- Hoa Trên Mây
- Trong thôn có một cô nương
- Chương 165 - Phiên Ngoại 5 - HOÀN
P/S: Chương này khuyến mãi không hide gì cả ^^. Đây cũng là chương kết thúc Trong Thôn Có Một Cô Nương rồi. Rất cám ơn các bạn đã ủng hộ team trong thời gian qua
—–
Huyền Vân Sơn, mây mù giăng kín, kèm theo gió thu, ưu nhã bày ra các loại hình thái, khi thì trầm lặng, khi thì nhẹ nhàng, khi thì xoay vần, khi thì yên tĩnh thanh bình.
Trên đỉnh núi cao vạn trượng, có hai nữ tử, một nữ tử đang ngồi trước bàn đá, một nữ tử khác đón gió múa kiếm.
Nữ tử mặc y phục màu lam nhạt, dáng người lúc múa kiếm có chút mềm mại linh động, kiếm quang mơ hồ lưu chuyển khắp trong gió, kèm theo chiêu thức phiêu dật, nhân kiếm hợp nhất.
Gió thu thổi qua, lá vàng phiêu linh, nữ tử lam y đứng giữa lá thu, lập tức biến ảo kiếm chiêu, làm cho kiếm vốn dĩ mạnh mẽ trở nên ôn nhu như nước, triền miên trầm thấp. Nữ tử múa kiếm, tựa hồ cảm nhận được sự bi thương của lá vàng không đành lòng hủy chúng giữa không trung, nàng nhẹ nhàng bước qua lá rụng, mà kiếm quang lại kéo ra khoảng cách với chiếc lá.
Kiếm quang tựa như bàn tay của nữ tử, mơn trớn chiếc lá trên không trung, tựa như an ủi, tựa như lưu luyến, tựa như che chở, tựa như yên lặng cáo biệt, một một chiếc lá rơi xuống mặt đất, nữ nhân bước chân nhẹ nhàng, rời khỏi nơi mai táng mỗi một chiếc lá, chỉ sợ bản thân không sạch sẽ làm ô uế chiếc lá.
Trước bàn đá, đốt một hương lô, bạch y nữ tử thần sắc ôn nhu, cầm lấy ấm nước sôi trên tiểu lô, cẩn thận đem nước trong rót vào chung trà gốm trắng trên án.
Phút chốc, hương trà tỏa ra, phiêu đãng trong không trung, lẫn vào lá thu, dung nhập kiếm thức, lượn lờ xung quanh lam y nữ tử, tựa như khơi dậy đau thương vì những sinh mệnh mất đi.
Không âm thanh không ngôn ngữ, yên lặng ngấm sâu, mang theo hy vọng cho sinh mệnh lúc sinh tiền. Duyên đến duyên đi, duyên phận vốn là như vậy, duyên bất quá là tu hành trong sinh mệnh. Nữ tử lam y cảm nhận được, vận khí vào kiếm, đảo qua một cái, lá vàng thoáng chốc lại vũ động giữa không trung, mang theo tôn trọng cùng hy vọng đối với sinh mạng, cuối cùng rơi vào mảnh đất cực kỳ sạch sẽ.
” A Nguyên, nếm thử trà vong ưu này đi.” Bạch y nữ tử đem chung trà đẩy đến trước mặt Lục Nguyên Sướng, thần sắc bình thản.
” Phù Nương cảnh giới càng ngày càng cao, có lẽ là nhờ vào thanh sơn lục thủy nơi đây.” Lục Nguyên Sướng cười khẽ, ngồi xổm trước bàn đá, hai ngón tay cầm lấy chung trà, chậm rãi thưởng thức.
” Chiêu thức của A Nguyên mới khiến người ta cảm thán, sát phạt quyết đoán, ai có thể nghĩ đến Ngọc Diện Phi Tướng đã từng lãnh huyết hôm nay ngay cả một phiến lá rụng cũng sẽ thương tiếc.” Cố Tiểu Phù lạnh nhạt nói, nghĩ thầm lão thần tiên quả thật nhìn thấu Lục Nguyên Sướng, lưu lại nơi Niết bàn này để nàng rột rửa tâm linh, ba năm, rốt cuộc làm nhạt đi sát khí trên người Lục Nguyên Sướng.
Ngay cả tướng mạo của Lục Nguyên Sướng hiện nay, chấp niệm giữa mi tâm chỉ còn nhàn nhạt, ôn nhuận như ngọc, khiến tâm trí hướng về.
Hai người đều không muốn nhiều lời, tĩnh tâm thưởng thức trà, cảm nhận thế gian yên tĩnh. Không phải người tài đức không thể lánh xe thế tục, mà thế tục, khiến tâm trí không kiên định, ẩn vào sơn lâm, là để tận hưởng linh khí.
Chỉ là người của thế tục, rốt cuộc bị chuyện thế tục trói buộc, đỉnh đầu chim ưng xoay quanh, tiếng kêu trong vắt đánh vỡ sự yên tĩnh.
Lục Nguyên Sướng giơ tay lên, chim ưng đáp xuống, khéo léo đậu trước mặt nàng, rút lấy tấm giấy nhỏ trên chân chim ưng, Lục Nguyên Sướng khẽ phất tay áo, chim ưng lại bay thẳng lên bầu trời, chỉ trong thoáng chốc đã biến mất, dường như chưa từng đến quấy rầy sự thanh tịnh của hai người.
