêng của mình.
Những ngày sau, ánh mắt của Diệp Nhiên càng lúc càng có thần, lời nói cũng nhiều hơn, chẳng qua kỳ quái hơn chính là Diệp Nhiên cũng không có nhắc đến tên Sở Lăng.
Khi Diệp Nhiên một lần lại một lần phủ nhận Sở Lăng là con gái của mình, Lăng San lo lắng.
“Bệnh nhân bị giam ở một môi trường phong bế (đóng kín) quá lâu, ý thức của đoạn thời gian trước bị đóng lại, bây giờ không biết vì nguyên nhân gì, ý thức dần dần được khôi phục, nhưng mà ý thức của bản thân có xuất hiện sự tự bảo vệ, đóng lại phần lớn những trí nhớ làm cho cô ấy thống khổ không chịu nổi.” Bác sĩ kiểm tra tiếp tục nói, “Hơn nữa thần thể cơ năng đang từ từ suy bại, bây giờ tất cả các bộ phận bên trong suy kiệt giống như người già bảy tám mươi tuổi, trước mắt trong nước còn không có kỹ thuật để điều trị bệnh này. Cô có muốn cân nhắc đưa cô ấy đi nước Mỹ không ? Tôi ở bên đó có đặc biệt nghiên cứu tình trạng này, nhưng tỷ lệ thành công rất thấp.”
“Tôi đã biết, ông về trước đi.” Ánh mắt Lăng San phức tạp liếc nhìn Diệp Nhiên.
“Lăng San, cậu không vui sao ?” Diệp Nhiên xông tới, “Đừng không vui mà !”
“Đối với Sở Lăng, cậu nghĩ như thế nào ?” Lăng San hỏi, vì cô biết dù Diệp Nhiên không nhớ Sở Lăng là ai, nhưng sâu thẳm trong tim cô ấy vẫn không buông bỏ được Sở Lăng.
Diệp Nhiên cúi đầu, ánh mắt có chút phức tạp, sau đó giương mắt cười, “Dựa theo nội dung mà cậu điều tra được, mình làm mẹ rất là thất bại, bây giờ cũng gần sắp chết, không cần lại đi trêu chọc đứa nhỏ đó nữa, dù sao không có được chỉ là tiếc nuối, có được lại mất đi chính là thống khổ.”
“Cậu sẽ không chết ! !” Lăng San ôm Diệp Nhiên, khẩu khí hung tợn nói, “Nếu cậu chết ! Mình đi giết chết Sở Lăng, để con bé chết cùng cậu !.”
Diệp Nhiên cười, khẩu khí nhẹ nhàng nói, “Cậu sẽ không.”
Đúng vậy, mình làm sao làm được như vậy ? Nếu như mình thật sự ngoan hạ tâm(nhẫn tâm – tànnhẫn), năm đó mình sẽ không một mình xuất ngoại.
Lăng San phong tỏa tất cả tin tức, đây cũng là lí do vì sao lâu như vậy Lục Diêu mới tìm được tin tức của Diệp Nhiên.
Không ai biết hôm đó ngôi biệt thự kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì , mọi người chỉ biết chỉ sau một buổi tối, ngôi biệt thự đó bị hỏa hoạn thiêu thành phế tích.
Nghe nói khi dập tắt xong đám cháy, có hai cỗ thi thể ôm chặt nhau bị cháy rụi được mang ra, phảng phất như đã hóa thành một.
Khi Lục Diêu trở lại phòng ngủ, Sở Lăng đang xem sách lịch sử.
“Diêu Diêu, cậu đã về. Cổ phiếu có bị sao không ?”
Lục Diêu ngẩn người một chút mới phản ứng kịp, nhớ lại những lời nói của mình trước khi đi, “Không sao, hữu kinh vô hiểm (hết hồn nhưng không nguy hiểm).”
Trong lòng Lục Diêu suy nghĩ không biết làm sao mở miệng nói với Sở Lăng.
[Ký ức là ánh trăng không thể bắt được, nắm chặt sẽ………] Đang lúc Lục Diêu thấp thỏm, điện thoại của Sở Lăng vang lên.
Sở Lăng lấy điện thoại di động ra, nhìn màn hình không có hiện tên.
“Alo, xin chào, tôi là Sở Lăng.”
“Kia…. Kia…. cô gái, xin chào, tôi là mẹ của Nhị Nha……”
Sở Lăng có chút không kịp phản ứng, Nhị Nha ? Nhưng giọng nói rất quen.
“Đừng có cướp điện thoại !” Người phụ nữ đầu dây bên kia hình như đang nói với người bên cạnh.
Quả nhiên đã đổi giọng của người khác, “Xin chào tôi là cha của Lục Diêu.”
Lúc này, Sở Lăng mới nhớ tới sao mà giọng nói của người phụ nữ đó quen thuộc như vậy, thì ra là giọng nói của người phụ nữ trung niên đã đến trường nháo sự.
Lục Diêu phát hiện Sở Lăng dùng ánh mắt rất quái dị nhìn mình một cái.
