Buổi tối trước khi ngủ, Lục Diêu kiểm tra trán Sở Lăng, đã đỡ nóng hơn rồi.
“Đi ngủ thôi, tớ làm ấm giường cho cậu”
“Không cần đâu” Sở Lăng lắc đầu.
“Tớ đang cảm, lây cho cậu mất”
“Sức khỏe của tớ tốt hơn cậu tưởng nhiều”
Nói xong thì lên giường nằm.
“Nhân tiện có thể canh cậu khỏi đạp chăn ra”
“Tớ không phải con nít, làm gì mà đạp chăn khi ngủ chứ?”
Sở Lăng thì thầm gì đó Lục Diêu không nghe được. Lục Diêu quan sát dáng vẻ của Sở Lăng, không thể phản bác được rằng có người mười sáu tuổi rồi còn đạp chăn.
“Ngoan, ngủ đi. Ngày mai dậy sẽ bớt cảm”
“Cậu nằm xa tớ vậy làm sao làm ấm?”
Lục Diêu dĩ nhiên sẽ không nói thẳng rằng, khi Sở Lăng ngủ rồi, sẽ tự động chui vào trong ngực mình. Sở Lăng nghe vậy hơi nhích người, muốn đến gần Lục Diêu một chút. Lục Diêu thấy vậy mới nghĩ thầm, cái này là do cậu tự làm tự chịu. Thế là, không giống như động tác nhẹ nhàng của Sở Lăng, Lục Diêu đưa tay kéo cô, hơi thô bạo mà ôm lấy Sở Lăng vào lòng.
Sở Lăng vốn đang sốt, làm xong động tác này thì nhiệt độ còn cao hơn cả Lục Diêu.
“Cậu có thấy mình lời không? Cậu thấy không, một mĩ nữ như tớ còn chỉ đáng làm gối cho cậu ~ ”
Sở Lăng ngẩng đầu mỉm cười, trêu Lục Diêu.
Khi Sở Lăng nói chuyện, hơi thở phả âm ấm trên cổ Lục Diêu, hơi ngưa ngứa.
“Ừ, ừ… tớ quả thật rất hời”
Lục Diêu thỏa mãn ôm, tay từ từ đưa lên lồng vào mấy sợi tóc Sở Lăng mà vuốt nhè nhẹ.
“Diêu Diêu” Sở Lăng dịu dàng mà gọi một tiếng như vậy.
“Hửm?”
“Diêu Diêu, nếu như cậu gặp được một người rất quan trọng trong đời, cậu có buông tay người kia không?”
“Tớ sẽ không”
Vì giờ phút này tớ đã đã tìm được người quan trọng nhất, mà cả đời quyết sẽ không buông tha!
“Tớ cũng sẽ không”
Sở Lăng nói xong mới thỏa mãn nhắm mắt.
Không phải tớ tự nghĩ, là tự cậu dạy tớ đấy nhé. Sau này cho dù chết, tớ cũng sẽ không buông tay.
Hai người an tĩnh ngủ, một đêm không mộng mị.
*
Đã gần tới ngày khai giảng, Lục Diêu với Sở Lăng chuyện đầu tiên không phải là tìm hiểu tin tức, mà là dọn đồ rời phòng cũ.
Đây là lần đầu tiên người của Uông Mông thấy Lục Diêu và Sở Lăng. Lúc Lục Diêu gọi điện cho anh ta, anh vẫn còn đang huấn luyện người mình mới nhận. Vừa nghe nói cần mấy người chuyển đồ, anh dẫn luôn mấy người này đến nơi Lục Diêu cho địa chỉ. Sau đó đợi tầm mấy phút thì thấy Lục Diêu nắm tay Sở Lăng đi tới.
“Cô chủ, đồ ở đâu? Tôi dẫn theo vài người giúp cô”
Uông Mông tiến lên chào Lục Diêu.