Lục Nguyên Sướng mở tờ giấy nhỏ ra, ánh mắt ngưng trọng, tâm tư xoay chuyển, sau đó lại trở nên ôn hòa.
” Quả Nhi có chuyện gì?” Đối với nữ nhi của mình, Cố Tiểu Phù đã không còn tâm trạng u buồn trước đó, nhìn thấy Lục Nguyên Sướng không đáp, nàng lấy đoạt lấy mẫu giấy, trong lòng có chút bất an.
Chỉ liếc mắt nhìn, Cố Tiểu Phù liền biến sắc, nghi ngờ nhìn về phía Lục Nguyên Sướng nhàn nhã, không biết vì sao Lục Nguyên Sướng lại thờ ơ như vậy.
” Quả Nhi mười tám tuổi rồi, là một đại cô nương, xem ra chúng ta phải về kinh uống chén trà con dâu rồi.” Lục Nguyên Sướng cười khẽ nói.
” A Nguyên, không phải là tức giận hồ đồ rồi chứ.” Cố Tiểu Phù đặt tay lên trán Lục Nguyên Sướng, lại đổi lấy tiếng cười sang sảng của Lục Nguyên Sướng.
” Quả Nhi của chúng ta trời sinh lãnh đạm, luôn lo lắng nàng cả đời này sẽ vô dục vô cầu, cô độc sống quãng đời còn lại, ai ngờ ông trời thương hại, để nàng cuồng dại một lần, người làm mẫu thân, cớ gì lại không vui.” Lục Nguyên Sướng cười nắm tay Cố Tiểu Phù, vui mừng nói.
” Thế nhưng Quả Nhi, tìm cũng là nữ nhân.” Cố Tiểu Phù luôn cảm thấy không đúng, khuê nữ cùng nữ nhân kết lương duyên, thân là a nương không nên lo lắng sao?
” Nữ nhân thì như thế nào? Chúng ta chẳng phải cũng là nữ nhân.” Lục Nguyên Sướng không để tâm, nàng để tâm chính là tâm ý của Quả Nhi.
” Tuy như vậy, nhưng…” Bởi vì chuyện của mình, Cố Tiểu Phù chưa từng trách cứ Quả Nhi, chỉ là con đường này quá mức gian khổ, nàng và Lục Nguyên Sướng đi trên con đường này, không biết đã ăn bao nhiêu khổ, nàng đau lòng Quả Nhi, dĩ nhiên không hy vọng Quả Nhi cũng đi vào con đường này, thân bại danh liệt.
” Đi thôi, chúng ta thân là a nương, dù sao cũng phải giúp đỡ khuê nữ đạt thành tâm nguyện. Khuê nữ của Lục Nguyên Sướng, không cho phép kẻ khác lên mặt giáo huấn!” Bỏ đi sự tĩnh tâm không dễ có, giúp Quả Nhi bước vào đời, Lục Nguyên Sướng biết, đây chính là tâm nguyện của nàng.
Chúng sinh đông đảo, thế tục khắt khe, dù sao cũng là sinh lão bệnh tử, yêu biệt ly, oán không dứt, cầu không được, tất khổ, Lục Nguyên Sướng nếm đủ tư vị trong đó, như vậy nếm thêm một loại, có gì không thể.
Trước Vĩnh Định Môn, giám quốc trưởng công chúa thống lĩnh quần thần, nghênh đón hoàng đế và hoàng hậu hồi triều. Quả Nhi thần sắc bình tĩnh, chỉ có người thân cận mới thấy được đáy mắt không gợn sóng của nàng lúc này hiện lên vẻ kích động khi gặp lại song thân.
Tiểu Tiểu mười ba tuổi, đã hiện lộ đường nét yêu kiều, được Quả Nhi dốc lòng bồi dưỡng nhiều năm, trên người cũng mang vẻ trầm tĩnh hỉ nộ không hiển lộ của Quả Nhi, bất quá rốt cuộc bản tính thẳng thắn, nhìn thấy Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù đôi mắt liền rưng rưng, tiểu công chúa tôn quý nhất của Đại Đường, cố nén xúc động muốn xông lên ôm lấy song thân, chịu đựng không cho nước mắt trà ra, đoan trang ưu nhã hành lễ với song thân.
Hoàng đế và hoàng hậu vắng mặt đã lâu, các triều thần rất kích động, long trọng hô to ‘vạn tuế’, trong ngữ khí mang theo lo lắng đã lâu, còn có tôn kính phát ra từ nội tâm, khai quốc hoàng đế dùng máu gây dựng mảnh giang sơn này, dùng nhân từ xây đắp lại gia viên đỗ này, vừa ân vừa uy, in xuống ấn ký vĩnh viễn không xóa được trong lòng con dân Đại Đường.
Nàng là trung tâm của Đại Đường, là tinh thần của Đại Đường, mặc kệ nàng rời đi bao lâu, mặc kệ trưởng công chúa dần thành thục đến có thể nắm rõ thủ đoạn chính trị, trong lòng quần thần, Lục Nguyên Sướng vẫn chính là Định Hải Thần Châm, không thể thay thế được.
