Chương 3: Phát sinh lúc trốn
Những bình luận về “Chị Gái Đến Rồi” cũng muôn hình muôn vẻ, nhưng mà điều khiến Mộc Tịch để ý có lẽ là fan CP của Khương Nghiên Nghiên và Hạ Duy.
Mộc Tịch khinh thường một hồi trong lòng, cô ta sao có thể xứng làm CP với nữ thần của mình, vẽ vòng tròn trù yếm cô ta.
Ngay lúc tiểu ác ma trong lòng Mộc Tịch đang lăn lộn thì Lý Phàm đến, tùy tiện như thể đây là nhà của mình vậy.
Lý Phàm đưa mắt nhìn người phụ nữ trên sô pha: “Tối nay cùng tôi tham gia tiệc.”
Bữa tiệc? Giới giải trí có bữa tiệc nào sạch sẽ không?
“Buổi tối tôi xem phim cùng với Ngải Đạt rồi.” Mộc Tịch nghịch điện thoại di động, không thèm ngẩng đầu lên.
“Lần này nhất định phải đi, người mời là Trương tổng lần trước tôi đã nhắc đến với cô.” Lý Phàm còn có chút kiên nhẫn, nhưng chút kiên nhẫn này cũng bị câu trả lời của Mộc Tịch làm chợt mất.
“Không đi.” Người giàu nhất thế giới cũng không đi, cô phải giữ bản thân trong sạch khi gặp nữ thần của mình, sau đó nói chuyện tình yêu với nữ thần.
“Phải đi, cô có biết đây là cơ hội người khác cầu còn không được hay không?”
Lý Phàm có hơi tức giận, một tay túm Mộc Tịch đứng lên từ sô pha, là do anh ta rất dung túng cô phải không, mấy lần đều không biết quý trọng cơ hội. Nếu sớm nghe lời anh ta một chút thì làm sao có chuyện bị bắt rời khỏi chương trình.
Mộc Tịch bị Lý Phàm lôi kéo làm hoảng sợ, sửng sốt một hồi mới hiểu được chuyện đang xảy ra. Cảm giác đau đớn rõ ràng từ cánh tay truyền đến, sau khi ý thức được muốn dùng lực giãy ra khỏi Lý Phàm, nhưng lại không thể giãy ra được.
Lại thấy vẻ mặt của Lý Phàm vì tức giận mà dữ tợn như vậy.
“Anh đang làm gì vậy, buông tay.” Lần đầu tiên thấy dáng vẻ này của Lý Phàm, Mộc Tịch có chút sợ hãi cho nên giọng nói mang theo sự run rẩy.
“Lập tức thu dọn.”
Giọng điệu không cho phép thương lượng, kéo Mộc Tịch quay về sô pha.
“Mười phút sau, tôi ở dưới lầu chờ cô.”
Có lẽ là bị dọa, khi Lý Phàm đi, ma xui quỷ khiến làm Mộc Tịch tới phòng thay đồ, đổi quần áo.
Đương nhiên, cô vẫn còn một chút lý trí, trước khi đi gửi tin nhắn chuyện xảy ra cho Ngải Đạt.
— Trong phòng bao, quả nhiên Trương tổng không có ý tốt, kéo Mộc Tịch vào trong lòng bảo cô bồi rượu, trong miệng còn nói lời vô nghĩa khó nghe. Dưới uy hiếp của Lý Phàm, Mộc Tịch chỉ có thể nhường nhịn.
Cho đến cuối cùng, móng vuốt heo của Trương tổng vẫn ôm siết lấy eo của Mộc Tịch không ngừng mò mẫm lên trên, định cho tay luồn vào ngực của cô. Rốt cuộc, Mộc Tịch vẫn không nhịn được, đẩy ông ta ra rồi cho một bạt tai.
Sau khi đánh xong Mộc Tịch sửng sốt vài giây, sau đó tông cửa xông ra ngoài.
Ngải Đạt chờ cô ở bãi đỗ xe, nhìn thấy Ngải Đạt, Mộc Tịch lập tức bổ nhào vào lòng cô ấy khóc, không nói năng gì. Ngải Đạt cũng đoán được bảy tám phần, cũng ôm cô như vậy, cho đến khi cô yên tĩnh lại mới đưa cô lên xe đến bệnh viện, cổ tay bị Lý Phàm dùng sức nắm đã sưng phù không nhìn ra hình dáng.
Khi Mộc Tịch và Ngải Đạt về nhà, Lý Phàm đã đợi bọn họ, thấy Mộc Tịch trở về, không nói gì mà chỉ tiến lên phía trước tát cô một cái.
Mộc Tịch lảo đảo một chút, miễn cưỡng đứng vững.
