Trong văn phòng tràn ngập bầu không khí uể oải.
Tăng ca mấy ngày liên tiếp khiến đồng nghiệp cảm thấy “bất ổn” cả về thể chất lẫn tinh thần, bầu không khí như vậy là không thể tránh khỏi.
Tuy nhiên, tình hình hiện tại có phần khác.
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào cửa văn phòng, không ai nói một lời.
Hay là nên nói không ai dám mở miệng.
Ngay cả người phản ứng chậm như Tiểu Lục giờ cũng căng thẳng ngồi thẳng lưng.
Một lúc sau, phó giám đốc tay xương xẩu bước vào. Sự chú ý của mọi người lập tức tập trung vào anh ta.
“Việc nghiệm thu đã được thông qua, khách hàng rất hài lòng.”
Anh ta còn chưa nói xong, văn phòng đã vang lên tiếng hoan hô.
Tôi như trút bỏ được gánh nặng trên vai, thở phào nhẹ nhõm.
“Cuối cùng tôi cũng có thể yên tâm nghỉ ngơi rồi.” Tiểu Lục mỉm cười, nói với tôi cách cái màn hình máy tính.
“Đúng đấy, không ngờ tăng ca một tuần mà có thể làm xong được.”
Dự án phải nộp lên sớm hơn bất ngờ này cuối cùng đã được hoàn thành trước cuối tuần.
Phó giám đốc vỗ tay để thu hút sự chú ý của mọi người.
“Mọi người vất vả rồi, nếu có lần sau nữa cũng phải làm phiền mọi người đấy.”
“Đừng để có lần sau nữa, tăng ca mệt lắm.” Tiểu Lục lập tức mở miệng than phiền.
“Đó không phải là việc mà tôi có thể quyết định.”
Tay xương xẩu nhún vai, vẫy tay rời khỏi văn phòng. Sau khi lãnh đạo đi rồi, không khí vui vẻ trong văn phòng càng không có lý do gì để dừng lại.
“Chị Hiên, tan làm có muốn đi hát chung không? Mọi người trong văn phòng cùng đi.”
“Mấy chuyện thế này… ít nhất cũng nên mời phó giám đốc một câu chứ?” Đây là băn khoăn dựa trên lễ nghĩa và đạo đức.
“Chị muốn anh ta tới hả?”
Một câu hỏi ngược lại mà không cần nói cũng biết thừa đáp án, tôi mỉm cười, không trả lời thẳng.
Mai Úc Nghiễn mới về, thủ lĩnh phải về nhà bố mẹ Úc Nghiễn, nên tối nay chắc anh cũng sẽ không ở nhà… Dù sao cũng là tối cuối tuần nên thỉnh thoảng đi chơi cùng đồng nghiệp cũng không phải là chuyện gì xấu.
Ding dong.
Ngay khi tôi định đồng ý, một tiếng chuông thông báo phát ra từ điện thoại.
Tôi mở điện thoại ra kiểm tra.
Đập vào mắt tôi là một tấm ảnh.
Trong ảnh, tôi đang nắm tay Úc Nghiễn đứng ở góc đường. Hay phải nói là tứa sát vào nhau.
Chỉ trong chớp mắt, vô số suy nghĩ lướt qua tâm trí tôi.
Tấm ảnh này bị chụp khi nào? Tại sao lại có tấm ảnh này? Là ai đã chụp tấm ảnh này?
Tại sao chứ?
Tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao?
“Chị Hiên?”
Giọng nói của Tiểu Lục kéo ý thức của tôi về hiện thực.
“A… Xin lỗi, đột nhiên em nghĩ tới chuyện khác… để lần sau nhé.”
Nhìn thời gian hiển thị phía dưới bức ảnh, tôi từ chối khéo lời mời của Tiểu Lục.
※
7 giờ 45 phút tối.
Văn phòng nơi dự án lớn vừa kết thúc đã trống không từ lâu, chỉ còn mình tôi lặng lẽ quay lại đây sau khi tắt đèn. Di chuyển chậm rãi khắp công ty, đích đến rõ ràng, cả tầng lầu chỉ có một nơi còn sáng đèn.
Phòng họp nhỏ.
Tôi đi tới trước phòng họp, không gõ cửa mà vào luôn.
Trong phòng, phó giám đốc tay xương xẩu họ Ngô đang ngồi nhàn nhã đợi tôi.
Những đốt ngón tay mảnh khảnh của anh ta nâng cằm, vẻ mặt như cười như không.
“Cô tới rồi.”
“Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
“Chả muốn gì cả, tôi chỉ tò mò về mối quan hệ của cô với người này thôi.”
Anh ta nhẹ nhàng cầm điện thoại lên, trên màn hình hiển thị tấm ảnh anh ta gửi cho tôi.
“Không ngờ cô lại có quan hệ như vậy với cô công chúa nhỏ nhà họ Vu… Nhưng tôi nghe nói cô ta lấy chồng rồi, khá là khiêm tốn so với điều kiện nhà họ, tôi nhớ là không mở tiệc công khai.”
“Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Tôi lặp lại lần nữa.
“Cô là người thông minh, chắc tôi cũng không cần nói nhiều nhỉ?”
Anh ta cất điện thoại, đứng dậy, chậm rãi đi về phía tôi.
“Cô biết không? Tôi có một nguyên tắc…”
Một bước, một bước, và một bước nữa.
“Bất cứ thứ gì tôi muốn, tôi chắc chắn sẽ tìm mọi cách để có được nó.”
Mơ hồ nhận ra mồ hôi đang toát ra trên trán.
“Bất kể là danh tiếng hay vị trí hiện tại của cô cũng được… tất nhiên, cô cũng vậy.”
