Hứa Nhất Ninh nằm liệt trên giường, chìm đắm trong suy nghĩ.
Nếu bây giờ nói với Lục Ngữ An để cô ấy quên chuyện đó đi và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, có phải giống như một tên cặn bã không?
Chắc vậy, cô nghĩ cái kiểu mặc quần vào và không chịu trách nhiệm như thế này là hành vi mà bản thân cô rất coi thường.
Nhưng từ trước đến nay cô chỉ coi cô ấy là em gái nhà hàng xóm, chưa bao giờ có ý nghĩ quá đáng.
Lục Ngữ An đi ra sau khi tắm rửa thay quần áo, thấy Hứa Nhất Ninh vẫn chưa nhúc nhích, cô ấy nói: “Chị Nhất Ninh, em định gọi đồ ăn ngoài, chị muốn ăn gì?”
Bây giờ là mười một giờ, Lục Ngữ An đang đói lắm rồi.
“Thế nào cũng được.” Hứa Nhất Ninh đáp.
“Được, để em đặt.” Họ đến từ cùng một nơi và có khẩu vị khá giống nhau.
“Ngữ An, sau khi gọi đồ ăn em lên lầu lấy quần áo giúp chị, chị muốn đi tắm.”
“Được.” Lục Ngữ An nói xong ngồi xuống bên giường, cầm điện thoại lên chuẩn bị gọi đồ ăn.
Hứa Nhất Ninh cau mày nhìn chằm chằm cô gái ngồi bên giường, trong lòng gào thét: Em không thể ra phòng khách bên ngoài ngồi gọi đồ ăn à??
Nhưng cô gái quay lưng về phía cô và không để ý đến ánh mắt như dao của cô, nên cô chỉ có thể bất lực nói: “Ngữ An, em ra phòng khách ngồi gọi đồ ăn được không?”
Lục Ngữ An quay người lại, khó hiểu nhìn cô.
Hứa Nhất Ninh thở dài nói: “Chị muốn đi tắm.”
Bây giờ cô đang trần truồng, chiếc khăn tắm vẫn nằm trên mặt đất, chẳng lẽ muốn cô khỏa thân đi lại trước mặt cô ấy sao?
“Vậy thì chị đi đi.” Lục Ngữ An đáp.
“Chị không mặc quần áo.”
Lục Ngữ An vẫn khó hiểu.
“Em muốn chị khỏa thân đi qua trước mặt em sao?” Hứa Nhất Ninh nghiến răng.
Lục Ngữ An ồ một tiếng, sau đó cô ấy phản ứng lại, lập tức đứng dậy cười đi ra ngoài.
Trên người cô còn có nơi nào mà cô ấy chưa thấy đâu, có gì mà ngại ngùng chứ.
Nước trong phòng tắm bốc hơi nghi ngút, Hứa Nhất Ninh đầu bù tóc rối đứng dưới vòi hoa sen, để cho dòng nước ấm chảy khắp cơ thể, đầu óc rối bời.
Một lúc sau, cô quay người lại, lấy hai tay lau nước trên mặt, mở mắt và hạ quyết tâm.
Phải nói rõ với Lục Ngữ An, không thể phạm sai lầm lần nữa, bằng không cô làm sao có thể giải thích với chú Lục và dì Lục. Nếu bố mẹ cô biết, chắc chắn sẽ sụp đổ, bởi vì cô còn chưa công khai xu hướng tính dục với gia đình, bố mẹ cô còn tưởng rằng cô sẽ kết hôn và sinh con.
“Chị Nhất Ninh, quần áo đây ạ, chị ra lấy đi.” Giọng của Lục Ngữ An vang lên ngoài cửa.
“Em để nó ở cửa đi.”
“Vâng.”
“Đặt nó xuống và nhớ đi ra ngoài.” Hứa Nhất Ninh lại nói thêm.
Nghe vậy, Lục Ngữ An suýt nữa cười thành tiếng, cô ấy ồ rồi đi ra ngoài.
Khi Hứa Nhất Ninh ăn mặc gọn gàng đi ra ngoài, Lục Ngữ An đã dọn bữa sáng rất phong phú. Nào là cháo gà nấm, bánh bao tôm, bốn cái bánh trứng, một hộp dâu tây, tất cả đều là những món cô thích.
