Chương 1: Lời tựa
Nhơ bẩn ầm ĩ, trong nháy mắt hóa thành hư vô, ánh mắt mờ đi để lại ảo ảnh không biết là gì.
Mộc Tịch từ từ mở hai mắt ra, tầm mắt rơi vào trong nắng sớm nhu hòa. Cảnh tượng này lập tức vụt ra
“Đau.”
Ngực đau đớn giống như bị xé roạc ra, nói rõ cô về tới bên kia của thực tại.
Bác sĩ nói cô đã hôn mê suốt 26 ngày sau sự cố xe lửa.
Mộc Tịch có hơi hoảng hốt cử động các đốt ngón tay, vô thức lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số, nhưng chỉ nghe thấy giọng nói hờ hững người máy: “Xin lỗi, số cô gọi là số trống.”
Mộc Tịch sững sờ một chút, mình đang làm gì vậy?
Dãy số này là cái gì nữa?
Vì sao sau khi tỉnh lại mình luôn vô thức làm một số điều khó hiểu vậy…
–
Ngày 28 tháng 6 năm 2021:
Đây là kỳ nghỉ hè cuối cùng của Mộc Tịch, ngày 28 tháng 6 tới. Đến lúc cô vĩnh biệt cuộc sống vườn trường.
Mộc Tịch đã cầu nguyện vô số lần, nếu có thể làm lại thì tốt biết mấy, cô nhất định phải cố gắng có được cuộc sống khác.
Sau đó, mặc kệ có kết cục hoàn mỹ hay không, nhất định cố gắng hết sức để đến bên người ấy.
Giữa đêm khuya, xe lửa vẫn chui qua hang núi, từng đợt ù ù làm Mộc Tịch rất không thoải mái. Cô lăn qua lộn lại, chỉ có thể bịt chặt lỗ tai, sau đó nghe thấy một giọng nói truyền đến: “Thật sự muốn trùng sinh làm lại từ đầu sao?”
Là đang hỏi bản thân phải không? Mộc Tịch nghi hoặc lên tiếng.
“Dù cho phải trả giá lớn?”
Trả giá lớn sao? Tuy Mộc Tịch do dự nửa giây, nhưng giọng điệu lại kiên định nói: “Dù cho có trả giá lớn thế nào cũng muốn trùng sinh một lần.”
“Được, hy vọng cô có một hành trình tuyệt vời.”
“Có ý gì?”
Chỉ là, Mộc Tịch còn chưa kịp hỏi ra miệng thì nghe “Bùm” một tiếng.
“A~”
Và bản tin ngày hôm sau phát tin: Đêm qua, chuyến xe lửa Z123 quốc gia của chúng ta từ thành phố X đến thành phố Y, giữa đường gặp sự cố không may sập hầm xụp, chưa rõ thương vong.