Hoàng thượng hồi triều, thiên hạ chúc mừng, đặc biệt những bách tính không biết chuyện, thấy hoàng thượng bệnh nặng tinh thần khỏe mạnh đứng trước thành lâu, bất an sợ hãi dưới đáy lòng mới xem như chân chính buông xuống.
” Trẫm vừa đi ba năm, cũng đều nhờ các khanh giúp đỡ trưởng công chúa, Đại Đường thái bình thịnh vượng, quả thật là công lao của các khanh.” Lục Nguyên Sướng khẽ nâng tay, khiến chúng thần bình thân.
Trở lại hậu cung, Quả Nhi mang tấu chương đã chuẩn bị từ lâu đến ngự thư phòng, mà Cố Tiểu Phù, lại ôm Tiểu Tiểu đang khóc lóc ôn nhu an ủi.
Ba năm quốc gia đại sự, tấu chương chồng chất như núi, Lục Nguyên Sướng không có tâm tình để xem, nếu như đã giao giang sơn này cho Quả Nhi, nàng liền không muốn thu hồi lại, nhìn thấy Tiểu Tiểu ngừng khóc, Lục Nguyên Sướng liền nói với Quả Nhi: “Gọi nàng đến đây, gặp mặt a nương.”
Khuôn mặt ung dung của Quả Nhi sau khi nghe lời này liền có chút khẩn trương, trong lòng nàng biết nếu như chuyện triều thần biết được, thì không thể nào giấu diếm được Lục Nguyên Sướng, dù sao ám vệ nàng đã từng sử dụng qua, bản lĩnh của bọn họ không phải người bình thường có khả năng tưởng tượng, mà chủ tử duy nhất của ám vệ, chính là Lục Nguyên Sướng, ám vệ có thể tùy nàng sử dụng, bất quá là mệnh lệnh của Lục Nguyên Sướng mà thôi.
So sánh với Quả Nhi coi như bình tĩnh, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Tiểu vốn đã khóc đỏ lúc này cũng tái nhợt rất nhiều, nàng rất lo lắng nhìn tốt hơn, muốn lên tiếng nói tốt vài lời cho tỷ tỷ, chỉ là nhìn thấy nét mặt nghiêm túc của Lục Nguyên Sướng, Tiểu Tiểu liền không có dũng khí.
” Quả Nhi, gọi nàng đến đi, không sao đâu.” Cố Tiểu Phù bình tĩnh lên tiếng, tiếp thêm dũng khí cho Quả Nhi.
Tay của Quả Nhi ẩn dưới ống tay áo rộng lớn, liên tục nắm chặt, lại buông ra lại nắm chặt, bị ánh mắt của Lục Nguyên Sướng nhìn đến thân thể cứng nhắc, nghe được Cố Tiểu Phù mỉm cười lại dùng ánh mắt trấn an nhìn nàng, Quả Nhi luôn mãi suy nghĩ cuối cùng mới chậm rãi buông tay, xoay người tự mình đi gọi người kia.
Thanh xuân mỹ hảo, dung mạo non trẻ, không nhiễm thế tục, chấp nhất tựa như thiêu thân dám mạo hiểm tất cả.
Trước mắt là một đôi đối lập, Quả Nhi lãnh đạm, nhưng lúc đối mặt nữ nhân ấm áp bên cạnh, mọi lãnh đạm lập tức bị dung hóa, giữ gìn che chở trước người nàng, tuy rằng ánh mắt lợi hại của Lục Nguyên Sướng vẫn dừng lại trên người nữ nhân kia, nhưng ánh mắt bình thản trong suốt của nàng khiến Cố Tiểu Phù hài lòng gật đầu.
Lục Nguyên Sướng nhìn các nàng, tựa như thấy được nàng và Cố Tiểu Phù lúc trẻ, cũng là đồng thanh đồng thủ như thế, không sợ hãi mà đối diện tất cả khó khăn từ bên ngoài.
” Liễu Chiêu Nhi, ngươi biết tội không?” Lục Nguyên Sướng lạnh nhạt nói.
” Dân nữ không biết.” Liễu Chiêu Nhi khẽ thi lễ, không hề sợ hãi mà trả lời.
“Mê hoặc đương triều giám quốc trưởng công chúa, ảnh hưởng triều chính, dùng thân phận thường dân ở lại hoàng cung, vô tội sao? Năm đó ngã bệnh ven đường, việc này vốn là có chút kỳ lạ, nhưng nhìn thấy cử chỉ ngôn hành của ngươi sau khi vào cung, hiện tại mới biết năm đó là có âm mưu, thật sự là một nữ nhân lợi hại, không chỉ có thể lừa được từ tâm của hoàng hậu, còn thể lừa được ám vệ!” Lục Nguyên Sướng mỗi chữ mỗi câu, lớn tiếng nói.
” Phụ thân….” Quả Nhi làm sao chịu được Lục Nguyên Sướng chỉ trích Liễu Chiêu Nhi như vậy, không khỏi mất đi chừng mực, muốn lên tiếng biện hộ.
” Quả Nhi, đừng lên tiếng.” Cố Tiểu Phù nhìn thấy Lục Nguyên Sướng sắc mặt càng thêm âm trầm, không khỏi ngăn cản Quả Nhi, Quả Nhi càng nói giúp, Lục Nguyên Sướng sẽ càng làm khó các nàng.