“Anh làm gì vậy?” Ngải Đạt muốn tát ngược lại anh ta một cái lại bị Mộc Tịch kéo sang một bên.
Mộc Tịch thấy vậy lập tức đẩy anh ta một cái: “Đừng chạm vào người bên cạnh tôi.”
Nhưng với sức lực này của cô, Lý Phàm lại vững như núi Thái Sơn, tiến lên nắm lấy cằm của cô: “Cô có biết hôm nay mình đã làm gì không? Thân ở hoàn cảnh này, thanh cao của cô có thể kiếm ra tiền à? Cô cho là cô cam đoan mình không chiều ý người có tiền có thế lực thì người khác có thể thấy được cô sạch sẽ à?”
Giọng điệu hơi tăng lên, sức lực trên tay cũng tăng theo, giống như muốn bóp nát Mộc Tịch.
Lý Phàm như thế thật đáng sợ.
Nhưng Mộc Tịch vẫn kiên cường nhìn chằm chằm anh ta, không chút thỏa hiệp.
Điều này làm Lý Phàm càng thêm tức giận, sau đó lại tát cô hai cái làm cô ngã xuống đất, nổi giận đùng đùng rời khỏi.
Lý Phàm không hiểu sao Mộc Tịch lại có thể không biết phân biệt nặng nhẹ mà đánh Trương tổng. Sao cô không tin anh ta bất kể thế nào cũng không làm cô chịu ấm ức, lòng anh ta ba năm nay cô không hiểu sao?
Bởi vì rất tức giận cho nên đánh cô, tim mình cũng rất đau, nhưng thật sự phải làm cho cô nhớ lâu, cũng cần làm cho cô biết mình đã gây bao nhiêu rắc rối rồi.
Như vậy thì sau này cô mới có thể ngoan ngoãn nghe lời anh ta.
Trong phòng, Ngải Đạt ôm Mộc Tịch khóc lớn: “Tên khốn, chúng ta hủy hợp đồng đi, chúng ta đi tố cáo anh ta, chúng ta…”
Rất đau lòng, rất ấm ức.
Hủy hợp đồng? Cô là nghệ sĩ thành công nhất mà Lý Phàm nâng đỡ, sao anh ta có thể bỏ qua cho cô được. Cho dù anh ta còn nhớ tình nghĩa trước kia, nhưng công ty sao có thể bỏ qua cho cô, lúc này Mộc Tịch càng suy nghĩ lý trí hơn bình thường.
“Cậu nghĩ mình với cậu muốn hủy hợp đồng là hủy sao?”
Ngải Đạt có chút hoảng.
”Chúng ta làm gì bây giờ? Cậu sẽ…”
“Sẽ không.”
Mộc Tịch đánh gãy suy nghĩ miên man của cô ấy, ngữ khí kiên định: “Tin mình.”
Sau khi trở về Hàn Quốc, lịch trình của Hạ Duy cũng dày đặc, thông qua internet, cũng biết chút chút về hướng đi của chương trình, chỉ là ngẫu nhiên sẽ nhớ tới fan cuồng kia của mình.
“Tôi thích Hạ Duy.”
“Nghệ sĩ tôi thích nhất là Hạ Duy.”
Nói như thế trước mặt phóng viên không dưới trăm lần.
…
Sau trận cãi vã hôm đó, Mộc Tịch lại bắt đầu lịch trình bận rộn, cũng không biết là cố ý hay vô tình: Cô phải tham dự kỳ quay “Chị Gái Đến Rồi.” và bị Lý Phàm an bài là bạn thân bí mật của Khương Nghiên Nghiên. What’s the fuck?
Nhưng mà, có thể gặp được nữ thần, mặc kệ đi.
Không khí tổ quay phim có vẻ không tốt như mong đợi, tất cả mọi người đều bận rộn công việc của mình, không rảnh bận tâm tới Mộc Tịch.
Nhưng Mộc Tịch hiểu, trước kia chương tình gióng trống khua chiên tuyên truyền, mà sau đó cô lên giọng rời khỏi sân khấu, việc đó xem vả mặt tổ tiết mục bôm bốp. Tiếng xấu lan truyền, khi trở lại thì không bị xem thường đã là đặc ân.
Mặc dù lý giải như thế, nhưng cô cũng rất xấu hổ, vì thế lúc Hạ Duy chưa tới, lặng lẽ cùng Ngải Đạt trốn vào nhà vệ sinh. Nhưng mà, Mộc Tịch cảm thấy mình và Khương Nghiên Nghiên có duyên nhà vệ sinh khó dứt ra được.
Nhưng khác so với lần gặp mặt trước đó, Khương Nghiên Nghiên hiện tại tràn đầy tự tin và kiêu ngạo chưa từng có ở ba tháng trước.
