Tôi nhớ tới chuyện không lâu lúc trước.
Mặc dù là Úc Nghiễn kiếm về, nhưng Siêu Sao Bóng Rổ – Mèo Đen Đạp Tuyết gần như đều là thủ lĩnh phụ trách chăm sóc. Không biết có phải vì như vậy không, so với tôi và Úc Nghiễn, Siêu Sao Bóng Rổ hiển nhiên khá bằng lòng thân thiết với thủ lĩnh.
“Hình như nó rất thích anh.”
“Phải không?” Thủ lĩnh vừa đổ thức ăn chăn nuôi xong không cho là như vậy.
“ Nó cái gì, nó gọi là Siêu Sao Bóng Rổ.” Úc Nghiễn một bên xen vào.
“Nếu nó biết nói tiếng người, câu đầu tiên chắc chắn sẽ phàn nàn cái tên này với anh.”
“Hả? Bối phận nhỏ nhất trong nhà này, còn dám phàn nàn?” Úc Nghiễn ngồi xổm xuống, nửa đùa nửa nghiêm túc trêu chọc con mèo. Không, có tám phần là không nghiêm túc.
“So đo với mèo làm gì?” Thủ lĩnh lạnh nhạt nói.
“Vấn đề lễ giáo phải dạy từ nhỏ, có biết thứ tự lớn nhỏ không?”
Tôi ngồi trên ghế sa lông: “Dựa theo lời chị nói, trình tự cái nhà này sắp xếp thế nào?”
“Cái này sao…” Úc Nghiễn suy nghĩ.
“Từ thấp tới cao có lẽ là thủ lĩnh, Siêu Sao Bóng Rổ, tiếp theo là chị đi.”
“Không không, sao thủ lĩnh lại xếp tầng dưới chót nhất, độ cống hiến cao như vậy mà.”
Trụ cột gia đình thật vĩ đại! Không xếp số một cũng phải xếp thứ hai.
Giọng điệu thủ lĩnh hiếm khi có hơi bất lực: “Loại chuyện này không quan trọng, còn về địa vị cao nhất, đương nhiên chính là Tiểu Hiên rồi.”
Tôi trừng mắt nhìn: “Tôi…?”
“Cô nhìn đi, tôi là trụ cột kinh tế chủ yếu của cái nhà này, sau đó cô lại là trụ cột tinh thần và trụ cột kinh tế, cho nên độ cống hiến của cô lớn nhất. Chứng minh hoàn tất.”
“Vấn đề không phải cái đó.” Tôi cười khổ.
“Tôi hỏi cái nhà này cơ mà? Sao lại tính cả tôi vào luôn rồi?”
Úc Nghiễn nghiêng đầu một chút: “Em không phải người nhà này sao?”
“Đúng là vậy… Thủ lĩnh, anh cũng nói Úc Nghiễn chút đi…”
“Tôi không ngại.” Thủ lĩnh nhún vai, quay người đi vào trong phòng. Vừa được mấy bước, bóng hình đẹp trai đã biến mất ở cuối hành lang.
“Xem đi, ngay cả thủ lĩnh cũng nói như vậy.”
Úc Nghiễn nhe răng cười hì hì một tiếng. Có lẽ là ngẫu nhiên, có lẽ không phải. Siêu Sao Bóng Rổ vừa ăn xong đã kêu một tiếng, cũng không biết là đồng ý hay phủ định.
Trong phòng tối đen, một đôi mắt sáng lên. Tôi hiểu, đó là đôi mắt của mèo đen nhỏ. Một trong những phần tử canh giác trong ngôi nhà này. Lúc bốn mắt nhìn nhau với nó, tôi mới nhớ tới đoạn hồi ức chưa tính là xưa cũ này.
“Sao vậy? Không đi vào sao?” Tôi nhanh chóng lại hít sâu một hơi.
Tiếp theo, tôi vung túi xách trong tay lên đồng thời quay người, đập mạnh về phía Bạch Cốt Trảo.
Cũng mặc kệ có trúng đích hay không, tôi nhặt chìa khóa lên xông vào phòng, dùng tốc độ nhanh nhất đóng cửa lại.
Rầm!
Tiếng thứ nhất, khe cửa kẹp lấy ngón tay thon dài trắng nõn, ngoài cửa vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Khoảnh khắc ngón tay rút đi, tôi lại kéo cửa lên.
Rầm!
Tiếng thứ hai, cánh cửa quả thực đóng lại, tôi vội khóa cửa lại.
Hoàn thành một loạt động tác, cả người tôi mệt lả dựa vào cửa lớn, té ngồi trên mặt đất. Hai vai không ngừng nhấp nhô, hơi thở còn hỗn loạn hơn tưởng tượng.
Đợi đến khi hơi thở tôi vững vàng, ngoài cửa vang lên một tiếng yếu ớt.
“Cô… đang làm gì đấy?”
Tôi vội che miệng, rất sợ mình sợ hãi kêu lên.
“Thì ra là thế… Chỉ cần mình ổn thì mặc kệ sống chết của người khác phải không? Tôi ngược lại không tính tới điểm này, dù sao tôi không ngờ cô là loại người này. Có điều như vậy được không?”
Đừng nghe.
Đừng nghe đừng nghe đừng nghe đừng nghe đừng nghe đừng nghe đừng nghe.
