- Hoa Trên Mây
- Trọng Sinh Chi Phác Đảo Nữ Thần
- Chương 39 - Nữ thần năm đó còn chưa là nữ thần
Sở Lăng cùng Lục Diêu cùng theo tiếng chuông vào phòng học.
Vừa vào phòng học liền thấy Trần Lệ mặt đen lại, khi thấy Lục Diêu, mặt đen còn nhiều hơn, Lục Diêu không để ý tới nàng, đi thẳng đến mình chỗ ngồi.
Lục Diêu mới vừa ngồi vào vị trí của mình, tiếng chuông vào học đúng lúc kết thúc. Lục Diêu có thể tưởng tượng được Trần Lệ trên khuôn mặt biểu tình méo mó, hết cách rồi, ai bảo nàng tự xưng là mình là lão sư công bằng lương thiện nhất chứ, học sinh đến đúng giờ ngồi vào chỗ, nàng sao không biết xấu hổ mà trách mắng chứ ? ! Lục Diêu trong lòng cười nhạt, không sao, sau này chính là lúc ngươi biểu hiện hiền lành rồi.
“Lên lớp, các bạn học, chắc hôm nay mọi người đều biết thi, truyền thống của trường học chúng ta là dựa vào kỳ thi này mà định chỗ ngồi, tiết đầu là thi ngữ văn, thành tích cuộc thi cũng không đại biểu cái gì, cho nên hy vọng mọi người tuân thủ luật thi, trung thực với bản thân.” Câu nói cuối là nhìn Lục Diêu nói, nàng từ đầu đến cưới luôn giữ vững, còn Lục Diêu là làm bừa mới có thành tích như vậy, nàng làm học sinh nhiều năm như vậy, thành tích đều tốt, nàng sao không biết được thành tích tốt phải bỏ ra bao nhiêu, giống như Lục Diêu nhìn một cái là biết học sinh không đàng hoàng.
Bất quá những lời này cũng không ảnh hưởng đến Lục Diêu, thậm chí Lục Diêu căn bản không nghe thấy Trần Lệ đang nói gì, cả người Lục Diêu đang phấn khởi, Lục Diêu hận không thể nói với cả thế giới là Sơ Lăng thích mình.
Trong lúc thi, Trần Lệ đều chú ý Lục Diêu, nhìn Lục Diêu đến sắp thủng lỗ nhưng vẫn không phát hiện được gì.
Lục Diêu nộp bài trước thời gian nửa tiếng, không phải do nàng ghét ánh mắt Trần Lệ, mà vì nàng có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Ra khỏi phòng học liền thấy Sở Lăng vùi đầu làm bài thi, đường cong gò má Sở Lăng in vào tầm mắt Lục Diêu, Lục Diêu nhìn Sở Lăng lại nhớ đến tối qua, ôm nàng nói câu thích, trong lòng mềm nhũn như muốn chảy nước.
Lục Diêu nhẹ nhàng đi qua hành lang, nàng không muốn kinh động Sở Lăng.
14/02 là ngày mốt, nàng muốn cho Sở Lăng một ngạc nhiên, cũng như Sở Lăng nửa mê nửa tỉnh cho mình.
Khi Lục Diêu quay về thì Sở Lăng đang chờ Lục Diêu ở ngoài phòng học.
“Diêu Diêu, cậu đi đâu vậy?” Sở Lăng tiến lên đón, “Bọn mình chờ cậu hồi lâu, bạn lớp cậu đều nói cậu nộp bài xong trước nửa giờ rồi.”
“Uông Mông gọi điện cho tớ nói có chuyện, nên không kịp nói cho cậu, đi về nhà ăn cơm trưa.” Lục Diêu dắt tay Sở Lăng mười ngón tay đan nhau.
Khi tiếp xúc giữa mười ngón tay hòa vào, khiến cho lòng hai người cũng xao động.
Hai trái tim muốn đến gần cực độ không tìm được cửa phá, cuối cùng hai người trầm mặc, không nói gì.
Khi về đến nhà, buông tay ra trong lòng hai người cũng không bỏ được.
“Buổi trưa ăn gì?” Lục Diêp cột tạp dề lên cho mình, rồi đưa một cái giống hệt cho Sở Lăng, “Tớ mới vừa mua hai cái.”
Sở Lăng nhận lấy, cột lên.
“Có gì ăn đó, tớ đi cắm cơm trước, cậu xem coi có gì ăn không.” Sở Lăng đi vào phòng bếp, mở nồi cơm điện ra.