Rõ ràng là một mối đe dọa lớn đang ở ngay trước mặt tôi, nhưng tôi không tài nào nhúc nhích được.
Dù là sự kháng cự hay chạy trốn.
Tôi đều không làm được.
“Nghe này, đừng hành động thiếu suy nghĩ. Dù là mạng sống của cô hay việc kinh doanh của nhà họ Vu bây giờ đều không thể chịu nổi ảnh hưởng từ vụ này đâu.”
Giọng nói của anh ta vang lên bên tai tôi.
Rất gần, rất nhẹ.
Rất…
Khiến tôi không hài lòng.
“Có phải cô đang nghĩ là gần đây tôi an phận hơn rồi không? Nói cho cô biết, chờ đợi cũng là một loại thủ đoạn. Còn kết quả, cô cũng thấy rồi đấy.”
Buồn nôn. Run rẩy.
“Cô không còn không cách nào chống lại tôi nữa.”
Anh ta vỗ nhẹ vào vai tôi, cả người tôi cứng đờ.
Ngay sau đó, anh ta lùi lại, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
Tôi đang phiền muộn thì những lời tiếp theo của anh ta phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, lọt vào tai tôi.
“Cũng đã muộn rồi, để tôi đưa cô về.”
Tôi không khỏi ngây ra.
“Hả…?”
“Cô nghe không rõ hả? Để. Tôi. Đưa. Cô. Về.”
“Không, nhưng mà…”
“Phó giám đốc đích thân đưa cô về nhà, cô có gì bất mãn hả?”
Tôi cắn chặt môi dưới, không trả lời.
Không trả lời được.
“Vậy ta đi thôi.”
Anh ta xách cặp táp, đi ngang qua tôi như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Nói rất nhẹ nhàng, vô cùng tự nhiên.
Cứ như thể cuộc trò chuyện vừa rồi chưa từng tồn tại vậy.
“Đúng rồi, tôi định đưa cô về “nơi cô đang sống”, cô hiểu ý tôi chứ?”
Có một cảm giác cực kỳ khó chịu, như có một cục đá lạnh khổng lồ rơi vào bụng tôi vậy. Nặng nề và lạnh lẽo.
Tôi không ngừng chất vấn bản thân.
Tại sao?
Tại sao lại thành ra như vậy?
Tôi…
Tôi đã làm gì sai ư?
Tôi gần như vô thức bước đi theo sau bóng người cao gầy đó. Cũng gần như không nhớ gì về toàn bộ quá trình rời khỏi tầng công ty, di chuyển xuống hầm để xe và ngồi lên xe anh ta. Cùng lắm tôi chỉ có thể nhớ rằng trên đường đi, tôi có chỉ đường mấy lần. Ngoài ra, đầu óc tôi trống rỗng trong suốt cả hành trình.
Không, cũng không phải trống rỗng thật.
Đầu óc tôi chỉ nghĩ về một chuyện.
Tấm ảnh đó và những gì anh ta nói.
Nếu chuyện này bị phơi bày, nếu mối quan hệ của tôi và Úc Nghiễn bị lộ la…
Không chỉ ảnh hưởng đến quan hệ chúng tôi mà còn đến quan hệ giữa Úc Nghiễn và gia đình nàng, tất nhiên sự nghiệp của gia đình cũng sẽ bị ảnh hưởng. Mà dĩ nhiên, người duy trì cuộc hôn nhân giả với Úc Nghiễn là thủ lĩnh cũng không thể nào bình yên được.
Nếu mọi chuyện thực sự thành ra như vậy…
Tôi thực sự không dám tưởng tượng.
Vì anh ta có cách tìm ra thông tin này nên chắc hẳn anh ta phải có cách để tuồn thông tin này ra, thậm chí còn làm ra những chuyện gây bất lợi cho chúng tôi. Tôi không biết anh ta đã trải qua những gì, nhưng xét về khả năng giở mấy trò vặt của anh ta, chắc chắn anh ta cũng có ít quan hệ.
Cho nên, tôi chỉ có thể…
Xe dừng lại bên đường, tắt máy.
Trước sự thúc giục của anh ta, tôi xuống xe, bước những bước chân nặng nề về phía căn hộ.
“Ồ? Nơi ở cũng khá khẩm ra phết.”
Anh ta nhìn xung quanh rồi nói.
Thời gian gần đây, do được thủ lĩnh quan tâm nên quản lý tòa nhà cũng nhận được mặt tôi, chỉ gật đầu với tôi mà không nói gì thêm.
Tôi tiếp tục di chuyển.
Đi thang máy, xuyên qua hành lang, cuối cùng cũng đến được cửa.
Tôi dừng lại trước cửa.
Chần chừ. Do dự. Đã đến nước này rồi, tôi vẫn còn ôm hy vọng.
Hy vọng một “điều gì đó” có thể thay đổi tình hình.
“Sao vậy? Cô không mời cấp trên của mình vào nhà ngồi à?”
Tôi cắn chặt môi dưới, không nói gì.
Cắm chìa, mở khóa, đẩy cửa vào.
Không gian trong nhà tối om.
Tôi nhìn lại không gian nơi tôi đã ở gần một tháng. Không gian này không lạ, nhưng cũng không quen.
Trong khoảnh khắc này, không có ai cả, cũng không có âm thanh gì hết.
Chỉ có mình tôi.
Chỉ còn lại mình tôi.
May mà hôm nay họ không về.
Hai người họ sẽ không biết tất cả những chuyện này.
Tôi chỉ có thể coi việc trong cái rủi có cái may này như phao cứu sinh cuối cùng trong lòng mình.