Sâu trong thâm tâm, Uông Mông thật sự bội phục Lục Diêu. Từ lúc Lục Diêu bảo anh đừng quá lệ thuộc vào kĩ thuật hack của mình, anh và đồng nghiệp nghiên cứu thêm nhiều cách để điều tra, thu nhập thông tin. Từ từ phát hiện ra cách điều tra tình báo mà anh xem thường không ra gì cả như anh nghĩ. Anh tóm tắt rồi báo cáo phương pháp này cho Lục Diêu. Kết quả là được Lục Diêu tổng kết lại ưu nhược của phương pháp này. Thế là Uông Mông quyết định bỏ dự định trước kia của mình, bắt đầu ở văn phòng suốt ngày tuyển thêm người mới.
Một nhóm là lợi dụng Internet để thu nhập thông tin, nhóm còn lại thu nhập tình báo ngoài đời thật.
“Ở trong”
Lục Diêu ra hiệu trong trường.
Cùng lúc Uông Mông hưng phấn gọi Lục Diêu, còn gọi cô là cô chủ thì mấy người ở phía sau cảm thấy không thể tiếp nhận nổi. Không hẹn mà kinh ngạc rằng cô chủ thật sự còn quá trẻ! Kết quả khi Lục Diêu chỉ vào trường học, một đám sợ ngây người. Không thể nào tin nổi, cô gái trước mặt không phải là giống học sinh cấp ba, mà thật sự mới học cấp ba thôi!
Uông Mông cũng kinh ngạc, thời điểm gặp Lục Diêu. Ấn tượng của anh đều là lúc cô cùng Bạch Cảnh đàm phán, đúng hơn, là khí chất khi cô nói chuyện của Bạch Cảnh. Anh vốn nghĩ Lục Diêu chỉ là còn trẻ thôi, không ngờ chỉ mới là học sinh cấp ba?
“Chúng ta đi thôi”
Sở Lăng không thích nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Uông Mông nhìn Lục Diêu, thế là lên tiếng nhắc nhở.
“Ừm, đi theo đi”
Bởi vì hôm nay là ngày báo danh, nên kí túc xá nữ không cấm nam đi vào. Dù sao nơi này có rất nhiều nữ sinh, người khuân chuyển đều là cha người ta. Cũng vì vậy mà đám người Lục Diêu không gặp trở ngại gì lớn cả.
Khi đến phòng 502, Lục Diêu phát hiện Đường Lâm tới lâu rồi, đang ngồi ở bàn của cô.
“Mọi người không cần vào trong, đợi ở ngoài đây đi. Tôi với Lăng Lăng tự dọn, mọi người chỉ cần giúp chuyển đi thôi”
Lục Diêu nói với Uông Mông và những người khác như vậy rồi xoay người vào trong.
Bây giờ đang là cuối kì, Lục Diêu và Sở Lăng tự dọn rất nhiều đồ trước rồi. Vì vậy bây giờ chỉ cần dọn dẹp mấy đồ lặt vặt là xong. Sở Lăng và Lục Diêu chia ra dọn đồ trên bàn của mình.
“Lục Diêu, chúng ta nói chuyện chút được không?”
Cũng chính lúc này, Đường Lâm đang ngồi im lặng bỗng nói.
Lục Diêu để đồ trên tay xuống.
“Lăng Lăng, đồ nào dễ dọn trước, còn lại đợi tớ vào rồi hãy dọn”
Sau đó mới ra hiệu với Đường Lâm.
“Lên sân thượng đi”
*
“Lục Diêu, đầu tiên tôi muốn thay mặt Trần Khiết xin lỗi cậu”
Đường Lâm so với trước kia hốc hác đi nhiều, Lục Diêu nghĩ mình hiểu nguyên nhân.
“Không cần thiết, xin lỗi chẳng có ích lợi gì”
Lục Diêu lạnh lùng đáp, ngữ khí không hề giống lúc nói chuyện với Sở Lăng trong phòng cả.