Lục Diêu nhìn Sở Lăng ở trong bếp thuần thục lấy gạo, cảm thấy hạnh phúc trong lòng lại nhiệt nhiệt hô hô.
Lục Diêu cùng Sở Lăng cho đến giờ chưa từng nghĩ qua muốn tìm một bảo mẫu hay nhân viên quét dọn của một công ty nào đó đến. Không chỉ bởi vì hai người ghét cái ổ nhỏ của họ bị người khác xâm phạm mà còn có nguyên nhân khác là hai người có cảm giác thích cùng nhau dọn dẹp nhà cửa. Cùng nhau nấu cơm, đó là cảm giác hạnh phúc. Vì đây là nhà chúng ta, cho nên chúng ta phải hết lòng yêu thương.
Trong phòng bếp đều do Lục Diêu phụ trách làm bếp trưởng, còn lại hạ thủ đều do Sở Lăng phụ trách, hỗ trợ.
Ăn cơm thì hai người Lục Diêu và Sở Lăng cùng nhau rửa chén, một người thì cầm chén lau khô, một người thì cho vào trong trạng chén. Phối hợp rất ăn ý.
“Lăng Lăng, ngày mốt, chúng ta cùng đến trung tâm mua đồ khiêu vũ và dụng cụ cho cậu.”
“Khiêu vũ?” Sở Lăng cũng xém quên chuyện này, sau đó nhớ tới Lục Diêu có nói là sẽ dạy nàng khiêu vũ, nhưng vì mình bị cảm nên đã trì hoãn mọi chuyện lại cho đến giờ. “Được, bất quá ngày mốt không đi học sao?”
“Thi xong thì có một ngày được nghỉ, giáo viên chấm bài thi.” Lục Diêu nói, “Đúng rồi, chúng ta đến Tân Thế Kỷ đi.”
“Ừ.’ Sở Lăng có chút không bình tĩnh trong lòng nàng đang suy nghĩ đến chuyện tỏ tình, ngày hôm đó là sinh nhật Lục Diêu…
Thời gian trôi qua rất nhanh, đã đến 14/02 Sở Lăng rất kích động, nàng cơ hồ đã xem đủ mọi cách để làm sao tỏ tình.
Vốn là Sở Lăng muốn dậy sớm vào ngày thứ hai để làm điểm tâm tình yêu cho Lục Diêu.
Nhưng kết quả buổi sáng ngày thứ hai khi Sở Lăng rời giường đã thấy Lục Diêu bận rộn trong phòng bếp nhất thời tụt mood.
“Sáng tốt lành, nhanh đi rửa mặt đi, rửa mặt xong thì có thể ăn điểm tâm rồi.” Lục Diêu thấy Sở Lăng đi ra nói.
Khi Sở Lăng vệ sinh cá nhân xong Lục Diêu đã đã đem cháo mang ra ngoài.
“Ăn cơm xong, chúng ta đi mua đồ luôn, nhanh vào ăn đi.”
Khắp nơi có thể thấy được các cặp đôi mặc đồ tình nhân, lúc này Sở Lăng mới chú ý đến áo khoác lông trắng mình mặc trên người cùng một kiểu với Lục Diêu. Trong lòng Sở Lăng lại có chút ngọt ngào. Hệt như mình cùng Lục Diêu đang mặc đồ tình nhân vậy.
“Tân Thế Kỷ cách đó cũng không xa, chúng ta cùng đến đó đi.” Lục Diêu cười ôn nhu.
Trong lòng Sở Lăng có chút không bình tĩnh, nàng nắm chiếc nhẫn trong tay, đó là quà sinh nhật cho Lục Diêu, nhưng lại không có cơ hội để đưa.
“Ừ.” Sở Lăng gật đầu một cái.
Thấy vẻ mặt Sở Lăng tịch mịch, Lục Diêu biết như vậy là vì cái gì.
Tình yêu trong tình yêu trước tương đối luôn không có cảm giác an toàn, vì nàng không biết rốt cuộc có vì thích mình thật không nên mới ở chung với nhau, cuộc sống hai người sau này còn dài, Lục Diêu muốn Sở Lăng biết, nàng yêu nàng ấy, so với Sở Lăng tưởng tượng thì còn nhiều hơn, cho nên Lục Diêu không cho Sở Lăng bất kỳ cơ hội nào để bày tỏ. Nàng không muốn sau này trong lúc Sở Lăng tiêu cực, nghĩ mình và nàng ở chung không phải vì nàng tỏ tình mà không biết làm gì từ chối.