Liễu Chiêu Nhi rất bình tĩnh, mỉm cười với Quả Nhi, lại cung kính nói với Lục Nguyên Sướng: “Chiêu Nhi yếu ớt, một mình ngất đi nơi hoang dã, may mắn được nương nương cứu giúp, Chiêu Nhi cảm kích vạn phần. Chiêu Nhi vào kinh, nhờ hoàng thượng cùng nương nương thiện tâm, nhưng đó cũng không phải điều lúc đầu Chiêu Nhi mong muốn. Sau khi vào cung, được công chúa dốc lòng chữa trị, thấy Chiêu Nhi cô đơn lại thường xuyên bầu bạn, có ân cứu mạng, lại tình thâm ý trọng.”
” Công chúa đối đãi Chiêu Nhi như tri kỷ, Chiêu Nhi dù có chết cũng không thể hồi báo. Đại Đường vạn lý giang sơn, nghìn vạn bách tính, dựa vào công chúa cùng triều đình. Hoàng thượng bệnh nặng tĩnh dưỡng, công chúa ngày đêm vất vả việc triều chính, Chiêu Nhi không đành lòng công chúa vất cực nhọc, chỉ đành dựa vào chút sức lực phân ưu cùng công chúa. Trong triều có văn thừa tướng chấp chính, quốc gia đại sự do Võ Uy Quốc Công xử lý, Chiêu Nhi không biết mình có tài đức gì có thể khống chế triều đình, có thể mê hoặc công chúa tâm lo vạn dân.”
Lục Nguyên Sướng nghe vậy, trầm mặc không nói. Thật ra Liễu Chiêu Nhi giúp đỡ Quả Nhi, Lục Nguyên Sướng đã sớm biết được, thi hành quốc sách, cử chỉ cao minh, không chỉ khiến Đại Đường càng mạnh hơn, còn giúp Quả Nhi khống chế triều cục. Với tính toán của Lục Nguyên Sướng, cục diện hôm nay nếu để cho Quả Nhi tự mình xử lý, ít nhất cần mười năm mới đạt được, bản lĩnh của Liễu Chiêu Nhi, rõ ràng rất lớn, chỉ ba năm ngắn ngủi, nếu như đặt trên người triều thần, cũng đủ để giữ chức thừa tướng.
Lục Nguyên Sướng thưởng thức thủ đoạn của Liễu Chiêu Nhi, mưa phùn thấm đất, lúc tỉnh ngộ đã phát hiện thiên địa đại biến. Như Liễu Chiêu Nhi, nếu là toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho Quả Nhi, chính là phúc của Đại Đường, nhưng Lục Nguyên Sướng trải qua Chu triều vong quốc, càng sợ Liễu Chiêu Nhi lòng có mưu đồ, dần dần thâu tóm quyền lực trong tay Quả Nhi, làm cho Đại Đường sụp đổ.
Hơn nữa lời nói của Liễu Chiêu Nhi, có chút ám chỉ trách cứ, nếu không phải Lục Nguyên Sướng ném một đống chuyện lại cho Quả Nhi, Quả Nhi cũng không cần lao tâm lao lực, mất đi cuộc sống tự do, nàng cũng không bởi vì ân cứu mạng mà ra công hiến kế.
Bất quá nói như vậy, vào trong tai Lục Nguyên Sướng, bỏ đi gai góc, chậm rãi thưởng thức, càng cảm thấy chân tâm Liễu Chiêu Nhi dành cho Quả Nhi.
“Nếu trẫm không tin, thì sao?” Lục Nguyên Sướng trầm giọng nói.
“Nếu muốn Chiêu Nhi chết, có gì là khó.” Liễu Chiêu Nhi bình thản mỉm cười, tự tin nói: “Mạng của Chiêu Nhi vốn là hoàng thượng và hoàng hậu cứu, trả lại, cũng là lẽ phải.”
” Như vậy rất tốt! Người đâu!”
Nội thị nghe vậy, bận rộn bưng một chiếc khay khom người đứng trước mặt Liễu Chiêu Nhi, bên khay là một đoạn vải trắng, một chén rượu độc, môt cây chủy thủ.
” Công chúa, Chiêu Nhi đi trước, mặc kệ bao nhiêu năm, Chiêu Nhi cũng sẽ ở cửu tuyền chờ công chúa, không qua Cầu Nại Hà, không uống Canh Mạnh Bà, Chiêu Nhi vẫn sẽ nhớ công chúa, chỉ nguyện cùng công chúa tái thế luân hồi.” Liễu Chiêu Nhi kiên định nói.
Các nàng vốn là không xứng, thân phận, địa vị, quyền thế, đều không xứng đôi, nàng vốn là một linh hồn kiếp trước, xuyên qua thời không đến thế giới này, nàng may mắn trọng sinh, hưởng thụ sự ôn nhu hiếm có của Quả Nhi, tất cả như vậy là đủ rồi. Chuyện của các nàng, triều thần từ lâu làm cho sôi sục, Quả Nhi ở giữa khó xử, một bên là trách nhiệm quốc gia, một bên là mối tình đầu thâm tình, thế nhưng ở địa vị của nàng, không cách nào lưỡng toàn.
