Tựa vào cửa sổ con xe Toyota Corona màu xám bạc, tôi nhìn công trình cách đó không xa.
Vẫn nhớ lần đầu định đến đây tham quan, tôi lên mạng tra trước hẳn một lần. Đến tận khi ấy tôi mới biết cái kiến trúc này có một cái tên rõ dài.
Tới lui nơi đây đã một năm có lẻ, đường từ nhà trọ đến đây đã nằm lòng, nhưng tôi vẫn chẳng nhớ nổi cái tên chính thức của nó.
Như hiện giờ tôi hoàn toàn không biết chữ “corona” tương lai sẽ trở nên hot như thế thì một năm trước, tôi cũng không ngờ rằng mình sẽ thường đến thăm nơi này…
Một trong những nơi chấp hành án phạt “tước quyền tự do” của nhà nước.
Tên thân mật là nhà tù.
Tôi mới tắt máy xe được năm phút, Úc Nghiễn bên cạnh đã mất kiên nhẫn.
“Chắc là đến giờ rồi mà? Sao… lại không ra sớm chút nhỉ?”
“Đây không phải nơi muốn ra là ra đâu.” Tôi lạnh nhạt trả lời.
“Nếu còn không ra nữa thì em sẽ lấy thuốc ra đó.”
“Ngon thì hút đi.”
“Không tin hả? Em hút cho mà xem.”
“Muốn hút thì cút xa một chút, nhớ chừa một điếu cho đại ca.”
“Nói thế thôi chứ em có thích hút đâu. Nhỉ? Nhóc con.”
Úc Nghiễn ngồi xổm xuống, nói với chú mèo trong lồng. Chú mèo trắng muốt trong lồng kêu “meo”, không biết là có đồng ý hay không.
“Ha ha, đợi thêm tí nữa là nhà ta đoàn tụ rồi.”
Tôi tiếp tục nhìn về phía nhà tù xa xa. Không bao lâu sau, ở cửa lớn có chút động tĩnh. Một người đàn ông cao lớn bước ra khỏi nhà tù, ngược sáng đi về phía chúng tôi.
“Ôi cha, thủ lĩnh cuối cùng cũng ra.”
“Đi chậm thế.”
“Thái độ đón người ta thế hả?”
“Có tới đón là may rồi.”
Cũng đúng. Tôi thầm đồng ý nhưng không nói ra miệng.
Dù chúng tôi không đến đây thì thủ lĩnh vẫn sẽ đi từ từ về nhà. Nếu may thì trên người anh ta còn vài đồng đi xe buýt. Nhưng tôi hiểu cái trình nhớ bản đồ xe buýt của anh ta cũng chẳng hơn tôi là bao.
Đột nhiên Úc Nghiễn đến bên cạnh tôi, hai tay bắt đầu mò loạn đến thắt lưng.
“Làm gì vậy, đừng mò linh tinh.”
“Có sao đâu, đâu mất miếng thịt nào.”
“Cũng phải xem tình cảnh thế nào chứ.”
Vì nóng quá nên tôi đẩy nàng ra hơi mạnh.
“… mang đồ đến chưa?”
“Có, có, để trong túi xách ấy, chỉ chờ anh ta ký tên mà thôi.”
Trong một năm thủ lĩnh trong tù đã xảy ra rất nhiều chuyện. Thế giới này, xã hội này cũng đã thay đổi khá nhiều. Văn kiện trong túi Úc Nghiễn cũng là một trong số những thay đổi đó.
Với ba người chúng tôi thì sự thay đổi này quan trọng hơn đón tiếp. Cho nên tôi và Úc Nghiễn mới ngồi đây đợi, nói chuyện với nhau để qua thời gian chờ đợi cuối cùng này.
Chờ đợi người ấy đi đến đoạn đường cuối cùng.
Chờ đợi người ấy đến trước mặt chúng tôi.
Chờ đợi người ấy trở về.
Tôi và Úc Nghiễn nhìn nhau cười. Sau đó, khi tôi quay đầu, bóng dáng cao lớn ấy đã sừng sững trước mặt chúng tôi.
Khi ấy, tôi chỉ cười nói một câu.
Câu nói này đã nhủ sẵn trong lòng từ lâu.
“Nhà nấu sẵn mì chân giò rồi đó, phải ăn hết nha.”
Nghe vậy, cả Úc Nghiễn và thủ lĩnh đều khẽ gật đầu.
Tôi quen Úc Nghiễn từ trước.
Hai năm, hay là hơn hai năm nhỉ? Tôi quên rồi. Hai chúng tôi đều không phải kiểu thích ghi nhớ những ngày kỷ niệm. Dù sao thì quan hệ của chúng tôi từ đầu là nhờ đính ước. Kiểu quan hệ này thì trước khi hiểu (tâm lý) đối phương thì phải quen với sinh hoạt (sinh lý) đã, phải quen với nhau trước nên nhớ ngày kỷ niệm cũng hơi khó.
Cái mối quan hệ phải cẩn thận từng bước như kiểu “dẫm lên mìn là thua ngay” này có thể tiếp tục đến giờ chủ yếu là do “thử một lần thành quen”.
Khi nhìn thấy ảnh chụp trên app hẹn hò, tôi thấy mình và Vu Úc Nghiễn đúng là tuyệt phối.