Lễ tình nhân chính là lúc các thương gia hoạt động tốt.
Dọc đường đi đủ loại quầybán hàng từng lớp từng lớp. Các bản nhạc tình yêu cũng bay đầy trời.
Lục Diêu sắt Sở Lăng tay trong tay đi hòa vào đám người.
“Lăng Lăng, chúng ta qua bên kia đi.” Lục Diêu chợt nhìn thấy gì đó.
Sở Lăng còn chưa kịp nói gì liền bị Lục Diêu kéo đi.
Trên cái lều đó có ghi cái bảng “thích thì lớn tiếng nói lên.” Quanh tấm bảng đó có nhiều người vây quanh.
“Xin chào mọi người, công ty đĩa nhạc song hoan vì muốn tặng quà cho các vị đây, đặc biệt trong lễ tình nhân này tổ chức một hoạt động có tên là “thích thì lớn tiếng nói lên.” Cách thức tham gia cũng rất đơn giản, chỉ cần lên sân khấu lớn tiếng nói tên người mình yêu, bất kể là người yêu thầm hay hay đang yêu hay đang chìm trong biển yêu, chỉ cần bạn dám nói ra, chúng tôi sẽ tặng các bạn hai tấm vé xem phim này, nếu yêu đừng sợ mà hãy nói ra!”
Nghe người dẫn chương trình nói xong trong lòng Sở Lăng liền rục rịch, đây chính là cơ hội tốt trên trời rơi xuống a! đang muốn đi lên liền phát hiên Lục Diêu đã đi, mới vừa còn nghiêm túc nghe người dẫn chương trình quảng cáo, không chú ý đến Lục Diêu đã đi xuống cầu thang.
“Xin chào, xin hỏi, người yêu cô đang ở đây sao?” vừa mới bắt đầu người dẫn chương trình nghĩ là sẽ vắng vẻ nên cố tìm cách kéo dài thời gian, lại không ngờ có một mỹ nữ đến, xem ra mình đánh giá thấp mị lực tình yêu rồi.
Lục Diêu gật đầu một cái.
“Tình yêu là năng lượng vĩ đại, bên dưới chúng ta hãy nhường lại sân khấu cho vị mỹ nữ này. Đừng để người yêu nàng chờ quá lâu!” nói xong liền đưa micro cho Lục Diêu.
Mọi người vừa nhìn thấy có một vị mỹ nữ trên sân khấu liền rối rít nghĩ đến người nam nhân kia, sao lại có phúc như vậy, được một đại mỹ nữ thích hơn nữa người đẹp còn chủ động như vậy.
Sở Lăng có thể cảm nhận được Lục Diêu lên đó không phải chơi, trong lòng mơ hồ suy đoán, Sở Lăng tự nói với mình, không có hy vọng cũng sẽ không thất vọng, không nên quá tự luyến. Nhưng càng kiềm chế thì loại ưu tư đó càng rõ ràng.
Lúc này Lục Diêu lên tiêng, “Tôi vốn nghĩ là cả đời này sẽ không cần ai, nhưng vì có chút duyên cớ, cũng sẽ không yêu bất kỳ ai, cho đến khi người đó xuất hiện. Tôi mới hiểu được, thì ra còn có một sự chờ đợi, được gọi là ở cùng cậu ấy cả đời…”
Âm thanh Lục Diêu ôn nhu lại nghe được sự kiên định bên trong.
“Hôm nay là sinh nhật của tớ cũng là lễ tình nhân, nhưng tớ cũng muốn nói với cậu rằng, cuộc sống sau này, tớ hy vọng chúng ta cùng nhau trải qua không chỉ có sinh nhật, mà còn có lễ tình nhân.” Lục Diêu nhìn về phía Sở Lăng trong ánh mắt ngập tràn tình yêu.
Trên mặt Sở Lăng cũng không biểu tình gì, cả người mơ màng.
Sau đó nàng lại hành động khiến Lục Diêu không ngờ được, Sở Lăng chạy lên nắm tay Lục Diêu chạy đi, chỉ để lại quần chúng đầu óc mơ màng nhìn theo cùng người dẫn chương trình.
“Lăng Lăng… Lăng Lăng…” Lục Diêu muốn Sở Lăng dừng lại, kết quả Sở Lăng vẫn kéo Lục Diêu chạy đi. Lục Diêu hết cách đành chạy theo Sở Lăng mọi người xung quanh đều nhìn các nàng.