“Xin hỏi có việc gì không ? Bá phụ (Bác).”
Nghe đến đó, kết hợp với ánh mắt của Sở Lăng, nếu như đoán không ra đầu dây bên kia là người nào thì cũng rất kỳ quái. Lục Diêu bảo Sở Lăng đem di động đưa cho mình.
“Trong nhà của chúng tôi hết gạo rồi, cô gái, chúng tôi cần Lục Diêu về nhà gánh vác một phần, lại nói, con gái học nhiều sách như vậy làm gì ?”
Giọng nói của người đàn ông trung niên truyền tới, Sở Lăng hoàn toàn sợ ngây người, đây là cha mẹ kiểu gì vậy ? ! Muốn ép Lục Diêu nghỉ học sao ? !
Lục Diêu thừa dịp Sở Lăng ngây người cướp lấy di động, “Alo, xin chào, tôi là Lục Diêu.”
“Lục Diêu ? ! ? ! Mày còn dám nghe điện thoại ? Tao còn tưởng mày không nhận chúng tao nữa chứ, cũng là loại gia đình giống như chúng tao không nuôi nổi mày, phải không ?” Người đàn ông trung niên nghe được giọng nói của Lục Diêu, hỏa khí (cơn tức) tăng lên, mắng chữi.
Lục Diêu cười lạnh, “Các người đã từng nuôi tôi ? Tôi ở trong nhà giống như còn không bằng con mèo nữa đi ? Khi tôi còn ở nhà, giặt quần áo, nấu cơm, đốn củi, cho heo ăn, xin hỏi việc nào không do tôi làm ? Về phần đi học ? Nếu tôi nói không sai, tôi đi học các người cũng chưa từng tốn một phân tiền ! Đúng không ? Ngược lại học bổng hỗ trợ trẻ em nghèo của tôi cũng bị các người lấy, đúng vậy, các người không nuôi nổi tôi. !”
“Mày…….” Người đàn ông trung niên bị nói đến nghẹn họng, còn không phản bác được lời nào.
Lục Diêu nói tiếp, “Tôi không biết các người từ đâu mà có được số điện thoại của Sở Lăng, nhưng mà cuộc gọi này, làm cho tôi nhớ ra một chuyện, hình như tôi không nợ các người cái gì, nhiều nhất coi như ở trọ nhà các người 16 năm, kia Sở Lăng không cần thiết phải cho các người tiền đi !”
Người đàn ông trung niên vừa nghe xong, tức giận, thật vất vả hắn mới có thể nuốt được bao nhiêu đó tiền làm sao có thể phun ra, đã đánh chữi Lục Diêu nhiều năm như vậy làm hắn không thể nào nói ra những câu nhẹ nhàng, ngược lại tức miệng mắng to, “Cái con quỷ cái chết tiệt ! Lương tâm mày bị chó ăn rồi ! !”
Lục Diêu cười lạnh, kiếp trước cũng là như vậy, chỉ cần một câu trái ý bọn họ, lương tâm của mình chính là bị chó ăn rồi, “Tôi thắc mắc lương tâm của tôi rốt cuộc bị chó ăn mất phần nào rồi ?”
“Được lắm ! Được lắm ! Đủ lông đủ cánh rồi phải không ? Cũng không còn muốn gia đình này nữa chứ gì ? Ban đầu nếu không phải nhờ gia đình tao, mày đã chết rét rồi ! Sớm biết mày lấy oán báo ơn như vậy, lúc trước nên để chó hoang ăn thịt mày, tao sẽ không nhặt mày về.”
“Nhặt về ?” Độ cong khóe miệng của Lục Diêu càng lúc càng lớn, nhưng ánh mắt thì càng lạnh, thì ra là như vậy, có câu hùm dữ không ăn thịt con, coi như đều là con gái giống nhau, con gái lớn trong nhà thì được nuông chiều như công chúa, con mình thì so ra còn kém hơn con mèo. Thì ra tất cả đều là như vậy.
“Vậy tôi và các người không có bất cứ quan hệ nào, không thể cho không các người 160 vạn kia, đó vốn là tiền mua các người sinh ra tôi, bây giờ nhìn lại, cũng không cần đưa rồi.” Lục Diêu lạnh lùng nói.
“Mày ! Mày điên rồi ! Có bản lĩnh thì sau này đừng trở về !” Nói xong liền cúp điện thoại !
Lục Diêu cúp điện thoại, lúc này mới phản ứng kịp những gì mới vừa nghe được, từ lúc còn rất nhỏ mình đã từng suy nghĩ qua mình không phải là con ruột của nhà này, dù là cho tới bây giờ cũng không ai bàn tán nói mình không phải là con của bọn họ, chủ yếu là vì ánh mắt của cha mẹ nhìn mình chứa quá nhiều cừu hận, ánh mắt kia hoàn toàn chính là nhìn kẻ thù. Cho nên lúc nãy khi mới vừa nghe tin này, phản ứng đầu tiên của Lục Diêu không phải khiếp sợ mà là quả nhiên là như vậy.