Chiêu Nhi biết Quả Nhi khó xử, tình thế lúc này còn khó khăn hơn lúc Quả Nhi mới vừa tiếp nhận trọng trách giám quốc, một người chấp chính có thể vô năng, nhưng phẩm hạnh không cho phép kẻ khác nghi ngờ, đây là căn cơ lập quốc. Mà Quả Nhi hôm nay gặp phải, chính là triều thần nghi ngờ cùng chống đối, cục điện vốn dĩ tốt đẹp lại đột nhiên bị đoạn tình cảm này đánh vỡ.
Liễu Chiêu Nhi từng âm thầm bỏ đi, nhưng bị Quả Nhi tìm về, Quả Nhi nói là bên nhau ngày nào hay ngày đó, con đường sau này lại mờ mịt bất định. Hai nữ tử, chu toàn giữa triều đình Đại Đường, gian khổ có thể tưởng tượng được, mà đó cũng không phải cản trở lớn nhất giữa các nàng, mà vị khai quốc hoàng đế ngồi ngay ngắn trước mặt, mới đúng là rào cản các nàng không cách nào vượt qua.
Quả Nhi nhìn thấy ánh mắt kiên định của Liễu Chiêu Nhi, trong lòng không khỏi đau khổ. Lục Nguyên Sướng cô đơn, Lục Minh Hi nàng chẳng lẽ không cô đơn sao? Thuở nhỏ rời xa song thân, niên thiếu một mình đối mặt triều đình đầy hồ ly xảo huyệt, đêm lạnh, lại có ai biết!
Quả Nhi thuở nhỏ kiên cường, đôi mắt hạnh thật to dần ngưng tụ nước mắt, cổ họng vạn phần khô sáp, bị Lục Nguyên Sướng ép đến tuyệt cảnh như vậy, tu dưỡng bẩm sinh cho đến nay phút chốc tan vỡ, nàng hung hăng ném chiếc khay kia xuống đất, hai đầu gối quỳ xuống đất, bi phẫn nói: “Quả Nhi bình sinh không cầu ngôi vị của phụ thân, không cầu quyền khuynh thiên hạ, chỉ cầu tiêu dao tự tại, quy ẩn sơn lâm, sống ngày tháng bình phàm. Là phụ thân đặt con lên vị trí này, là phụ thân muốn con xưng đế, phụ thân là thiên tử Đại Đường, làm sao không hiểu vị trí kia một khi ngồi lên, chính là thật sự cô độc!”
“Phụ thân có a nương bầu bạn, không muốn bị trói buộc trong hoàng thành, Quả Nhi thuở nhỏ cơ khổ, làm sao chịu được tịch mịch lạnh lẽo chốn hoàng cung! Chiêu Nhi đến cùng con, phụ thân vì sao lại muốn khiến nàng rời đi! Nếu phụ thân không bỏ được giang sơn này, vậy Quả Nhi chắp tay trả lại là được rồi, sau đó cùng Chiêu Nhi ẩn cư sơn dã, trên đời này sẽ không còn Đại Đường trưởng công chúa nữa!”
Quả Nhi càng nghĩ càng bi hận, nhặt lấy chủy thủ trên đất, muốn tự mình hại mình, nàng thân là người của Lục gia, có cốt khí của Lục gia, không cho phép người khác nghi ngờ tình yêu của nàng.
” Quả Nhi!!!!!”
Lục Nguyên Sướng chưa từng nghĩ đến Quả Nhi sẽ mạnh mẽ chống trả như vậy, Cố Tiểu Phù hô thành tiếng, Tiểu Tiểu càng sợ đến vẻ mặt tái nhợt, mà Liễu Chiêu Nhi một lòng đặt trên người Quả Nhi, xông đến đầu tiên, dùng bàn tay mảnh mai của mình bắt lấy lưỡi dao, lực quá lớn, dĩ nhiên khiến Quả Nhi không cách nào cử động.
” Chiêu Nhi!” Quả Nhi nhìn thấy Liễu Chiêu Nhi hai tay nhuốm máu, vội vàng buông tay, đem tay của Liễu Chiêu Nhi nhẹ nhàng đẩy ra, liền thấy hai lòng bàn tay bị cắt thật sâu.
Đến lúc này, không cần lại thử dò xét, Lục Nguyên Sướng thở phào nhẹ nhỏm, thầm nghĩ Quả Nhi có hậu phúc, tìm được một người hữu tình.
Cố Tiểu Phù nhìn thấy Lục Nguyên Sướng buông lỏng, liền vội vàng gọi ngự y đến đây trị thương, Quả Nhi cho lui ngự y, tự mình thay Liễu Chiêu Nhi bôi thuốc.
Rõ ràng chảy máu quá nhiều, rõ ràng đau đến sắc mặt tái nhợt, Liễu Chiêu Nhi vốn là huyết khí hư nhược dĩ nhiên lại nở nụ cười ôn nhu an ủi Quả Nhi: “Không đau.”
Vết thương sâu, có thể thấy được xương trắng, nụ cười ấm áp rồi lại miễn cưỡng, làm cho Quả Nhi cực kỳ đau lòng. Quả Nhi băng bó cho Liễu Chiêu Nhi xong, vừa thương xót, vừa oán hận nhìn Lục Nguyên Sướng, nói: “Người hài lòng rồi chứ!”