Về mặt sở thích lẫn xu hướng tính dục, không hề có giới hạn.
Mái tóc vàng xoăn lọn sóng bung xõa, ánh mắt sắc bén như động vật hoang dã… Cô gái này rõ ràng là động vật họ mèo, một kẻ săn mồi hung mãnh. Chân tay này thon dài, mềm mại linh hoạt như chân mèo, nước da được chăm sóc kỹ và đường cong khiến một cô gái như tôi cũng phải thẹn không bằng.
Ngồi xếp bằng dưới đất, tôi dọn vài thứ linh tinh rơi vãi trên sản, không khỏi tự lẩm bẩm:
“Đều là phụ nữ với nhau mà sao chênh lệch quá…”
Không, khách quan mà nói thì tất nhiên là tôi cũng không kém. Chí ít là ở phương diện app hẹn hò thì tôi không cần tốn quá nhiều công sức, chỉ chụp một tấm ảnh đơn giản là sẽ có nhiều sự lựa chọn thôi.
Đương nhiên, so với Úc Nghiễn thì vẫn kém kha khá. Trong phòng khách sạn, nàng đang lau tóc.
“Hả? Chị nói gì?”
“Bình thường em chăm sóc da thế nào mà đẹp thế?”
Ký ức về những đụng chạm hơn nửa tiếng trước vẫn còn đây.
“Nếu em nói em không chăm sóc đặc biệt gì…”
“Thật không?” Giọng điệu tôi âm trầm.
“Đùa thôi. Ăn uống cũng ảnh hưởng nhiều lắm, để em truyền lại thực đơn dạo này của em cho chị nhé?”
“Được thôi.”
Úc Nghiễn ngồi xuống cạnh giường. Lát sau, giọng nàng truyền đến từ phía sau.
“Về sau có còn hẹn chị được nữa không?”
“Được chứ, chị có kha khá thời gian.”
Với tôi mà nói thì đương nhiên là không thể dễ dàng buông tay một cô gái tốt đẹp thế này rồi. Nhưng đây chỉ là lời trong lòng mà thôi, tôi chưa đần đến độ nói ra miệng.
“À nhưng mà lần sau cũng không cần gấp quá.” Tôi chỉ vào đống đồ rơi bừa dưới đất của mình: “Chị có chạy đâu.”
Úc Nghiễn nở nụ cười áy náy: “Em xin lỗi.”
“‘Đói’ lâu rồi sao?”
“Cũng hơi hơi.”
Nàng còn thành thật trả lời câu hỏi “xấu xa” của tôi.
Tôi cũng không ngờ sau khi đến khách sạn, nàng lại tấn công kịch liệt như vậy, cứ như hổ đói vồ lấy con dê non. Tôi bị tấn công đến nỗi không kịp trở tay, vứt luôn cái túi xách xuống đất làm đồ đạc bên trong văng cả ra, mãi đến khi xong việc, tắm rửa rồi mới có thời gian dọn lại.
Nhưng có vẻ tôi cũng không ghét lắm.
“Đúng rồi, câu em ghi có nghĩa là sao?”
“Câu nào?”
“Câu ‘Ngón chân còn linh hoạt hơn ngón tay’ ấy.”
Tôi nghĩ câu này ý là trào phúng người khác kém về mặt kỹ năng, không ngờ có người còn gắn câu này lên phần giới thiệu trên ứng dụng hẹn hò. Nếu không nhờ ảnh của nàng lọt vào mắt xanh của tôi thì có khi tôi sẽ không match với nàng.
Huống gì, với trải nghiệm vừa rồi thì tôi thật sự không thấy “kỹ thuật” của nàng có vấn đề gì.
“Ừm, chuyện đó thì… chị muốn xem thử không?” Tôi không quay đầu lại, nhưng tôi đoán chắc nàng đang nở một nụ cười rất đểu.
“Thử cái gì?”
“Kiểu như… thế này.”
Đột nhiên, móc áo lót của tôi được cởi từ phía sau.
Quay đầu lại, đập vào mắt tôi là nụ cười đắc ý của nàng cùng chân phải thon dài.
“Em chỉ cần dùng chân…?”
Tôi từng nghe nói đàn ông sẽ lén tập cách cởi đồ lót phụ nữ để tránh lúc chính thức ra trận lại “thất thủ” để rồi mất mặt. Tôi không hiểu logic đó lắm, vả lại giữa hai người phụ nữ thì cũng hiếm khi cởi không ra.
Nhưng mà chiêu dùng chân này thì tôi không nghĩ đến thật.
Ngoài kia có những người còn đang cố chấp tập cởi bằng một tay thì ở đây đã có người cởi được bằng một chân rồi.
“… Còn ‘trò’ khác không?”
Tôi cố nén cơn hứng tình dần bừng lên trong lòng.
“Đương nhiên rồi.”
“Vẫn còn thời gian, hay là…”
Tôi ngồi dưới đất, quay người lại, vươn cả tay cả chân về phía đó, hôn lên mắt cả chân tuyết trắng của nàng.
“Em cho chị mở mang tầm mắt chút nhé?”
“… Được thôi.”
Sau đó, cuối cùng tôi cũng hiểu “Ngón chân còn linh hoạt hơn ngón tay” là thế nào.