“Tôi không phải muốn nói giúp cho Trần Khiết, tôi chỉ thấy kì lạ… không phải cậu đã đòi đủ rồi à? Trần Khiết ở trong trại giam kia gần hai tháng, chịu bao nhiêu cực khổ cậu có biết không?
Đường Lâm nhớ về bộ dạng của Trần Khiết khi cầu xin mình, biết là Lục Diêu sẽ không bị mình thuyết phục vẫn quyết định nói ra.
Lục Diêu không nói gì cả, kiếp trước cũng tương tự. Bởi mình ngại phiền phức mà hết lần này đến lần khác buông tha cho người tổn thương Sở Lăng. Cho nên mới rơi vào kết cục như vậy. Cả đời này, đối diện với chuyện lần nữa, mình sẽ không khoan nhượng nữa.
“Vậy cô giúp Trần Khiết vì mục đích gì? ”
Lục Diêu không hiểu tại sao Trần Khiết không xem Đường Lâm là bạn, vậy mà cô ấy còn muốn giúp Trần Khiết.
“Không có mục đích gì cả, chúng tôi lớn lên cùng nhau. Tôi đã quen bảo vệ cậu ấy rồi”
Lục Diêu nói thêm với Đường Lâm mấy câu vậy cũng là vì kiếp trước đến kiếp này Đường Lâm xúc phạm Sở Lăng không nhiều, tính cách cũng khá thẳng thắn.
“Sau này cô sẽ gặp nhiều người tốt hơn, chỉ xem cô là bạn, không cần cố chấp vì một người”
Lục Diêu nghĩ sao đó, lại khuyên một câu vậy.
“Có lẽ vậy, chỉ tiếc thôi. Đã hơn mười mấy năm làm bạn, chưa bao giờ nghĩ cậu ấy đối xử với tôi như vậy”
Đường Lâm nói, vẻ mặt đạm đạm đau lòng.
Đến đây, Lục Diêu trầm mặc, không nói thêm nữa.
“Không nói nữa, đi vào đi. Tôi không làm lỡ thời gian của cô nữa”
*
“Diêu Diêu, trong này đựng gì vậy?”
Sở Lăng dọn xong đồ mình mới bắt đầu xếp đồ của Lục Diêu. Trong đó, tìm thấy một hộp quà vô cùng tinh xảo thì lấy ra. Trong lòng rất tò mò, lại không tiện mở ra. Không thể làm gì khác ngoài việc đợi Lục Diêu đi vào rồi hỏi.
Nếu như không phải Sở Lăng lục ra, Lục Diêu cũng chẳng nhớ đến. Hộp này là quà khi Sở Lăng dẫn cô về nhà, mua ở cửa hàng trang sức. Định đưa cho mẹ của Sở Lăng, kết quả không về nhà Sở Lăng. Sau lại gặp nhiều chuyện quá nên quên mất hộp này.
Lục Diêu muốn nói là tặng cho mẹ Sở Lăng, lại nghĩ nếu nói ra nhiều khi khiến Sở Lăng nhớ đến kí ức không vui, nên có những thứ giữ trong tim là được, không cần đào bới ra làm gì.
“Trước đây mua cho cậu, mà quên đưa cậu”
Cũng không phải nói dối, thật vì Sở Lăng mới mua nó.
“Tớ có thể mở ra không?” Sở Lăng hỏi.
“Của cậu mà, làm gì cũng được”
Lục Diêu với ngọc không hiểu rõ, lúc đó vào cũng không lựa chọn gì lâu. Nên trong hộp cũng là ngọc thông dụng thôi. Không có gì quá nổi bật hay đặc biệt. Chỉ là, món quà vậy mà Sở Lăng cười đến nắng nhẹ trời trong.
Sở Lăng dễ dàng mang vào tay, vòng ngọc màu trắng sữa trên cổ tay nhỏ nhắn của Sở Lăng tỏa ánh sáng dịu dàng.
Hai người không tốn bao lâu thì thu dọn xong đồ đạc, dù sao cũng chỉ mới một học kì. Đồ vật cũng chưa nhiều.