Lục Nguyên Sướng cười nhạt, căn bản không ngờ khuê nữ của mình lại như vậy, Cố Tiểu Phù biết Lục Nguyên Sướng lúc này nói gì cũng là sai, nên liền để Quả Nhi đưa Liễu Chiêu Nhi đi, sau đó trò chuyện cùng Quả Nhi.
” Tính tình của phụ thân, con sao lại không biết, chỉ cần nhịn một chút, người có thể làm được gì chứ!” Cố Tiểu Phù nắm tay Quả Nhi, khuyên nhủ.
” Phụ thân thật quá đáng, người tại sao không nghĩ năm đó a nương chịu ủy khuất, người thiếu chút làm thịt người ta.” Nói đến Quả Nhi, bình tĩnh trở lại thật ra cũng hiểu được tâm tư của Lục Nguyên Sướng, bất quá cho dù như vậy, nàng cũng không cho phép bất cứ ai đối đãi Liễu Chiêu Nhi như thế.
” Phụ thân của con, miệng cứng lòng mềm, lúc đầu mới vừa nhận được tin tức trong kinh, là a nương lòng có khúc mắc, nhưng phụ thân con lại rất vui vẻ, không chút để tâm thân phận của Liễu Chiêu Nhi, lại biết con tình thế khó xử, nên lập tức hồi kinh. Con còn trẻ, từ nhỏ lại không tiếp xúc nhiều người, phụ thân rất lo lắng con bị người khác lừa gạt, lúc này mới muốn thử xem Chiêu Nhi. Hôm nay nhìn thấy, Chiêu Nhi quả nhiên là một nữ nhân tốt trăm năm có một, Quả Nhi của chúng ta thật có phúc.” Cố Tiểu Phù vuốt ve thái dương của Quả Nhi, ôn nhu nhuyễn ngữ điều đình quan hệ giữa hai người họ Lục.
Quả Nhi nghe xong những lời này, trong lòng mới dễ chịu hơn, chỉ là tuy rằng cửa ải của phụ mẫu đã thông qua nhưng triều đình còn không buông tha nàng, loại áp lực đó, đặc biệt có thể tưởng tượng Quả Nhi thậm chí đã quyết định, nếu như triều thần không tha cho Liễu Chiêu Nhi, nàng sẽ dẫn Liễu Chiêu Nhi rời khỏi kinh thành.
” Được rồi, Liễu Chiêu Nhi rốt cuộc là lai lịch gì, giống như khuê nữ thế gia, tinh thông cầm kỳ thư họa, nàng làm sao lại hiểu về chính sự?” Cố Tiểu Phù thật tò mò, dù sao Liễu Chiêu Nhi xuất hiện rất kỳ hoặc, hơn nữa Lục Nguyên Sướng từng phái người điều tra, không cách nào tra được xuất thân của Liễu Chiêu Nhi.
Quả Nhi rốt cuộc là, rất là khó xử, nhưng Cố Tiểu Phù rốt cuộc là người thân cận nhất của nàng, hơn nữa thân phận của Lục Nguyên Sướng nàng cũng đã biết được, có thể nói, Quả Nhi cùng phụ mẫu khoảng cách rất gần. Các nàng đã có thể thành toàn nàng và Liễu Chiêu Nhi, thân thế nói hay không nói cũng như nhau.
Quả Nhi luôn mãi suy nghĩ, mới lên tiếng: “A nương, nàng không phải người ở nơi này của chúng ta, là đến từ một thời không khác, trong thời đại của nàng, nàng là khuê nữ của một đại thần đương triều.”
Người đến từ thời không khác?
Một câu trả lời hợp lý khiến người khác rất ngạc nhiên, bất quá ngẫm lại cũng đúng, nếu không có thân ở triều đình, có thể nào hiểu rõ chính sự, hơn nữa một nữ nhân một mình ngã bệnh xuất hiện ở nơi hoang vắng, nguyên do thông thường không thể nào lý giải nổi.
” Nàng là mượn xác hoàn hồn sao?” Cố Tiểu Phù cưỡng chế chấn động trong lòng, hỏi.
” Không phải, nàng từ lúc sinh ra đã mắc bệnh, mặc dù trong nhà dốc lòng chữa trị, nhưng ở thời đại kia y thuật còn kém so với chúng ta, đến tuổi cập kê bệnh tình nặng thêm, nàng qua đời, cũng không biết tại sao lại trọng sinh đến thời đại của chúng ta.”
Quả Nhi không rõ tại sao lại phát sinh việc này, Cố Tiểu Phù càng không rõ, bất quá Cố Tiểu Phù đã trải qua rất nhiều chuyện, hiển nhiên có định lực rất tốt, nếu Liễu Chiêu Nhi đến nơi này, bệnh tình được chữa khỏi, vậy chính là người ở nơi này, xem như là nể mặt Quả Nhi, dốc hết sức che chở nàng là được rồi.
Nếu như nói Cố Tiểu Phù còn đang suy nghĩ làm sao bảo vệ đôi tiểu nữ nhân này, như vậy Lục Nguyên Sướng chính là cực lực ủng hộ bằng hành động.
Nghỉ ngơi hai ngày, cùng thân nhân đoàn tụ, càng thêm hiểu rõ Liễu Chiêu Nhi, Lục Nguyên Sướng liền lâm triều. Các triều thần không dám ở trước mặt Lục Nguyên Sướng bàn luận việc của Quả Nhi, thế nhưng sau khi thoái triều đến ngự thư phòng, đều là trọng thần, bọn họ có can đảm cũng có trách nhiệm báo cáo việc này với hoàng thượng, cũng tìm ra phương pháp xử lý thích đáng.