Một lát sau, Lục Diêu phát hiện Sở Lăng kéo mình chạy về nhà.
“Lăng Lăng, đừng chạy nữa…. chúng ta nói chuyện một chút…”
Sở Lăng không quay đầu lại, chỉ để lại bóng lưng cho Lục Diêu.
Lục Diêu hết cách thân thể Sở Lăng cũng không tốt, chạy gấp như vậy cũng không tốt cho cơ thể, Lục Diêu đột nhiên nhảy một bước chặn Sở Lăng lại, quán tính khiến Sở Lăng liền ngã nhào vào ngực Lục Diêu. Lục Diêu lùi về sau một bước tay ôm lấy eo Sở Lăng.
Lục Diêu nghĩ đến đủ loại phản ứng của Sở Lăng nhưng lại không ngờ nhìn thấy nàng lệ rơi đầy mặt.
Lục Diêu muốn nói cũng đành nuốt xuống, nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho Sở Lăng.
“Chúng ta quay về… rồi nói sau…” Sở Lăng khóc thút thít.
Lục Diêu nhìn mọi người xung quanh gật đầu một cái, “Chúng ta từ từ đi, dù sao cũng chỉ vài phút, đừng chạy nữa, thân thể cậu chịu không nổi.” Lục Diêu đau lòng nhìn Sở Lăng.
Vừa về nhà Lục Diêu liền ôm lấy Sở Lăng. “Tại sao khóc?” ở bên tai Sở Lăng nhẹ nhàng hỏi.
“Cậu lo cho tớ?!” Sở Lăng nức nở hung dữ nói. “Tớ nói cho cậu biết, tớ còn chưa đáp ứng đâu! Cho nên đừng để ý đến tớ!”
“Cậu còn biết a! Đều là cậu sai, đến vé xem phim của tớ cũng bị mất.” Lục Diêu nghe được cái giọng nói này của Sở Lăng, cũng biết nàng không sao, có lẽ do ưu tư quá lớn, nên mới nói đùa.
Sở Lăng không nói gì, Lục Diêu cúi đầu xuống. “Cậu nói xem, tớ muốn đền bù có được không?”
Sở Lăng ngẩng đầu lên nghi ngờ nhìn Lục Diêu nói chính xác thì nhìn Lục Diêu lúc này càng gần mặt nếu lúc này Sở Lăng còn không biết Lục Diêu muốn làm gì thì đúng là kỳ lạ.
Sở Lăng liền đỏ mặt, tim đập thình thịch, càng nhanh hơn. Vừa mong đợi vừa khẩn trương.
“Sao mặt cậu đỏ vậy?” Lục Diêu đẩy tay Sở Lăng cầm chiếc nhẫn kia. “Nhớ, cái này không phải là quà sinh nhật, đây là quà lễ tình nhân…”
Lời chưa nói hết, thở hổn hển Sở Lăng liền ôm cổ Lục Diêu nhón chân lên hôn lên miệng Lục Diêu. Hoàn thành chuyện Lục Diêu muốn làm.
Pháo bông hoa mỹ nổ lên trong đầu hai người, nháy mắt hai người đều có cảm giác thiên hoang địa lão.
Cho đến khi hai người không còn khí thở, thì mới buông đối phương ra.
Sắc mặt Lục Diêu vẫn như cũ, còn mặt Sở Lăng đã đỏ bừng.
Vốn khi nãy Lục Diêu nói muốn đền bù chỉ là muốn hôn, nhưng thấy Sở Lăng đỏ mặt Lục Diêu cũng cảm thấy mình không nên vội, tình yêu cần từng bước tiến đến, cho nên liền dùng chiếc nhẫn dời đi sự chú ý, kết quả không ngờ Sở Lăng lại nhào lên. Phản ứng này thật sự là…. thật sự là quá đáng yêu, Lục Diêu cười.
Thấy Lục Diêu cười Sở Lăng liền thẹn quá thành giận. “Cười cái gì mà cười? Đừng tưởng là tớ không biết cậu muốn hôn tớ!”
“Phải, đúng là người vợ tốt, không những biết tớ muốn hôn cậu, còn biết thỏa mãn tớ nha!” Lục Diêu vội tạc mao cho Sở Lăng thuận lông.
“Tớ còn chưa đáp ứng cậu đâu! đừng có mà gọi bậy!” Sở Lăng cười rực rỡ trong miệng lại nói. Ai kêu Lục Diêu cười nàng.