Lục Diêu gọi mấy người đang chờ, phụ giúp chuyển đồ đi. Vì đồ không nhiều lắm, Uông Mông không đi phụ, lẳng lặng đứng cùng Lục Diêu và Sở Lăng.
“Cô chủ, đây là mấy người tôi vừa tuyển được”
Uông Mông không biết nên nói tiếp sao.
“Cô chủ vẫn giữ lời trước kia chứ?”
“Anh không muốn làm một mình?”
Lục Diêu quay đầu quan sát Uông Mông, khẽ nhíu mày. Thật ra cô đoán được Uông Mông sẽ có lựa chọn như vậy từ lâu.
“Gọi cô chủ là cô chủ rồi, không định làm một mình”
Uông Mông chẳng qua một sinh viên đại học năm tư, vẫn còn là thực tập sinh.
Anh ở trong sở trinh thám thực tập, làm rất tốt. Thành tích cũng không tệ, mọi người đều có việc làm của mình, không hề chú ý đến anh. Đến một ngày nọ, trong sở nhận được một vụ làm ăn lớn. Điều tra về cuộc sống một tổng giám đốc công ty lớn, sở trưởng không xem là chuyện lớn gì. Thế nhưng đối phương chi thù lao rất nhiều, lúc đó mới phái người đi làm. Trong đó có Uông Mông.
Hai ngày sau, người phái đi mới biết vì sao lại có thù lao cao vậy. Vì không tìm được bất cứ nhược điểm nào. Tổng giám đốc kia giống như là tấm gương mẫu mực của xã hội, làm từ thiện, xây trường học, quyên góp hàng năm đều đặn không cần vinh danh. Uông Mông giao lên đáp án không giống mọi người, vì anh hack máy tính, phát hiện ra đối phương có rất nhiều thu nhập không rõ nguồn gốc. Không nghi ngờ gì nữa, lúc ấy Uông Mông còn trẻ, tính khí nóng nảy, lại không biết khiếm tốn. Nên không lâu sau bị mọi người cô lập. Cuối cùng anh vẫn rời khỏi sở trinh thám kia. Lí do rất đơn giản, bị người vu oan là nội gián.
Sau đó anh tự mình mở một sở trinh thám, nhân viên có anh và máy tính của anh.
Lúc này anh gặp Lục Diêu. Gặp cô là thời điểm anh chán nản nhất, mẹ bệnh nặng, sở trinh thám sắp đóng cửa, đã lâu không có một mối làm ăn nào.
Lục Diêu trời sinh có khí chất, dù cô không cao ngạo, nhưng mỗi khi sai khiến anh, anh đều không sinh lòng phản kháng được. Thế là Uông Mông cười đùa bảo Lục Diêu sắp thành chủ nhân mình luôn rồi, hoàn toàn phù hợp với mấy boss cao cấp.
Lục Diêu lúc đó trả lời một câu. Cô không phiền làm chủ của Uông Mông.
Vì lẽ đó, Uông Mông luôn luôn gọi cô là cô chủ Diêu.
“Tôi nghĩ chúng ta nên danh chính ngôn thuận lấy một chứng nhận…”
Uông Mông nói đùa, bên trong ý nghĩa là có thể kí hợp đồng. Vậy có thể danh chính ngôn thuận thành người của Lục Diêu. Chưa dứt lời, đã thấy một ánh mắt như dao trên người mình sắc nhọn. Nhìn sang thấy Sở Lăng, trong mắt có một tia khó chịu.
“Ý tôi, là tôi có thể kí hợp đồng được rồi… ”
Uông Mông yếu ớt phản kháng.
Sở Lăng lúc này mới dời mắt đi, Uông Mông thở phào nhẹ nhõm nuốt nước bọt.
“Được, anh soạn một phần hợp đồng gửi vào email của tôi. Tôi kiểm tra sau”
Lục Diêu không phát hiện ra sự lăn tăn giữa Sở Lăng và Uông Mông, nói một câu như vậy rồi xong.