” Các ngươi nói những chuyện này, trẫm đã biết, Đại Đường rộng xa muôn dặm, vạn sự vạn vật đều có, các ngươi sao lại hà khắc đối với việc riêng của tiểu nữ nhi như vậy?” Lục Nguyên Sướng không để tâm nói.
” Hoàng thượng, việc nhà đế vương không việc gì là nhỏ, công chúa là nữ nhân mỹ lệ tôn quý vạn phần của Đại Đường, lại là giám quốc công chúa, nắm quyền đế vương, làm như thế, không phải đạo thánh hiền.” Văn thừa tướng đứng thẳng, cảm thấy cách nói này của Lục Nguyên Sướng rất không thỏa đáng.
” Sao? Đại Đường kế tục Chu Triều, phong tục tập quán cũng thế, nhớ năm đó, trong giới hoàng thân quốc thích trao đổi sủng tỳ xem là việc phong nhã, theo trẫm được biết, lúc này trong triều cũng có không ít đại thần nuôi dưỡng sủng nam, trẫm chưa từng ngăn cản, các ngươi cũng không bẩm báo việc này, có lẽ các ngươi cũng không vì chuyện như vậy mà cảm thấy phẩm hạnh của những đại thần kia có ảnh hưởng đến tôn nghiêm của Đại Đường, vì sao công chúa của trẫm lại ngoại lệ?” Lục Nguyên Sướng ngữ khí rất nhạt, thế nhưng các trọng thần nghe thấy mồ hôi lạnh tuôn ra không ngớt.
Trên nói dưới phải nghe, thưởng phạt đều phải nhận, nếu chống đối, chính là trọng tội, vọng ngôn bàn luận việc tư của trưởng công chúa, đây là khinh nhờn uy nghiêm của hoàng gia, các đại thần trong ngự thư phòng làm sao có thể không biết, còn không phải là bởi vì vấn đề người kế vị sao.
“Chúng thần sợ hãi, chỉ là trưởng công chúa đã mười tám tuổi, vẫn chưa chiêu phò mã, nếu như danh tiếng có vết ố, đối với trưởng công chúa mà nói chính là một bất lợi. Bởi vì hoàng thượng nhiều năm không về, hôn sự của trưởng công chúa chậm chạp chưa định, khẩn cầu hoàng thượng sớm ngày tuyển phò mã thay trưởng công chúa.” Một đám đại thần thỉnh cầu nói.
Tình thế hiện nay, bọn họ thấy rất rõ ràng, Lục Nguyên Sướng là quyết tâm muốn đem quyền lực truyền cho Quả Nhi, mà Quả Nhi thân phận nữ nhân tất nhiên không thể đăng cơ, vậy còn có gì đáng suy nghĩ, trưởng tử của Quả Nhi chắc chắn sẽ là người kế vị. Quả Nhi nếu muốn chọn phò mã cơ bản cũng là chọn trong số các nhà đại thần quan trọng của Đại Đường, nếu như chọn trúng một trong số bọn họ, vậy địa vị tôn quý của gia tộc, sẽ kéo dài muôn đời, ai lại không muốn!
Lục Nguyên Sướng nhàn nhạt cười, nhiều năm làm hoàng đế nếu như vẫn không hiểu thì nàng chính là kẻ ngu xuẩn rồi, nàng giả vờ rất bất đắc dĩ nói: “Khuê nữ mười tám còn giữ trong nhà, trẫm cũng rất xấu hổ, chỉ là sư phụ Quả Nhi trước khi lâm chung để lại di ngôn, Quả Nhi đời này không thể có hôn phối, trẫm cho dù đau lòng khuê nữ phải sống cô độc, cũng không thể mạo hiểm để khuê nữ của trẫm đối mặt nguy hiểm tánh mạng, việc này không cần nhắc lại.”
Chúng đại thần nhìn nhau, cũng không biết làm sao đối mặt cách nói này, được, trưởng công chúa không cần nghĩ đến nữa! Mà Lục Nguyên Sướng cảm thấy rất may mắn, ban đầu là mật chỉ thông báo Quả Nhi, do trưởng tử Quả Nhi kế vị, việc này cũng chỉ có Lục Nguyên Sướng Cố Tiểu Phù cùng Quả Nhi ba người biết được, còn ngoại nhân hoàn toàn không biết việc này.
Khí tức của khai quốc hoàng đế là không thể phản kháng, Lục Nguyên Sướng hồi kinh không quá nửa năm, liền an bài thỏa đáng chuyện của Quả Nhi, sắp xếp lại triều đình, cắt chức kẻ vô năng, để Quả Nhi nâng đỡ tâm phúc lên, bồi hai khuê nữ qua mùa xuân ấm áp, liền dẫn Cố Tiểu Phù đi vân du.