“Sao em gọi nhiều vậy! Ăn được hết không?” Cô thường mua một phần bánh mì ở dưới công ty để giải quyết bữa sáng, những ngày nghỉ cô ngủ đến trưa rồi ăn sáng và tối một lần luôn.
“Yên tâm đi chị, ăn được hết mà.” Bây giờ đã gần đến giờ ăn trưa.
Hứa Nhất Ninh bước tới và ngồi xuống đối diện với cô ấy.
Trong bữa ăn cả hai đều không nói chuyện, lặng lẽ ăn sáng. Hứa Nhất Ninh vừa ăn vừa nghĩ, làm thế nào để bắt đầu cuộc trò chuyện này.
Nhìn thấy vẻ lơ đãng của cô, Lục Ngữ An có linh cảm không tốt, Hứa Nhất Ninh nói: “Ngữ An, chuyện xảy ra đêm qua… là một chuyện ngoài ý muốn. Em bị người ta bỏ thuốc, em có biết không?”
Ha, xem ra muốn coi như tình một đêm, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Lục Ngữ An chỉ gật đầu, không nói gì.
“Nhưng chị cũng không kiềm chế được bản thân, xin lỗi, chúng ta vẫn là…” Cô chưa kịp nói xong thì đã thấy nước mắt của Lục Ngữ An rơi, cô nuốt những lời tiếp theo vào miệng.
“Giả vờ như không có chuyện gì xảy ra phải không?” Lục Ngữ An nghẹn ngào tiếp lời.
“Ừ!” Hứa Nhất Ninh đặt thìa cháo xuống và nghiêm túc gật đầu. Bỏ qua những giọt nước mắt của cô ấy, giải quyết dứt khoát mớ hỗn độn này thôi.
Lục Ngữ An bị sự kiên quyết trong câu nói cuối cùng của cô làm tổn thương, hỏi: “Còn chuyện sáng nay thì sao? Không phải sáng nay chị rất bằng lòng sao?”
“Chị… chị…” Lục Ngữ An do dự một hồi, sau đó lại lên tiếng: “Chị còn muốn hai ngón tay!”
Vẻ mặt của Hứa Nhất Ninh bối rối, mặt lập tức đỏ bừng, không nói nên lời.
“Chị cũng bị chuốc thuốc sao?” Lục Ngữ An tiếp tục ra chiêu.
“Ngữ An, hiện tại chị không có kế hoạch yêu đương. Chúng ta ở cùng một công ty, sống lầu trên lầu dưới, ngày nào cũng đi làm và về cùng nhau. Gặp mặt trực tiếp thật xấu hổ.”
“Vậy chị định khi nào thì yêu?” Lục Ngữ An hỏi.
“Chị vẫn chưa biết.” Con bé này biết cách bắt trọng điểm ghê.
“Vậy bây giờ chị đã có người mình thích chưa?”
“Không có.” Hứa Nhất Ninh lắc đầu.
Vừa nghe thấy không có, Lục Ngữ An lập tức tràn đầy vui mừng, lau đi nước mắt trên mặt, đứng dậy kéo ghế sang ngồi bên cạnh Hứa Nhất Ninh, xoay người cô lại, đối mặt trực tiếp: “Vậy chị có thể thích em mà, mặc dù tối qua em bị chuốc thuốc nhưng những lời em nói là sự thật, em thực sự thích chị.”
“Em thích chị?” Hứa Nhất Ninh sửng sốt, cô cũng thích cô ấy, nhưng đó là kiểu chị gái thích em gái, cô nghĩ Lục Ngữ An nói thích không phải là kiểu thích cô đó.
Dù hai người quen nhau từ nhỏ nhưng khoảng cách tuổi tác quá lớn, cô luôn đối xử với cô ấy như một người bề trên.
Con bé này đã đeo bám cô từ khi còn nhỏ, hồi còn nhỏ khi cô ấy khóc không ai có thể dỗ được, chỉ cần cô ra mặt là lập tức im lặng ngay, bảo làm thế nào thì làm thế ấy, rất ngoan ngoãn. Bố mẹ hai bên đều cảm thấy khó tin, ngay cả bố mẹ cô ấy cũng có chút ghen tị với cô.