“Cậu ngay cả nhẫn cũng đưa rồi….” Lục Diêu sâu kín nói một câu.
“Đó là quà sinh nhật cho cậu!”
“Qùa sinh nhật mà lại đưa chiếc nhẫn a!” Lục Diêu ôm Sở Lăng, “Sau này tớ sẽ không cho cậutham gia mấy cái tiệc sinh nhật nữa, nếu không cẩn thận cùng người khác thì tớ phải làm sao?” Lục Diêu giọng u oán.
“Tớ cũng không có nhẫn đưa cho người khác…” nói xong thì kịp phản ứng, “Lục Diêu, cậu lại chọc tớ cười!”
“Cho đến giờ cũng không phải là chọc cho cậu tức cười, nếu có một ngày cậu thay lòng, ta sẽ giam cậu lại, ai cũng không cho gặp, chỉ có mình tớ được thấy!”
Rõ ràng có chút dọa người nhưng ngoài ý muốn Sở Lăng lại rất vui vẻ, cũng không hề giận, “Không biết, Lục Diêu tớ bây giờ sẽ nói với cậu là tớ cả đời này cũng chỉ sẽ thích một mình cậu.”
Mặc dù Lục Diêu đã biết nhưng khi nghe lại tim vẫn đập rộn lên.
“Diêu Diêu, tim cậu đập thật nhanh nha.” Sở Lăng ở trong ngực nàng cũng nhận ra được, Sở Lăng còn nhớ vừa rồi khi mình hôn Lục Diêu có bao nhiêu buồn cười, vì vậy cũng phì phò nói.
“Lăng Lăng…” Lục Diêu chỉ là kêu tên Sở Lăng một lần.
Cũng chỉ có cậu mới khiến nó đập nhanh như vậy.
“Lăng Lăng, có phải là mang theo quà cho tớ không?” Lục Diêu buông Sở Lăng ra nói, đem chiếc nhẫn mình cầm trong tay ra nhìn.
Sở Lăng cũng không vòng vo nói nhiều, thật vất vả mới biết người mình thích cùng thích mình, còn thổ lộ với mình nếu còn dài dòng nữa thì chính là thiếu ngược.
Cầm lấy chiếc nhẫn chậm rãi đeo vào ngón áp út của Lục Diêu.
Ngẩng đầu cười một tiếng, còn uy hiếp, “Không cho phép tháo xuống.”
Phát hiện Lục Diêu cẩn thận gật đầu một cái, trong lòng Sở Lăng nghĩ, khẳng định Lục Diêu không biết ý nghĩa đeo chiếc nhẫn kia vào ngón áp út, bất quá không tệ, cho dù Lục Diêu có hiểu hay không, nàng cũng muốn cho mọi người biết Lục Diêu đã có chủ!
Nhìn bộ dạng nhỏ bé của Sở Lăng được nước, Lục Diêu cong khóe miệng.
“Cả đời tớ cũng không tháo, cậu cũng đừng hối hận nha!”
“Tớ sao lại hối hận? Cậu nói cả đời cũng không tháo rồi mà.” Sở Lăng không nghĩ ra sẽ có khi mình hối hận.
“Vợ ơi, say này chúng ta chỉ cần mua thêm cái nhẫn cưới nữa thôi, vợ thật biết tiết kiệm…”
Lục Diêu còn chưa nói hết, Sở Lăng liền nhào lên người Lục Diêu, “Là cậu cố ý sao?!”
“Được rồi vợ, tớ giỡn thôi mà, nhẫn nhất định phải mua hai cái, sao cậu có thể lại keo kiệt như vậy!”
Lục Diêu nhớ đến khi nãy mình đứng trên sân khấu bày tỏ, còn có phản ứng của Sở Lăng “Lăng Lăng, sao lại không cần vé xem phim?” Lục Diêu hỏi rất uyển chuyển.
“Thì ra cậuvì vé xem phim mới tỏ tính với tớ? Tớ cũng không sánh bằng cái vé xem phim?” Sở Lăng biết Lục Diêu muốn hỏi gì.
Lục Diêu cũng cảm giác được Sở Lăng không muốn trả lời, nên cũng không hỏi nữa, cho dù Sở Lăng sợ ánh mắt người khác thì nàng cũng hiểu được, dù sao hiện tại Sở Lăng cũng chỉ là cô gái 16 tuổi thôi.