Lần này, Lục Nguyên Sướng đi rất an tâm, Quả Nhi tuy không có lòng tiếp nhận ngôi vị, nhưng còn biết hiếu thuận phụ mẫu, một mình gánh vác trọng trách. Mà Lục Nguyên Sướng vui vẻ nhất chính là Lục gia rốt cuộc có một người mang chí lớn, đó chính là Tiểu Tiểu được nàng thương yêu từ nhỏ. Đã biết uy nghiêm của Lục Nguyên Sướng trong triều, đã biết trưởng tỷ nắm đại quyền triều đình, Tiểu Tiểu tuổi nhỏ cảm thấy cảm giác như vậy rất tốt, mà trong quá trình Quả Nhi giáo dục nàng cũng không ngừng bồi dưỡng tư tưởng như vậy cho nàng.
Quả Nhi nhìn bóng lưng của Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù rời đi, nắm tay Liễu Chiêu Nhi, khoác vai Tiểu Tiểu, nhẹ giọng nói: “Tiểu Tiểu, tỷ tỷ cũng muốn giống như phụ thân và a nương, nhưng còn phải cố gắng .”
Tiểu Tiểu nghiêm túc nhìn Quả Nhi, gật đầu nói: “Tỷ tỷ, Tiểu Tiểu sẽ không để cho các ngươi thất vọng.”
Đúng vậy, phụ mẫu đi rồi, tỷ tỷ chí không tại nơi này, như vậy tất cả trọng trách, liền do nàng đến gánh vác thôi! Cũng là họ Lục, vẫn luôn hưởng sự vinh quang của một vị công chúa, nhìn thấy gian nan của phụ mẫu cùng tỷ tỷ, Tiểu Tiểu cảm thấy nàng phải vì Lục gia các nàng làm chút gì đó, nắm chắc quyền lực, tiếp nhận giang sơn, để phụ mẫu cùng tỷ tỷ đươc tự do tự tại, đó là những gì Tiểu Tiểu có thể làm được.
Tiểu Tiểu biết, tương lai không lâu, nàng sẽ một mình đối mặt cả giang sơn Đại Đường, nàng tuy rằng có thể quyền khuynh thiên hạ, nhưng cũng sẽ mất đi thân tình, nàng sẽ cô độc, nàng chỉ có thể một mình sống trong hoàng thành này, nhưng, vì phụ mẫu và tỷ tỷ, có cái gì không được chứ?
Muốn gặp được một người tâm đầu ý hợp, thực sự quá khó khăn, chỉ có quyền lực trong tay, mới là thứ khiến người ta chân chính quyến luyến cùng an tâm.
Tiểu Tiểu quay đầu sang chỗ khác, lau đi nước mắt, sau này, nàng sẽ không còn là tiểu công chúa được bảo vệ nữa, nàng không thể mềm yếu vô tri nữa.
Bảy năm sau, trên đỉnh Huyền Vân Sơn.
Vẫn trước tiểu án trà hương, vẫn kiếm khí trục phong, vẫn là kinh niên qua năng tháng, tương cứu trong lúc hoạn nạn, Cố Tiểu Phù điềm tĩnh chấp ấm trà, Lục Nguyên Sướng nhẹ nhàng múa kiếm, biến hóa, giữa mái tóc đen điểm vài sợi bạc, mi mục tường hòa.
Kiếm phong vốn dĩ chuẩn bị thu lại, đột nhiên biến ảo, hướng về một phương hướng mà đâm tới.
” Keng ~”
Kim khí chạm vào nhau, phát ra âm thanh lãnh liệt, phá vỡ sự yên tĩnh.
Người tới, dùng kiếm của mình quấn lấy kiếm của Lục Nguyên Sướng, khiến cho Lục Nguyên Sướng phải ứng phó.
Cố Tiểu Phù bên cạnh, xuất hiện một nữ nhân cung kính hành lễ, sau đó Cố Tiểu Phù bảo nàng ngồi xuống trước bàn nhỏ, dịu dàng cầm bình rót trà.
Bên kia đấu kịch liệt, bên này nhàn nhã thưởng thức trà, một lúc lâu sau, hai người mới thu thế tách ra.
” Đến rồi, sớm hơn dự đoán rất nhiều.” Lục Nguyên Sướng thu kiếm, nhận khăn tay Cố Tiểu Phù đưa tới lau mồ hôi.
” Tiểu Tiểu thông tuệ, Chiêu Nhi dốc lòng dạy dỗ, có thể dạy đều đã dạy, tất cả của người cũng nhất định giao cho nàng, hôm nay, Quả Nhi cũng giống như người, cũng là một người nhàn vân dã hạc.” Quả Nhi vấn an song thân, liền ngồi bên cạnh Liễu Chiêu Nhi, tùy ý Liễu Chiêu Nhi lau mồ hôi cho nàng.
Lục Nguyên Sướng thấy thế, huých Cố Tiểu Phù một cái, Cố Tiểu Phù cho nàng một ánh mắt muốn giúp mà không giúp được, cũng phải, các nàng thanh xuân quyến luyến, còn chúng ta lão phu thê rồi, không ân ái bằng các nàng!
Tiếng đàn du dương, chậm rãi phiêu tán giữa núi đồi.
Có câu nói là tình không biết bắt đầu từ lúc nào, nguyện không biết mà hướng tới, muôn kiếp luân hồi, chung quy bất quá một tiếng khóc nỉ non, một nắm đất vàng, một mảnh tình, một đời yêu. Thứ bình thường của nhân sinh, chung quy hóa vô hình, lưu lại, chính là một tia ấm áp, nhất sinh nhất thế.