Từ khi tốt nghiệp đi làm và tự mình thuê nhà ở, nghỉ đông hay nghỉ hè Lục Ngữ An cũng ở đây. Cô không phát hiện Lục Ngữ An có ý đồ gì với mình về phương diện đó, chẳng lẽ là sau khi đi làm đã có thay đổi?
“Đúng vậy!” Lục Ngữ An nghiêm túc gật đầu.
Hứa Nhất Ninh khó xử, chủ yếu là vì cô cảm thấy mình và Lục Ngữ An ở bên nhau như có cảm giác loạn luân. Cô giống một người bề trên khốn nạn và vô sỉ, đặc biệt là cô còn đang là người hướng dẫn công việc cho cô ấy.
Suy nghĩ cẩn thận, lại có một loại cảm giác kích thích thầm kín.
Thôi toang rồi, cô cảm thấy mình thật sự khốn nạn.
“Hơn nữa khi chúng ta ở bên nhau… không phải lúc đó rất vui sao?” Thấy cô không nói gì, Lục Ngữ An lại nói ra lời khiến người ta kinh ngạc.
“Chị…” Hứa Nhất Ninh không nói nên lời, sao con bé này thích nói chuyện đó đến vậy.
“Vả lại đó còn là lần đầu tiên của em nữa! Chị vô trách nhiệm như thế à?” Lục Ngữ An thừa thắng xông lên, giả bộ phẫn nộ bất bình.
Nghe vậy, toàn thân Hứa Nhất Ninh càng thêm héo úa, cô cố ý tránh nói về lần đầu tiên của Lục Ngữ An, chỉ vì cô biết lần đầu tiên quan trọng với người con gái như thế nào, cô không thể bù đắp được.
Tối hôm qua rõ ràng cô có thể từ chối, chỉ cần cô vững vàng hơn là có thể đẩy cô ấy ra, cuối cùng vẫn không chịu được sự cám dỗ.
“Xin lỗi, rõ ràng chị biết lúc đó em không tự chủ được nhưng chị vẫn không từ chối em, chị xin lỗi.” Cô nói lời xin lỗi.
“Chị không cần xin lỗi, là em bằng lòng, em thích chị.” Lục Ngữ An không muốn nghe thấy lời xin lỗi của cô.
“Vậy… em muốn như thế nào?” Hứa Nhất Ninh ngập ngừng ấp úng, đã biết cô ấy muốn gì.
“Em muốn chúng ta yêu nhau, được không?” Đúng như dự đoán, thấy thái độ của cô buông lỏng, con bé này lập tức lựa gió bẻ măng.
“Được.” Hứa Nhất Ninh nghĩ thầm, có lẽ cô ấy nói thích là kiểu của trẻ con, bản thân cô từ một người chị gái trở thành sếp của cô ấy, nên có lòng ngưỡng mộ mạnh một chút.
Chờ cô ấy làm việc thêm vài năm, gặp được nhiều người hơn, một thế giới rộng lớn hơn, có thể… bị thu hút bởi những người khác giỏi hơn.
Dù sao mối quan hệ này cũng không lâu, tươi mới một thời gian, có thể có một ngày nào đó cô ấy sẽ đột nhiên trở nên thẳng.
“Nếu một ngày nào đó em thích người khác, hãy nói thẳng với chị và chị sẽ để em đi.” Hứa Nhất Ninh nói thêm.
Lục Ngữ An nghe xong lập tức cúi người hôn lên môi cô, chỉ chạm nhẹ vào, nếm thử rồi dừng lại, sau đó lùi lại một chút, khuôn mặt vẫn rất gần, nói nhẹ nhàng và nghiêm túc: “Em sẽ không thích người khác, em chỉ thích mình chị.”
Trái tim Lục Ngữ An đau đớn vô cùng, từ lời nói của cô, có thể dễ dàng nhận ra cô bị ép ở bên cạnh mình, chỉ vì trách nhiệm. Nhưng không sao, ít nhất cô ấy có thể danh chính ngôn thuận nhân danh tình yêu đến gần cô, từ từ khiến cô yêu mình, cô ấy có lòng tin.