“Đã lâu không gặp, Mộc Tịch.” Lần nào Khương Nghiên Nghiên đánh tiếng chào hỏi trước.
Đã lâu không gặp, câu trả lời chỉ được nghe từ miệng của những người bạn lâu chưa gặp mới nói, mà đây cũng là lần thứ hai Mộc Tịch gặp cô ta.
Đây là loại người cô có ấn tượng tốt lắm, cũng không phải là loại người cô muốn kết thân. Nghĩ vậy, Mộc Tịch không khỏi tự giễu, mình lại đến tham dự chương trình với thân phận bạn thân của cô ta, khóe miệng tự giễu.
Nhưng Mộc Tịch lại không nói gì, cô chỉ có thể trút giận bằng cách vẩy nước thành hình cung.
“Vẫy khắp nơi rồi, bẩn muốn chết.” Ngải Đạt đã sớm chịu hết nổi loại đàn bà này rồi.
Mộc Tịch cười thầm, người này luôn có thể đọc được tiếng lòng của chính mình.
“Bẩn?” Giống như đâm vào nỗi đau, biểu cảm bắt đầu dữ tợn: “Thế cô ta trong sạch lắm sao.”
Cho dù không phải là Khương Nghiên Nghiên, hẳn là sẽ có rất nhiều người hoài nghi, Mộc Tịch mới ra mắt được ba năm mà đã đạt được thành tựu như bây giờ mà vẫn còn sạch sẽ?
Nghĩ như vậy, theo góc độ nào đó mà nói, Lý Phàm quả thật cũng đã hết lòng chiếu cố cô trong vòng ba năm nay rồi.
“Cô cho rằng mọi người đều giống cô? Vì sao Mộc Tịch…”
Tựa như sắp đại chiến…
“Ngải Đạt.” Mộc Tịch cắt ngang cô ấy, ánh mắt bảo, tranh cãi vô nghĩa.
Cùng lúc đó, ở ngoài cửa truyền tới giọng nói của nhân viên công tác: ” Ui, hy vọng hôm nay đừng có quay đến sáng, mụn trên mặt không ngừng hô hào rồi nha.”
Nhìn thấy sự thay đổi của hai người sau khi bước vào, Mộc Tịch cảm thán, hóa ra cô vẫn còn nhiều thiếu sót, điều cô cần cải thiện có lẽ là kỹ năng diễn xuất mà mình rất kiêu ngạo.
Khương Nghiên Nghiên tội nghiệp ngồi dưới đất, trên khuôn mặt thanh tú có một giọt nước mắt trong suốt đọng lại, thấy nhân viên công tác thì lập tức đứng dậy: “Mọi người, mọi người đừng hiểu lầm.”
What are you làm gì vậy? Mẹ nó, định hãm hại tôi à?
Suy nghĩ của Ngải Đạt đơn giản, tứ chi phát triển, gặp loại người dơ bẩn giỏi diễn xuất như Khương Nghiên Nghiên lập tức muốn phát hỏa. Mộc Tịch đi trước cô ấy một bước, ý vị thâm trường nói một câu: “Đừng đôi co với cô ta nữa”
Vẻ mặt của hai nhân viên công tác bối rối, giống như muốn tìm hiểu đến cùng.
Nhưng mà, cái gọi là sự thật chỉ có thể được đoán bởi chính họ.
Ghi hình xong cũng không thấy Hạ Duy, thật đúng là vô duyên mà.
Chỉ là đêm đó, trên mạng bắt đầu truyền các loại lời đồn:
#Mộc Tịch đùa giỡn Nghiên Nghiên, Mộc Tịch ức hiếp nghệ sĩ công ty trong nhà vệ sinh#
#Mộc Tịch vì Khương Nghiên Nghiên cùng nhóm CP với Hạ Duy nên hâm mộ ghen tị, ở góc không người bùng bổ…#
Liên quan đến Khương Nghiên Nghiên, Hạ Duy, ba người cùng tiến lên hotsearch.
Tên của cô cuối cùng cũng dính vào nữ thần nhà mình, kết quả không phải chuyện tốt gì.
Không biết Hạ Duy sẽ nghĩ như thế nào.
Hầu hết các bình luận trên Weibo của Mộc Tịch về bị phần lớn thủy quân chiếm đóng, đủ loại nhục mạ, yêu cầu cô giải thích.
Giải thích?
Đó không phải là khi làm sai mới phải giải thích sao?
Yên lặng qua một tuần, đợi sóng lớn qua đi mới hoạt động tiếp, khó có được nghỉ ngơi, không biết là có nên cảm ơn người bịa đặt không?