“Bạn gái của cô, công chúa nhỏ nhà họ Vu sẽ ra sao? Cô ta có địa vị không tệ trong công ty gia tộc, nếu chuyện này lộ ra ngoài, cô ta sẽ ra sao? Cho dù cô ta an toàn trong gia tộc, bên ngoài sẽ thế nào, những cổ đông kia sẽ nghĩ thế nào?”
Tôi bịt tai lại.
Nhưng giọng nói sắc bén đó cứ xông xộc vào tđầu tôi.
“Người đàn ông kết hôn với công chúa nhỏ kia sẽ ra sao? Một người đàn ông ăn bám phụ nữ, những chuyện khác đều vô dụng. Bây giờ cũng rất dễ dàng bị bàn tán, hôn nhân giả bị vạch trần, anh ta sẽ lại thế nào? Mấy ông già nhà họ Vu sẽ bỏ qua cho anh ta? Việc khởi kiện là điều khó tránh khỏi. Họ có đội pháp lý rất mạnh, tôi thấy người đàn ông kia là dữ nhiều lành ít.”
Đừng nghe, đừng nghe, đừng nghe, đừng nghe, đừng nghe, đừng nghe, đừng nghe, đừng nghe, đừng nghe, đừng nghe, đừng nghe, đừng nghe, đừng nghe, đừng nghe, đừng nghe, đừng nghe, đừng nghe, đừng nghe, đừng nghe…
“Kết quả của cô đã xác minh rất rõ. Đầu tiên, cô sẽ vứt bỏ công việc bây giờ… Yên tâm, tôi sẽ cho cô mấy tháng hòa hoãn, đại khái tham khảo luật lao động vô dụng kia một chút là được. Tiếp theo, cô sẽ bị tự nguyện rời chức. Không có gì khó khăn, tôi chỉ cần đi nói mấy câu là được. Có điều vòng tròn cuộc sống của cô sẽ như thế nào? Tôi biết tập tục bây giờ khác lúc trước, có thể tiếp nhận loại người như các cô có lẽ rất nhiều. Nhưng thật ra cô cũng biết, cũng không phải mọi người đều thân thiết, cho nên cô mới có thể luôn giấu giếm, không phải sao? Nếu chuyện này lộ ra ánh sáng, người nhà của cô, bạn học lúc trước của cô, đồng nghiệp công ty và bạn bè sẽ có ý kiến gì với cô?”
“Đừng nói nữa.” Tôi không nhịn được hét to. Tôi có thể cảm nhận được vệt ẩm ướt trên mặt. Tôi có thể cảm nhận được đầu ngón tay run rẩy. Tôi có thể cảm nhận được ác ý ngoài cửa. Tôi có thể cảm nhận được cô độc và bất lực.
“Cô là người thông minh, cô biết hậu quả sẽ như thế nào. Bây giờ thứ cô có thể làm chính là mở cửa ra.”
Tiếng thì thầm sắc bén, bất cứ lúc nào chỗ nào nghe thấy đều như vậy.
“Cô đã không thể phản kháng tôi.”
Khiến người ta chán ghét.
Cổ họng đau đến mức khó chịu, tôi biết, đó là kết quả kiềm nén gào thét và xúc động. Nếu như có thể hét lớn lên, chắc chắn sẽ nhẹ nhõm hơn. Nếu như có thể, tôi muốn dùng tiếng hét của tôi, giấu đi tiếng thì thầm ẩm thấp và buồn nôn.
“Ai?”
Tôi chú ý tới, giọng nói ngoài cửa dừng lại. Không, cũng không phải ngừng lại, mà chuyển thành nói chuyện với người khác.
“Không, không sao, tôi chỉ đang đợi bạn mở cửa giúp tôi.”
Rầm!
Một tiếng vang thật lớn làm rung chuyển cánh cửa sau lưng tôi. Xung kích và chấn động quả thật truyền đến trên lưng tôi, tôi sợ đến mức nhảy dựng lên.
“A… Anh, anh làm gì vậy? Bỗng nhiên ra tay với người khác… A phụt!”
Ngoài cửa truyền đến tiếng rối loạn. Vật thể va vào lan can kim loại vang lên tiếng vang thanh thúy. Ngoài cửa vang lên tiếng đồ đạc và mảnh vụn bị đổ xuống, vương vãi khắp nơi.
“Anh… Anh đừng đi tới! Còn… Còn tới tôi sẽ báo cảnh… A…”
Sau đó là một tiếng vang tôi rất quen thuộc. Hay là nói tiếng người. Không, có lẽ cũng chưa quen thuộc. Tôi vẫn đang làm quen tiếng nói này. Tôi vẫn đang tìm hiểu chủ nhân của giọng nói này.
Đúng vậy, mặc kệ là tôi hay Úc Nghiễn, hay Mèo Đen Đạp Tuyết hoặc là người này… Tất cả chúng tôi đều vẫn đang trên đường mà thôi.
“Vậy anh đang làm gì trước nhà người khác?”
Một tiếng ầm vang. Chỉ cần nghe tiếng, tôi thậm chí có thể tưởng tượng hình ảnh thủ lĩnh vung lên một quyền này. Toàn thân không còn chút sức lực nào, nhưng tôi vẫn thử đứng dậy.
Bước chân run rẩy, đầu ngón tay tôi run rẩy vặn khóa cửa, mở cửa ra. Gió đêm thổi đi những giọt nước mắt chưa khô trên má tôi. Trong tầm mắt mơ hồ, tôi chỉ mơ màng nhìn thấy bóng lưng đẹp trai không ngừng giơ nắm đấm.
Không ngừng, không ngừng.